TÌNH YÊU ĐẸP NHẤT

EDITOR: HANNAH

“Lần này Pudding nhỏ phát âm rất rõ ràng, lanh lảnh: ‘Bố, bố’.”

*****

Hai người vốn đi ra về luôn thế nhưng trẻ con đều thích nơi náo nhiệt, Pudding nhỏ nhất quyết không muốn rời khỏi trung tâm thương mại, Tô An An thử mấy lần cũng vô dụng. Mỗi lần cô đẩy xe ra khỏi trung tâm là Pudding nhỏ sẽ nằm trong xe quẫy đạp, cứ lặp đi lặp lại như thế mất nửa tiếng, bọn họ mãi không thể rời khỏi tầng một của trung tâm thương mại.

Cuối cùng, Thịnh Giang Bắc dẫn theo một người lớn một trẻ nhỏ vào tiệm bánh ngọt ở tầng một.

Tô An An tay cầm cốc trà sữa nóng, vẻ mặt ngoan ngoãn, tươi cười nói với anh: “Ngài Thịnh, hay là ngài cứ về trước đi, lát nữa cháu gọi xe về cũng được.”

Thịnh Giang Bắc đang vụng về đút bánh kem phô mai cho Pudding nhỏ, tay chân lóng ngóng, có lúc còn chưa đút được bánh vào miệng Pudding nhỏ đã rơi ra ngoài mất rồi, thế nhưng Pudding nhỏ vẫn liếm liễm môi, cứ như thể mình đã được ăn rồi, làm Thịnh Giang Bắc tươi cười hớn hở không ngừng. Thấy trên mép bé con còn dính bánh kem, anh nhẹ nhàng dùng tay mình lau sạch, ngước lên định tiếp tục bón cho bé ăn.

Tô An An bất giác nhìn đến ngây người, trong đầu âm thầm phỏng đoán: “Vì sao anh đến tuổi này rồi mà còn chưa kết hôn? Nếu anh có con, nhất định sẽ là người bố tốt.” Xung quanh rất yên tĩnh, cô dường như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình đang tăng tốc, từng nhịp từng nhịp dội vào màng nhĩ.

“Ô kìa, chú tư sao lại ở đây bón cho trẻ con ăn?”

Một giọng nói đàn ông sang sảng bất chợt vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh. Tô An An nhìn về hướng phát ra âm thanh. Một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng ở cửa tiệm, vầng trán có ba phần giống với Thịnh Giang Bắc, đến khi anh tới gần, ba phần giống này đã tăng lên thành năm phần.

Thịnh Giang Bắc vừa lau tay vào khăn giấy, vừa liếc nhìn người đang đi tới, hỏi: “Sao anh cũng ở đây?”

Thịnh Hoài Tây không đáp lời mà ngồi xuống bên cạnh Tô An An, lịch sự đưa tay phải ra, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là anh ba của cậu ấy, Thịnh Hoài Tây.” Ánh mắt anh thân thiện, nói năng lễ độ, khi nhìn người khác luôn tươi cười khiến người đối diện cảm thấy rất dễ chịu, không lạnh lùng như Thịnh Giang Bắc.

Tô An An để cốc trà sữa xuống, nuốt hạt trân châu trong miệng rồi bắt tay anh, nói: “Xin chào, tôi là Tô An An.”

“Cô là Tô An An?” Thịnh Hoài Tây kinh ngạc.

Tô An An không hiểu lý do vì sao, chỉ hơi ngửa ra sau, cầm lấy cốc trà sữa ngồi cách xa một chút, hỏi: “Vâng, sao vậy?”

Thịnh Hoài Tây nhướng màu, nhìn người đàn ông đối diện với ánh mắt có phần xấu xa, vừa nén cười vừa nói với Tô An An với vẻ gian xảo: “Không có gì, chỉ là có người lật lọng thôi.”*

* Chú thích: Nếu các bạn còn nhớ, ở những chương đầu có chi tiết bà cụ Thịnh định nhờ Giản Đan giới thiệu Tô An An cho chú ba Thịnh Hoài Tây nhưng lúc đó Thịnh Giang Bắc đã ngăn cản bà cụ với lý do hai người họ “chênh lệch thế hệ”. Vì thế khi Thịnh Hoài Tây biết cô gái đi cùng Thịnh Giang Bắc chính là Tô An An mới nói Thịnh Giang Bắc lật lọng. Do tính cách của hai người nên gia đình luôn mặc định rằng Thịnh Hoài Tây thích những cô gái trẻ còn Thịnh Giang Bắc hợp với những người phụ nữ trưởng thành, thế nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại.

Tô An An nhất thời nhớ đến tin nhắn mà Giản Đan gửi cho mình cách đây không lâu, hình như nói bà cụ nhà họ Thịnh định nhờ Giản Đan giới thiệu cô cho chú ba của Thịnh Lê, xem ra chú ba chính là người đàn ông trước mặt đây, chỉ là vì sao anh ta đột nhiên nói đến chuyện lật lọng thì cô thực sự nghĩ không ra. Cô hút thêm một ngụm trà sữa, nào ngờ trà sữa đã hết rồi, chỉ phát ra một tiếng vang lớn. Thịnh Giang Bắc quay sang nhìn cô, lắc đầu không nói gì.

Ánh mắt của Thịnh Hoài Tây nhanh chóng vị sinh vật nhỏ đáng yêu nằm trong xe đẩy hấp dẫn, tay véo véo hai má bụ bẫm của Pudding nhỏ mãi không chán, sau đó bế bé con lên, cho bé con nhảy nhót trên đùi mình, cười ha hả rồi nói: “Tiểu mỹ nữ nặng cân ghê nha.”

Pudding nhỏ không hiểu câu nói này, chỉ ngoan ngoãn để người đàn ông này ôm, yên tĩnh nghe lời đến lạ thường. Tô An An cảm thấy kỳ lạ, Pudding nhỏ rất sợ người lạ, nếu không phải người mà con bé đã quen mặt, con bé nhất định sẽ không cho bế, thế nhưng hôm nay lại khác hẳn. Nhìn hai khuôn mặt kề sát nhau, Tô An An đột nhiên cảm thấy hai người một lớn một nhỏ có rất nhiều nét tương đồng, đặc biệt là hai đôi mắt kia, đều là mắt một mí, con ngươi màu nâu nhạt. Tô An An bị suy đoán của chính mình dọa sợ, ra sức lắc đầu. Trên đời có rất nhiều người giống nhau, không nên nghĩ bậy bạ.

Thịnh Hoài Tây còn đang trêu bé con, miệng vẫn dụ dỗ: “Gọi ‘chú’ nào, gọi ‘chú’ đi…”

Thịnh Giang Bắc nhắc nhở anh: “Bé con mới chỉ biết gọi ‘mẹ’ thôi, nếu anh không ngại thì để bé con gọi anh một tiếng ‘mẹ’, còn ‘chú’ thì khỏi mơ đi.”

Tô An An gật đầu xác nhận, thế nhưng Thịnh Hoài Tây vẫn không tin, kiên quyết dạy Pudding gọi mình là ‘chú’. Sau đó Pudding nhỏ cũng rất nể mặt anh, rầm rì bập bẹ mấy tiếng nghe không rõ, Thịnh Hoài Tây quay sang hỏi hai người kia: “Bé con nói gì thế?”

Pudding nhỏ vẫn đang nói, phát âm cũng đã rõ hơn, cuối cùng cũng nghe ra được.

Lần này Pudding nhỏ phát âm rất rõ ràng, lanh lảnh: “Bố, bố”.

Thịnh Hoài Tây tự dưng có thêm đứa con gái liền vui đến phát điên, cứ đòi đem Pudding nhỏ về nhà. Thịnh Giang Bắc không thể không nhắc nhở anh ta, lừa bán trẻ con là hành vi phạm pháp.

Tô An An không quan tâm tới hai người họ, chỉ sửa lời của Pudding nhỏ: “Pudding nhỏ, không được tùy tiện gọi ‘bố’ đâu, biết không? Còn nữa, con gọi ‘dì’ xem nào, ‘dì’.”

Pudding nhỏ: “Mẹ.”

Tô An An thất bại.

Thịnh Giang Bắc nghe Pudding nhỏ gọi hai người kia là “bố mẹ”, chỉ có mình lạc lõng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm giác hôm nay bánh không đủ ngọt.

Ngày hôm ấy khi trở về, Thịnh Hoài Tây đi nhờ xe của Thịnh Giang Bắc, khi đã đưa Tô An An về nhà, hai người họ cùng về nhà lớn của nhà họ Thịnh.

Bên trong xe, Thịnh Hoài Tây nhìn cái ô màu đen, cái móc hình thú bông trên cán ô thu hút ánh nhìn của anh. Anh cầm lấy cái ô, ngắm nhìn cái móc thú bông, gạt đi vẻ bất cần khi nãy, nét mặt nghiêm túc, hỏi: “Chú tư, chú đừng hồ đồ.”

Thịnh Giang Bắc khẽ gõ gõ ngón tay trên tay lái, nghe thấy thế liền khựng lại, sau đó lại tiếp tục, trong xe nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng ngón tay anh gõ nhịp trên tay lái. Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì, giọng điệu hơi ê a: “Anh nghĩ nhiều rồi, chỉ là một cô nhóc thôi, em thấy thú vị nên mới chăm sóc nhiều hơn một chút.”

“Chỉ mong là anh nghĩ nhiều. Cô nhóc kia tuổi còn quá nhỏ, không thể đảm đương vị trí phu nhân của người cầm lái tập đoàn nhà họ Thịnh, người trong nhà sẽ không đồng ý đâu.” Thịnh Hoài Tây nói xong lại mở cửa sổ xe, chống khuỷu tay lên thành xe, mắt nhìn ra ngoài xa xăm. Đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, lâm vào trầm tư, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh khuôn mặt cô nhóc kia, tâm trạng vui vẻ, lặng lẽ mỉm cười. Anh quay đầu hỏi Thịnh Giang Bắc: “Cô nhóc kia họ Tô à?”

Thịnh Giang Bắc gật đầu.

“Là chữ ‘Tô’ trong ‘Tô Châu’?”

“Chẳng lẽ còn có họ ‘Tô’ khác được à.” Thịnh Giang Bắc quay đầu nhìn anh ta với vẻ dò xét, hoài nghi hỏi: “Anh hỏi nhiều thế làm gì?”

Thịnh Hoài Tây lắc đầu, dường như đang suy tư điều gì: “Không có gì. Chỉ là đang nghĩ đến một người quen cũ, cũng họ Tô.”

“Là diễn viên nào thế?”

Thịnh Hoài Tây còn đang hoài niệm chuyện cũ, bị Thịnh Giang Bắc cà khịa như vậy lập tức nổi giận: “Hôm nay chú uống nhầm thuốc à?”

Thế sao? Nhưng đúng là hiện giờ tâm trạng Thịnh Giang Bắc không tốt. Anh liếc nhìn Thịnh Hoài Tây không phản bác, chỉ tăng tốc lái xe, phi như bay một đường trở về nhà họ Thịnh. Khi Thịnh Hoài Tây xuống được xe thì hai chân cũng đã mềm nhũn, lòng đầy căm phẫn mắng: “Có cần phải làm thế không? Anh chỉ ăn ngay nói thật, thế mà chú trút giận lên đầu anh.”

Cụ bà từ đằng xa đã nghe tiếng hai người họ tranh cãi, cụ đứng từ trong phòng khách quát vọng ra ngoài: “Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chành chọe nhau nữa! Này thì chành chọe! Thằng ba hay gây chuyện rồi thì cũng thôi đi, thằng tư hôm nay là thế nào đấy hả? Cô Thẩm vừa mới gọi điện qua đây, khóc đến mức bà mày còn thấy đau thay. Rốt cuộc mày đã nói gì với con gái nhà người ta hả?”

Thịnh Giang Bắc tựa lên ghế sô-pha, trên mặt hiếm khi lộ vẻ ngang bướng cứ như một thằng nhóc đang tuổi dậy thì, cố ý cãi ngang với người lớn: “Cháu chỉ ăn ngay nói thật thôi. Cháu với cô ấy thực sự không hợp.”

Cụ bà thiên vị người nhà, thấy cháu trai nhà mình ưu tú như vậy, có hơi khắt khe khó tính cũng là bình thường, liền đổi đề tài nói chuyện với anh: “Tối nay đừng đi nữa. Bố cháu về nước rồi, vừa xuống máy bay, hai bố con cũng đã lâu không gặp nhau.”

Động tác cởi áo khoác của Thịnh Giang Bắc khựng lại, mặc lại chiếc áo đã cởi được một nửa, đáp: “Không được đâu ạ, công ty còn rất nhiều việc, cháu phải đi trước đây. Bà à, bà giữ sức khỏe, có thời gian cháu lại về thăm bà.”

Vừa nói dứt lời, anh liền tay đút túi quần thong thả rời đi, bóng dáng rất nhanh đã biến mất khỏi phòng khách, chỉ trong giây lát, từ bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ ô tô.

Anh lái xe rất nhanh, chỉ khi đến ngã tư đường có báo hiệu đèn đỏ mới giảm tốc độ. Thời gian đèn đỏ kéo dài sáu mươi giây, anh không có việc gì đành mở điện thoại ra xem, bên trong có một tin nhắn chưa đọc.

Anh mở ra liền thấy người gửi là “Cô nhóc”.

Nội dung: “Ngài Thịnh, hôm nay cảm ơn ngài. Để tỏ lòng biết ơn, cháu muốn mời ngài ăn cơm, không biết khi nào ngài có thời gian?”

Anh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, đến khi chiếc xe đằng sau bấm còi thúc giục, anh mới dứt khoát khóa điện thoại, nhét vào túi. Tới tận đêm hôm đó trước khi đi ngủ, anh vẫn không trả lời tin nhắn kia.

Gần đây đúng thật càng ngày càng thích xen vào việc của người khác, Thịnh Giang Bắc nằm ngả ra giường, hơi nheo mắt suy nghĩ: “Chắc do quá nhàn rỗi, công việc quá ít nên mới rảnh hơi như thế.”

Anh dự định kéo mình trở về với quỹ đạo, khôi phục lại nhịp sinh hoạt từ trước đến nay, một tuần năm ngày làm việc ở công ty, thứ bảy về nhà họ Thịnh, thi thoảng tới mấy buổi xem mắt do bà cụ sắp xếp, chủ nhật sẽ có thời gian dành riêng cho mình, lần lượt tham gia các hoạt động, có tuần đi leo núi, có tuần đi lái xe, có tuần đánh tennis với bạn bè. À, đúng rồi, tuần này anh còn có một buổi tiệc xã giao. Là sinh nhật con gái của Tống Dự.

Tống Dự là đàn anh khóa trên Thịnh Giang Bắc quen khi học đại học. Tính cách, sở thích, chí hướng đều hợp với anh, cách nhau 6-7 tuổi nhưng vẫn là bạn thân. Thứ bảy này sinh nhật tám tuổi của con anh ấy, anh cũng được mời tham dự, nhân tiện từ chối buổi xem mắt của bà cụ.

Chỉ có điều, anh lại không ngờ được mình sẽ gặp lại Tô An An trong bữa tiệc này.

Bình luận

Truyện đang đọc