TỎA HỒN

Edit + beta: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Huyền Dương Phái cũng như Không Thiền Phái đều là tông phái có danh vọng nhất trong Tam môn thất phái, trong môn cũng chia thành mấy đại tông hệ, sở trường các đệ tử theo học không giống nhau, như vũ khí nằm trong tay năm đệ tử trên đài kia đều khác nhau, công pháp sử dụng càng không giống. Ngược lại, đệ tử Thủy Vân Môn cùng sử dụng một loại vũ khí là đao, cảnh giới lại tương đương, phối hợp vô cùng ăn ý.

"Ngươi nói xem bên nào sẽ thắng?" Yêu Lan vừa chăm chú quan sát mấy người trên đài vừa hỏi Tô Tiện.

Sự chú ý của Tô Tiện vẫn luôn đặt trên người thanh niên kia nhưng lúc này đổi sang Tiểu Liễu, không hiểu sao nàng cảm thấy thân thủ của Tiểu Liễu hơi quen mắt. Trầm mặc vài giây, Tô Tiện nói: "Huyền Dương Phái khẳng định thắng."

Yêu Lan nhướng mày: "Ta cũng nghĩ vậy."

Tuy Vân Thủy Môn rất mạnh, các đệ tử cùng tu hành một loại pháp môn, đao thế phối hợp với nhau mạnh càng thêm mạnh nhưng bọn họ có thua cũng chính là thua ở điểm này.

Chỉ cần thân thủ của một người trong số bọn họ bị nhìn thấu thì những người còn lại cũng chịu chung số phận, đối diện với năm địch thủ y chang nhau này, Huyền Dương Phái càng đánh càng kịch liệt, ban đầu có hơi hỗn loạn nhưng về sau năm người họ dần dần phát hiện đường đi nước bước của đối phương, bắt đầu phản công mạnh mẽ.

Năm đệ tử của Huyền Dương Phái tham gia Huyền Thiên Thí đợt này gồm bốn nam một nữ, căn cơ lại trên mấy người Thủy Vân Môn, với lại có lẽ bọn họ đã là đoàn đội từ lâu, so với đội ngũ Không Thiền Phái tụ họp trong thời gian ngắn càng thấy rõ bất đồng. Mỗi người tự phát huy sở trường của bản thân, có công có thủ, tiến lùi tự nhiên, năm người Vân Thủy Môn chỉ chống đỡ được giây lát liền bại trận.

Thật không ngờ, trận đầu tiên lại kết thúc nhanh như vậy, khiến mọi người không khỏi trố mắt kinh ngạc. Trong khu vực nghỉ ngơi của Không Thiền Phái, Bạch Hoàng Chúc phấn khích vỗ tay đứng phắt dậy, thu hút không ít ánh nhìn của những người xung quanh.

"Ngươi quen bọn họ à?" Yêu Lan đảo mắt tới nhướng mày hỏi Bạch Hoàng Chúc.

Lúc này Bạch Hoàng Chúc mới ý thức được phản ứng của mình hơi lố, bèn ngượng ngùng ngồi xuống, "Phải, có người ta quen."

Bộ dạng ngơ ngẩn này của hắn chọc Yêu Lan bật cười.

Ngay lúc này, Huyền Dương Phái đã yên lặng lui xuống chỗ nghỉ của mình, không hề tỏ ra kiêu ngạo hay nóng vội, càng khiến mọi người có mặt thêm tán thưởng. Một vài người bất giác ngước mắt nhìn chưởng môn Huyền Dương Phái phía trên đài, vị chưởng môn ấy đang mỉm cười vuốt râu đầy thỏa mãn.

Yêu Lan nhòm ngó đám người ở xa xa, không kìm được nói với Tô Tiện: "Trong trận chiến vừa nãy, cái tên thực lực trên Thanh Viêm ấy một mình giải quyết tận ba người bên đối thủ." Nói đến đây nàng ấy lại bắt đầu buồn rầu, "Huyền Thiên Thí đợt này toàn là quái vật gì không vậy?"

Tô Tiện rất chuyên chú xem trận chiến vừa rồi, nàng thấp giọng nói: "Không chỉ là hắn, thực lực của Tiểu Liễu cũng không thể xem thường." Tuy nhìn thì Tiểu Liễu không thể hiện quá nổi bật trong trận nhưng thực tế mục tiêu của Vân Thủy Môn đều đặt trên người Tiểu Liễu, giống như muốn giải quyết tên nhìn có vẻ yếu ớt nhất, nhưng Tiểu Liễu vẫn luôn né tránh đến cả góc áo cậu ta bọn họ còn không chạm vào được.

Trong lúc hai người nói những lời này, thi đấu đã tiếp tục. Tỉ thí của Huyền Dương Phái và Vân Thủy Môn xong là đến Thanh Vân Phường và Nam Môn, có trận đấu đặc sắc của Huyền Dương Phái trước đó rồi trận này cũng bình lặng hơn rất nhiều, đấu suốt nửa canh giờ mới phân thắng bại, cuối cùng là người của Nam Môn liều mạng chịu thương tích đánh lui Thủy Vân Môn, giành thắng lợi.

Liên tiếp hai trận đấu kết thúc, tiếp đến chính là Không Thiền Phái.

Nghe vị trưởng lão Thiên Cương Minh gọi tên Không Thiền Phái, Mộ Sơ Lương đứng dậy, mọi người cũng đứng lên theo hắn tiến thẳng vào hội trường thi đấu.

Từ một hướng khác, đối thủ của họ trong đợt tỉ thí này cũng đã bước vào trong sân, mỗi bên đứng thành một hàng mặt đối mặt với đối phương, có người vẻ mặt bình tĩnh, có người căng thẳng. Trong hội trường nhất thời yên tĩnh lại, ai nấy đều ngưng thần trông chờ, lúc nãy đệ tử Huyền Dương Phái biểu hiện rất xuất sắc, dường như đã chiếm hết phong độ nổi bật, mà Không Thiền Phái và Huyền Dương Phái có địa vị ngang nhau, tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý.

Hai bên nhìn nhau một lúc, tiếng chuông báo bắt đầu thi đấu vang lên.

Tiếng chuông vừa dứt, năm đệ tử Đông Môn đối diện đồng thời có hành động.

Kiếm pháp của Đông Môn coi trọng chữ nhanh, thân hình bọn chúng vừa động, mấy người Không Thiền Phái đã ngay tức khắc cảm nhận được sát khí kinh thiên động địa, bóng hình vừa động, kiếm phong đã xuất ra từ mọi góc độ. Mọi người Không Thiền Khái tập trung đối kháng, vội vàng tránh được mũi kiếm, dựa theo an bài của Mộ Sơ Lương trước đó bắt đầu ứng chiến.

Hoàng phù trong tay Tô Tiện vừa xuất, trực tiếp dán thẳng lên lưng Tiểu Sở, hắn lập tức động đậy, đoản kiếm cầm trong tay lướt qua đẩy lui một tên đệ tử Đông Môn đang ép sát. Nhân lúc này, Tô Tiện triệu ra Kỳ Hoàng Sáo, âm sáo tích tắc lượn lờ trong hội trường.

Theo tiếng sáo phát ra âm đao dày đặc tu hợp thành hình, người của Đông Môn bị tiếng sáo quấy nhiễu không thể không lùi bước, đồng thời, Bạch Hoàng Chúc và Phong Diêu Sở rút kiếm lao tới không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi. Bên kia, Yêu Lan và Văn Tư chặn được một tên đệ tử gầy yếu nhất trong đám, roi pháp và thuật pháp phối hợp muốn nhanh chóng đẩy người nọ ra khỏi chiến trường.

Mắt thấy công kích của Không Thiền Phái càng ngày càng mạnh, mấy đệ tử Đông Môn nhìn nhau một lúc, thế trận liền thay đổi, tên đệ tử vốn bị hai người Yêu Lan khống chế đột nhiên bày ra tư thế lộn người trong không trung, phù chú của Văn Tư xuất ra không kịp thu hồi, không ngờ lúc ấy Bạch Hoàng Chúc đuổi theo một người khác chạy đến.

Năm tờ phù chú của Văn Tư rơi ngay trên thanh trọng kiếm của Bạch Hoàng Chúc.

Sắc mặt Văn Tư tái mét hét lên: "Cẩn thận!"

Âm cuối vừa rơi, năm tấm lôi phù bùng nổ, trận oanh kích vừa qua, Bạch Hoàng Chúc lui về sau mấy bước, thanh kiếm đã tuột khỏi tay.

Thấy Bạch Hoàng Chúc lộ sơ hở, một tên đệ tử Đông Môn cấp tốc tiến lên nhắm về phía Bạch Hoàng Chúc. Hắn nhanh chóng nghiêng người né tránh, Yêu Lan chạy đến giúp Bạch Hoàng Chúc đánh tan một chiêu vừa tới. Nàng ấy vừa động thủ vừa lớn tiếng nói: "Phong Diêu Sở đâu sao không đến giúp ngươi?"

"Cũng phải để ta rảnh tay mới giúp được chứ!" Phong Diêu Sở ở bên kia không vui hét lên một câu, bận bịu ứng phó đòn tấn công của hai đệ tử Đông Môn. Xem ra đối phương đã xem Phong Diêu Sở là người yếu nhất trong mấy người Không Thiền Phái rồi, dần dần dồn công kích lên người hắn.

Phong Diêu Sở tức lắm nhưng không cách nào đánh trả, một chút công phu Quỷ Môn cũng không dám lộ ra, chỉ có thể dùng Mai Ảnh kiếm quyết của Lăng Quang Tông đối phó, nhưng rất nhanh đã lộ ra bại tướng.

Bạch Hoàng Chúc mau chóng nhặt kiếm lên, xông đến giúp đỡ, nhưng thân pháp của đệ tử Đông Môn thật kỳ quái, khó dò, một kiếm của Bạch Hoàng Chúc cũng không giúp được Phong Diêu Sở, ngược lại mũi kiếm rơi xuống vị trí Phong Diêu Sở đang đứng. Phong Diêu Sở hít một ngụm khí lạnh, lăn một vòng trên đất tránh được mũi kiếm, hắn bò dậy hét lên: "Tiểu Bạch ngươi muốn nhân cơ hội này giết ta đó hả?"

"Ta, ta không có!" Bạch Hoàng Chúc khó xử, không ngừng lắc đầu, chỉ là hắn còn chưa kịp nói xong, một tiếng gió từ phía sau đánh úp tới, hắn vội né đi thì thấy cây roi của Yêu Lan đang dừng ở nơi mình vừa đứng.

Yêu Lan chớp chớp mắt, giải thích: "Ta vốn là đang đuổi theo người kia..."

Bạch Hoàng Chúc: "..."

Hắn chưa nói gì hết, một trận phù chú nổ vang bên cạnh, Phong Diêu Sở bò ra từ đám khói cất giọng hét lớn: "Văn Tư ngươi nhìn đường cho chuẩn rồi hãy ném bùa có được không!"

Nhất thời cả sàn thi đấu gà bay chó nhảy hết cả lên, mấy người Không Thiền Phái không bắt được bóng dáng của Đông Môn, lại còn đánh bị thương người nhà mình.

Tô Tiện nhìn một màn trước mắt không biết nên cười hay nên cảm thấy bất đắc dĩ nữa, chỉ có tiếng sáo vẫn vang lên không ngừng, nàng đứng sau đám người không lo bị quấy nhiễu.

Mấy đệ tử Đông Môn nhân cơ hội mấy người họ cãi nhau ầm ĩ, hai tên đệ tử trong đó lập tức lắc mình bay đến, trường kiếm mang theo phong lôi chuẩn bị rơi trên người Tô Tiện, Tiểu Sở lao ra động tác lưu loát chặn đứng công kích, bất chợt kiếm chiêu của bọn chúng thay đổi, một người nhắm về phía Tô Tiện, người còn lại đánh úp Tiểu Sở. Mệnh lệnh Tiểu Sở nhận được là bảo vệ Tô Tiện nên hoàn toàn không quan tâm đến một kiếm đâm tới, chỉ chuyên tâm ứng phó người kia. Tô Tiện hoảng hốt, vội vàng thu sáo lại, ôm Tiểu Sở bay lên dưới đòn công kích của hai người kia, nhảy vào nhóm đang chiến đấu phía trước.

Đệ tử Đông Môn thoát khỏi sự khống chế của tiếng sáo, thân pháp ngày càng nhanh, mấy người Không Thiền Phái bị nhốt trong kiếm trận, trong khoảng thời gian ngắn không thể làm gì khác, tám chín phần công kích của bản thân đều chào hỏi lên người đồng đội mình.

"Văn Tư!" Phong Diêu Sở giận dữ đá văng tấm phù chú dưới chân ra xa, "Đây là lần thứ mười ba ngươi đập lôi phù lên người ta rồi đó!"

Văn Tư: "..." Im lặng bắt được một roi Yêu Lan vừa quật tới.

Yêu Lan vừa thu roi vừa vội nghiêng người né kiếm phong của Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc thu kiếm rồi mau chóng cản lại mũi kiếm quẹt qua trên đất của Phong Diêu Sở. Tô Tiện sợ Tiểu Sở lại bị thương trong trận hỗn chiến này, thổi sáo cũng thôi bỏ đi, vừa kéo Tiểu Sở tránh đòn đánh của người Đông Môn vừa đề phòng mình bị đồng đội ngộ thương, nhất thời thấy hoài nghi ý nghĩa trận đấu này của bọn họ.

Bên ngoài sàn đấu, Mộ Sơ Lương lắc đầu cười khổ, bất giác nhìn lên đài cao, trên đấy mấy vị chưởng môn cũng không nhịn được bật cười, chỉ có thần sắc chưởng môn Không Thiền Phái Mai Phương Viễn lộ ra nét bất đắc dĩ, còn chính giữa đám đông, minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất vẫn giữa vẻ mặt nghiêm túc, dường như có hơi hứng thú nhìn trận đấu này, cũng không biết đang nhìn ai.

Trong sàn đấu, đánh một lúc cuối cùng cùng có người chịu hết nổi rồi.

Tô Tiện túm lấy một roi của Yêu Lan đang quất tới chỗ Tiểu Sở, kéo nàng ấy lại gần.

Yêu Lan giành giật một hồi cũng không giật ra được, lúc này mới ý thức người nắm là Tô Tiện, nàng ấy nói: "Sao vậy?"

"Ta nhớ ngươi có một trận pháp, có thể cách biệt tầm mắt của người bên ngoài đúng không?" Ngữ khí của Tô Tiện rất nhanh hỏi.

Yêu Lan gật đầu lập tức hiểu ý Tô Tiện: " Kết giới Đàm Hoa có thể khiến người khác không nhìn thấy chuyện xảy ra trong sàn đấu nhưng kết giới này chỉ duy trì được nửa khắc(*) thôi."

"Đủ rồi, ngươi mở kết giới đi!" Tô Tiện thúc giục.

Yêu Lan nghe lời gật đầu, nhanh chóng bỏ thanh roi xuống bước đến giữa sàn đấu.

Dưới ánh mắt của mọi người, thân hình Yêu Lan bay lên giữa không trung, tà váy bay phất phới, một tầng sáng bạc chợt hiện ra từ trên người nàng ấy. Yêu Lan nhắm mắt, giơ tay kết ấn, sắc trời đột nhiên tối lại, khí tức bốn bề như ngưng tụ, trong lúc này, không khí xung quanh nổi lên hương hoa quỳnh nhàn nhạt.

Ngay lúc đó, trong sàn đấu đột nhiên dâng lên một màn sương trắng thật dày, trong thoáng chốc che phủ toàn bộ hội trường, bất kể là trong sàn đấu hay bên ngoài hướng mắt nhìn chỉ thấy một khoảng mông lung không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.

Tô Tiện chỉ đợi giờ khắc này, sương trắng vừa lên, ánh lửa trong tay nàng cũng xuất hiện, Kỳ Hoàng Sáo biến thành Ly Hỏa kiếm.

Trường kiếm ra khỏi vỏ, độ nóng tràn ngập cả hội trường, động tác Tô Tiện cực kỳ điêu luyện, nhắm đến vị trí của đệ tử Đông Môn, đường kiếm như sao băng xoẹt qua bầu trời, vạch ra một khoảnh thiên địa giữa màn sương mù.

Trong vòng hai chiêu, một loạt âm thanh tiếp đất vang lên. Tô Tiện chuẩn bị động thủ tiếp thì cảm nhận được khí tức ở một nơi khác lặng lẽ biến mất, nàng nở nụ cười, biết rằng người biểu hiện ra thực lực thật sự trong sương mù không chỉ có mình nàng.

Trong màn sương dày đặc, thích hợp ra tay nhất tất nhiên là hộ pháp Quỷ Môn Hắc Y.

Động tác Phong Diêu Sở cực kỳ nhanh, trong tích tắc đã giải quyết xong ba tên còn lại. Tô Tiện trầm mặc giây lát, thu Ly Hỏa kiếm vào vỏ, nhanh chóng tìm được Tiểu Sở rồi nắm chặt lấy tay hắn, quang cầu nhấp nháy dữ dội trong màn sương, vừa nãy Tô Tiện ôm Tiểu Sở trách khỏi một đòn của đối phương nó đã biến thành màu đỏ rồi, bây giờ càng diễm lệ hơn giống như một mặt trời nho nhỏ.

Khí tức sát phạt trong không khí dần yếu đi, một lúc sau, sương trắng cũng tan mất.

Màn sương vừa tan hết, mọi người nhìn thấy chỉ còn năm người Không Thiền Phái yên lặng đứng đó, còn năm đệ tử Đông Môn đã sớm mất đi ý thức, hôn mê bên cạnh chân họ.

Mọi người bên ngoài tức khắc tràn ngập kinh ngạc.

Ai cũng không rõ trận sương mù vừa nãy là sao, nhiệt độ nóng ran như che trời lấp đất ấy lại là thế nào.

Một lúc lâu sau, trưởng lão Thiên Cương Minh mới phản ứng lại, lớn tiếng tuyên bố: "Không Thiền Phái thắng!"

(*) Một khắc là khoảng 15p, nửa khắc chắc khoảng 7p mấy.

- Hết chương 34 -

Bình luận

Truyện đang đọc