TÌNH YÊU ĐẸP NHẤT

EDITOR: HANNAH

Hai người Cao Phóng và Chung Mạch đã đứng im giằng co một hồi lâu, cô nhìn chằm chằm chiếc túi xinh xắn màu hồng phấn trong tay anh, liếc mắt là có thể đoán ra bên trong chắc chắn là món quà nhỏ tinh tế mà con gái yêu thích. Cô không khỏi cười lạnh một tiếng, khẽ nói: “Cô ấy không có ở đây.”

“Cô ấy đi đâu vậy?” Chung Mạch nhíu mày, hạ giọng hỏi. Anh ta đã gọi điện cho Tô An An mấy lần nhưng không được vì thế rất lo lắng, mà người anh quen biết có quan hệ thân thiết với Tô An An có lẽ cũng chỉ có Cao Phóng, thế nên anh mới tới trường từ sáng sớm.

“Không biết.” Giọng điệu Cao Phóng cứng đờ, cô sụt sịt mũi. Vừa nhận được điện thoại của Chung Mạch, cô không dám chậm trễ dù chỉ một giây, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp mặc đã chạy ra ngoài, chỉ sợ anh không chờ được mà bỏ đi, thế nhưng cuối cùng người mà anh chờ đợi lại chẳng phải mình. Nghĩ đến đây, “trái tim pha lê” của Cao Phóng không kìm được mà vỡ tan, nhưng cô từ nhỏ đã kiêu ngạo, bên trong càng đau lòng thì bề ngoài càng tỏ vẻ “gió thoảng mây bay”.

Tiếng sụt sịt của Cao Phóng hơi lớn, Chung Mạch liếc nhìn cô, thấy trên người cô chỉ mặc một chiếc áo dài mỏng manh. Nhiệt độ bên trong rừng cây thấp hơn so với bên ngoài một chút, anh là đàn ông, mặc thêm một chiếc áo khoác là vừa đủ, cô ấy là con gái mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chóp mũi đã đỏ lên vì lạnh.

Từ nhỏ Chung Mạch đã được dạy dỗ là phải chăm sóc cho phái nữ, ngay lập tức, anh không chút do dự cởi áo khoác của mình. Cao Phóng bị động tác của anh làm giật mình lui về phía sau một bước. Cô nhìn anh với vẻ hoài nghi, hỏi: “Anh định làm gì? Tuy rằng tôi thích anh nhưng tôi cũng không phải là người tùy tiện, anh mau mau mặc quần áo lại đi.”

Nói xong, cô muốn đưa tay che mắt mình, tim lại đập thình thịch.

Chung Mạch bị những suy nghĩ kỳ quái của Cao Phóng làm cho dở khóc dở cười. Anh tiến lại gần, sau đó choàng áo khoác của mình lên vai cô, nói: “Ngại quá, là tại tôi làm quấy nhiễu giấc ngủ sáng sớm của em, giờ thời tiết còn lạnh, em mặc áo của tôi trước đi.”

Cao Phóng cứng đầu từ chối, đẩy tay Chung Mạch ra, đáp: “Không cần đâu. Chung Mạch, nếu anh không muốn để tôi tiếp tục thích anh thì anh đừng đối tốt với tôi nữa.” Có lẽ vì quá tức giận mà âm lượng của cô cũng tăng lên, nhưng đến câu sau, có lẽ do sợ bị người qua đường nghe được mà lại hạ giọng xuống.

Tay Chung Mạch khựng lại giữa chừng, nụ cười tươi ấm áp cũng cứng lại, anh vô cùng xấu hổ, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghĩ được nhiều như vậy.”

“Đúng vậy, anh chỉ làm theo bản năng, đối với ai cũng rất quan tâm chăm sóc, nhưng mà tôi chính là thích con người anh như vậy.” Cao Phóng rất buồn. Một người thanh niên ấm áp như ánh mặt trời, lương thiện, dịu dàng, chu đáo, tinh tế, chỉ sau vài lần gặp mặt đã lặng lẽ không chút động tĩnh tiến vào lòng cô.

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, Cao Phsong chưa từng tiếp xúc với người con trai nào như vậy. Cha cô là một người đàn ông theo chủ nghĩa gia trưởng vô cùng nghiêm trọng, cách nói năng thô lỗ, hành động lỗ mãng, suy nghĩ thiếu tinh tế đến mức chưa bao giờ biết chăm sóc người khác là gì, mọi chuyện đều chỉ làm theo ý mình. Nhưng mà, người đàn ông đứng trước mặt cô lại khác, anh thực sự dịu dàng như thể anh chưa từng biết tức giận, lúc nào cũng đem lại cho người ta cảm giác yên bình và ấm áp.

Cuối cùng, Chung Mạch vẫn ngang ngược đem áo khoác choàng lên vai Cao Phóng. Cô khoác lên người chiếc áo còn vương hơi thở của anh, lời nói cũng bất giác dịu lại.

“An An đã có người cô ấy thích rồi.” Cao Phóng nói rất khẽ, âm lượng chỉ có hai người họ nghe được.

“Không thể nào, cô ấy chưa từng nói với tôi. Tôi không tin.”

Cao Phóng tức giận, mắng to: “Anh nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ tôi còn lừa anh sao? Cao Phóng tôi còn chưa đến nỗi trở thành loại người thiếu đứng đắn, lừa gạt người khác như vậy.”

Chung Mạch hít sâu một hơi, không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình, có phần bất lực. Theo bản năng, anh không muốn tin lời Cao Phóng nói, nhưng thật ra có những chuyện không phải cứ tự mình phủ nhận thì nó sẽ không tồn tại. Không hiểu vì sao, trong đầu anh lại nhớ lại ngày hôm đó, nhớ đến người đàn ông mà anh gặp được khi vừa mới tới thành phố S. Anh ủ rũ lắc đầu, nói: “Tôi không phải có ý này.”

Vẻ mặt anh như đang “mất hồn mất vía”, chịu một một cú đả kích quá lớn, đôi mắt sáng ngời dường như cũng ảm đạm đi. Cao Phóng không đành lòng nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tối hôm qua có lẽ An An đã ở lại nhà của người đàn ông kia. Theo như tôi biết, bọn họ còn chưa chính thức bắt đầu mối quan hệ, nếu anh thật lòng thích An An thì hãy thổ lộ với cô ấy sớm một chút. Hai người quen biết nhau từ nhỏ, tình nghĩa không giống những người bình thường, nói không chừng vẫn còn có hy vọng.”

Động viên người mình thích đi thổ lộ với người khác, Cao Phóng cũng âm thầm thán phục bản thân mình.

Chung Mạch ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn cô. Cảm xúc có phần mất khống chế, anh nắm lấy hai vai cô, cố gắng tìm kiếm sự đồng cảm: “Thật vậy sao? Bọn tôi thật sự còn có hy vọng sao?”

Trái tim khó khăn lắm mới lành lại của Cao Phóng một lần nữa vỡ vụn. Da dầu cô như căng ra, cô không muốn nhìn anh, liền nghiêng đầu nhìn về phía cành cây bên cạnh. Cô cắn chặt môi đến rách da mà không hay, có lẽ chút đau đớn này không thể sánh nổi với cảm giác đau đớn trong lòng.

Thôi nào, Cao Phóng, mày cũng đâu còn là cô bé con 15-16 tuổi nữa, cứ đâm đầu vào một người làm gì, trên đời này đâu phải không có người đàn ông ưu tú chứ.

Trước khi rời đi, Chung Mạch bỗng nhiên kéo tay Cao Phóng, cô quay đầu nhìn anh với vẻ kỳ quặc, lại thấy anh đưa chiếc túi vẫn luôn cầm trong tay cho mình. Chung Mạch tươi cười điềm nhiên như ánh mặt trời, nói: “Em cầm cái này đi. Lần trước em cùng anh đi dạo chơi quanh thành phố S, anh còn chưa cảm ơn em.”

Cao Phóng chần chừ một giây, hai tay giấu sau lưng, đảo mắt nhìn chiếc túi giấy kia. Hóa ra là để tặng cho cô, trong lòng cô thầm vui vẻ nhưng mặt lại sầm sì, nhận lấy món quà từ tay Chung Mạch. Cô ấp úng nói một câu: “Cảm ơn.”

Chung Mạch cũng không so đo với cô, vẫy tay ra hiệu cho cô mau quay về. Cao Phóng lưu luyến rời đi, cầm theo chiếc túi bước chầm chậm như thể vừa nhận được một báu vật.

*****

Vừa về đến ký túc xá, Cao Phóng đã vội vàng không chờ nổi bóc giấy gói. Chiếc giấy gói hồng phấn đáng yêu bị cô cẩn thận xé bỏ từng lớp, bên trong là một đôi kim băng đáng yêu. Đôi kim băng này cô tình cờ nhìn thấy trong một cửa hiệu ở trung tâm thương mại khi đi cùng Chung Mạch lần trước, phong cách của nó quá đáng yêu, không hợp với cô nên tuy rằng rất thích, cô cũng chỉ nhìn thêm một lúc mà thôi.

Không ngờ anh lại tỉ mỉ chú ý, giờ còn tặng nó cho cô.

Một người tốt như vậy, bảo cô làm sao không thích cho được. Cao Phóng hụt hẫng cất đôi kim băng vào trong hộp, còn chưa kịp để vào ngăn kéo thì Tô An An đã đẩy cửa bước vào. Cao Phóng hốt hoảng nhét chiếc hộp vào trong ngăn kéo, khi đóng lại còn không cẩn thận làm mình bị kẹp tay, dù đau cô cũng không dám lên tiếng.

Hai người đối diện nhìn nhau. Tô An An nhìn thấy động tác nhỏ của Cao Phóng, không nói gì, rất tâm lý quay sang hướng khác.

Tô An An giả vờ mình đang vội vàng luống cuống tìm sách trên bàn, càng tìm tâm trạng cô càng chùng xuống. Cô biết, nếu đổi lại là trước kia, cô cả đêm không về, Cao Phóng hẳn đã quấn chặt lấy cô hỏi han không ngừng từ lâu, thế nhưng hôm nay cô ấy lại yên lặng ngồi bên bạn, hai mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt.

Tô An An đi tới, chỉnh lại quyển sách trước mặt Cao Phóng, nói: “Cậu đọc kiểu gì thế? Sách để ngược rồi này.”

Cao Phóng ngẩng đầu nhìn Tô An An, sau đó cười trừ mấy tiếng, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi cô: “Tối qua cậu đi đâu vậy?”

Tô An An nghiêng người tựa vào bàn Cao Phóng, nhìn chằm chằm vào móng tay mình, trên đó vẽ họa tiết hình đôi mắt, đây là mẫu móng mà Cao Phóng chọn cho cô khi họ đi làm mấy hôm trước. Tô An An rũ rũ tóc, quay đầu nhìn Cao Phóng, đáp: “Tối qua trời mưa nên mình ngủ lại ở nhà bạn.”

Cao Phóng cười híp mắt. Thực ra cô ấy cười rộ lên không đẹp chút nào, Tô An An mắng cô ấy, cảm xúc của mình cũng bị ảnh hưởng theo.

Thực ra khi nãy Tô An An trốn trong rừng cây nhỏ, khoảng cách hơi xa nên cô nghe không rõ bọn họ nói chuyện, chỉ nghe được loáng thoáng mấy câu.

“Chung Mạch, nếu anh không muốn để tôi tiếp tục thích anh…”

“Thật vậy sao? Chúng ta* thật sự còn có hy vọng sao?”

* Chú thích: Khi đó Chung Mạch nói “bọn tôi” là ý chỉ anh ta và Tô An An nhưng Tô An An lại hiểu nhầm rằng anh nói “chúng ta” là chỉ anh ta và Cao Phóng.

Tô An An cũng cố gắng nghe hết nhưng âm lượng hai người họ nói chuyện không lớn, loáng thoáng nghe được mấy câu là vì cảm xúc của họ quá kích động, đột nhiên lớn giọng hơn nên cô mới vô tình nghe được. Có điều, chỉ qua hai câu này, cô cũng hiểu được đại khái từ đầu tới cuối mọi chuyện.

Từ rất lâu rồi cô đã biết chuyện Chung Mạch đem lòng thích một cô gái, chỉ là cô không ngờ tới Cao Phóng lại thích Chung Mạch. Cũng tại cô, không dưng lại giới thiệu Chung Mạch cho Cao Phóng, biết rõ anh rất được các cô gái yêu mến còn để anh tiếp xúc với Cao Phóng, giờ chuyện đã rắc rối đến nông nỗi này, Tô An An cảm thấy mình rất có lỗi với Cao Phóng.

Cô quen biết Cao Phóng đã ba năm, cô gái này tình tình hào phóng, hoạt bát, tùy ý, hay cười hay nói, nếu những cô gái khác được làm từ nước thì cô ấy chính là được làm từ xi măng. Trong ký túc xá có việc gì cực nhọc, cô ấy luôn giành làm trước, dường như không bao giờ cạn kiệt tinh lực.

Tô An An là kiểu người “chậm nóng”, cô luôn không hiểu được vì sao vào ngày đầu tiên bước vào năm học, trong ký túc xá có ba người mà Cao Phóng lại làm quen với cô đầu tiên. Sau này khi cô vô tình hỏi cô ấy, cô ấy cười rất vô tư rồi đáp: “Hợp mắt. Cậu hợp mắt mình. Mình tin tưởng trực giác của bản thân nhất, hơn nữa mình rất cố chấp, một khi đã lựa chọn thì sẽ dính chặt cả đời.”

Bạn bè có thể lựa chọn vì hợp mắt, có thể cố chấp, nhưng còn tình yêu thì sao?

Những suy nghĩ phức tạp trong đầu Tô An An còn chưa dứt thì tiếng điện thoại đã đột nhiên vang lên.

Cô liếc mắt nhìn, là số điện thoại của Chung Mạch. Không hiểu vì sao, cô lại thấy hơi giận Chung Mạch nên khi nhận điện thoại của anh, giọng điệu cũng không được nhẹ nhàng lắm.

Chung Mạch liếc nhìn tên lưu số điện thoại với vẻ kỳ quái. Anh đâu có gọi nhầm số đâu!

“Sao thế? Anh gọi điện cho em nhiều lần như vậy mà không bắt máy, em còn có lý do sao?”

Tô An An nghiêng người đi vào phòng vệ sinh, thuận tay đóng cửa lại.

“Khi nãy em tắt điện thoại.”

“Tối qua em đi đâu vậy?”

“Em không đi đâu cả, chỉ ở trong ký túc xá.”

“Nói dối, tối hôm qua em không có ở ký túc xá.”

“Sao anh biết được em không có ở ký túc xá.” Tô An An hiếm khi truy hỏi không buông, khiến Chung Mạch nhất thời nghẹn lời. Anh im lặng vài giây, có lẽ anh đang ở công ty nên đúng lúc này có người gọi tên anh, anh vội vàng buông một câu “Cuối tuần anh sẽ tìm em tính sổ” rồi cúp máy.

Tô An An không cho rằng anh nói thật.

Cuối tuần đó, cô xin bà chủ quán cà phê cho mình nghỉ một ngày. Trong điện thoại, câu nhóc kia rất không hài lòng, truy hỏi Tô An An: “Cô giáo Tô, chắc không phải cô đi hẹn hò đấy chứ?”

“Em làm xong bài tập cô giao đi, tuần tới cô sẽ kiểm tra.”

“Cô giáo Tô, cô đúng là người phụ nữ khuôn mặt loli tâm địa ma quỷ. Hừ.”

“Giao gấp đôi bài tập.” Tô An An thản nhiên nói.

“Cô giáo Tô, hôm nay cô hẹn hò chắc chắn sẽ không thuận lợi đâu.” Thằng nhóc trả đũa, giọng điệu hung hăng.

“Giao bài nhiều gấp ba.”

“Huhuhu, chị An An, hôm nay chiếu phim mới, em đã hẹn với bạn đi xem rồi.”

Tô An An mềm lòng tha cho thằng nhóc, đúng lúc có cuộc điện thoại gọi đến. Là Thịnh Giang Bắc.

“Alô? Cháu đã bắt đầu đi rồi, một lúc nữa sẽ tới.”

Người ở đầu dây bên kia có lẽ đang đi trên đường, có tiếng bước chân rất nhỏ cùng tiếng vải vóc cọ vào nhau khi di chuyển. Thịnh Giang Bắc hắng giọng, giọng nói trầm trầm vang lên: “Không cần vội, tôi gọi điện cho cô nhóc để bảo có thể tôi sẽ tới muộn một chút. Bên tôi… có chút việc.”

Thịnh Giang Bắc đem điện thoại di động kẹp bên tai, nhận lấy tài liệu do Charlie đưa cho, vừa nghe cô nói chuyện, vừa đọc lướt nội dung trên tài liệu, ngay sau đó vung bút ký tên như “rồng bay phượng múa”.

“Không sao, cháu sẽ qua bên đó đi dạo trước, khi nào ngài tới có thể gọi điện thoại cho cháu.”

Cúp máy, Thịnh Giang Bắc ngồi vào bàn làm việc rồi gọi cho Charlie Hứa vừa mới rời đi.

“Sếp có gì dặn dò ạ?”

Thịnh Giang Bắc trầm tư một lúc rồi khẽ hắng giọng, nói: “Làm thế nào để một cô gái biết được rằng cậu thích cô ấy?”

Charlie Hứa phá ra cười ha hả, đáp: “Thì tỏ tình thôi ạ.”

Thịnh Giang Bắc khựng lại một giây, lặp lại: “Tỏ tình á?”

“Không lẽ sếp chưa từng tỏ tình bao giờ ạ?”

“Sao nào? Mất mặt lắm à?”

Charlie Hứa lắc đầu lia lịa, bỗng nhớ ra mình đã bỏ sót một vấn đề quan trọng, liền hỏi: “Sếp thích cô gái nào rồi ạ?”

Thịnh Giang Bắc xoay xoay chiếc bút máy trong tay, liếc nhìn Charlie Hứa rồi gật đầu. Rất thích.

“Thảo nào. Tôi cứ có cảm giác hôm nay sếp đẹp trai hơn ngày thường, giá trị nhan sắc tăng vọt, sức quyến rũ vô song.” Charlie Hứa bắt đầu giở giọng nịnh nọt, nghĩ gì nói nấy, có gì tâng bốc đấy. Những lời này của anh ta cũng khiến Thịnh Giang Bắc thực sự thoải mái, không uổng công anh tỉ mỉ phối hợp áo sơ mi với khăn quàng.

Bình luận

Truyện đang đọc