TỎ TÌNH

Khi Hứa Tùy tỉnh lại, toàn thân đau eo nhức lưng, xương cốt như bị tháo rời, còn mệt mỏi hơn cả lúc cô thức khuya làm phẫu thuật. Cô định giãy giụa để thức dậy nhưng thất bại, dứt khoát nằm lại.

Vừa quay đầu, người bên cạnh đã sớm biến mất, dù vậy trên gối vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Hứa Tùy quay người lại, chóp mũi tràn ngập mùi thuốc lá nhàn nhạt còn sót lại của người đàn ông, khiến người ta phải rối loạn.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Cô quay người đi, nhắm mặt lại, hồi tưởng lại mọi chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Cô không nhớ rõ bản thân mơ màng như thế nào mà đã gật đầu.

Xa nhau nhiều năm, Chu Kinh Trạch vẫn nhớ rõ từng nơi mẫn cảm của cô, một khi tới gần liền có bản lĩnh khiến cô từng chút một đầu hàng. Chặt chẽ khống chế cô, khiến cô vô thức luân hãm vào trong.

Tối hôm qua, dường như anh rất thích hình xăm kia, còn hôn nó, cứ tỉ mỉ gặm cắn liên tục, một lần lại một lần, như thế muốn lưu lại ấn ký của anh ở phía xương sườn kia.

Cuối cùng khi nước mắt và cả mồ hôi hòa vào nhau, Chu Kinh Trạch đè trên người cô, chóp mũi thân mật cọ cọ trán cô, khàn giọng kêu “Nhất Nhất”.

Hứa Tùy đột nhiên rơi một giọt nước mắt.

Người ta đều nói rằng “Trong ánh mắt của ái nhân sẽ có biển sao trời mênh mông”.

- --Đọc full tại Truyenfull.vn---

Ngay lúc này đây, dường như cô có thể nhìn thấy được bóng dáng nhỏ bé của mình bên trong đôi mắt anh.

Sao trận bão tuyết, bầu trời quang đãng.

Bởi vì chuyện nghi phạm kia, phó viện trưởng đã phê chuẩn cho Hứa Tùy nghỉ hai ngày, để cô nghỉ ngơi ở nhà thật tốt, cho nên Hứa Tùy lại nằm trên giường một lát, sau đó chậm rãi đứng dậy, định rửa mặt xong sẽ xuống lầu mua bữa sáng.

Đã lâu rồi cô không ăn bánh cuốn trân châu của Trần Ký, còn có sữa gạo của nhà đó, phải là cái loại vừa xay xong, vẫn còn phỏng lưỡi, hương vị vừa thanh vừa thơm, uống một ngụm, bên trong đầu lưỡi sẽ là vị ngọt nhàn nhạt.

Đột nhiên rất muốn ăn.

Nhưng đã tới giờ này rồi, sữa gạo nhà anh ta chắc chắn đã bị cướp mất không còn chút gì rồi, nào còn phần cho kẻ lười như cô.

Có thể ăn bánh cuốn trân châu cũng đã rất hạnh phúc rồi.

Hứa Tùy vừa nghĩ vừa đi tới phòng khách, cô cầm một chiếc cốc sứ, tự rót cho mình một ly nước, cô uống một hớp, tầm mắt vô tình liếc qua.

Trên bàn cơm có một tờ giấy, Hứa Tùy cầm lên xem, là chữ viết lạnh lùng của Chu Kinh Trạch, thoạt nhìn trông rất đứng đắn, nhưng những giữa dòng chữ lại lộ ra hơi thở càn rỡ:

Trong phòng bếp có bữa sáng vẫn còn nóng, tỉnh dậy có thể ăn, anh đi chạy bộ, nếu anh không đi, sẽ không nhịn được tiếp tục chơi em.

Mặt Hứa Tùy nóng lên, đặt tờ giấy lại bàn cơm, cô đi tới phòng bếp, mở nồi giữ ấm lên, khói bốc lên mặt, bên trong là bánh cuốn trân châu nhà Trần Ký, sữa gạo thơm khiết nóng rát đầu lưỡi.

Mọi thứ đều vừa phải.

Thứ bạn muốn, có người sau trận bão tuyết sẽ dậy sớm, đón gió lạnh, mua bữa sáng yêu thích cho bạn, đưa tới trước mặt bạn.

Đó là một loại trời quang sau trận bão tuyết khác.

Hứa Tùy rửa mặt xong, ngồi trước cửa sổ, nghiêm túc ăn xong bữa sáng.

9 giờ sáng, Chu Kinh Trạch đã chạy bộ về nhà xong, xách theo một chai nước đá chậm rãi đi tới lầu dưới của tiểu khu nhà Hứa Tùy. Anh đi thẳng tới, nghênh đón một khuôn mặt có chút quen thuộc, tầm mắt lướt qua, dừng một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Trong lúc mơ hồ dường như có người gọi tên anh. Chu Kinh Trạch dừng chân, tháo Airpods bên tai xuống, quay đầu lại.

“Cơ trưởng Chu, thật sự là cậu sao? Thật là trùng hợp mà.” Một người đàn ông khoảng chừng 40 tuổi, vẻ mặt kích động nói.

Chu Kinh Trạch nhìn anh ta sửng sốt một giây, chỉ cảm thấy quen mắt nhưng vẫn không nhớ ra người này.

“Tôi đây nè! Chuyến bay T380 của hãng Hàng không quốc tế Tazhao, cậu nhớ không?”

Đối phương vừa nói như thế, Chu Kinh Trạch lập tức nhớ ra, vươn tay cười nói: “Nhớ ra rồi, xin chào, con gái của anh thế nào rồi?”

“Vẫn tốt, năm nay còn đang yêu đương đấy, vẫn tiếp tục nghiên cứu sau đại học ở Anh.” Người đàn ông tiếp tục nói.

Đối phương đã ở tiểu khu này rất lâu, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp Chu Kinh Trạch ở đây, cho rằng anh vừa kết hôn nên hỏi: “Còn anh? Cơ trưởng Chu, vừa lập gia đình sao?”

Chu Kinh Trạch kéo kéo khóe miệng: “Vẫn chưa.”

“Thanh niên ưu tú, trẻ tuổi đầy hứa hẹn như cơ trưởng Chu sao vẫn chưa lập gia đình được? Nếu không để tôi giới thiệu cho...”

Chu Kinh Trạch khẽ cười một tiếng, anh vô tình ngước mắt nhìn, thoáng nhìn thấy một bóng hình cách đó không xa.

Hứa Tùy búi tóc thấp, mặt nhỏ môi hồng, đang đi xuống lầu đổ rác.

Đáy mắt Chu Kinh Trạch nổi lên sự thay đổi rất nhỏ, nâng cằm về phía đó: “Vợ của tôi đang ở đó.”

“Tuy vẫn chưa kết hôn, nhưng… Chính là cô ấy.”

“Là vậy sao.” Người đàn ông quay đầu nhìn sang, Hứa Tùy cũng phát hiện ra bọn họ, sau khi đổ rác xong thì đi tới.

“Thật khéo nha, cơ trưởng Chu, hôm nay nói gì cũng phải để tôi mời cậu một bữa cơm, nếu không đêm nay tôi không thể nào ngủ được, cậu chính là ân nhân của tôi đấy.” Giọng điệu của người đàn ông háo hức.

Chu Kinh Trạch dùng ngón tay cầm chai nước lạnh, khẽ nhếch môi: “Anh quá lời rồi, tôi chỉ làm đúng phận sự của mình thôi.”

Hứa Tùy đứng bên cạnh nghe thấy vậy giống như đang lọt vào trong sương mù, nhưng suy đoán có lẽ là Chu Kinh Trạch đang gặp lại hành khách trước kia.

“Trên máy bay nếu như có thêm những phi công vừa có trách nhiệm lại chân thành như cậu thì thật tốt, các hành khách mới có thể yên tâm giao tính mạng vào tay bọn cậu, lần đó có con chim va vào kính chắn gió trước của máy bay, nếu không phải là cậu, tôi… Haiz.” Người đàn ông trung niên nói nói, mắt đỏ hoe, lại một lần nữa nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói.

“Xin cậu nhất định phải tiếp tục cất cánh, những người dân như chúng tôi chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu.”

Chu Kinh Trạch ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Thật ra anh rất muốn nói, tôi đã bị Tazhao trục xuất vĩnh viễn rồi.

Sau này có khả năng không thể nào lái máy bay được nữa.

Nhưng nhìn ánh mắt tha thiết, cổ vũ của đối phương, anh vẫn không đành lòng khiến đối phương thất vọng.

Chu Kinh Trạch gật đầu, giọng nói khàn khàn: “Được, cảm ơn, nhưng không thể ăn cơm được, buổi tối tôi vẫn phải đến sân bay để lái một chuyến.”

Nói xong anh nhìn sang người bên cạnh, Hứa Tùy sau khi nhận được tin tức từ đáy mắt Chu Kinh Trạch, cũng gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Đối phương trò chuyện vài câu với Chu Kinh Trạch rồi mới rời đi.

Người đi rồi, Hứa Tùy vẫn luôn nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, hỏi ra câu hỏi trong lòng.

“Trước kia khi anh lái máy bay, gặp phải sự cố nên đã cứu ông ta sao?”

“Thông minh.” Chu Kinh Trạch nâng tay phải lên định xoa đầu cô, nhưng phát hiện tay do cầm nước lạnh nên rất lạnh, vì thế đành đổi tay khác sờ nhẹ lên đầu cô.

Hứa Tùy quay đầu lại, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh, dù vậy giọng nói vẫn rất mềm mại: “Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân.”

Chu Kinh Trạch trầm thấp cười một cái, dùng ngón trỏ vặn mở nắp chai nước suối, ngửa đầu uống một ngụm nước, yết hầu chậm rãi lăn lộn, giọng điệu không chút để ý.

“Thật ra người ngồi trên máy bay là con gái của anh ta, anh ta là cha đơn thân, một mình nuôi con lớn đưa cô bé tới Anh du học, nhưng mối quan hệ của hai người vẫn luôn căng thẳng, kỳ nghỉ đông năm kia, cô con gái về nhà thăm anh ta, cũng là về vào chính chuyến bay lần đó của anh.”

Chu Kinh Trạch ngừng một chút: “Nào ngờ lại gặp phải sự cố, mọi hành khách trên chuyến bay ngày hôm đó đều vô cùng căng thẳng và tuyệt vọng, thậm chí còn có người viết di chúc cho người thân của mình. Con gái của anh ta khóc lã chã, tới phút cuối cùng mới phát hiện ra người duy nhất mà cô bé không thể buông tay được chính là cha mình.”

“Nhưng may mắn thay, cuối cùng khủng hoảng đã được giải quyết.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch rất nhẹ nhàng bâng quơ, tiếp tục cười nói: “Sau khi an toàn hạ cánh, cô bé là người đầu tiên lao xuống ôm lấy cha mình.”

Thật ra lần đó khi con chim va vào máy bay, anh cũng đã bị thương nặng, sau khi xong việc, có một số hành khách đã tới gửi tới quà, còn chi rất hào phòng, trực tiếp đưa bao lì xì rất dày.

Tất cả đều bị Chu Kinh Trạch từ chối, anh chỉ nhận những bức thư cảm ơn do các hành khác viết.

Từ chối danh lợi nhưng không phụ sự nhiệt tình.

Anh không quá thích phóng đại những chuyện trong quá khứ như là vinh quang của mình.

Chu Kinh Trạch chỉ cho rằng đó là chuyện anh nên làm.

“Anh thật lợi hại.” Hứa Tùy ngẩng đầu nhìn anh.

“May mắn thôi.” Chu Kinh Trạch đáp lại.

Giọng điệu của Hứa Tùy hơi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Kết quả của chuyện đó với anh thế nào?”

“Đình chỉ bay.” Giọng điệu của Chu Kinh Trạch rất bình thản, lộ ra vẻ không sao cả.

Hứa Tùy còn muốn nói gì đó nhưng Chu Kinh Trạch lại nói sang chủ đề khác, nhẹ túm đuôi ngựa của cô, cười nói:

“Lên thay quần áo rồi xuống đây, đi ăn sáng với ông đây.”

Đôi mắt đen nhánh liếc nhìn vệt đỏ trên cổ cô, anh cúi người xuống, dựa sát gần cô, hai mắt nhìn vào khoảng da trắng nõn lộ ra trên cổ áo, ánh mắt đen tối không rõ khiến lòng Hứa Tùy run lên.

“Vậy.... Thay đồ đi ăn cũng đúng.”

Hứa Tùy lập tức che cổ mình lại, phi nhanh giống như con thỏ.

Hai tay Chu Kinh Trạch đút vào túi quần, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, hừ cười một tiếng.

Qua hai ngày nghỉ phép, lý do là vì ngày nghỉ phép quá thả lỏng nên khi tới ngày làm việc lại, lúc Hứa Tùy tỉnh lại thì phát hiện bản thân ngủ quên, vì thế hoảng hốt rời khỏi giường, sau khi rửa mặt xong, tùy tiện cột lại tóc rồi chạy xuống lầu.

Xe của cô hai ngày trước đã đem đi bảo hành, nên đành phải chạy ra ngã tư, phát hiện có một chiếc xe G lớn màu đen đã sớm đậu trước mắt.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt cứng rắn, Chu Kinh Trạch một tay cầm điếu thuốc, chống khuỷu tay lên thành xe, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa chút ngả ngớn và trêu tức:

“Lên không? Xe đen.”

Hứa Tùy cúi đầu nhìn thoáng qua vòng tròn màu đỏ đang di chuyển trên ứng dụng gọi xe vẫn mãi chưa có người nhận đơn, lựa chọn mở cửa xe.

Bên trong xe, Chu Kinh Trạch nhanh chóng khởi động xe, giẫm chân lên ga, hướng thẳng về phía trước.

Một bàn tay xương khớp rõ ràng đặt lên tay lái, anh nhìn thẳng về phía trước, thoáng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Tùy một cái, nói:

“Ăn chút bữa sáng đi.”

Hứa Tùy nhìn theo mắt anh, bên cạnh đặt một phần đồ ăn sáng đựng trong túi giấy màu đỏ, cùng với ly cà phê vẫn còn nóng.

“Cảm ơn.”

Suốt dọc đường đi, cái miệng nhỏ của Hứa Tùy luôn nhai bữa sáng, gần như không nói chuyện, cô vẫn luôn suy nghĩ tới mối quan hệ của hai người trước đây, đặc biệt là về chuyện tối ngày hôm đó.

Xe nhanh chóng chạy tới bệnh viện Phổ Nhân, một cái phanh gấp lôi kéo suy nghĩ của cô trở về.

Hứa Tùy đang định cởi đai an toàn thì Chu Kinh Trạch gọi cô lại, hỏi:

“Mấy giờ em tan làm? Anh tới đón em.”

“Phải tăng ca.” Hứa Tùy nói.

Chu Kinh Trạch vẫn nhìn cô, hỏi:

“Vậy em phải tăng ca tới mấy giờ? Anh tới đón em.”

“Em không chắc sẽ có thời gian.” Hứa Tùy có ý từ chối.

Bầu không khí lập tức lạnh đi, Chu Kinh Trạch híp mắt nhìn cô, sâu trong ánh mắt chứa đầy cảm xúc bất mãn, giọng nói trầm xuống:

“Có ý gì, sướng xong là không chịu trách nhiệm? Hả?”

Cái gì mà kêu cô không chịu trách nhiệm? Rõ ràng là anh chiếm được của hời, sao lại làm ra vẻ như anh bị hại vậy.

Hứa Tùy luôn là người có da mặt mỏng ở phương diện này, sẽ không lý luận với người khác về chuyện đó, hai tai cô ửng đỏ, chỉ nghẹn ra một câu:

“Đêm đó là nhất thời xúc động thôi.”

Cô dứt khoát cởi đai an toàn bước xuống xe, không ngờ lại bị một bàn tay chặn trở về. Cả người bị Chu Kinh Trạch ấn lại chỗ ngồi.

Người đàn ông cởi đai an toàn, toàn thân thò qua, nhìn chằm chằm vào cô, nói một cách nghiêm khắc:

“Tới đây, ông vừa lòng em.”

“Buổi tối ngày hôm đó em có uống rượu không?” lý trí của Chu Kinh Trạch rất rõ ràng, cho cô thuận theo lý của mình.

Hứa Tùy lắc đầu.

“Ngày đó có phải em cũng để anh đáp lại đúng không?” Chu Kinh Trạch hỏi.

Hứa Tùy suy nghĩ một chút, tối hôm đó cô có sờ soạng tóc anh, cùng chạm trán với anh.

Cuối cùng do dự một chút, gật đầu.

“Cho nên…”

Giọng nói đê mê trầm thấp của Chu Kinh Trạch vang lên bên tai, cả người dán sát lại, lòng bàn tay thô ráp chạm vào môi cô.

Tim Hứa Tùy khẽ rụt lại.

Muốn lui về phía sau nhưng không còn đường lui.

Người đàn ông dùng mặt trong của ngón cái thong thả lau đi vết bánh mì trên khóe môi cô, giọng nói mang theo chút ý cười rõ ràng:

“Cái này của em gọi là bản năng tình yêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc