TỎ TÌNH

Bên kia không còn nghe được âm thanh nào, dường như đã yên lặng rất lâu.

Từ trước tới nay Hứa Tuỳ luôn là người hướng nội, hiếm khi bày tỏ tình cảm cho nên không nhận được đáp lại làm cô hơi xấu hổ. Khi cô đang định chuyển hướng sang đề tài khác thì Chu Kinh Trạch bất chợt mở miệng, giọng nói thâm trầm vang lên: “Anh cũng vậy, nhưng anh càng nhớ em nhiều hơn em nhớ anh.”

Đầu bên kia điện thoại vang lên “bốp” một tiếng, là tiếng bánh răng quẹt vào đá lửa vang lên. Anh hút một hơi, khẽ cười nói: “Mỗi lúc ông đây có phản ứng vào ban đêm, chỉ có thể dựa vào bức ảnh của em để dập lửa đấy, có hiểu không?”

Giọng điệu Chu Kinh Trạch cà lơ phất phơ, lộ ra vẻ không đứng đắn chút nào, giọng nói trầm thấp qua âm điện không ổn định truyền vào tai cô.

Ngứa đến tê dại, Hứa Tùy chỉ cảm thấy lỗ tai mình nóng rát.

“Lưu manh.” Hứa Tùy đỏ mặt khô khốc mắng một câu.

Chu Kinh Trạch cười khẽ một tiếng, cầm điếu thuốc, dỗ cô: “Tới nhà anh tưới mấy cái cây giúp anh đi, ngoan, chờ em tưới xong thì anh đã trở lại rồi.”

“Được.”

Đúng lúc hôm nay là ngày cuối tuần, Hứa Tùy mang 1017 và đại nhân Khuê về nhà Chu Kinh Trạch ở hẻm Hổ Phách, cô đẩy cửa sân ra, nhìn xung quanh.

Cây cỏ trong sân chết gần hết, lá vàng úa, toàn thân vươn dài nằm sõng soài trên mặt đất.

Rõ là Chu Kinh Trạch lừa cô tới đây, mấy cái cây này, có mời một chuyên gia nông học tới đây cũng không thể cứu sống bọn nó.

Hứa Tùy vào nhà uống hai ngụm nước, sau đó dắt đại nhân Khuê ra chợ hoa mua vài chậu cây trở về. Có cây xương rồng, lá bạch đàn, cây bàng Singapore, cây lưỡi hổ.

Những cây này được cô đặt chung ở ngoài sân, rồi tưới nước cho chúng mát, khiến cả căn nhà sáng lên, màu sắc nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Hứa Tùy vào nhà, lấy một hộp sữa bò giấy từ tủ lạnh, dùng ống hút trắng chọc thủng tấm giấy nhôm mỏng, dựa nửa người trên sô pha uống sữa bò. Nhưng vừa nghỉ ngơi không bao lâu, trong lúc vô tình cpp đưa mắt tới trên bàn chợt thấy một đống lon bia đang ngã trái ngã phải, quần áo của đàn ông nằm hỗn độn trên sô pha, tạp chí Hàng không ném một bên.

Cô lại không chịu ngồi yên.

Hứa Tùy thả hộp sữa bò xuống, đứng dậy tìm một cái bao nilon màu trắng, ném hết mấy lon bia vào rồi lau khô bàn trà, còn thuận tay dọn dẹp luôn những nơi bừa bộn khác còn lại trong nhà cho sạch sẽ, cuối cùng vứt bịch rác ra ngoài.

Trông toàn bộ ngôi nhà rực rỡ hẳn lên.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Hứa Tùy ném quần áo anh vào máy giặt, bỏ thêm một viên giặt quần áo màu xanh vào, bấm nút, trục máy giặt bắt đầu chậm rãi lăn, còn cô thì đi làm việc khác.

Hôm nay là ngày nóng nhất từ hồi đầu xuân tới nay, hơn nữa dọn dẹp cả một buổi trưa, cả người Hứa Tùy đã nóng đến nỗi ra một thân mồ hôi. Cô đi vào phòng Chu Kinh Trạch, tìm một cái áo thun và một chiếc quần vận động của anh rồi lập tức chui vào phòng tắm để tắm rửa.

Lúc tắm xong mặc đồ, Hứa Tùy mới phát hiện size của chiếc quần vận động màu đen của Chu Kinh Trạch quá lớn, rút hai dây quần cũng không giữ được, rớt thẳng xuống dưới. Cuối cùng cô dứt khoát từ bỏ, chỉ mặc cái áo thun của anh, chân dẫm lên đôi dép lê ra ngoài.

Cô dùng khăn lông trắng lau tóc ướt một chút, nửa mái tóc vẫn chưa khô vắt ngang trên vai, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, trước ngực đã ướt một mảnh.

Hứa Tùy lắc lắc lỗ tai cho nước chảy xuống, lết dép lê đến trước máy giặt, bỏ quần áo đã giặt sạch vào rổ đồ, sau đó ôm rổ đồ lên lầu hai phơi quần áo.

Lúc này trời đã chạng vạng, bầu trời hiện ra một màu sắc của mật ong đặc quánh, cơn gió khô nóng thổi qua, thời tiết ngột ngạt khiến người ta lầm tưởng rằng mùa hè đã đến.

Hứa Tùy đang định phơi quần áo thì phát hiện vài bộ quần áo của Chu Kinh Trạch bị mắc trên đầu lan can, lúc này chúng đang bay trong gió. Hứa Tùy nhón mũi chân cố gắng duỗi tay lấy quần áo xuống nhưng lại phát hiện cô với không tới.

Cô mang một băng ghế nhỏ từ trong phòng ra, dùng chân trần giẫm lên, đưa tay lấy quần áo dán trên lan can nhưng mỗi lần tay vừa chạm đến vạt áo, gió đêm thổi qua, sượt trên đầu ngón tay cô rồi bay về hướng khác.

Hứa Tùy không còn cách nào khác đành phải kiễng chân lên lấy quần áo.

Chu Kinh Trạch ngậm một điếu thuốc trong miệng, dựa người vào ven tường không biết đứng nhìn bao lâu.

Hứa Tùy quay lưng về phía anh, hoàn toàn không để ý, còn đang chật vật đấu tranh với mấy bộ quần áo đang tung bay trong gió kia.  Cô đang mặc chiếc áo thun trắng của Chu Kinh Trạch, khó khăn lắm mới che được cặp đùi trắng nõn, lộ ra hai cẳng chân dài thẳng mượt, trên bắp chân tròn trịa còn đọng vài giọt nước

Bờ m0ng tròn trịa của cô thấp thoáng dưới lớp áo thun rộng, mỗi lần cô đưa tay với lấy quần áo, xuyên qua ống tay áo rộng thùng thình là có thể thấy được cặp m0ng căng tròn trắng như ngọc ấy.

Tóc cô còn ướt đẫm, nhỏ một đống nước xuống sàn.

Cô vẫn là cô gái ngây thơ đó nhưng mỗi bước đi của đều lộ ra sự quyến rũ chết người.

Chu Kinh Trạch híp mắt nhìn cô, cắn điếu thuốc trong miệng rồi lại thở ra từng đợt khói trắng nhè nhẹ, yết hầu chậm rãi lăn lộn, bụng dưới dâng lên một trận lửa nóng.

Bản lĩnh của Hứa Tùy chính là không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở kia là có thể khiến anh có phản ứng.

Chu Kinh Trạch bóp điếu thuốc trong tay, tùy tiện ném vào lọ hoa dưới chân, hai tay c4m vào túi, dẫm lên đôi ủng quân đội, từng bước từng bước đi qua chỗ Hứa Tùy.

Hứa Tùy kiễng chân định với lấy quần áo mấy lần nhưng bị gió thổi qua, kết quả lại không với được, cuối cùng nản chí. Đột nhiên, một bóng đen bao phủ lấy cô, một đôi bàn tay đầy gân xanh khỏe mạnh ôm lấy hai đùi cô, nâng cả người cô lên không trung

Hứa Tùy sợ đến mức kêu lên một tiếng, bên kia bật ra một tràng cười khó giải thích được, nhìn xuống thì phát hiện một người đàn ông đáng lẽ đang ở nước ngoài cách xa ngàn dặm đang xuất hiện trước mặt mình vào lúc này.

“Sao anh trở về rồi?” Giọng nói Hứa Tùy tràn đầy vui vẻ.

Trên người Chu Kinh Trạch vẫn mặc đồng phục màu xanh lam của Đội cứu hộ Hàng không, trên vai trái có bốn vạch, trên vai phải có một chiếc máy bay nhỏ màu vàng, một lá cờ đỏ năm sao màu đỏ tươi xung quanh, quần có túi nhỏ, đi ủng quân đội, vai rộng chân dài, bảnh bao, đẹp trai nhưng lại pha chút nghịch ngợm

“Ông đây đã lừa gạt em khi nào chưa? Tưới nước cho cây xong thì anh sẽ trở lại.” Chu Kinh Trạch cười.

“Muốn lấy bộ quần áo nào?” Chu Kinh Trạch hỏi cô.

Hứa Tùy ôm cổ anh, ngồi trên một bên đầu vai đàn ông, Chu Kinh Trạch nâng cô lên, cam tâm tình nguyện nghe cô gái nhỏ chỉ huy, trong chốc lát sang trái, trong chốc lát sang phải, cuối cùng cô cũng với được đồ.

Một tay Chu Kinh Trạch ôm mông cô, ngón tay thô lỗ vu0t ve cái chân trắng nõn của cô, cổ họng thắt lại: “Mặc đồ của anh, là muốn quyến rũ anh sao?”

Hứa Tùy bị anh sờ đến rùng mình, cô lại ngồi trên cao, cả người không những phải lo lắng đề phòng anh mà còn canh chừng sợ ngã xuống, đầu quả tim như bị rang trên lửa, cất giọng khàn khàn:

“Không... Không có, sao em biết được anh sẽ trở về chứ.”

Lưỡi người đàn ông chống lên má trái rồi cười, khàn khàn mở miệng: “Thế nhưng em đã quyến rũ anh rồi.”

Chu Kinh Trạch trở về, Hứa Tùy rất vui vẻ, cũng cực kỳ dính người, anh đi chỗ nào, cô đi theo sau đó giống như một chiếc đuôi nhỏ.

Buổi tối Hứa Tùy nói không muốn ăn cơm, muốn ăn bánh bông lan, Chu Kinh Trạch cũng không thèm thay quần áo mà đi lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra rồi vào phòng bếp, cam chịu nướng một cái bánh nhỏ cho cô.

Cũng hết cách rồi, cô dâu của mình, mình không chiều thì ai chiều đây.

Chu Kinh Trạch đập trứng trứng gà, nhào bột mì trong bếp, chờ nó thành khuôn. Khi anh đang chuẩn bị lấy dụng cụ tới thì không biết Hứa Tùy đi vào từ khi nào, ôm anh từ sau lưng rồi cọ cọ khuôn mặt vào thắt lưng anh.

“Ha.” Chu Kinh Trạch cười nhàn nhạt, giọng điệu nguy hiểm lại còn có ý dạy dỗ cô, đè thấp giọng nói: “Còn trêu chọc loạn xạ nữa ông đây lập tức làm em tại chỗ đấy.”

“Có muốn sờ chỗ đó đã có phản ứng hay không, hử?” Chu Kinh Trạch làm bộ cầm tay cô muốn sờ tới, thế nhưng Hứa Tùy vẫn ôm chặt eo anh, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

“Sao bỗng nhiên lại dính người như vậy?” Chu Kinh Trạch chơi xấu, anh nghiêng đầu trét bơ lên má, lên mũi cô.

Hứa Tùy cũng không tức giận, giọng nói rầu rĩ: “Em muốn nói xin lỗi với anh.”

“Những chuyện anh làm vì em em đều biết, bản đồ, mũ lưỡi trai con gấu nhỏ, quán mì...” Hứa Tùy ôm anh, hít hít cái mũi: “Khoảng thời gian trước bởi vì chuyện của mẹ em, em không đủ kiên định với mối tình này, em xin lỗi.”

Chu Kinh Trạch dừng động tác trong tay lại, xoay người, nhìn cô.

Hứa Tùy cũng giương mắt nhìn anh, tóc Chu Kinh Trạch đã ngắn đi rất nhiều, mặt mũi sắc bén, mí mắt nhướng lên nhìn cô, mí mắt mỏng như hai lưỡi dao sắc bén.

Chỉ nhìn kỹ một chút đã rơi ngay vào vòng xoáy dưới sự kiểm soát của anh.

Hứa Tùy mở miệng trước: “Em sẽ đi theo anh, giúp đỡ anh, về sau sẽ không vì chuyện như thế mà dao động nữa, một đời một kiếp, chỉ nhận định mình anh.”

Giống như một sự lựa chọn, mặt hồ phẳng lặng và không có vết tích sẽ bị xóa đi bởi tầng lớp sóng gợn.

Chu Kinh Trạch đè thấp giọng, cúi xuống ấn lên trán cô, dáng vẻ nghiêm túc, nói: “Hứa Tùy, đi theo anh, anh sẽ không để em phải hối hận.”

Anh sẽ mang thứ tốt nhất đến trước mặt em, sẽ không bao giờ để em chịu khổ sở.

“Được.” Hứa Tùy gật gật đầu.

Chu Kinh Trạch sợ cô lại khóc nên anh đổi chủ đề, ngón tay vén mớ tóc trước trán ra sau vành tai cô, cười nói: “Em vừa rồi là xin lỗi sao? Vậy bồi thường cho anh đi.”

Ánh mắt Hứa Tùy ngây thơ nhìn anh: “Bồi thường thế nào?”

Cô vừa dứt câu, người còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Kinh Trạch lập tức ôm eo cô, ôm người kéo đến trước mặt, anh cúi đầu, liếm bơ trên chóp mũi và má của Hứa Tùy vào trong miệng.

Chu Kinh Trạch nhìn cô, thong thả liếm một cái rồi cúi đầu đưa vào miệng cô, từng chút từng chút đẩy đến kẽ giữa môi và răng cô. Hứa Tùy bị động nếm thử bơ một chút, béo ngậy. Ngay sau đó bỗng cánh môi hơi đau xót, người đàn ông cắn thẳng vào.

Hứa Tùy bị buộc phải nuốt hết bơ anh đưa vào, ngấy đến nỗi giọng muốn khàn. Cô mặc chiếc áo thun trắng, rộng thùng thình, vừa đúng lúc lại tiện cho anh.

Hứa Tùy chỉ cảm thấy trước mặt lạnh lẽo, chiếc nhẫn trên đốt ngón tay thô ráp cạ lên mặt cô, vừa lạnh vừa nóng. Cô cúi đầu, vùi mình vào giữa cổ người đàn ông một cách thụ động, cổ họng cô khô khốc đến mức không thể thốt ra thành lời.

Bơ bị liếm hòa tan, rất nhanh đã trở thành một bãi nước.

Động tác Chu Kinh Trạch rất mạnh, ấn hình xăm trên sườn cô đến mức khó chịu, hai mắt đỏ lên, mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống sàn bếp.

“Nhất Nhất.”

“Hả?”

Chu Kinh Trạch nhìn cô, giọng anh khàn khàn: “Thật muốn cưới em về nhà.”

...

Trong khoảng thời gian này Chu Kinh Trạch đang nghỉ phép, Hứa Tùy ở nhà bên anh cả ngày, ngoại trừ đi làm thì lúc nào cũng như hình với bóng, cô cho rằng mọi người đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Nào biết, một tia sét đánh giữa trời quang giáng xuống. Cuộc đời chính là như vậy, lúc tốt lúc xấu, khi trong lành khi mưa bão, bạn sẽ không biết con sóng nào sẽ ập lên đầu mình.

Vào lúc ba giờ sáng chủ nhật, Chu Kinh Trạch nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện và được thông báo rằng bệnh tim của Hồ Thiến Tây đột ngột tái phát, phải cấp cứu khẩn cấp đến hai lần. Lúc cấp cứu lần hai, Thịnh Nam Châu có đến nhìn cô ấy, đau khổ cực điểm. Cả người Hồ Thiến Tây gầy tựa như một tờ giấy nhưng tim và phổi phồng lên như một quả bóng cao su, hơi thở gần như suy kiệt.

Mỗi một lần gây chấn động, cô ấy vô lực tựa như quả đào vàng mềm rớt xuống, thân thể suy yếu cực độ, đau đớn nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Càng tỉnh táo càng đau đớn.

Cô ấy không tiếng động mà rơi nước mắt.

Tựa như một con búp bê mỏng manh.

Bác sĩ đi ra ngoài, nói cho Thịnh Nam Châu tình hình của Hồ Thiến Tây, Thịnh Nam Châu cụp mắt xuống, tay vô thức nắm chặt lại cuối cùng gật đầu.

Cậu ta lựa chọn từ bỏ cứu giúp.

Thịnh Nam Châu bình tĩnh gọi điện cho mỗi một người thân và bạn bè của Hồ Thiến Tây tới từ biệt cô ấy.

Thịnh Nam Châu là người cuối cùng đi vào, cậu ta vẫn luôn nắm tay cô ấy, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười. Cậu không muốn đến cuối cùng mà vợ mình còn phải lo lắng vì mình.

Cuối cùng, rạng sáng bốn giờ bốn mươi lăm phút, Hồ Thiến Tây rời xa nhân thế.

Khi bác sĩ thông báo Hồ Thiến Tây đã qua đời, cả người Hứa Tùy ngất đi. Mà Thịnh Nam Châu, từ đầu đến cuối cậu ta vẫn luôn ngồi trước giường bệnh màu trắng, nắm tay cô ấy, không nhúc nhích rất lâu, trầm lặng y như một pho tượng, hòa với phong nền tối tăm và nhợt nhạt của bệnh viện thành một thể.

Cứ như linh hồn đã bị tách rời thân thể.

Ở một góc không ai nhìn thấy, một giọt nước mắt nóng hổi nhỏ trên khăn trải giường, rồi lại nhanh lặn đi, sau đó biến mất không thấy dấu vết.

Hậu sự của Hồ Thiến Tây đều do Thịnh Nam Châu một tay xử lý. Vào ngày chia buồn, Hứa Tùy và Chu Kinh Trạch hai người đứng ở vị trí chủ lễ, làm người nhà của Hồ Thiến Tây, tiếp đón và tiếp đãi mỗi một vị khách đến.

Lộ Văn Bạch cũng tới, anh ấy mang theo một bó hoa chào xuân, lông mi cụp xuống lộ ra âm u nhàn nhạt, sắc mặt vẫn trắng bệch ốm yếu, anh ấy đi lên, vỗ vai Thịnh Nam Châu, thấp giọng nói: “Xin chia buồn.”

Khi đến trước ngôi mộ, Hứa Tùy mặc một thân màu đen, đứng giữa hàng trăm người, trên tay cầm một bản thảo do cô viết, niệm đến quá trình không phải thực thuận lợi, mấy độ nghẹn ngào, cô nói:

“Hồ Thiến Tây, sinh ngày 17 tháng 3 năm 1993, 28 tuổi. Cũng là bạn bè tốt nhất của tôi, Hồ Thiến Tây lớn lên xinh đẹp, đôi mắt rất to, làn da trắng nõn. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã cho rằng cô ấy là thiếu nữ sinh động từ truyện tranh bước ra. Cũng giống như hầu hết những cô gái bình thường, cô ấy thích theo đuổi các ngôi sao, vì không giảm cân được hay trên mặt có thêm một viên đậu đậu thì lập tức phiền não. Thích ăn sushi, ghét tất cả những thứ gây k1ch thích, màu sắc cô ấy thích nhất là hồng nhạt.”

“Cô ấy là bạn của chúng tôi, là công chúa nhỏ trong mắt cha mẹ, là một người vợ bình thường, cũng là một bác sĩ động vật hoang dã đã giải cứu một ngàn ba trăm động vật nhỏ trên khắp thế giới. Cô ấy một mình ngắm ba ngàn cảnh mặt trời lặn, vẫn... Sống thật tốt. Lâu lâu thích khóc, đôi khi cáu kỉnh, nhưng cả cuộc đời của cô ấy tốt bụng và sôi nổi, thông minh và mạnh mẽ, dũng cảm và ấm áp, như một bông hoa hướng dương.”

“Xin đừng quên cô ấy.”

Sau khi nói xong, toàn trường an tĩnh cực kỳ, chỉ có một vài tiếng nức nở nhẹ, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, mọi người như bị bóng đen khổng lồ bao trùm.

Sau khi tiễn khách khứa đi, đám người Hứa Tùy đứng ở trước mộ cô ấy, cô đứng yên ở đó rất lâu. Hứa Tùy nhìn cái lúm đồng tiền như hoa trên tấm ảnh trong mộ bia của Hồ Thiến Tây rồi ngây ra.

Sau khi tiễn khách, cả tòa thành phố lâm vào mùa mưa, từng ngày từng ngày vẫn luôn bị một tầng hơi ẩm nhàn nhạt bao phủ. Nhưng mà hôm nay, Hứa Tùy ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái.

Cực kỳ sáng sủa.

Đúng là thời tiết rất đẹp.

Tây Tây, cậu đang nhìn mọi người sao? Tớ vĩnh viễn sẽ không quên cậu, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn phải làm bạn tốt, cho cậu một bộ chăn ấm áp.

Sau khi mọi người rời đi, Thịnh Nam Châu ngồi một mình bên bia mộ. Mặt trời từ từ lặn xuống, những đám mây ráng đỏ trải dài trên bầu trời như một màu máu thơ mộng, tráng lệ và đồ sộ.

Thịnh Nam Châu ngồi đó và suy nghĩ một vài chuyện. Tối hôm đó khi nói lời từ biệt, cậu ta đã nắm tay Hồ Thiến Tây, cô ấy nằm ở đó, cố sức lộ ra một nụ cười, mở miệng: “Anh Nam Châu, em vẫn luôn có một bí mật không nói cho anh, thật ra thì em cũng đã thầm thích anh từ lâu rồi. Nhưng một lần thời cấp ba, em tình cờ nghe được anh nói với một người bạn rằng anh chỉ coi em là em gái của anh. Cho nên em đã đem phần tình yêu này đè sâu dưới đáy lòng. Lần Đại học em theo đuổi Lộ Văn Bạch, thật sự rất ngốc luôn, chưa nói tới thích, đơn giản là em bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng cũng cứng nhắc không chịu hiểu. Lúc đó em đã nghĩ, dù sao thì mình cũng không sống được bao lâu nữa, không bằng thử cảm giác nhiệt tình thích một người là như thế nào.”

Lộ Văn Bạch à, coi như là một trò chơi để trải nghiệm nhân vật trong cuộc đời cô ấy.

Sau đó cô ấy lại nói rõ ràng với Lộ Văn Bạch, hai người trở thành bạn bè.

Hồ Thiến Tây vừa nói, một giọt nước mắt tuôn rơi từ khóe mắt, cô ấy cố sức mà giơ tay xoa thái dương Thịnh Nam Châu, giọng nói vừa suy yếu vừa vô lực, một cô cố nén ra từng chữ từ trong cổ họng: “Anh Nam Châu, em phải đi rồi, anh đừng thấy có lỗi với em. Anh phải sống thật tốt, thay em nhìn những điều đẹp đẽ trên thế giới, cầu vồng, ngày nắng, buổi hoàng hôn, em còn chưa xem đủ đâu, còn rất nhiều thứ ngon mà em cũng chưa có thời gian để ăn nữa, vì vậy... Em muốn anh phải thay em hoàn thành, đừng làm những điều ngu ngốc.”

“Nếu có cơ hội ở kiếp sau, anh sẽ đi gặp em trước, sau đó tới theo đuổi em.”

Thịnh Nam Châu ngồi bên bia mộ, rốt cuộc vẻ mặt kiên cường bình tĩnh duy trì được vài ngày cũng nứt toạc, biểu cảm bi thương, thất vọng, cậu ta dựa vào nơi đó, giơ tay vu0t ve dòng chữ trên mặt bia mộ:

“Mộ của vợ yêu, Hồ Thiến Tây.”

Ngày này, tình yêu vĩnh viễn không có nơi yên tựa.

Đồng thời, cậu ta cũng đặt một đóa hướng dương trước mộ, nghẹn một câu từ trong cổ họng, giọng điệu nghiêm túc: “Tây Tây, sống mãi dưới ánh mặt trời.”

Vào ngày này, bầu trời trong xanh, mênh mông vô tận, hoàng hôn mỹ lệ, hương hoa thơm lừng, chim chóc ríu rít, đến gió cũng nhẹ nhàng.

Bình luận

Truyện đang đọc