EDITOR: HANNAH
“Bên này còn có phòng cho khách.”
*****
Phương thức áp trán để đo thân nhiệt của Thịnh Giang Bắc làm Tô An An choáng váng cả người. Cô cảm giác mình đang đứng trên một cục bông bồng bềnh. Cô đã lớn đến nhường này nhưng ngoại trừ bác sĩ Tô thì đây là lần đầu tiên cô dựa vào một người đàn ông gần đến thế, gần đến mức hơi thở giao hòa lẫn nhau.
Tô An An hít một hơi thật sâu, trong lòng niệm ba tiếng rồi mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thịnh Giang Bắc đang mỉm cười nhìn Tô An An, khi thấy cô ngước lên nhìn mình, anh dịu dàng nói: “Cô nhóc ăn cơm chưa?”
Tô An An lắc đầu đáp: “Dạ chưa.”
Thịnh Giang Bắc xoay người mở tủ lạnh, đắn đo một hồi. Nguyên liệu nấu nướng bên trong còn rất tươi mới, đều là đồ do anh ra ngoài chọn mua tối hôm qua. Từ sau khi đưa chìa khóa nhà giao lại cho Tô An An, anh đã dặn dì giúp việc không cần qua đây nữa, cố ý để Tô An An nghĩ rằng trong nhà không có ai chăm sóc cho mèo con.
Anh tốn nhiều tâm sức tính toán như vậy, nguyên nhân thực sự là gì có lẽ chỉ mình anh biết.
“Tôi khá thạo làm đồ Âu, ăn mỳ ý được chứ?”
Anh đã đeo tạp dề màu đen lên người, tay đang dùng nước sôi chần bông cải xanh.
“Ngài nấu cơm cho cháu sao?” Tô An An được chiều mà sợ, có phần không thể tin nổi.
Động tác trên tay Thịnh Giang Bắc dừng lại, anh xoay người nhìn cô, dáng vẻ vẫn cực kỳ kiên nhẫn. Áo sơ-mi trắng, tạp dề màu đen, khi anh mỉm cười tạo cho người ta cảm giác gió xuân phả vào mặt. Giây khắc này, anh nheo nheo mắt, hỏi: “Sao thế? Cô nhóc không muốn ăn à?”
Tô An An liên tục lắc đầu, trong lòng sớm đã tràn đầy vui mừng bất ngờ. Cô cười ngốc nghếch, hai mắt cười cong cong, sao có thể không động lòng được cơ chứ.
Thịnh Giang Bắc nhìn ánh mắt cô, bất ngờ nhận ra mình hơi thô lỗ, đành đuổi khéo cô ra ngoài để che giấu: “Phòng bếp nhiều khói dầu, cô nhóc ra ngoài chơi với mèo đi.”
Tô An An chần chừ tới lui, thở dài một tiếng rồi đành ra ngoài dù lòng không tình nguyện.
Thế nhưng chỉ một lát sau, cô lại ló đầu bên ngoài cửa, hai tay nắm lấy khung cửa, chỉ để lộ đôi mắt đen láy như mực, thận trọng hỏi: “Ngài cần cháu giúp gì không?”
Động tác của cô hoàn toàn để lộ tính nết trẻ con, Thịnh Giang Bắc cảm giác lồng ngực mình nóng rực, vốn anh định bảo cô rằng trẻ con nên ra ngoài chơi thôi, nhưng khi lời nói đến bên miệng liền thay đổi.
“Thế cô nhóc vào đây giúp tôi thái một nửa chỗ cà chua này.”
“Được ạ.”
Tô An An tung tăng bước vào. Cô nhận lấy con dao phay từ trong tay anh, phần tay cầm còn vương lại hơi ấm của anh. Tư thế thái của Tô An An khá chuẩn, một tay cầm dao, một tay ấn quả cà chua nhỏ tròn xoe trên thớt, lạch cạch lạch cạch, động tác nhanh nhẹn, lưu loát, không hề giống một người không thạo việc.
Thịnh Giang Bắc đã nấu mỳ xong, đang vớt ra để ráo nước thì liền bị động tác của Tô An An thu hút. Anh khen ngợi cô: “Tuổi còn nhỏ mà kỹ năng dùng dao đã không tệ.”
Tô An An hơi đắc ý, động tác trên tay càng nhanh hơn, vừa làm vừa trò chuyện với anh: “Từ lúc mười tuổi cháu đã bắt đầu tự mình nấu cơm, kỹ năng thành thạo từ lâu rồi.”
Thịnh Giang Bắc đang xào thịt với hành tây. Trong bếp ngào ngạt hương thơm, anh còn cần cà chua của Tô An An nên chỉ vặn nhỏ lửa để chờ cô. Tiếp tục đề tài khi nãy, anh rất tò mò về quá khứ của Tô An An, tò mò đối với mọi thứ thuộc về cô.
Có nhưng điều anh có thể dùng thời gian từ từ khám phá, nhưng có những điều anh muốn nghe cô kể.
“Thế còn cha mẹ cô nhóc thì sao? Sao lại cho cô nhóc vào bếp từ khi còn nhỏ như vậy?”
Tô An An đáp: “Bọn họ là bác sĩ, cực kỳ bận rộn. Khi còn nhỏ, cháu sợ nhất là họp phụ huynh, nếu không phải bọn họ tới muộn thì cũng là không tới, lần nào cũng vậy, khiến cháu luôn bị mất mặt. Hơn nữa chỉ cần nhà trường cho làm đồ thủ công thì cháu luôn là người kém nhất vì trước giờ bọn họ không có thời gian làm cùng cháu…”
Tô An An kể chuyện liên miên, nét mặt thay đổi liên tục, thi thoảng lại quơ chân múa tay, thi thoảng lại làm mặt xấu. Một lọn tóc rơi ra khỏi vành tai, xõa xuống trước mặt cô, không ngừng chọc vào mũi cô, lúc này cô lại không thể đưa tay ra vén, chỉ đành liên tục thổi nó đi.
Thổi một lần không được, thổi hai lần lọn tóc vẫn ở đó đung đưa. Cô vừa định thổi một lần nữa thì lọn tóc đã bị ai đó vén lên, giúp cô cài ra sau vành tai.
“Được rồi.” Ngón tay anh lưu luyến rời khỏi vành tai cô.
“À, cảm ơn.” Tô An An yên lặng trong tích tắc. Cuối cùng cũng thái xong cà chua, cô sờ sờ chóp mũi, cười cười: “Thái xong rồi.”
Thịnh Giang Bắc cầm lấy cái thớt gỗ, đổ cà chua vào trong nồi, cuối cùng để lại hai miếng, anh ăn một miếng, động tác nhai hơi ngừng lại một chút, anh nhíu mày sau đó cầm miếng cà chua cuối cùng, đưa đến bên miệng Tô An An, nói: “Há miệng, ăn thử xem có ngọt không.”
À… Hả? Tô An An không có thời gian để chần chừ, cô há miệng theo phản xạ, cắn, đầu lưỡi chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo và mềm mại rồi lập tức buông ra, chưa kịp nhai đã nuốt nguyên miếng vào.
“Hương vị thế nào?”
Tô An An hơi giật mình. Hương vị? Cô không nếm kỹ, chắc là ngọt nhỉ, đúng rồi, chắc là ngọt. Cô khẳng định với anh.
Khóe miệng Thịnh Giang Bắc nở nụ cười đầy vẻ ung dung, anh cầm cái thìa xào thịt trong nồi, một tay lau khéo miệng, làm như mình chỉ đang nói bâng quơ: “Đúng là nếm không kỹ gì cả, rõ ràng là chua mà.”
Bên ngoài vẫn đang sấm sét ầm ầm, mưa to như trút nước, trong tim Tô An An cũng bắt đầu nổi sấm sét.
Cuối cùng cô đành bỏ chạy trối chết, cô vẫn nên ra ngoài chơi với mèo thôi.
Không bao lâu sau, Thịnh Giang Bắc bưng hai đĩa đồ Âu từ phòng bếp ra. Anh đã cởi tạp dề, tay sáo sơ-mi đã buông xuống, đi về phía sô-pha, nhẹ nhàng gọi Tô An An: “Cô nhóc ra ăn cơm nào.”
Tô An An đáp “vâng” một tiếng, đứng lên khỏi sô-pha, đi về phía bàn ăn. Vừa mới lại gần, cô đã bị đĩa mỳ Ý hấp dẫn, trong nháy mắt mùi hương tỏa ra, khiến người ta thèm ăn.
“Còn không ngồi xuống đi.”
Tô An An ôm mèo ngồi xuống. Cô vốn định chia cho con mèo một chút nhưng hình như con mèo không mấy hứng thú, chỉ lười biếng nằm ườn trên đùi cô.
Tô An An nếm thử một miếng. Hương vị rất ngon, không kém hơn so với ngoài hàng là bao, đặc biệt là sợi mỳ được bao phủ một tầng hương vị chua ngọt rất ngon miệng.
Tô An An ăn liên tục vài miếng, người đàn ông đang ngồi đối diện hỏi cô: “Hương vị thế nào?”
Tô An An đáp: “Ngon lắm.”
Thịnh Giang Bắc tâm tình vui vẻ nhìn cô ăn, tấm lòng của người nấu cùng một chút sự đắc ý đều được thỏa mãn vô cùng. Anh đem đĩa mỳ mình còn chưa động vào đưa cho cô, nói: “Đĩa này cũng cho cô nhóc.”
Tô An An vừa nuốt một miếng mỳ, vừa xua tay nói: “Ngài ăn đi, ngài nấu cơm lâu như vậy nhất định đói bụng lắm rồi.”
Trên tay anh đang cầm một ly rượu vang đỏ, dáng vẻ thoải mái, nhàn nhã. Anh lại đẩy đĩa về phía cô, nói: “Tôi không đói, đều cho cô nhóc.”
Tô An An lại cúi đầu, chỉ là chưa được bao lâu cô liền cảm thấy đùi mình có cảm giác lành lạnh. Cúi đầu xuống, cô thấy trên váy mình đã vương một bãi nôn không lớn lắm, mà đầu sỏ gây tội còn đang tiếp tục hướng ra ngoài nôn mửa. Có lẽ do khó chịu, mèo con trượt xuống khỏi người Tô An An, nằm cuộn tròn bên chân cô, không bao lâu sau lại nôn một bãi ra sàn nhà.
Tô An An buông đũa, lau qua bãi nôn trên người rồi lập tức ngồi xổm xuống, lấy tay sờ sờ chóp mũi mèo con. Mũi hơi khô, nhiệt độ trên người cũng có vẻ nóng lên, hai mắt thất thần. Tô An An vô cùng ảo não, thế mà vừa nãy cô không hề phát hiện mèo con có điều không ổn.
Lúc này, Thịnh Giang Bắc cũng lại gần. Anh chưa từng nuôi thú cưng, không hiểu lắm động tác vừa rồi của Tô An An, anh chỉ khom người ngồi xuống, hỏi: “Con mèo làm sao thế?”
“Có lẽ bị ốm rồi.” Tô An An vừa đáp vừa luống cuống tìm chậu đi tiểu của mèo con. Cô hoảng loạn tìm khắp nơi, Thịnh Giang Bắc không đành lòng nhìn nữa, bảo cô bình tĩnh một chút rồi anh dẫn cô ra ban công, ổ mèo nằm ở đó, còn có chậu đi tiểu.
Thịnh Giang Bắc nói với vẻ bất lực: “Những thứ này đều do cô nhóc sắp xếp, sao lại cứ tìm lắp tung khắp nơi thế?”
Tô An An tim đập thình thịch, cô nhìn chậu đi tiểu, quả nhiên thấy con mèo lúc trước đã bị đi tả. Cô xoay người, nôn nóng hỏi Thịnh Giang Bắc: “Gần đây có bệnh viện thú y không?”
Điều này Thịnh Giang Bắc thực sự không biết rõ, anh không nói gì, chỉ để con mèo nằm yên trong lồng sắt, kéo tay Tô An An đi như bay xuống tầng dưới. Trên đường đi, Tô An An dõi theo cái lồng mèo chằm chằm, cảm giác sợ hãi tràn dâng trong lòng. Lúc này trên trời bỗng nhiên lóe lên một tia chớp, khiến Tô An An không khỏi nhớ lại con mèo đã bỏ đi năm cô mười tuổi, cũng là vào một đêm mưa như thé này, sau khi con mèo rời khỏi nhà đã không bao giờ trở về nữa.
Tô An An không kìm được mà suy nghĩ miên man, lòng bàn tay đổ mồ hôi, ngay cả Thịnh Giang Bắc cũng nhận ra. Anh để con mèo ra ghế sau, xoa đầu cô rồi an ủi: “Sẽ không sao đâu, người có lúc bị ốm, động vật cũng vậy, có lẽ do ăn cái gì đó không hợp.”
Anh chỉ nói những lời phỏng đoán nhưng Tô An An lại một lòng tin tưởng, cô cho rằng nhất định là như vậy.
Xe chạy được nửa tiếng mà vẫn chưa tìm thấy bệnh viện thú y nào, ngay cả Thịnh Giang Bắc cũng hơi bối rối, khu vực anh sống đúng là không có bệnh viện thú y. Thời gian càng dài, Tô An An càng thêm nóng ruột, cứ cách vài phút cô lại hỏi: “Còn bao lâu nữa?”
“Nhanh thôi.” Thịnh Giang Bắc vẫn giữ dáng vẻ ung dung và bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng anh cũng thấy chột dạ, số lần liếc nhìn Tô An An cũng giảm đi rõ rệt, anh không muốn thấy cô thất vọng.
Trời đã tối hoàn toàn, trời vẫn mưa như trút không ngừng chút nào, từ phía bầu trời xa xa thi thoảng lại vang lên tiếng sấm. Trong tiếng sấm sét ầm ầm giữa trời tối đen, lần đầu tiên Thịnh Giang Bắc thấy chột dạ.
Có lẽ nhờ anh có vận may mà sau đó tầm mười phút, anh lại thực sự tìm được một bệnh viện thú y.
Thịnh Giang Bắc thở phào nhẹ nhõm, lấy lồng mèo từ ghế sau, đến lúc này con mèo đã nôn thêm vài lần.
Trong bệnh viện có rất nhiều thú nuôi nhỏ mắc bệnh, hai người phải đợi thêm hai mươi phút mới đến lượt.
Bác sĩ là một người phụ nữ tầm hơn 50 tuổi, khuôn mặt hiền từ. Bàn tay bà vuốt ve lưng con mèo vài cái, xoa dịu sự khó chịu của nó, sau đó mới bắt đầu kiểm tra.
“Có lẽ là do ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ gây viêm dạ dày cấp tính.” Bác sĩ tiêm thuốc cho mèo con trước, sau đó dặn bọn họ nhớ trong vòng tám tiếng đồng hồ tiếp theo đừng cho mèo uống nước, cho đến khi nó không còn nôn mửa nữa mới có thể uống nước ấm, cho thêm chút muối vào trong nước.
Tô An An nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa.
Bác sĩ nói xong một tràng dài, thấy cô gái nhỏ nét mặt hiền lành, nhớ đến con gái của mình, bà quay sang nhìn Thịnh Giang Bắc, nói đùa: “Cô gái nhỏ thật có lòng yêu thương.”
Khóe mắt Thịnh Giang Bắc đong đầy ý cười ấm áp, nhìn chăm chú khuôn mặt trong trẻo của Tô An An.
Vất vả một hồi, khi hai người theo đường cũ quay lại căn hộ chung cư của Thịnh Giang Bắc thì đã là 9 giờ tối. Con mèo vẫn yếu ớt chưa gượng dậy nổi, đôi mắt màu xanh lam băng giá khép hờ, cả người cuộn tròn, dáng vẻ đáng thương. Tô An An ngồi xổm bên cạnh an ủi nó.
Thế nhưng dù vương vấn thì Tô An An cũng phải quay về trường, ký túc xá nữ có người gác cổng, sau mười giờ tối sẽ đóng cửa, nếu cô còn không về thì sẽ không được vào.
Chủ là khi tay cô vừa rời lưng của mèo con, mèo con lại lập tức kêu rên không ngừng. Cô thử thăm dò rời đi vài bước, mèo con lại càng kêu thảm thiết hơn. Có lẽ vì đang bị bệnh, Tô An An lại là người duy nhất mà nó quen thuộc nên nó càng thêm ỷ lại vào cô. Tô An An cũng hiểu được cảm giác này.
Cô đi được hai bước rồi lại lùi về ba bước, rối rắm một hồi lâu mà vẫn chưa rời đi được.
Thịnh Giang Bắc đang nhíu mày lau sạch bãi nôn của con mèo. Anh không quen lau nhà, động tác vụng về, đồng thời còn phải phân tâm quan sát động tĩnh phía bên kia.
Thấy vẻ mặt khó xử của cô, vừa muốn rời đi nhưng lại vừa lưu luyến, anh đứng dậy, buông thõng cánh tay, nói đùa với vẻ mặt nghiêm túc: “Bên này còn có phòng cho khách.”
Anh vừa dứt lời, bên ngoài sấm sét lại rền vang, chớp dông gió giật ầm ầm, mạnh mẽ đập vào cửa sổ thủy tinh.