TÌNH YÊU ĐẸP NHẤT

EDITOR: HANNAH

Mùng tám tháng tư là hôn lễ của trưởng tôn chi trưởng nhà họ Thịnh Thịnh Lê, đây là chuyện lớn của nhà họ Thịnh nhưng cũng là đề tài bàn tán của cả thành phố S từ hơn nửa tháng nay.

Đến đây phải giới thiệu sơ lược một chút về nhà họ Thịnh. Nhà họ Thịnh là gia tộc lớn của thành phố S, tổ tông lập nghiệp bằng nghề y, qua mấy trăm năm phát triển, nhà họ Thịnh bây giờ đã sở hữu bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất trong giới, cùng với tập đoàn Thịnh thị chuyên về vật tư y tế đang phát triển cực mạnh.

Vậy nên nhà họ Thịnh có tầm ảnh hướng rất lớn ở thành phố S.

Thế nhưng ngoại trừ việc gia tộc họ Thịnh định cư ở thành phố S từ thời dân quốc, nhiều năm trôi qua tạo nên một vỏ bọc mang nặng tính lịch sử thì thứ khiến cho mọi người say mê bàn tán về nhà họ Thịnh có lẽ chính là bởi đã gần 50 năm qua, nhà họ Thịnh không có lấy một người con gái. Hiện giờ đứa cháu thế hệ nhỏ nhất của nhà họ Thịnh là Thịnh Lê, là con trai độc nhất, không có anh chị em. Chuyện này phải kể đến công sức của ba vị khác nhà họ Thịnh, ông hai nhà họ Thịnh tên Thịnh Hoài Nam, kết hôn đã năm năm, theo tư tưởng DINK*, 40 tuổi, không con. Chỉ còn lại ông ba và ông tư nhà họ Thịnh vẫn còn độc thân, hàng năm đều có tên trên bảng xếp hạng mười người đàn ông độc thân xuất chúng mà các thiếu nữ của thành phố S muốn kết hôn nhất, xếp thứ nhất là Thịnh Giang Bắc, vị trí thứ hai là Thịnh Hoài Tây.

* Chú thích: Viết tắt của “Double Income No Kid”.

Mà sắp tới là hôn lễ của Thịnh Lê, con trai ông cả Thịnh Hoài Đông.

*****

Nửa tháng trước hôn lễ, chú rể Thịnh Lê tới cửa hàng may âu phục nhãn hiệu lâu đời nhất thành phố S, bên trong cửa hàng bài trí theo phong cách tối giản, mang lại cảm giác cổ xưa, đặc biệt phóng mắt còn có thể nhìn thấy đồng hồ quả lắc kiểu cổ cùng với từng loại ngăn tủ bằng gỗ nam, so với tủ kính theo phong cách phương Tây còn sang trọng hơn.

Âu phục của Thịnh Lê đã may xong từ lâu, hôm nay tới để mặc thử và lấy hóa đơn.

Bây giờ đang là giữa trưa, là giờ nghỉ của công nhân viên cho nên trong tiệm chỉ còn lại một cô gái trẻ. Cô gái dáng vẻ nhanh nhẹn, bên miệng còn có một nốt ruồi nho nhỏ, hay cười, trên cổ quàng thước dây, mồm miệng lanh lợi ngợi khen người đàn ông cao lớn trước mặt.

“Ngài Thịnh, bộ âu phục này rất vừa với anh.”

“Ngài Thịnh, phong thái của anh còn xuất sắc hơn cả minh tinh trên tivi nữa.”

“Ngài Thịnh, bộ này do chính cô Mạc Ly của cửa hàng chúng tôi tự tay thiết kế, cô ấy nghe nói bộ âu phục này là dành cho ngài Thịnh mặc trong hôn lễ, kế hoạch nghỉ phép cũng hủy luôn, còn làm thêm giờ tới khuya để hoàn thành bộ trang phục này.”

“Ngài Thịnh…”

Thật là ồn ào muốn chết.

Người đàn ông không nói gì, đôi lông mày đen nháy đã hơi nhíu lại, giữa đôi mày hiện ra nếp nhăn rất mờ, thế nhưng do được dạy dỗ tốt nên không lên tiếng ngắt lời, chỉ có Thịnh Lê ở bên cạnh đã không nghe thêm nổi nữa.

“Ây, mỹ nữ à, tôi đây mới là chú rể, cô đừng nhầm thế chứ.”

Cô gái nhỏ hơi sững người, hiển nhiên cũng nhận ra được mình vừa nói sai rồi, liền cười tự giễu, hơi cúi đầu ý xin lỗi, mặt khác nhanh chóng tìm cách bao biện cho bản thân, lắp bắp nói: “Chuyện này… Chú rể quan trọng, phù rể cũng quan trọng mà!”

Cô gái trẻ này là người nơi khác, năm nay mới đến thành phố S, còn chưa biết nhiều lắm về tình hình của nhà họ Thịnh, chỉ biết ngài Thịnh trước mặt mình đây là người có tiền, quản lý cửa hàng hôm nay không đi làm nhưng đã dặn dò kỹ, nếu ngài Thịnh tới lấy quần áo thì nhất định phải chăm sóc cho tố. Hai người đàn ông trước mặt này tuổi tác chênh lệch không nhiều, lại căn cứ vào độ thân thiết giữa hai người, cô ấy liền đinh ninh Thịnh Giang Bắc là phù rể của Thịnh Lê.

Thịnh Lê nghe cô bé phục vụ nói xong, đôi mắt hoa đào liếc nhìn, khuôn mặt tuấn lãng rạng rỡ như ánh mặt trời kia nở nụ cười chòng ghẹo, anh ta vỗ vai người đàn ông cao hơn mình kia, miệng vẫn tủm tỉm cười rồi nói: “Chú út, chú có muốn làm phù rể cho cháu trai chú không, phù dâu là một mỹ nữ đấy, chú không chịu thiệt đâu.”

Thịnh Giang Bắc làm lơ lời trêu chọc của cậu ta, hất cái tay của cậu ta đang để lên vai phải của mình. Anh vuốt vuốt nếu gấp trên quần áo, nhanh chóng thay bộ âu phục màu đen, ngón tay thon dài chỉnh lại chiếc khăn quàng màu xanh đen trên cổ. Khuôn mặt tuấn tú các góc cạnh rõ nét bị khuất một phần trong bóng tối, ánh mặt trời chiếu thẳng lên sống mũi thẳng tắp của anh, tụ lại một điểm sáng trên chóp mũi, quyến rũ lòng người ngứa ngáy, muốn sờ thử một lần.

Bên kia Thịnh Lê đã thử xong bộ lễ phục của mình, cứ cảm giác có gì đó không ổn. Cô bé nhân viên cửa hàng cảm thấy những lời mình vừa nói đã đắc tội với khách nên vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ sửa sang lại quần áo cho anh ta. Thịnh Lê đứng trước gương quay một vòng, vẫn không thấy hài lòng. Ánh mắt cậu ta vô tình liếc thấy một bộ âu phục khác qua gương, chính là bộ Thịnh Giang Bắc vừa thay ra.

“Chú út, cháu thử bộ kia của chú nhé, cháu thấy bộ này có vấn đề gì đó.”

Thịnh Giang Bắc buồn cười liếc nhìn cậu ta, phẩy tay ý bảo cậu ta cứ lấy đi. Nhưng mà cô bé nhân viên kia muốn nói lại thôi, ngay lúc Thịnh Lê cầm bộ đồ kia lên tay, đành mặt dày nhắc nhở: “Bộ âu phục này được may riêng theo số đo của ngài Thịnh, có lẽ anh mặc sẽ bị rộng.”

Thịnh Lê chỉ chú tâm tới bộ đồ, đáp bâng quơ: “Số đo của hai người chúng tôi không khác nhau lắm đâu.”

“Đâu có, anh thấp hơn một chút mà.” Cô gái kia vừa nói xong, hai mắt Thịnh Lê như có lửa nhìn cô gái này chằm chằm, khiến cô ấy bị dọa vội che miệng.

Cậu ta thấp hơn Thịnh Giang Bắc năm phân, đây là vết thương lòng của cậu ta.

Cuối cùng, Thịnh Lê bị chú út nhà mình lôi ra cửa. Thịnh Giang Bắc một tay kéo cậu ta, tay trái cầm sẵn chìa khóa, ra khỏi cửa hàng may được mấy mét mới buông tay, lắc lắc tay, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong. Thịnh Lê cũng theo đó vòng sang bên kia, tự giác ngồi vào ghế phụ lái.

Hôm nay là Chủ nhật, cũng là ngày nghỉ của Thịnh Giang Bắc. Trong khoảng thời gian riêng tư, anh không thích gọi tài xế, đương nhiên anh cũng không thích để người khác lái xe cho mình, cho dù người đó có là cháu trai cả của mình cũng không ngoại lệ. Lúc này anh đang chăm chú quan sát tình hình giao thông trước mắt, không thấy người ngồi bên cạnh đã thắt dây an toàn, ngón tay gõ gõ lên tay lái, thản nhiên nói: “Xuống xe đi, lát nữa chú đi thẳng về nhà, cháu gọi xe mà về hoặc gọi chú Trương qua đón cháu.” Chú Trương chính là tài xế của anh.

Cái gì? Không cho cậu ta đi theo, sao thế được?

Thịnh Lê không nói một lời đã siết chặt dây an toàn, hai tay giữ lấy cửa, chẳng khác gì một con vượn to lớn, dáng vẻ thề sống chết cũng không chịu xuống xe. Một kẻ ấu trĩ như vậy mà còn có thể lấy vợ, không biết con gái nhà ai mắt mù mới yêu thương nổi cậu ta. Thịnh Giang Bắc lắc đầu, giây tiếp theo tay phải đã chụp lấy vai Thịnh Lê, dứt khoát khóa hai tay cậu ta ra sau lưng, còn chưa kịp nhìn rõ động tác của anh đã thấy Thịnh Lê bị anh đẩy xuống xe, hành động lưu loát thành thạo.

Cửa xe đóng sập vào tạo thành một cơn gió lạnh, ập thẳng vào mặt Thịnh Lê.

Thịnh Lê không cam lòng chụp lấy cửa sổ xe còn chưa khép lại, nụ cười còn rạng rỡ hơn ánh mặt trời hôm nay vài phần, mặt dày khiến người ta giận sôi, không có điểm nào giống bố cậu ta, ông cả nhà họ Thịnh, ngược lại lại có nét phong lưu liều mạng giống chú ba của cậu ta.

“Chú út à, chú cho cháu đi nhờ một đoạn đi, Giản Đan đã gọi điện thoại giục cháu ba lần rồi. Nếu mười lăm phút nữa cháu còn chưa tới cô ấy sẽ lại giận dỗi, cô nhóc đó mà nổi cơn lên thì còn ghê gớm hơn cả mẹ cháu nữa. Chú thương đứa cháu trai này của chú chút xíu đi mà.”

Thịnh Giang Bắc còn không thèm nhìn cậu ta, từ khe kính cửa sổ xe có thể nhìn thấy anh khẽ hất cằm cùng một góc của chiếc khăn quàng sẫm màu.

Xe quay đầu trước mặt Thịnh Lê, thân xe màu đen thâm trầm dường như hơi rung lên. Khi xe đi lướt qua người Thịnh Lê, cậu ta lại buông thêm một câu không chút thiện ý:

“Tối qua cụ còn hỏi cháu gần đây chú có bận không, trong tay cụ đang có cả một danh sách dài các cô gái xuất sắc chờ chú cùng đi xem mắt đấy. Chú út, chú út à…”

Mất chút công sức, chiếc xe đã đi xa được mấy thước lập tức quay đầu lại, sau đó dừng ngay bên cạnh Thịnh Lệ. Tiếng phanh xe chói tai cho thấy tâm trạng của người lái lúc này bực bội đến mức nào, nhưng lại không thể không dừng xe.

“Lên xe đi.” Giọng nói nam tính truyền ra từ bên trong xe, xuyên qua một lớp cửa kính khiến tông giọng trầm hơn một chút nhưng vẫn không giấu được cảm xúc của người nói, cực kỳ sốt ruột.

“… Vâng!” Thịnh Lê nhanh chóng xoa xoa đầu gối đã nhũn ra, sau đó mới bò lên ghế phụ lái.

Sau khi Thịnh Lê lên xe, khẽ hắng giọng một tiếng rồi nhìn người đàn ông ngồi cạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vì tò mò mà lên tiếng: “Chú út à, cụ giới thiệu cho chú nhiều cô gái như vậy mà chú không ưng ý ai à?”

“Không liên quan đến cháu, lo chuyện của mình cho tốt đi.” Vừa nói dứt lời, Thịnh Giang Bắc cũng không giải thích gì thêm, hiển nhiên không muốn nói chuyện với Thịnh Lê.

Anh đánh tay lái, lạnh nhạt hỏi: “Địa chỉ?”

“Tiệm nails bên cạnh cửa hàng 4s trên phố Hoa Dục.” Thịnh Lê đáp xong lập tức cúi đầu nghịch điện thoại, rất biết điều không mở miệng. Cậu ta rất hiểu chú mình, nếu còn tiếp tục nói thêm có khi cậu ta lại bị đá đít ra khỏi xe lần nữa mất.

*****

Tối hôm qua Tô An An mải xem bộ anime manga mới tới tận rạng sáng mới ngủ, sáng hôm sau cô bị Cao Phán dùng cái khăn lông gọi dậy. Khi cô đang đánh trong nhà vệ sinh thì nhận được tin nhắn từ Giản Đan.

“Trưa nay 12 giờ, gặp nhau ở cửa Bắc của trường.”

Thế nên, ngay khi vừa kết thúc tiết thứ tư, cô liền chạy vội tới cửa Bắc của trường Đại học S. Phòng học cách cửa Bắc khá xa, cô phải đi một vòng gần nửa vườn trường, mà vườn trường Đại học S lại nổi tiếng rất rộng. Khi cô tới được cổng trường, ngước mắt lập tức thấy được chiếc xe màu vàng dừng lại cách đó không xa, đứng bên cạnh xe là một cô gái dáng cao gầy. Khóe miệng cô nở nụ cười, dưới mắt phải có một nốt ruồi nho nhỏ trông như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Giản Đan ngay lập tức nhìn thấy Tô An An, vội vàng vãy tay.

Tô An An vừa mới lại gần, Giản Đan đã luôn miệng không ngừng: “Tối qua cậu lại thức khuya hả, quầng thâm rõ thế này, nhìn từ xa như bị yêu quái hút hết tinh khí vậy.”

An An hơi luống cuống, theo phản xạ sờ mắt mình, lại lấy chiếc gương bỏ túi ra soi: “Có nói quá không thế?” Chỉ là tối qua thức khuya, sáng nay dậy sớm thôi mà.

Giản Đan gật đầu.

Sau khi lên xe, Giản Đan lấy ra từ trong ngăn kéo chứa đồ một túi kẹo sữa lớn, quẳng cho người chắc chắn chưa ăn cơm kia: “Ăn lót dạ trước đi, đợi lát nữa Thịnh Lê sẽ đưa bọn mình đi ăn cơm.”

Tô An An nhận lấy hộp sữa chua, thành thạo xé túi gói bên ngoài, lại mở gói kẹo, ăn một viên với nét mặt thỏa mãin. Vị sữa chua ngọt ngào khiến cô không kìm được nheo mắt, vẫn là hương vị quen thuộc. Giản Đan đang lái xe liếc nhìn cô bạn thân, trong lòng thầm cười, nghĩ đúng là đồ tham ăn.

Ánh mắt cô lại liếc nhìn chiếc quần jeans ôm sát trên người Tô An An, đôi chân thon thẳng tắp, đúng là ăn mãi không béo mà!

Hôm nay Giản Đan tới đón Tô An An đi làm móng, đây là hoạt động giải trí yêu thích của hai người mỗi khi rảnh rỗi, đặc biệt là Tô An An, cô rất thích các loại hình vẽ đáng yêu, tuần nào cũng đi một chuyến tới tiệm nails không biết mệt. Hai người cùng tới cửa hàng quen thuộc nhưng trước đó Giản Đan còn đưa xe tới cửa hàng bảo dưỡng 4S bên cạnh tiệm nails.

Sau đó, hai người vào trong tiệm.

Bên trong tiệm nails bài trí rất tinh tế đáng yêu, thỏa mãn tâm hồn thiếu nữ của các cô gái trẻ, đặc biệt là khi phóng mắt nhìn quanh sẽ thấy cả tiệm đầy những đồ trang trí dễ thương, khiến ngay cả Giản Đan lòng dạ sắt đá cũng thấy bong bóng màu hồng từ trong tim bay bay.

Hai người là khách quen, vừa bước vào đã được nhân viên cửa hàng dẫn vào một gian phòng được ngăn cách riêng biệt. Tô An An ngồi luôn vào vị trí quay lưng ra cửa, có thể nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài qua lớp cửa kính trong.

Giản Đan đã chọn được màu móng, quay đầu hỏi Tô An An lần này định sơn màu gì.

Tô An An giơ năm ngón tay sạch sẽ, hai ngày trước cô vừa mới làm, vẫn còn rất thích màu này, cuối cùng cô duỗi chân bảo nhân viên sơn móng chân cho mình.

“Tô tiểu thư, lần này cô định sơn màu gì?” Nhân viên cửa hàng dịu dàng hỏi.

Tô An An liếc nhìn bảng màu: “Màu đen đi.”

“Vâng.” Nói xong, nhân viên cửa hàng bắt tay vào chuẩn bị, đầu tiên là dưỡng móng chân cho Tô An An.

Giản Đan lười nhác nằm trên ghế sô-pha màu đỏ, một tay bị người nhân viên giữ lấy, mắt nhìn quanh, cuối cùng nhìn bàn chân Tô An An đã cởi giày, tấm tắc nói: “An An, cậu nói sao chân của cậu cũng đẹp thế chứ, ban cho cậu đúng là lãng phí, ngày nào cũng chỉ đi giày thể thao, đến mùa hè cũng không để lộ chân, nếu đi giày cao gót sẽ đẹp lắm.”

Tô An An mỉm cười, cụp mắt nhìn. Cô có đôi bàn chân rất đẹp nhưng cả năm chỉ đi giày thể thao, ít khi đi giày cao gót, mười ngón chân châu tròn ngọc sáng như những viên trân châu nhỏ, bàn chân trắng nõn, trên làn da mỏng manh có thể thấy những mạch máu nhỏ, nhỏ xinh thon thon, khiến ngay cả phụ nữ cũng mải mê ngắm nhìn.

*****

Khi Thịnh Lê và Thịnh Giang Bắc tới tiệm nails, đúng lúc Tô An An đang nghiêng đầu nhìn loanh quanh khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Đầu tiên cô thấy Thịnh Lê bước từ trên xe xuống, đi được hai bước, dường như nhất thời không thấy biển hiệu của tiệm nails, đang định lấy điện thoại gọi cho Giản Đan, đúng là ngốc chết đi được. Cô đang định vẫy tay với anh ta, đúng lúc cô vừa giơ tay thì thấy một người đàn ông khác mở cửa bước vào, nhìn từ xa sẽ giống như cô đang vẫy tay với người đàn ông cao lớn vừa bước vào. Ngay cả người đàn ông đó cũng nghĩ như vậy.

Cô gái trẻ khóe miệng cong lên, để lộ một hàm răng trắng, dưới mắt phải có một nốt ruồi nho nhỏ, vẻ mặt vừa vui tươi lại đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt to tròn linh động kia, khiến người ta không kìm được mà nhìn thêm vài lần. Nhưng Thịnh Giang Bắc lại nhíu mày, không khỏi nghĩ thầm con gái bây giờ đều to gan như vậy sao?

Từ khi Thịnh Giang Bắc hơn hai mươi tuổi đã không thiếu những cô gái xa lạ tiếp cận anh, có người bạo dạn nhiệt tình, có người lại ra vẻ lạnh nhạt nhưng nhìn chung vẫn luôn che giấu một phần tình cảm của mình, càng thích chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh. Không lẽ các cô gái trẻ bây giờ lại thích vẫy tay với đàn ông lạ trước mặt bàn dân thiên hạ hay sao?

Xin lỗi nhưng mà ngài Thịnh đã hơn 30 tuổi đây không ưa nổi cái kiểu này.

Anh bước chân định rẽ sang hướng khác. Chỉ là bên tai lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô gái, vui vẻ gọi tên một người đàn ông khác.

“Thịnh Lê, Thịnh Lê, em và Giản Đan ngồi trong này.”

*****

Thịnh Giang Bắc tựa lên lưng ghế sô-pha màu đỏ, cách Tô An An khoảng một cánh tay, khiến Tô An An bất giác hồi hộp. Vừa nãy Thịnh Lê đã giới thiệu qua về người đàn ông lạ mặt bất ngờ xuất hiện này. Đây là chú út của cậu ta, nhưng mà tuổi cũng khá trẻ. Tô An An quen biết Thịnh Lê thông qua Giản Đan, tính sơ sơ cũng mới 3-4 năm, trước giờ cô chỉ biết Thịnh Lê sinh ra trong nhà họ Thịnh danh môn thế gia, nhưng lại không biết rõ về gia đình họ.

Ngồi gần một người đàn ông lạ mặt như thế này khiến cô bất giác luống cuống, ngón tay theo phản xạ duỗi về phía khay trên bàn nước, bên trong có rất nhiều kẹo sữa vị khác nhau, xung quanh khay có bao nhiêu vỏ kẹo rải rác, đều do một mình Tô An An ăn.

Vị đậu đỏ nồng nồng tan ra trong miệng, vì ăn quá nhiều nên cảm giác như cả phòng đều có mùi sữa và đậu đỏ, vừa nóng vừa ngọt ngấy, hòa vào với mùi hắc đặc trưng của sơn móng tay, quyện lại tạo thành một mùi hương quái lạ. Tô An An cúi đầu thận trọng liếc nhìn người đàn ông kia, cô thực sự rất tò mò!

Người đàn ông kia hơi nâng cằm, nhìn có vẻ hơi kiêu ngạo, một tay tùy ý để trên tay vịn ghế sô-pha, tay còn lại cầm điện thoại lướt lướt, động tác của ngón tay rất đẹp.

Chắc do nghĩ rằng người đàn ông này sẽ không phát hiện ra đâu, Tô An An bỗng nhiên to gan hơn, nhìn anh thêm mấy lần. Đột nhiên, điện thoại trong tay anh vang lên chuông báo, Tô An An hốt hoảng quay đi, anh cũng đứng lên, đi được vài bước rồi nhận điện thoại, mặt quay nghiêng về phía Tô An An.

Tô An An lại ngước mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ dưới góc cằm bên phải của người đàn ông, từ góc của cô có thể nhìn lên một phần cằm của anh, cô bỗng nhien nhớ tới một chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.

Tim cô đập thình thịch, ký ức ùa về, cuối cùng biến thành một đoạn phim hoàn chỉnh. Những ký ức phủi bụi trong nháy mắt trở nên thật rõ ràng. Có lẽ đúng là anh ấy. Trong phút chốc cô liền khẳng định suy đoán của mình. Trí nhớ của cô rất tốt, so với Giản Đan vô tâm vô phế kia, cô luôn cất giữ từng chút từng chút những chuyện tốt đẹp đã qua trong tâm trí mình. Đã từng có một chàng trai được cô giấu kín trong một góc hồi ức.

Cô rất muốn hỏi anh có còn nhớ cô hay không nhưng cuối cùng cô chỉ cúi đầu, cắn mạnh lên viên kẹo sữa, ngón tay vô thức sờ sờ lớp vải sô-pha.

Thịnh Giang Bắc gọi điện thoại xong liền xoay người, ánh mắt bị đôi bàn chân kia hấp dẫn, ngón chân trắng trẻo nhỏ xinh, trên nền vải ghế màu đỏ trở nên nổi bật, màu sơn móng chân màu đen càng tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.

Cách đó không xa, Giản Đan và Thịnh Lê đã ôm lấy nhau, hai người ngồi giữa sảnh lớn không coi ai ra gì mà thân mật dựa vào nhau. Tô An An hạ tầm mắt nhìn xuống đôi chân mình, biết anh đang nhìn mình, bất giác cảm thấy thẹn thùng, theo phản xạ co ngón chân lại nhưng còn chưa sơn móng xong, chân chứ duỗi ra co lại, khiến cả bàn chân căng ra.

Thịnh Giang Bắc bối rối nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng lại ở hình ảnh có màu sắc nổi bật nhất trong không gian chật hẹp không đến mười mét vuông này. Đôi con ngươi đen nhánh của anh bình tĩnh quan sát người phụ nữ ngồi bên cạnh, cứ tạm coi là một người phụ nữ đi, chỉ là còn hơi non nớt, ngay cả việc che giấu cảm xúc cũng không biết.

Anh có thể dễ dàng nhìn ra sự bối rối trong mắt cô gái nhỏ này, sống lưng ưỡn thẳng, ngay cả cặp chân trắng nõn kia nữa, ngón chân lúc thì duỗi thẳng, lúc lại co chặt, đến cả người thợ làm móng cũng đành phải kêu lên: “Cô Tô à, cô thả lỏng một chút đi, như vậy tôi mới sơn được, vừa nãy không phải rất ổn à?”

Khuôn mặt Tô An An trong nháy mắt đỏ bừng, hai bên lông mi đen dài chớp chớp liên tục. Cô cắn môi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn Thịnh Giang Bắc nở nụ cười, tựa như muốn cho anh thấy rằng cô đâu có căng thẳng đâu, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng kia không cách nào dối gạt được ai.

Ngay cả nhân viên đang nghiêm túc sơn móng cho cô cũng phải khẽ phì cười.

Thịnh Giang Bắc biết mình đã khiến con gái nhà người ta bối rối, anh cũng không muốn ở lại lâu, vuốt thẳng ống tay áo rồi lại chỉnh mặt đồng hồ trên tay, thong dong đứng dậy. Vạt áo âu phụ trong nháy mắt trở nên phẳng phiu, anh khẽ ho một tiếng, cất tiếng nới với người đàn ông đang ngồi cùng bạn gái trong một góc xa xa kia: “Chú có việc phải đi trước đây.”

Thịnh Giang Bắc vừa dứt lời đã đẩy cánh cửa nhỏ, lặng lẽ không một tiếng động rời đi, hệt như lúc anh đến. Cho tới tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh qua lớp cửa kính trong suốt, Tô An An mới từ từ quay đi. Cô sờ hai bên lỗ tai, lấy ra chiếc gương nhỏ, cẩn thận nhìn hình ảnh trong gương, bên tai nghe thấy giọng nói thì thầm của Giản Đan.

“Đó là chú út của anh à, đẹp trai thật đấy.”

Thịnh Lê xấu tính tranh luận: “Hừ, gien nhà anh rất tốt, toàn sinh ra người đẹp trai thôi.”

Tô An An gập gương lại, vừa rồi hình như tóc cô hơi rối, nhưng mà may mắn là anh ấy không nhận ra mình. Đã gần mười năm rồi, có ai có thể nhớ được một người mình mới chỉ gặp có một lần chứ?

Lời của tác giả:

Đã lâu không gặp mọi người, Thủy Thủy trở lại mở hố mới đây.

Mở hố mới tâm trạng thật thấp thỏm, tự cổ vũ cho mình cố lên nào. Cổ vũ!

Cảm nhận của Tô An An với chú út Thịnh đại khái chính là khi chúng ta từng gặp một anh cực kỳ đẹp trai, khắc sâu trong ký ức, sau này cô ấy may mắn gặp lại anh, cảm giác rất kỳ diệu. Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảm giác ngỡ ngàng khi nhìn thấy một anh đẹp trai mặc áo sơ-mi trắng trong lúc đi siêu thị ba năm về trước.

Bình luận

Truyện đang đọc