TỎ TÌNH

Vào tháng tám, giữa mùa hè, tiếng ve kêu rất lớn.

Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy lần lượt nhận được lời mời cho lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập trường của trường cấp ba, được mời tham dự lễ kỷ niệm với tư cách là những người nổi tiếng của trường trung học Thiên Trung.

Hôm nay khí trời rất nóng, Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy cùng nhau trở lại Thiên Trung.

Học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi xe đạp rung chuông lanh lảnh trước cổng trường, một nhóm các chàng trai mặc đồng phục đang chơi trên sân bóng rổ, bọn họ chạy qua chạy lại với bóng hình bị kéo dài dưới ánh mặt trời

Dường như thoáng một cái được về tới thời cấp ba.

Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy sóng vai nhau đi cùng nhau, anh giơ tay một chiếc lá trên đỉnh đầu xuống, liếc nhìn đám học sinh còn đang đối chiếu đáp án với nhau trên đường, nhướng mày hỏi: “Nghỉ hè cũng phải đi học sao?”

Hứa Tùy cười đáp: “Học bù, anh quên rồi sao, chúng ta cũng đều đã từng như thế này.”

“Chậc, thảm thật nha.” Cậu công tử bột bình luận.

Lễ kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường được tổ chức trong giảng đường lớn. Khi Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy bước vào, trên sân khấu đang biểu diễn một tiết mục. Chủ nhiệm lớp dạy họ vẫn là dáng người ấy, ông vẫn giữ cái kiểu tóc Địa Trung Hải và lúc cười rộ lên rất giống với Đức Phật Di Lặc.

Lãnh đạo trường học ở bên kia, Chu Kinh Trạch nắm tay Hứa Tùy đi qua lễ phép chào hỏi với ông.

Hiệu trưởng vừa thấy Chu Kinh Trạch đã gọi chính xác tên của anh, thoáng nhìn một bên Hứa Tùy khi sửng sốt một chút, nghĩ thế nào cũng không nhớ tên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vẫn là phải để thầy chủ nhiệm lên tiếng: “Em ấy là Hứa Tùy, là cô bé ngoan và ít nói nhất trong lớp chúng tôi năm đó, đứng thứ hai trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ở ngay sau Chu Kinh Trạch đấy!”

Hiệu trưởng như vừa bừng tỉnh ngộ ra, vỗ vỗ đầu mình: “Nhìn cái trí nhớ của tôi này, tôi nhớ rồi, chỉ là tại vì thằng nhóc nhà cậu quá khoa trương, ngày nào cũng đánh nhau gây chuyện, muốn không nhớ cũng khó.”

Chu Kinh Trạch không thèm đếm xỉa mà giật giật khóe miệng, nhưng cũng không phản bác.

“Cũng may con người này của cậu cũng không tồi, hướng về chính đạo.” Hiệu trưởng bước đến bục giảng, cười cười: “Không đi lên diễn thuyết hai câu sao? Cùng chia sẻ kinh nghiệm thành công của cậu cho đám đàn em chút đi.”

Hai tay Chu Kinh Trạch bỏ vào túi, bày ra một tư thế không sợ trời không sợ đất, lười nhác nói: “Đừng mà, lên Đại học em toàn chơi game với yêu đương, thầy muốn em lên nói, đây không phải kêu học trò thầy đi lên con đường sai lầm sao?”

“Thằng nhóc nhà cậu.” Hiệu trưởng dùng tay ấn ấn đầu anh, giọng điệu bất đắc dĩ, quay người lại nhìn Hứa Tùy: “Trong chốc lát sau khi kết thúc buổi kỷ niệm ngày thành lập trường, có một buổi toạ đàm. Hứa Tùy, em đi lên chia sẻ một chút kinh nghiệm chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học cho tụi nhóc học sinh đi. Thời gian không dài, chỉ hai mươi phút thôi.”

“Dạ, được ạ.” Hứa Tùy gật đầu, cô chưa bao giờ biết từ chối người khác.

Buổi tọa đàm của học sinh được tổ chức tại một tòa chính trị và tư tưởng khác, sau khi Chu Kinh Trạch nói vài câu với các giáo viên thì anh rời khỏi giảng đường lớn.

Hàng cây hai bên lối đi trong khuôn viên trường rất xanh tốt, che khuất cả trời và mặt trời, ánh nắng nương theo khe hở của cành lá chiếu xuống dưới, tạo thành những lốm đốm trên mặt đất. Hai người một trước một sau đi trên đường, cô đi đằng trước, Chu Kinh Trạch đi theo phía sau.

Chủ yếu là Hứa Tùy thích đi đi dừng dừng, nhìn thấy trường học đã cải tạo một mảnh cỏ và thay đổi hòm thư thành màu xanh lục khiến cô cảm thấy mới lạ.

Hai tay Chu Kinh Trạch đút túi quần chậm rãi đi phía sau, không biết là do hôm nay anh ăn mặc rất trẻ trung, hay là do sinh ra đã gây tai họa mà thu hút vô số ánh mắt của mấy cô gái đi đường.

“Chàng trai bên kia thật đẹp trai quá đi, bóng lưng anh ấy thôi cũng có thể gi3t chết tớ rồi.”

“Khuôn mặt cũng rất đẹp mà, còn đôi tay của anh ấy, thật là một anh chàng tốt, sao tớ chưa thấy trang cá nhân của anh ấy trên diễn đàn của trường mình nhỉ.”

“Tớ động lòng rồi, chỉ nghĩ muốn đi cùng anh trai đẹp kia thôi a a...”

“Này, khi tớ thấy anh ấy thì đột nhiên tớ cảm thấy mấy tên con trai trên sân bóng rổ thật thô lỗ.”

Rất nhanh đã có một cô gái lớn mật chủ động đến gần Chu Kinh Trạch, các cô mặc váy ngắn đã bị sửa và bộ đồng phục bó sát vòng eo, một nữ sinh tóc quăn màu hạt dẻ gọi anh lại: “Đàn anh.”

Chu Kinh Trạch dừng bước chân, nhìn chung quanh cũng không thấy những người khác đâu, rồi lại xoay người dùng ngón cái chỉ chính mình, cảm thấy buồn cười hỏi: “Gọi tôi?”

“Đúng thế.” Thiếu nữ chủ động bước đến, cô ấy lấy điện thoại ra, móng tay sơn mắt mèo màu xanh chợt lóe lóe dưới ánh mặt trời, giọng nói mềm mại nói: “Đàn anh, anh có thể add WeChat với em được không? Chúng ta kết bạn nha.”

Chu Kinh Trạch nhướng mày nhìn người nào đó bày ra vẻ mặt thờ ơ như mây trôi đang đứng dưới hộp thư cách đó không xa mà nghe lén, anh cười một cái, nâng cằm lên, ra vẻ mệt mỏi, dùng tông giọng nhẹ nhàng nhưng lời nói lại rất tuyệt tình:

“Không được đâu, đàn anh của em có cả cô dâu rồi.”

Chu Kinh Trạch giơ tay chỉ Hứa Tùy đang đứng cách đó không xa ý bảo bạn gái đang bên kia, sau đó anh lại tiện đà châm chọc nói với giọng ngạo mạn:

“Đàn anh gì, tôi mới vừa tán gẫu với chủ nhiệm Phòng Giáo Vụ của các cô các cậu một chút, ông ấy nói muốn tăng cường kiểm soát điện thoại, vậy điện thoại của em…”

Sắc mặt cô gái kia lập tức thay đổi rõ rệt, vội vàng cầm chặt điện thoại, xấu hổ cười cười: “Em nhớ ra còn có mấy bài kiểm tra chưa nhận được, em đi trước nha đàn anh!”

Mấy cô gái nhỏ kéo tay nhau nhanh như chớp chạy khỏi trước mặt hai người, Chu Kinh Trạch bước tới nắm tay Hứa Tùy, lại bị cô cười né tránh, làm như thật mà nói: “Vị đàn anh này, xin anh nên tự trọng.”

Đầu lưỡi Chu Kinh Trạch chống lên má trái một cái, hừ cười, dùng gan bàn tay túm lấy gáy cô, đang muốn dạy dỗ cô thì có người gọi anh cách đó không xa.

Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy cùng quay đầu lại, nhìn thấy chính là bác bảo vệ canh cổng trường. Bác ấy vẫn ở đây, mười mấy năm, dù mưa gió vẫn bất động canh cổng Thiên Trung cho bọn họ.

Anh bước tới, lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra đưa cho bác bảo vệ, bắt đầu trò chuyện với bác ấy. Điều mà Hứa Tùy bội phục chính là, Chu Kinh Trạch con người này thực sự rất có duyên, đến cả bác bảo vệ của trường cũng có thể thành bạn.

Hứa Tùy làm một động tác tay với Chu Kinh Trạch, ý bảo cô sẽ đến tòa Tư tưởng và Chính trị để đọc diễn văn, sau khi kết thúc cô sẽ gọi cho anh. Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng nhìn vào ánh mắt cô một cái rồi gật đầu.

Tại tòa Tư tưởng và Chính trị, Hứa Tùy đã diễn thuyết trước hàng nghìn người từ khi học Đại học cho nên khi đối mặt với đàn em của mình, cô rất bình tĩnh.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô bày ra tư thái thong dong đứng trên sân khấu, tự tin và hào phóng chia sẻ kinh nghiệm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh Đại học, cuối cùng Hứa Tùy động viên các bạn học sinh đang ngồi phía dưới: “Đối với việc bạn muốn trở thành ai và bạn muốn làm gì, chỉ cần kiên định vững vàng đi thực hiện nó là được rồi.”

Phía dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thời gian quả thực là một điều tốt lành, trên người Hứa Tùy cũng không còn thấy bóng dáng của một cô gái nhút nhát đến nỗi đi đường phải cúi đầu, tự ti e lệ nữa.

Diễn thuyết kết thúc rất nhanh, thời gian sau là phần hỏi đáp tự do, giữa khán phòng có một cô gái ngồi ở hàng cuối cùng giờ tay rất cao, nhưng khuôn mặt đã bị một chàng trai che khuất.

Hứa Tùy chỉ vào cô gái tóc màu hạt dẻ để cô ấy hỏi ra vấn đề của mình. Sau khi cô gái ấy đứng lên, cô mới phát hiện người kia chính là người vừa mới xin số điện thoại của Chu Kinh Trạch dưới gốc cây ngô đồng.

Cô gái tóc màu hạt dẻ ôm cánh tay mang theo sự cuồng nhiệt của tuổi mới lớn, lớn tiếng chất vấn, giọng điệu độc đoán: “Đàn chị, nghe nói năm đó chị thi Đại học chỉ đứng thứ nhì mà thôi, sao còn tới đây chia sẻ kinh nghiệm thành công?”

Giảng đường vốn dĩ ồn ào chợt yên tĩnh lại, bầu không khí có vẻ căng thẳng, Hứa Tùy đứng trên bục giảng cũng không tức giận, ngược lại còn cười, nụ cười điềm tĩnh: “Tôi thi đứng nhì không sai, nhưng tôi theo đuổi được người đứng nhất toàn trường.”

Tiếng nói vừa dứt, giảng đường bùng nổ mãnh liệt bởi tiếng vỗ tay tiếng thét chói tai, có người hô “Đàn chị, lợi hại!”. Cũng bởi vì những lời này của Hứa Tùy mà không khí giữa các chàng trai cô gái bắt đầu xôn xao, có người thừa cơ nói ra tiếng lòng của chính mình: “Đàn chị, giờ đây em đã có thi động lực đại học rồi!”

Bầu không khí loạn thành một đoàn, có người hỏi: “Đàn chị Hứa, sao chị lại muốn vào Đại học Y khoa thế?”

Hứa Tùy nghiêm túc suy nghĩ, nhớ tới người nào đó trên mặt không tự giác mà mang ýcười: “Tôi á, thật ra tôi vào Y khoa là bởi vì một người.”

Nói xong, không khí càng nóng lên, một buổi diễn thuyết nghiêm túc đã biến thành một cuộc họp báo nói chuyện phiếm, thậm chí còn có người cầm bài thi gõ lên bàn để thể hiện sự kích động.

Trong một mảnh ồn ào, cứ như tâm linh tương thông, Hứa Tùy chậm rãi ngước mắt, thoáng nhìn một cái đã thấy Chu Kinh Trạch đang lười nhác mà dựa sau cánh cửa ra vẻ coi thường, anh cũng nhìn cô lại, tầm mắt nóng bỏng siết chặt cô lại.

Lòng vừa động, Hứa Tùy đã chạy ngay xuống bục giảng, một đường chạy chậm đến trước mặt Chu Kinh Trạch, giữa vô số ánh mắt kinh ngạc và tiếng huýt sáo, cô đâm thẳng vào lòng ngực người đàn ông.

Mà anh, từ đầu đến cuối vẫn vươn hai tay ra, vững vàng ổn định mà tiếp được người, ôm chặt cô vào lòng rồi cười.

Sau khi buổi diễn thuyết kết thúc, Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch về lớp học ban đầu của bọn họ tham quan, vẫn là lớp mười, lớp (ba) quen thuộc, vẫn là bàn học vàng nhạt với vài chỗ bị phai màu, bên trái bảng đen treo cờ màu đỏ bay phấp phới, chiếc quạt trần màu trắng, màn che màu xanh lục, còn có mùa hè.

Bỗng nhiên trời nổi gió, bài thi bị thổi đến vang lên sột soạt, Hứa Tùy đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết từng chữ trên cao bảng đen:

Lớp mười, lớp (ba).

Chu Kinh Trạch - Hứa Tùy

Hai cái tên tựa như xếp thành hàng rồi thân mật dựa vào nhau.

Không còn là Hứa Tùy mừng thầm cả ngày chỉ vì được ai đó ghi tên hai người vào cùng một góc vì trực nhật, giờ đây cô đã có thể thoải mái mà viết ra tên hai người họ.

Sau đó hai người lại ra ngoài phòng học, xuống cầu thang cùng nhau, Hứa Tùy nhìn góc tường loang lổ một góc chợt nhớ tới điều gì đó, nhẹ giọng oán giận nói: “Anh còn nhớ không, có một lần vào giữa giờ thể dục, em vội vàng ôm sách chạy lên lầu, nhưng bất cẩn nên đụng phải anh một cái, còn nói xin lỗi với anh nhưng anh đi cùng một nhóm người, kết quả anh cũng không thèm liếc mắt nhìn em một cái nào.”

Khi đó, ảo mộng như bọt khí rơi xuống, cả người Hứa Tùy vô cùng mất mát.

Vừa nghe, đây có vẻ như rất giống việc mà Chu Kinh Trạch sẽ làm.

Chu Kinh Trạch hạ thấp giọng, cầm cánh tay cô, cười như không cười nói: “Không nhớ rõ lắm, em làm mẫu một lần cho anh xem đi?”

Có lẽ là ngày đó tiết trời quá nóng, nhưng bầu không khí lại tốt quá mức, hay là do người đàn ông trước mắt này quá đẹp trai, Hứa Tùy ngửa đầu nhìn anh, như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý cái chuyện ngốc nghếch này.

Ánh mặt trời chiếu xuống từ cửa sổ cắt thành những đốm nhỏ li ti chiếu vào cầu thang, bóng cây bên ngoài đong đưa, mùi hương hoa sơn trà theo gió phiêu phiêu thổi vào.

Hứa Tùy cúi đầu xem đường, vội vàng chạy lên cầu thang, đúng lúc chàng trai xuống cầu thang, cô nỗ lực nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, hẳn là từ góc độ này, làm mẫu đụng phải Chu Kinh Trạch một lần nữa, giương mắt nghiêm túc nói:

“Lúc ấy em đụng phải anh, sau đó sách rớt, em xin lỗi, cuối cùng anh và em lướt qua nhau."

Sau khi đụng phải anh, Hứa Tùy cúi đầu đang chuẩn bị cúi đầu nhặt sách lên rồi rút lui, đột nhiên người đàn ông túm chặt cô một cái. Hứa Tùy lảo đảo ngã vào một lồ ng ngực ấm áp.

Vị bạc hà mát lạnh trên người Chu Kinh Trạch truyền đến, môi Hứa Tùy môi đập lên xương quai xanh của anh, khuỷu tay cô đặt trước ngực anh, bị đau mà ngước mắt lên, cô lập tức đụng phải một đôi mắt đen nhánh sâu xa.

Người đàn ông cười đến tùy ý khinh cuồng, hơi thở ấm áp, giọng nói trầm thấp truyền vào tai: “Đây không phải bắt được rồi sao?”

Hứa Tùy còn chưa kịp phản ứng lại, một chiếc nhẫn cầu hôn xinh đẹp lạnh lẽo được chậm rãi đẩy vào ngón tay, đột nhiên không kịp phòng ngừa rồi lại vô cùng động lòng.

Trái tim sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, ngay cả một tầng máu dưới làn da cũng cảm thấy nóng bỏng vô cùng.

Hứa Tùy nghiêm túc nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, kim cương được đính phía trên ánh lên lấp lánh chói mắt khi để dưới ánh mặt trời. Cô còn cẩn thận phát hiện ngay biên còn khắc lên tên viết tắt của hai người: X&Z.

Chu Kinh Trạch cúi đầu hôn nhẹ lên đốt ngón tay cô, giọng nói tựa như thiếu niên trong sáng, đôi mắt khóa chặt cô lại, cười:

“Chào em, bà Chu.”

Hôm nay Chu Kinh Trạch ăn mặc rất trẻ tuổi, một bộ áo hoodie liền mũ màu đen, chiếc cổ cao và cứng cáp, chân mang một đôi giày thể thao màu trắng để lộ mắt cá chân, dáng người cao ráo, xương mày cao thẳng, ánh mắt vẫn sạch sẽ như vậy, vẫn là bộ dáng thiếu niên khi ấy.

Cười rộ lên hơi hơi xấu xa, là kẻ lưu manh nhưng đáng tin cậy hơn ai hết, dịu dàng đến mức khiến lòng người rung động.

Hứa Tùy nhìn anh chậm rãi cười.

Tôi yêu người khinh cuồng thẳng thắn, cười rộ lên làm trước mắt đều sáng ngời, tôi yêu người đứng trên dãy núi nguy nga, đứng nơi đó nói cho tôi biết, thế giới này vẫn tốt.

Thời gian quay ngược về mùa hè năm 2007, vào một tiết học cực kỳ tầm thường lại rất nóng bức, có rất nhiều người tập thể dục giữa giờ xong bắt đầu chen chúc nhau bước lên cầu thang, mọi người đều đụng cánh tay nhau một cái, trời mùa hè ẩm ướt, một thân mồ hôi dính nhớp khó chịu.

Mấy cô cậu học sinh bị ánh mặt trời phơi đến mơ màng sắp ngủ, có người cầm một lọ nước khoáng dán trên mặt bậc thang, đương nhiên cũng có người truy đuổi đùa giỡn trên cầu thang.

Còn có người mua một hộp kem dưa hấu từ quầy bán quà vặt, vừa múc một miếng vào miệng vừa bước lên lầu.

Hứa Tùy ôm một chồng sách thật dày chạy lên lầu, ở chỗ quẹo của cầu thang lơ đãng ngẩng đầu nhìn một cái, một chàng trai mặc một chiếc áo thun màu đen rất rộng, trên mặt treo một nụ cười tản mạn, đôi bàn tay hiện lên khung xương rõ rệt đặt trong túi quần, hình xăm trên mu bàn tay ngạo nghễ và lộ liễu.

Anh đang xuống lầu cùng một đám người, trò chuyện và cười đùa vui vẻ trong đám người ấy, nét mặt anh vẫn luôn thoải mái…

Nội tâm Hứa Tùy căng thẳng, vội vàng thu hồi tin tức, cúi đầu lên lầu, đầu ngón tay ôm sách vở đang run rẩy cực độ, thân thể không tự giác mà căng thẳng lên. Nào biết chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra ngay trong một giây tới.

Một chàng trai đang đùa giỡn trên cầu thang đụng phải Hứa Tùy từ phía sau, cả người cô lập tức không kiểm soát được mà đâm thẳng vào chàng trai đứng một bên. Nhịp tim đập như nổi trống, cảm giác lúc ấy chính là anh quá gầy, xương hơi cứng nhưng hơi ấm từ bả vai truyền đến khiến người ta nóng bỏng.

Sách vở sột soạt tửng quyển tửng quyển mà rơi trên mặt đất.

Mặt Hứa Tùy đỏ lên, lan đến bên tai, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu: “Thật xin lỗi.”

Không biết là do lớp quá ồn ào, hay là chàng trai không để ý, tầm mắt anh không đặt trên người thiếu nữ hơn một giây, tiếp tục cùng người khác vừa nói vừa cười, lướt qua cô.

Cảm xúc ảm đạm xẹt qua đáy lòng, Hứa Tùy cụp lông mi, ngồi xổm xuống yên lặng nhặt sách.

Chàng trai nghe đồng bạn oán giận không mang bóng rổ, vô thức dừng lại quay đầu nhìn cô một cái.

Thiếu niên quay đầu, dưới ánh mặt trời, anh thấy một cô gái nhỏ với bộ đồng phục xanh trắng, kiểu tóc đuôi ngựa làm lộ ra một độ cong sườn mặt thật xinh đẹp ngồi xổm xuống đang nhặt sách, làn da cô trắng nõn như sữa, liếc mắt một cái thoáng nhìn vành tai trắng nõn mượt mà chợt có một chấm đỏ nhỏ.

Trái tim rung động.

Chàng trai đang định tiến lên, bỗng có một cậu con trai hô to từ lầu bốn xuống phía dưới, ý bảo anh đi lên lấy bóng: “Chu Kinh Trạch! Nhanh lên.”

“Tới đây!”

Cầu thang có một dòng người, tiếng ve ngoài cửa sổ không ngừng vang lên, nắng gắt như đổ lửa, vạt áo lướt qua cánh tay cô, rất nhẹ như một cơn gió thoảng qua. Thiếu nữ ngước mắt nhìn cái bóng màu đen chạy về phía trước. 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mùa hè vĩnh viễn nóng rực.

Thiếu niên tôi yêu cũng vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc