TỎ TÌNH

Lúc Chu Kinh Trạch đọc được tin tức của Lý Dương đã là 8:10, tình cờ lúc đó anh cũng đang uống canh gà cùng với nước dừa ở nhà ông nội. 

Anh siết chặt cán thìa, một bên chậm rãi hớt váng dầu còn loang trên bát canh, một bên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. 

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Thằng nhóc thối tha! Đã nói bao nhiêu lần rồi, trong lúc ăn không được dùng điện thoại di động.” Ông ngoại không kiềm chế được tức giận, ném chiếc thìa làm bằng nhựa đến chỗ anh. 

Bà ngoại đặt gia vị lên bàn, vừa thấy cháu ngoại của mình bị đánh liền đau lòng, mắng: “Ông mắng nó cũng được, nhưng sao không tự nhìn lại bản thân mình xem, vừa ăn vừa đọc báo.”

Ông ngoại tỏ thái độ tức giận, cũng không nói nữa.

Khóe môi Chu Kinh Trạch hiện ra nụ cười nhẹ, ngón tay cái bắt đầu lướt trên màn hình, thư thả xem động thái của những người anh em, động tác bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt anh tập trung vào bức ảnh lớn có Lý Dương. 

Hứa Tùy cũng ngồi ở bên cạnh, có vẻ là cũng đang ăn uống gì đó, cô bị tiếng hô lớn làm ngẩng đầu, miếng cà chua trên tay vừa đưa vào miệng, hai má phồng lớn, im lặng nhìn, ánh mắt nhìn lộ ra sự ngỡ ngàng.  

Ông ngoại ở bên kia vẫn đang nói chuyện, đột nhiên liền nghiêm túc ho khan hai tiếng: “Nhóc con, đừng có chuyện gì cũng cứ giữ trong lòng không chịu chia sẻ cho mọi người trong gia đình biết. Như vậy là trái với quy tắc trong nhà, cháu thật sự không cần sự trợ giúp của ông?”

“Ông ngoại,” Chu Kinh Trạch buông thìa, đứng dậy. “Hôm nào con sẽ mua thêm thang thuốc bồi bổ sức khỏe cho ông, giờ con có việc phải đi trước rồi.” 

Chu Kinh Trạch nhanh chóng rời khỏi cùng với điện thoại, cầm lấy áo khoác trên ghế dựa tỏ vẻ muốn đi. Ông ngoại tức giận đến mức không nói nên lời, mắng: “Mày mười ngày nửa tháng cũng không trở về được một lần, hiện tại khó khăn lắm mới về nhà, làm gì có chuyện đi ngay lập tức, bộ mày gặp phải chuyện kinh thiên động địa hay sao?”

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

“Phải, là một chuyện rất lớn.” Chu Kinh Trạch trả lời, ngữ điệu mang theo ý cười. 

Anh đi đến cửa, mẹ Tống lại vội vàng chạy đến đưa cho anh cái bật lửa, Chu Kinh Trạch nhận lấy, nghĩ đến những lời ông ngoại nói:

“Ông ngoại con đã nghỉ hưu rồi, đừng để tâm đến những lời ông nói. Hơn nữa, vấn đề này không phải cũng đang được xem xét lại à? Nếu con thực sự phải nhúng tay vào, đến lúc đó mẹ cũng không nói nữa.” 

Huống hồ, anh cũng có hơi kiêu ngạo. 

Thời điểm đợi Chu Kinh Trạch xuất hiện, những người phụ nữ trong buổi party không xịt nước hoa lên cổ tay mà xịt trực tiếp vào cổ, hơn nữa còn đang tập trung tô son trước gương. 

Lương Sảng cùng người bạn trai mới họ Tấn đang chơi đùa dưới bể bơi, còn Hứa Tùy thì đang nghiêm túc ăn dĩa hoa quả đặt trước mặt, thuận tiện chơi cờ vua cùng chàng trai ngồi ở bên cạnh. 

Đến lượt của cô, Hứa Tùy bóp mặt tự hỏi mình nên đi bước gì tiếp theo, giữa quang cảnh ngoài kia, nhìn thoáng qua có xuất hiện bóng dáng một người đang đi về hướng này.

Người phi công mặc đồ đen, hai tay buông thõng giữa đường chỉ quần, xương cổ tay hiện rõ, bầu không khí từ lúc anh xuất hiện thay đổi một cách đột ngột.

Một vài người phụ nữ trên sân bắt đầu cư xử cẩn thận hơn rất rõ ràng, có người rót rượu để bắt chuyện với anh, có người thì lại chẳng kiêng dè gì mạnh dạn đổi chỗ ngồi. Chu Kinh Trạch ngồi trên cùng một ghế sofa với cô, họ chỉ cách nhau bởi một người. 

Bởi vì có người đổi chỗ lại đây ngồi nên vị trí có hơi chật chội, Hứa Tùy lui về phía sau một chút, cũng không quên kéo theo bàn cờ vua. Sắc mặt của Hứa Tùy cũng không thay đổi gì mấy, cô uống một ngụm rượu, tiến thêm một nước cờ nữa.

Quyết định đi con Mã.

Có rất nhiều người lui tới để bắt chuyện cùng với Chu Kinh Trạch, nhưng anh cũng chẳng mảy may để ý đến, hỏi cái gì cũng không đáp lại, chỉ phản ứng qua loa lấy lệ. 

Nhìn qua cũng thấy anh không có hứng thú mấy đối với phụ nữ ở đây. 

Người thông minh sẽ biết được nên bắt đầu cuộc trò chuyện từ sở thích, Bách Giai Giai lấy tay chống cằm, ngón trỏ chọt chọt vào hai má, hỏi: “Anh thích xem bóng đá không?”

Chu Kinh Trạch uống rượu, đưa ánh mắt qua nhìn, cẩn thận đáp: “Cũng được.”  

Bách Giai Giai ngồi ở phía đối diện nhíu mày, tự động hiểu hai từ này nghĩa là thích. Chỉ cần không nói chết là được.

Bách Giai Giai nói chuyện cũng nhiều hơn, nhưng Chu Kinh Trạch vẫn như trước, gương mặt không chút gợn sóng, duy trì khoảng cách nhất định với cô, uống rượu một mình, ánh mắt lãnh đạm nhìn về hướng bên tay trái.

Hứa Tùy hạ một quân cờ, lơ đãng nhìn đối thủ cười, người đàn ông lập tức rung động, động tác hạ cờ hoãn lại một giây. 

Toàn bộ cuộc đấu, hai người họ đều không nhìn về phía Chu Kinh Trạch dù chỉ là một cái liếc mắt, lạnh nhạt lại thư thả. 

Cảnh tượng này đều được một người đàn ông thu vào trong tầm mắt, Chu Kinh Trạch vươn ngón tay thon dài chạm vào ly thủy tinh, siết chặt, sắc mặt nặng nề, tựa như có thể sẽ bóp nát ly thủy tinh. Người phụ nữ bên cạnh vẫn một lòng nghĩ đến chuyện thu hút Chu Kinh Trạch, không chú ý đến sự biến hóa trên sắc mắt của anh, hỏi: “Là ai vậy, anh đang nhìn cái gì đó?”

“Đương nhiên là đang nhìn ——”  Chu Kinh Trạch đưa tay cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, đặt lên bàn, giống như vừa đóng dấu, hầu kết chậm rãi di chuyển lên xuống. “Người của tôi.”

Ba từ, suýt chút nữa liền khiến tất cả mọi người ở đây muốn bùng nổ. 

Tất cả các cô gái ở đây đều tò mò không biết rốt cuộc là người phụ nữ nào, Chu Kinh Trạch vừa rồi còn bày ra bộ dạng điềm đạm không chút hứng thú mà bây giờ lại thay đổi nhanh như vậy, ngay lập tức có hứng thú với một người phụ nữ ở trong đây?

Lý Dương ngồi ở vị trí trung tâm tức chết, thấy mình vất vả lắm mới mời được người đến dự tiệc, vậy mà lại bị đám phụ nữ kia vây quanh lấy, chẳng nói được hai ba câu, thật là tức đến mức không nói nên lời.

Trận đánh đã diễn ra được một nửa, Hứa Tùy xin phép nghỉ giữa hiệp để đi vào nhà WC, trong lúc cô rửa tay thì phát hiện phần môi có hơi nhạt màu, liền mang thỏi son đựng trong túi ra, soi gương rồi tô lại.

Trong khi cô tập trung tô son có một số người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào phòng vệ sinh, sau khi phát hiện Hứa Tùy cũng ở trong phòng thì nở một nụ cười xã giao để chào hỏi, sau đó bắt đầu không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm với nhau.

“Khi tôi lại gần, anh liền nói ba chữ “Người của tôi.”, âm thanh khi ấy của anh như muốn giết chết tôi vậy.” 

“Tò mò thật nha, không biết là anh đang nói đến ai, tôi nhớ thời điểm anh nói ra câu đó ánh mắt có nhìn thoáng về phía bên trái.”

“Giai Giai, lẽ nào lại là cô? Phía bên tay trái, không phải anh có ý với cô đấy chứ?” Bạn của cô ta ngạc nhiên nói. 

Bách Giai Giai nở ra một nụ cười nhẹ, không nói gì. Người bạn kia liền đẩy vào cánh tay cô ta, hỏi: “Vì sao cô lại biết anh ấy thích xem bóng đá?”

“Tôi thấy được trên chiếc ao mà anh ấy đang mặc cổ áo có cài một cái huy chương nhỏ, thật không khéo, đó là đội bóng mà anh trai của tôi thường hay nhắc đến.”

Bách Giai Giai nghiêng đầu, vén mái tóc dài, một chút hương nước hoa trong veo thổi xộc vào chóp mũi. 

Có một người ở gần đó đang đứng trước gương đổi hoa tai, nói: “Cũng có thể là tôi, tôi có cảm giác anh ấy đang nhìn mình. Đúng lúc, tôi cũng vừa mới đá tên bạn trai khốn nạn của mình.”

…….

Hứa Tùy tô son xong liền đi ra ngoài, âm thanh phía sau cũng nhỏ dần, sau đó thì biến mất. Hứa Tùy tiếp tục ván cờ, đám người phụ nữ vừa nãy một lúc sau cũng quay trở lại, ngồi vào ghế, sắc mặt so với lúc trước càng thêm hưng phấn.

Hứa Tùy hoàn toàn không quan tâm đến việc những người phụ nữ kia đang tìm cách để thu hút sự chú ý của Chu Kinh Trạch, hay quan tâm rằng anh sẽ phản ứng lại như thế nào, cô hoàn toàn không để ý, ngoại trừ lúc anh vừa đi vào thì cô có liếc nhìn anh một cái, nhưng về sau thì hoàn toàn tập trung vào bàn cờ. 

Cô thích bày binh bố trận một cách từ từ, tiến quân thành một hàng dài rồi nuốt trọn những quân cờ lớn của đối thủ, cuối cùng là gắt gao vây chặt đối phương.

Chơi cờ cùng cô là một người đàn ông có vẻ ngoài nhã nhặn, lúc này hai tay đang siết chặt, có vẻ như sắp nhận thua đến nơi. 

Lúc này một bóng người từ đâu ra xuất hiện, từ từ hạ thấp xuống, khớp tay rõ ràng ràng cầm quân cờ đi xuống, một chiêu giết mất quân Sĩ, ngay tại thời điểm mấu chốt, đường dưới của Hứa Tùy đều bị lộ rõ. 

Chu Kinh Trạch sao đột nhiên lại đi đến đây, sự việc khiến cho phân nửa mọi người đều hướng mắt về phía họ, làm cho chỗ ngồi trong góc của Hứa Tùy bỗng nhiên lại trở thành tiêu điểm.

Hứa Tùy ngước mắt lên, vô tình gặp phải ánh mắt của Chu Kinh Trạch, anh đang nhìn cô, mí mắt nhấc lên, ngữ khí chậm rãi: “Cái này gọi là chiêu “Xuyên tâm.””

Lòng của cô co lại một chút. 

Người đàn ông đeo mắt kính không cảm giác được mạch nước ngầm trong lòng họ đang bắt đầu khởi động, còn giơ ngón tay cái lên, đưa về phía Chu Kinh Trạch khen ngợi: “Lợi hại, Hứa Tùy là một cờ thủ giỏi như vậy, cuối cùng cũng phải bại dưới tay anh.”

Chu Kinh Trạch cực kỳ kinh thường, cười một chút, giây kế tiếp liền khiến cho mọi người phải trở nên hoảng hốt. Nhếch môi, mở miệng: “Bởi vì cô ấy là do tôi dạy dỗ.” 

Bầu không khí bỗng ngừng lại một chút, mọi người ở đây liếc nhìn lẫn nhau, chỉ trong một khoảnh khắc mọi người như trải qua nhiều khung bậc cảm xúc khác nhau, coi trọng, ái mộ, thậm chí là cảm giác bị thất tình, mọi thăng trầm đều nếm đủ. 

Được rồi, thì ra câu nói “Người của tôi” của anh là hướng đến Hứa Tùy, có lẽ trước đây hai người từng qua lại, thậm chí là rất sâu đậm. Bách Giai Giai nghĩ như vậy, nhịn không được nỗi chua xót trong lòng. 

Sắc mặt của Hứa Tùy vẫn rất bình tĩnh, cô có thể thấy được kết cục của ván cờ trước mắt, không phải không còn cách nào khác, dịch sang bên trái một nước là có thể xoay chuyển tình thế, cứu hòa cho ván cờ, cô không thể thua được. 

Cô chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn không bé, vẫn đủ để cho mọi người ở đây nghe thấy. 

“Tôi không chỉ học cờ vua từ một người.”

Khuôn hàm Chu Kinh Trạch khóa chặt lại, đáy mắt cố kìm nén không lộ ra ý cười, tầm mắt dừng lại trên người cô, nhìn chằm chằm.

Cô lại không thèm liếc nhìn anh đến một cái.

Lúc này, “ba” một tiếng, đèn chợt tắt, có người đẩy chiếc bánh kem năm tầng xa hoa đi ra bên ngoài. Rốt cuộc bây giờ Lý Dương cũng trở thành tâm điểm, anh ta đứng lên, lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, thở dài: “Thật ra lần sinh nhật này cũng có chút khổ sở.”

“Khổ cái gì? Càng lớn tuổi càng đẹp trai.” Có người cười nói.

Người người đổi trang phục từ bể bơi tiến vào, các cô gái cũng đứng dậy, vỗ tay hát chúc mừng sinh nhật. “Phanh” nổ một tiếng, chai sâm panh chảy ra bọt khí, mảnh ruy băng nhỏ óng ánh sắc vàng bay lả tả rơi xuống mặt đất. 

Đầu tiên là hát bài chúc mừng sinh nhật sau đó là cắt bánh ngọt, không biết ai là người đã bật đèn trên tường lên, ánh đèn xanh đỏ sáng rực, âm nhạc xập xình như muốn nổ tung ở bên tai. 

Một nhóm người la hét và gây rối, một số khiêu vũ, một số chơi trò thi nhau uống rượu.

Bữa tiệc mới bắt đầu. 

Sau khi Hứa Tùy uống một hơi cạn sạch rượu, cô đi ra ngoài ngắm cảnh đêm để hít thở, ngẩn người dựa vào cửa sổ thủy tinh, Lương Sảng đi tới, vỗ vai cô.

“Rốt cuộc thì bây giờ mới nhớ đến bạn của mình.” Hứa Tùy quay đầu thấy rõ người đi đến thì cười nói.

Lương Sảng không tránh khỏi ngượng ngùng,: “Ai cha, không nói thì thôi, nói rồi mới biết em trai ấy thật sự rất dính người.”

“Như vậy mới thỏa mãn được cậu chứ.” Hứa Tùy bóp mặt cô ấy một chút.

“Thôi đi, cậu lo mà giúp Chu Kinh Trạch thoát khỏi mấy người phụ nữ ở bên trong kia kìa, ánh mắt của họ thiếu chút nữa đã muốn cởi quần áo ra trước mặt anh.” Lương Sảng nhìn cô nháy mắt một cái, ngữ khí châm chọc: “À, cậu cùng Chu Kinh Trạch rốt cuộc vì sao lại thành thế ra thế này? Có lẽ Lý Dương đã chết tâm rồi, vừa rồi ở trong tớ nghe thấy những lời Lý Dương đã nói với cậu, có phải là nó đang muốn chọc tức cậu hay không. Này, cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

Hứa Tùy lắc đầu, cười: “Không có gì hết.”

“Được rồi.” Lương Sảng ôm lấy bả vai cô đi vào, mở miệng. “Bên ngoài có gió lớn, đi vào trong tham gia trò chơi đi.”

Hứa Tùy gật đầu, cùng Lương Sảng đi vào bên trong. Hứa Tùy đi vào sau, Chu Kinh Trạch vẫn luôn nhìn về phía cô, trong mắt chỉ có mỗi cô, khiến cho bầu không khí thay đổi một chút. 

“Hey, mọi người đang chơi cái gì vậy?” Lương Sảng kéo Hứa Tùy ngồi xuống. 

Có người đáp: “Chơi trò bày tỏ tâm tình, hay còn gọi là “Thật hay Thách”, hai người chơi cùng không?” 

Hứa Tùy gật đầu, Lương Sảng ngồi vào vị trí bên cạnh, nhanh chóng cuộc trò chuyện, nói: “Chơi chứ, dù sao mọi người cũng nên kiềm chế bản thân một chút, bạn trai của tôi cũng có ở đây.”

Mọi người cười thật lớn, Hứa Tùy cúi người xuống, cầm lấy quả táo đang đặt trên bàn, từ tốn cắn một miếng.

Ở lượt thứ nhất, bình rượu xoay tròn hơn mười vòng, sau đó thì dừng lại trước mặt của Bách Giai Giai. 

Trùng hợp lại là câu hỏi của người đàn ông đang theo đuổi Bách Giai Giai, anh ta ngượng ngùng đỏ mặt hồi lâu, cuối cùng lại chỉ hỏi một câu không mấy rõ ràng:

“Gần đây cô có thích ai hay thích một cái gì đó không?”

Ngón tay sơn màu của Bách Giai Giai gõ vào bàn vài cái, không nhìn Chu Kinh Trạch, cười đáp: “Có”

“Bayern Munich.”

Bầu không khí bắt đầu nóng dần lên, có người hít vào một hơi, không khỏi cảm thán Bách Giai Giai cao tay, quả là một nước đi táo bạo. 

Những người khác âm thầm cảm thán: thua thua, câu trả lời này của cô quả thật rất đặc sắc.

Chỉ tiếc là thái độ của đương sự lại vô cùng thản nhiên nhả ra một làn khói, ngoài ra  không còn một phản ứng gì khác.  

Bách Giai Giai luôn là người chủ động, theo đuổi một cách mãnh liệt, đến lượt bình rượu thứ hai lại chuyển sang Chu Kinh Trạch, Bách Giai Giai vẻ mặt hưng phấn, chống cằm hỏi với thái độ vui như hoa: “Tôi cũng thích Bayern, có thể nói cho tôi nghe lý do vì sao anh lại thích câu lạc bộ đó không?” 

Khá lắm, không chỉ đưa ra thông báo ngầm rằng đây là người cô thích mà còn cho thấy cả hai có điểm chung với nhau, Bách Giai Giai thản nhiên đem bí mật ra nói rõ với mọi người ở đây. 

Chu Kinh Trạch đưa tay gạt tàn thuốc và chậm rãi nói: "Thành thật mà nói, tôi là một fan hâm mộ của Neymar, anh ấy chơi cho câu lạc bộ bóng đá Paris Saint-Germain, nhưng trong một lần đặt cược cho đội đối thủ, bạn gái cũ của tôi đã giành phần thắng, cô ấy thích Bayern—— "

“Cho nên tôi cũng thích.”

Câu trả lời thể hiện rõ sự từ chối của Chu Kinh Trạch, anh chủ động xoay tròn chai rượu, bắt đầu một lượt mới. Chỉ còn Bách Giai Giai với vẻ mặt hồn bay phách lạc. 

Hứa Tùy cả đêm cũng không ăn nhiều, sau khi quét sạch đống hoa quả trước mặt, cô cầm lấy một cái bánh nhỏ khác, nghiêm túc ăn, khi chai rượu quay về phía cô kèm theo một tiếng nổ, thời điểm tất cả mọi người đều nhìn cô, cô vẫn còn chưa hiểu rõ.

Sau khi phản ứng lại, Hứa Tùy đặt bánh xuống, lấy khăn giấy lau miệng, cười nói: “Nói thật đi.” 

Phía bên kia cũng không biết rõ Hứa Tùy, nhưng thái độ trước đó của Chu Kinh Trạch khiến cho người ta cảm thấy rằng giữa hai người họ chắc chắn có gì đó với nhau, nhưng đó là chuyện của quá khứ, hiện tại thì họ không rõ, các cô đành phải dùng lá bài câu hỏi sự thật.

Bên kia rút một lá bài, cô nghiêm túc đọc câu hỏi ở phía trên: “Sau mối tình đầu, tổng cộng bạn đã có bao nhiêu mối quan hệ?” 

Bách Giai Giai hỗ trợ giải thích: “Nếu không có thì cứ nói là không có.”  

Chu Kinh Trạch dường như cuối cùng đã gặp được một chủ đề mà mình quan tâm, chậm rãi nhướng mi, nhìn thẳng vào cô, chờ đợi cô trả lời. 

Hứa Tùy uống một ngụm nước Mộc Lan, khoang miệng nóng bỏng, úp cái ly trong tay lại, nhìn thấy một người phụ nữ có đôi mắt đen phản chiếu trên mặt tách, miệng vẫn nở một nụ cười nhìn cô, cô thoải mái nói:

“Hai mối tình.”

Vừa dứt lời, bầu không khí liền ngưng đọng lại, người ngồi bên cạnh Chu Kinh Trạch đột nhiên cảm giác được không khí xung quanh đang dần hạ nhiệt. Con ngươi đen láy của Chu Kinh Trạch khóa chặt lấy cô, cảm xúc trong mắt anh giống như dã thú muốn thoát ra, có thể nhấn chìm cô bất cứ lúc nào. 

Vậy mà Hứa Tùy lại không bao giờ nhìn đến anh. 

Nói một cách khác, điều đó có nghĩa là, sau ngần ấy năm xa cách, Hứa Tùy vẫn luôn hướng về phía trước mà sống, làm việc chăm chỉ và yêu đương một cách nghiêm túc. 

Thế giới của cô cũng có thể không có anh. 

Chỉ cần một thời gian liền rũ sạch quá khứ, trò chơi tiếp tục, Chu Kinh Trạch uống hết cốc này đến cốc khác, ánh đèn dời đi, khuôn mặt bị bóng tối bao phủ mất một nửa. Mặc dù không thể nhìn thấy biểu hiện của anh, nhưng mọi người xung quanh đều cảm thấy rằng tâm trạng của anh đang rất tồi tệ. 

Chai rượu “Phanh” lên một tiếng, cũng giống như bánh răng số mệnh quay chậm, cuối cùng lại hướng về phía Chu Kinh Trạch rồi dừng lại. Có người xem náo nhiệt không quên chủ đề chính, hỏi: “Cũng giống như câu hỏi của Hứa Tùy? Thế nào? Tổng cộng anh đã có bao nhiêu mối tình rồi?” 

Người hiểu rõ Chu Kinh Trạch nhất ở đây ngoại trừ Hứa Tùy thì chỉ có Lương Sảng, hỏi loại đàn ông suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng này, vấn đề nào mới cô ấy đều sẽ không buông tha cho anh. Lương Sảng nhấc chai rượu xuống đặt trước mặt anh, nhìn anh cười rồi nói bằng giọng điệu chế giễu: “Không, thay lại vế đầu đi; bảy, tám năm qua anh Chu có bao nhiêu mối tình rồi.” 

Ngón tay Chu Kinh Trạch mang theo điếu thuốc cháy đỏ rực, đống tro tàn rơi xuống dưới, thiêu đốt lòng bàn tay, hắn bưng rượu trước mặt lên, ngẩng đầu uống cạn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn khi mở miệng, thanh âm trầm xuống, cúi đầu nhếch khóe miệng: 

“Một mối cũng không có.”

Bình luận

Truyện đang đọc