TỎA HỒN

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tô Tiện nhìn theo hướng đó, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, nàng nói với Ngưng Nhi bên cạnh: "Ngươi mau đó xem sao, đứng để tên kia chạy mất."

Ngưng Nhi gật đầu, "Thần nữ cũng phải cẩn thận đấy ạ."

"Yên tâm, không có chuyện gì đâu." Nghe Tô Tiện nói vậy Nhưng Nhi cũng yên tâm, vội vàng xông ra ngoài. Tô Tiện đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bóng lưng Ngưng Nhi vừa vượt qua rừng đào hướng đến địa lao.

Đến khi bóng dáng Ngưng Nhi hoàn toàn biến mất, Tô Tiện mới quay lưng vào phòng ngồi xuống.

Ngay lúc ấy, cánh hoa bên ngoài cửa sổ lay động theo làn gió, Tô Tiện ngẩng đầu vừa lúc bắt gặp một bóng hình phiêu lạc bước tới, bộ y phục màu đen càng to đậm nét tuấn tú trên gương mặt gầy gò nhợt nhạt của hắn. Người đến mi mục như xưa, đến độ nhếch môi của hắn cũng như lần đầu gặp gỡ. Hắn nhanh nhẹn chui vào cửa sổ, cảnh tượng quen thuộc như vô số lần về trước.

Đôi mắt Tô Tiện dán chặt trên người vừa xuất hiện, không dám động đậy, đến chớp mắt cũng không dám.

Nàng mong chờ khoảnh khắc này đã rất lâu, chưa từng dám vọng tưởng tâm nguyện này có thể thành hiện thực.

Ánh nắng xuyên qua song cửa chiếu lên thân người, hắn đứng dưới quầng sáng vàng ấm áp tựa nhân vật trong bức tranh, những cánh hoa đào sau lưng cũng không bằng một ánh mắt vượt qua muôn trùng năm tháng hội tụ tại thời khắc này của hắn. Hoa đào rơi trên người, hắn tiện tay phủi đi, sau đó nhướng mày cười như không nhìn Tô Tiện nói: "Ta đến đón muội đây."

Tô Tiện không nói gì. Nàng đột nhiên bật dậy.

Rất lâu rồi Sở Khinh Tửu chưa gặp Tô Tiện, bây giờ gặp được nàng bất giác lướt mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhíu mày: "Mấy người Huyền Nguyệt Giáo này không cho muội ăn cơm đàng hoàng hả, sao mà còn gầy..."

Hắn bỏ lại một câu dang dở vì Tô Tiện đã bổ nhào về phía hắn.

Sở Khinh Tửu bất ngờ, suýt nữa là đứng không vững mà ngã ra sau. Trong lúc hắn chưa phản ứng kịp, một vòng tay đã ôm chặt lấy hắn. Cái ôm này ấm áp mà hơi xa lạ bởi Tô Tiện chưa từng ôm hắn như vậy bao giờ, như bắt được một ngọn cỏ trên đại dương mênh mông, như sợ hắn lại biến mất lần nữa.

Tô Tiện hơi run lên, vùi mặt vào lòng hắn, không nói câu nào. Nhưng lúc này Sở Khinh Tửu vẫn cảm nhận được rõ ràng và chân thực tâm tình của nàng.

Hắn chưa từng nhìn thấy một Tô Tiện chân thực không phòng bị như bây giờ, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thanh âm dịu dàng trầm thấp nói: "Ta về rồi."

Cảm thấy Tô Tiện trong lòng khẽ động, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Lần này trở về thật rồi."

Tô Tiện ngước mặt lên, trong mắt còn đọng vệt nước mắt. Nàng nhìn vào mắt Sở Khinh Tửu, bật cười nói: "Ta đợi huynh lâu lắm rồi."

Tiếc là mỹ nhân trong lòng nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện.

Sở Khinh Tửu nắm tay Tô Tiện, thấp giọng nói: "Thu Đường còn đang giữ chân người Huyền Nguyệt Giáo, chúng ta nhanh đi thôi."

Ánh mắt Tô Tiện sáng lên, bấy giờ mới biết căn nguyên mọi chuyện. Người tên Thu Đường kia mới đến đã biết được vị trí tòa tiểu lâu nàng đang ở như rất quen thuộc vậy, mà người quen thuộc nơi này chẳng phải chỉ có Sở Khinh Tửu sống ở đây mấy năm sao?

Là Sở Khinh Tửu nói với Thu Đường, bảo hắn tới cứu nàng. Hoặc có thể nói, Sở Khinh Tửu vốn chẳng trông mong Thu Đường có thể cứu nàng ra ngoài, bởi hắn ban đầu hắn đã tính sẵn kế hoặc, để Thu Đường dẫn dụ người Huyền Nguyệt Giáo.

"Thu Đường có gặp nguy hiểm gì không?" Tô Tiện hỏi.

Sở Khinh Tửu nói: "Tên đó đánh nhau không được nhưng chạy nhanh lắm, bọn người kia không cản nổi hắn đâu."

Nếu đã vậy Tô Tiện cũng yên tâm hơn rồi, nàng gật đầu, đi theo Sở Khinh Tửu ra ngoài tiểu lâu. Hai người nắm tay nhau mà đi. Thủ vệ ngoài tiểu lâu ít hơn trước nhiều, một số đã chạy sang địa lao rồi. Thời gian qua, phù thuật và trận thuật của Sở Khinh Tửu càng thông thạo, dường như hắn đã bố trí sẵn trận pháp ngoài tiểu lâu, chẳng thấy hắn có bất cứ hàng động gì mà trực tiếp kéo Tô Tiện xông ra ngoài. Tô Tiện cảm thấy thân hình nhẹ hẫng, cảnh sắc trước mặt chợt biến đổi, bọn họ đang xuyên qua rừng đào, bỏ xa đám người đằng sau.

"Thuật che mắt thôi." Thấy Tô Tiện hiếu kỳ, Sở Khinh Tửu cười nói, sau đó quay đầu nhìn những người trong Huyền Nguyệt Giáo phất phất tay, lớn tiếng nói: "Thần nữ của các ngươi ta đưa đi đây, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, các ngươi yên tâm nhé!"

Tô Tiện: "..." Nàng cảm thấy bọn họ nghe được càng không yên tâm.

Nói xong, Sở Khinh Tửu quay đầu mỉm cười thật tươi với nàng, "Đi thôi nào."

"Ừm." Tô Tiện cũng mỉm cười. Cảnh tượng hỗn loạn dần lui lại phía sau. Tô Tiện nắm chặt tay Sở Khinh Tửu, hai người cùng nhau tiến về trước. Trên đường vẫn có kẻ cản trở nhưng không đông lắm, phần lớn là những người đang trên đường tới địa lao. Đây xem như là lần thứ hai Sở Khinh Tửu đưa Tô Tiện trốn khỏi Huyền Nguyệt Giáo nên cũng quen đường, hành động nhanh gọn hơn trước. Hai người rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo không mất quá nhiều thời gian. Sau khi rời khỏi phạm vi Huyền Nguyệt Giáo, Sở Khinh Tửu vẫn chưa dừng lại, hắn dẫn nàng đến khu rừng phía ngoài giáo rồi quay đầu quan sát một chút, nói: "Chúng ta ở đây đợi Thu Đường."

Tô Tiện gật đầu, có vẻ hai người đã thương lượng xong địa điểm tụ họp. Có một điều Tô Tiện vẫn chưa hiểu, trước đó mãi để ý Sở Khinh Tửu, bây giờ đã xác định hắn mạnh khỏe đứng trước mặt mình nàng mới nhớ đến những chuyện khác, hỏi: "Thu Đường là người Tứ Phương Thành?"

"Phải, hắn là thiếu chủ Tứ Phương Thành."

Tô Tiện ngạc nhiên, mặc dù đã nghĩ ra Thu Đường là người Tứ Phương Thành nhưng không ngờ hắn có thân phận như vậy.

"Những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Khinh Tửu lắc đầu nói: "Cũng không có chuyện gì lớn. Một tháng trước ta mới tỉnh lại cũng không biết đã xảy ra chuyện gì." Hắn dừng lại một lát rồi tiếp lời, "Chuyện muội đột nhập phân đường Quỷ Môn ở Lâm Thành đoạt ngọc bội dì Nguyệt đã kể với ta rồi."

Tô Tiện không trả lời, nàng đang nghĩ tới lời nói trước đó của hắn.

Hắn mới tỉnh lại từ một tháng trước thôi. Tuy nàng không biết Tứ Phương Thành cụ thể nằm ở chỗ nào nhưng từ Huyền Nguyệt Giáo ở phía tây nam đến đó có lẽ phải cách một đoạn xa. Nếu nói vậy, Sở Khinh Tửu vừa tỉnh lại, biết tin của nàng liền vội vàng lên đường.

Nhất thời nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể nắm chặt tay Sở Khinh Tửu.

Sở Khinh Tửu lắc lắc tay, cười cười nói: "Sợ ta chạy mất à?"

Tô Tiện lắc đầu, tránh để Sở Khinh Tửu nhìn ra tâm tình của mình bèn lên tiếng hỏi: "Sao thiếu chủ Tứ Phương Thành lại xuất hiện ở đây với huynh?"

"Tên đó nằng nặc đòi theo ta đi đó, nói là muốn ra ngoài rèn luyện, có cản cũng cản không được, ta chỉ đành để hắn theo giúp thôi."

"Mọi người đã tính sẵn kế hoạch cứu ta rồi đấy à?" Tô Tiện hỏi tiếp.

Sở Khinh Tửu lắc đầu: "Tên Thu Đường này đầu óc có vấn đề đâu nghĩ nhiều như thế. Ta bảo hắn phải dùng mưu kế nhưng tên đấy nói một mình hắn có thể xử cả Huyền Nguyệt Giáo, cần mưu kế cái gì."

Tô Tiện: "..."

Sở Khinh Tửu nói: "Nên ta nói để chúng ta tỉ thí xem ai cứu được muội ra trước."

Tô Tiện đã hiểu: "Thế là huynh nói địa hình Huyền Nguyệt Giáo cho hắn biết, để hắn tới cứu ta."

"Hắn huênh hoang quá mức chắc chắn sẽ phá hư chuyện, không thể nào thành công dẫn muội đi đâu." Tô Tiện tiếp lời hắn, "Huynh biết hắn sẽ làm loạn nên mới nhân lúc đó xuất hiện cứu ta, đây mới là kế hoạch của huynh."

"Các ngươi..." Sở Khinh Tửu chưa kịp trả lời, nhánh cây bên cạnh khẽ động đậy, một người chật vật cầm cây quạt thủng một lỗ ở giữa nhảy ra, chỉ Sở Khinh Tửu nói: "Thì ra ngươi tính kế ta!"

Sở Khinh Tửu mỉm cười với Thu Đường vừa tới. "Cắt đuôi bọn truy binh chưa?"

"Tất nhiên là rồi." Thu Đường rất tự tin với thân thủ của bản thân.

Sở Khinh Tửu quay sang nói với Tô Tiện: "Chúng ta đi thôi."

Tô Tiện gật đầu, nhưng chợt nghĩ tới gì đó lại hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Tứ Phương Thành."

Là thiếu chủ của Tứ Phương Thành nhưng Thu Đường chẳng gấp gáp muốn quay về.

Suốt chặng đường Thu Đường toàn du sơn ngoạn thủy, cố ý kéo dài hành trình của bọn họ, cuối cùng ba người đi hết nửa tháng trời mà chỉ bằng lộ trình của năm ngày. Tô Tiện và Sở Khinh Tửu cũng không gấp, tính cách Sở Khinh Tửu rất nhàn hạ, nghĩ gì làm nấy, cũng không có gì gấp gáp phải quay về. Còn Tô Tiện vì có Sở Khinh Tửu bên cạnh nên cảm thấy chuyến hành trình này cứ đi mãi như vậy cũng là chuyện tốt đẹp.

Ngày thứ năm, khi hoàng hôn buông xuống, ba người đang dừng chân ở một khách điếm trong trấn. Sắc trời ngày càng tối, Tô Tiện vừa cởi áo ngoài chuẩn bị xem sách một chút rồi đi nghỉ nhưng tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Tô Tiện mặc lại áo đi ra mở cửa, là Sở Khinh Tửu đang đứng trước cửa cười tít mắt với nàng.

Tô Tiện cũng mỉm cười, hỏi: "Sao đấy?"

"Theo ta!" Sở Khinh Tửu nắm tay Tô Tiện kéo nàng chạy ra ngoài. Tô Tiện chỉ khoác bừa áo ngoài, đột nhiên bị Sở Khinh Tửu kéo đi suýt nữa bay mất. Nàng vội kéo áo lại, chạy theo Sở Khinh Tửu.

Hai người chạy đến hậu viện khách điếm, Sở Khinh Tửu nắm tay nàng nhảy lên nóc khách điếm.

"Ngắm sao!" Sở Khinh Tửu chỉ tay lên trời.

Tô Tiện ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đầu nàng, tinh hà mở rộng, ánh trăng chiếu tội khắp sân, bốn bề mơ hồ như mộng cảnh mê ly. Dưới bầu trời lấp lánh, nàng nhìn sang Sở Khinh Tửu, cảm thấy ánh sao phản chiếu đầy trong đôi mắt hắn. Mọi thứ chân thực xung quanh như biến thành hư ảo, trong mắt nàng chỉ chứa được ánh sao ấy.

Nhưng trong một lúc như thế lại có âm thanh phá hoại phong cảnh vang lên.

"Các ngươi đang làm gì đấy? Cho ta theo với!" Dưới sân, Thu Đường đang ngẩng đầu nhìn hai người.

"Không cho!" Sở Khinh Tửu nhẹ nhàng nói, sau đó nắm tay Tô Tiện nhảy lên nóc lâu cao hơn đến khi khuất tầm mắt Thu Đường.

Tô Tiện trông thấy Thu Đường mới chợt nhớ có một câu mình mãi chưa hỏi: "Tại sao chúng ta phải tới Tứ Phương Thành?"

Nhắc tới chính sự, Sở Khinh Tửu bắt đầu nghiêm túc, hắn nhìn vào mắt nàng nói: "Lúc trước ở dưới Ma môn địa cung, muội có biết tại sao máu của mình có thể mở cánh cửa Ma giới không?"

Tô Tiện gật đầu, nghĩ một lúc lại lắc đầu: "Ta không chắc chắn."

"Ta cũng không thể nhưng Thành chủ Tứ Phương Thành có thể." Sở Khinh Tửu nói, "A Tiện, muội biết Thành chủ Tứ Phương Thành là người như thế nào không?"

- Hết chương 84 -

Lảm nhảm:

Chúc mừng Tiểu Sở "online" trở lại. ^^

Chương sau lại có biến!! (Đến giai đoạn cuối rồi nên biến nhiều lắm)

Bình luận

Truyện đang đọc