TỎA HỒN

Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

"Đây..." Yêu Lan kêu lên, dùng ánh mắt khó mà tin được nhìn cảnh tượng phía trước.

Nàng ấy cũng từng nghĩ là Lý Bích sẽ thua nhưng ở cùng nhau trong Chấp Minh Tông lâu như vậy nàng vẫn rất rõ thực lực của Lý Bích, thật không ngờ Lý Bích lại thua nhanh đến vậy.

Trên đài cao, thiếu niên tên Văn Tư khẽ gật đầu, nhìn Lý Bích một cái rồi quay lưng rời đi. Lý Bích vẫn đứng lặng trên đài, cụp mắt nhìn đoạn kiếm bị gãy trên đất, rất lâu cũng không thấy nói gì, cũng không có bất cứ phản ứng nào, giống như tượng đá không còn cảm xúc.

Yêu Lan hơi lo lắng nhìn một lúc mới bước lên đài nhặt kiếm lên giúp Lý Bích. Hắn ngơ ngác nhận lấy kiếm rồi bị Yêu Lan kéo vội xuống đài.

"Kiếm gãy rồi cũng không sao, bữa khác lấy một thanh mới ở chỗ Mai Sương Mộng là được rồi." Yêu Lan quan sát thần sắc của hắn, không đành lòng bèn khuyên một câu.

Lý Bích giống như không nghe thấy lời Yêu Lan, siết chặt nắm đấm, không nói câu nào.

Yêu Lan đau đầu nhìn hắn cũng không biết phải nói gì. Lúc này trên đài đã bắt đầu gọi tên Yêu Lan, trận tỉ thí tiếp theo sắp bắt đầu.

Thấy Tô Tiện bên kia còn chưa hiểu lắm, Yêu Lan thấp giọng nói: "Trận cuối cùng rồi, ta đã là một trong ba người đứng đầu từ lâu, trận này thắng hay thua cũng chỉ để quyết định thứ tự của bọn ta thôi, không có gì phải lo lắng hết." Nàng ấy nói xong, kéo Lý Bích đến giao cho Tô Tiện, quay người nói: "Chả biết tiểu tử này định làm gì, ngươi giúp ta khuyên hắn đi."

Giao Lý Bích cho Tô Tiện xong, Yêu Lan quay lưng bước lên đài.

Thật ra đối với tỉ thí của Yêu Lan, Tô Tiện không thấy lo, thực lực nàng ấy ra sao Tô Tiện biết rất rõ. Trước mắt mọi người ở Không Thiền Phái không thể dùng tới yêu lực, có thể vào nhóm ba người đứng đầu thật không dễ dàng. Với cái tính sợ phiền phức của nàng ấy, tiếp theo đây chắc sẽ ra tay tốc chiến tốc thắng, hoặc là tùy tiện đánh bừa mấy cái rồi đầu hàng.

Đối thủ của Yêu Lan là một thiếu niên tuổi tác không lớn, mặc y phục đệ tử Giám Binh Tông, tướng mạo hoạt bát đáng yêu, đôi mắt trong sáng hiện ra thêm mấy phần dễ thương, trông không giống người có thể đánh bại nhiều người như thế để tiến vào ba cao thủ hàng đầu, mà giống một công tử thế gia không hỏi chuyện đời hơn.

Tô Tiện nhìn một lúc rồi thu mắt, bởi vì Lý Bích bên cạnh nàng đột nhiên mở miệng: "Ta thua rồi."

"Ừ." Tô Tiện không biết nên đáp sao cho phải, chỉ khẽ gật đầu.

Lý Bích chợt cười lạnh, nắm chặt đoạn kiếm gãy trong tay, lưỡi kiếm cứa vào lòng bàn tay tức thì máu tươi tuôn ra, nhưng hắn lại không có chút cảm giác nào, chỉ cúi đầu nói: "Chuyện ta cần làm còn rất nhiều, ta vẫn chưa tìm được người ta muốn tìm, còn chưa thắng được lão già đó, còn chưa có cơ hội báo thù rửa hận, ta còn..." Hắn càng nói càng nhanh, cuối cùng hạ thấp giọng, cắn răng nói, "Nhưng ta lại thua ở chỗ này."

Tô Tiện nhớ lần đầu tiên gặp Lý Bích, trong mắt của hắn tràn ngập kiêu ngạo.

Hắn ngồi trong góc đại điện, nhắm mắt điều túc, cách biệt với tất cả xung quanh, độc lập một chốn, như những chuyện khác không liên quan gì tới hắn. Danh hiệu kiếm cuồng cũng lưu truyền bên ngoài từ rất lâu, hắn xem kiếm như mạng, không có thầy chỉ dạy, tuy không bằng người ta căn cơ thâm hậu nhưng trước nay đều đi theo con đường của riêng mình, không theo bất kỳ khuôn mẫu nào. Một thiếu niên ngạo nghễ như vậy, ở Chấp Minh Tông lại bị Thư Vô Tri xoa tan nhuệ khí, còn bây giờ, ngay trong trận tỉ thí này lại một lần nữa phải nếm mùi vị thất bại.

Trong lòng Tô Tiện rõ hơn ai hết, tư vị của thất bại không dễ chịu chút nào, càng huống chi một người cao ngạo như hắn.

Trầm mặc giây lát, Tô Tiện nói: "Vẫn còn cơ hội mà."

"Cơ hội?" Lý Bích nghe vậy bật cười thành tiếng, quay sang nhìn Tô Tiện, "Ngươi căn bản không hiểu được!" Hắn dứt lời liền bẻ thanh kiếm gãy trong tay thành mấy đoạn, sắc máu ẩn hiện, bỗng chốc hắn nâng kiếm kề lên cổ mình. Tô Tiện chấn kinh, không nghĩ nhiều lập tức bắt lấy thanh kiếm trong tay hắn.

Cảm giác bén nhọn đau đớn truyền đến, dòng máu rỉ ra từ lưỡi kiếm chảy xuống đất, hòa lẫn với máu của Lý Bích. Tô Tiện thoáng nhíu mày, không thèm quan tâm kiếm đâm vào thịt sâu đến mức nào, chỉ nói: "Thư Vô Tri có lòng bồi dưỡng ngươi, còn ngươi lại định chết ở đây, ngươi không cảm thấy có lỗi với hắn?"

"Ngươi..." Sắc mặt Lý Bích khẽ biến, nhìn máu chảy ra trên tay Tô Tiện, từ từ buông tay xuống nhưng thanh âm vẫn lạnh như băng, "Lão già đó vốn không nghiêm túc chỉ dạy ta."

"Ngươi thật sự cảm thấy như vậy?" Tô Tiện thu tay, nhướng mày nói, "Ngươi đã muốn báo thù nhưng lại chết trước kẻ thù, là đạo lý gì vậy?"

Lý Bích cắn môi không nói, Tô Tiện chuẩn bị tiếp tục thì trên đài đã thông báo tỉ thí kết thúc. Yêu Lan lành lặn nhảy xuống đài, dáng vẻ biểu cảm tự nhiên nhưng từ xa nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông phía này liền vội vã xông đến: "Sao đấy sao đấy, các ngươi đánh nhau à?"

Lý Bích liếc Yêu Lan một cái, không quan tâm vết thương trên người, quay người bỏ đi.

Yêu Lan đoán được đôi chút từ nét mặt của hai người, than thở: "Tính cách giống như tên này thật không tốt chút nào."

"Ngươi đang lo cho Thư Vô Tri sao?" Tô Tiện hỏi ngược lại.

Yêu Lan nghe nàng hỏi vậy, đứng lặng một lúc mới đáp: "Ta cũng đâu có rảnh rỗi lo lắng cho hắn, đồ đệ của hắn tốt nhất đừng đi gây phiền phức cho người khác, xem hắn làm ngươi bị thương kìa..." Nàng ấy còn chưa nói hết câu đã thấy Tô Tiện không còn nhìn mình nữa.

Tô Tiện đang chuyên chú nhìn Tiểu Sở, nói đúng hơn là đang nhìn khối quang cầu bên người Tiểu Sở.

Quang cầu đó lúc này đang rực sáng lấp lánh như pháo hoa, Tô Tiện chưa từng thấy tình cảm phong phú như vậy trên người hắn bao giờ.

Quang cầu nho nhỏ khẽ khàng đến gần nàng, cọ cọ nhẹ nhàng lên vết thương trong lòng bàn tay Tô Tiện. Dù không cảm nhận được nhưng Tô Tiện vẫn có thể đọc hiểu được sự dịu dàng trong động tác của nó.

"Không đau đâu." Tô Tiện nói.

Quang cầu ngừng lại rồi bay thẳng ra ngoài, Tô Tiện nhận ra đó là đường về gian Trúc Tự 23, nàng chợt hiểu ý hắn bèn theo trở về.

"..." Yêu Lan đứng cạnh bên nhìn một màn quỷ dị vừa xảy ra, không tài hiểu nổi rốt cuộc Tô Tiện đang nói cái gì.

Về đến gian Trúc Tự 23, Yêu Lan giúp Tô Tiện băng bó vết thương, còn Tô Tiện đem mọi chuyện kể hết cho nàng ấy.

"Vậy Tiểu Sở thật sự là Sở Khinh Tửu, trên người hắn có một tầng hồn phách, ngươi có thể nhìn thấy nó? Nó ở đâu?" Yêu Lan quay quắt nhìn xung quanh, chỉ tay lung tung. "Ở đây? Hay là ở đây?"

Thấy quang cầu nhấp nháy theo động tác của Yêu Lan, Tô Tiện dùng cánh tay còn lại đánh một phát lên tay nàng ấy, "Ngươi dọa huynh ấy rồi kìa."

Yêu Lan khịt mũi: "Sở Khinh Tửu có dễ bị dọa vậy đâu, hắn không hù ta là ta cảm tạ trời đất rồi á." Nàng ấy vẫn chưa quên vết thương trên tay Tô Tiện, nói xong liền cúi đầu bôi thuốc, nhìn miệng vết thương khá sâu, Yêu Lan bèn lẩm bẩm, "Ngươi nói xem tên Lý Bích đó một mình đi về có khi nào xảy ra chuyện gì không?"

Tô Tiện biết nàng ấy lo hắn lại tìm đường chết, nhưng nàng không thấy lo, chỉ lắc đầu nói, "Lúc hắn đi ánh mắt đã bình tĩnh lại nhiều rồi, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu."

"Ta vốn cho rằng hắn nhất định có thể lấy được một thứ hạng trong tỉ thí này nhưng không ngờ đệ tử Không Thiền Phái cũng không đơn giản chút nào." Yêu Lan đã bôi thuốc xong, nàng ấy dùng băng vải băng bó lại vết thương của Tô Tiện, nói tiếp, "Ngươi có thấy người giao đấu với ta khi đó không?"

"Ừ, thực lực không tầm thường." Tô Tiện gật đầu, mặc dù chỉ liếc qua từ xa nhưng Tô Tiện cũng đủ biết không thể khinh thường hắn.

Yêu Lan lắc đầu nói: "Đâu chỉ là thực lực không tầm thường, thân thế cũng ghê gớm lắm. Hắn là Bạch đại thiếu gia trong Bát đại thế gia, tên là Bạch Hoàng Chúc, từ nhỏ đã tu luyện ở Bạch gia, nhưng thực lực vượt xa bạn bè cùng trang lứa. Lần này là muốn tham gia Huyền Thiên Thí nên được đưa đến Không Thiền Phái. Ta vừa đấu với hắn mấy chiêu liền thấy mình không phải đối thủ của hắn nên trực tiếp đầu hàng luôn."

Yêu Lan nhỏ giọng nói: "Còn người tên Văn Tư kia cũng không phải đơn giản đâu, hai người này rất khó đối phó. Lần này Văn Tư giành hạng nhất, Bạch Hoàng Chúc hạng nhì, không kể đến các sư huynh sư tỷ khác, hai người này đã là mạnh nhất trong lớp đệ tử cùng lứa rồi. Chúng ta muốn giành hạng nhất Huyền Thiên Thí sợ là không dễ đâu."

Tô Tiện cũng biết là không dễ, trong khắp thiên hạ này người thực lực cao cường quá nhiều. Tuy rằng nàng được tôn xưng là Thần nữ ở Huyền Nguyệt Giáo nhưng đó là bởi vì thực lực của nàng lợi hại nhất trong đám người cùng tuổi thôi, còn ở trước mặt cao thủ thật sự chẳng tính là cái gì.

Ví dụ như Vô Ưu Cốc chủ, hay vị Minh chủ cao cao tại thượng của Thiên Cương Minh, đó đều là những người tồn tại mà khiến kẻ khác không cách nào với tới.

Nhưng cho dù vậy, Tô Tiện cũng tuyệt đối không thể lui bước.

"Sẽ có cách thôi." Yêu Lan đã băng bó xong vết thương cho Tô Tiện, nàng khẽ cử động tay một cái, vết thương cũng không đến nổi nguy hiểm, có lẽ không lâu là khỏi hẳn rồi, không làm ảnh hưởng đến Huyền Thiên Thí lần này. Vì Sở Khinh Tửu, nàng phải thắng cuộc tỉ thí này, cho dù phải sử dụng cấm thuật lần nữa nàng cũng không hối hận.

Quang cầu lượn qua trước mặt Tô Tiện rồi xoay một vòng quanh bình mai trắng đặt trên bàn. Tô Tiện thuận miệng hỏi: "Ngươi từng nói ở Không Thiền Phái có một nơi hoa mai nở rất đẹp, là ở đâu?"

"Ở sau đại điện Chấp Minh Tông, ngươi vòng qua bên cạnh là thấy rồi, muốn đi sao?" Yêu Lan hỏi.

Tô Tiện gật đầu: "Người được chọn tham gia Huyền Thiên Thí đã định, qua mấy ngày nữa chúng ta phải xuất phát đi Thiên Cương Minh rồi, đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, sau khi lấy được Tố Hồn Châu cũng không biết chúng ta có thể trở về hay không, ta muốn đưa Tiểu Sở đi dạo một vòng xem sao."

Yêu Lan nghe nàng nói vậy cũng biết nỗi lo lắng của nàng không hề dư thừa, tuy rằng Huyền Nguyệt Giáo không có ý đối địch với chính đạo nhưng suy cho cùng vẫn khác biệt, nếu thân phận của Tô Tiện bị bại lộ vậy thì bọn họ chẳng cách nào quay về Không Thiền Phái nữa. Nàng gật gật đầu nói: "Ngươi đi giải sầu tí cũng tốt, chỉ là thời tiết ở Không Thiền Phái rất lạnh, càng về đêm càng lạnh, ngươi nhớ về sớm chút."

"Ừ." Tô Tiện dắt tay Tiểu Sở, đẩy cửa ra ngoài.

Sắc trời đã hơi tối, ánh nắng buổi hoàng hôn chiếu xuống khu vực dành cho chúng đệ tử, sợi nắng cuối ngày kéo dài bóng người trên mặt đất. Tô Tiện vừa mở cửa, nương theo chiếc bóng nhìn thấy Lý Bích đang mất tự nhiên đứng ngoài cửa.

- Hết chương 28 -

Bình luận

Truyện đang đọc