TỎA HỒN

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Chúng ta vào trong mau!" Mộ Sơ Lương đi nhanh về phía Thất Tinh lao, Tô Tiện và Sở Khinh Tửu theo sát đằng sau. Cánh cửa tiểu lâu mở ra, đập vào mắt là một tòa tiểu lâu không như bình thường, trong lâu trống không, chỉ có một địa đạo đen kịt ở trước mắt, không biết thông đến đâu.

Như bình thường cửa vào của địa đạo phải đóng kín nhưng nay đã bị ai đó mở ra. Sở Khinh Tửu nói: "Hẳn là chúng ta tới trễ rồi."

"Vào trong xem cái đã." Mộ Sơ Lương nói rồi dẫn Tô Tiện và Sở Khinh Tửu vào địa đạo. Hoàn cảnh trong địa đạo khác xa với tưởng tượng của Tô Tiện, đi qua một thông đạo tối om phía trước nhanh chóng có ánh sáng lọt vào tầm mắt, không u ám ẩm ướt như nàng đã nghĩ. Trước mặt là một địa lao vô cùng rộng lớn, hai bên là lồng giam bằng sắt thép rắn chắc, ở giữa là một lối đi rộng rãi, đi qua đó có thể nhìn rõ mọi phạm nhân được giam ở đây. Hai phía bên lối đi là giá đèn, ánh đèn chiếu sáng địa lao như ban ngày.

Sở Khinh Tửu bất giác đưa tay che mắt nhưng ánh sáng từ ngọn đèn cũng chỉ xuyên qua bàn tay. Hắn cảm thấy mất hứng, bỏ tay xuống, thấp giọng hỏi Mộ Sơ Lương: "Ngươi nhốt hai người đó ở đâu?"

"Theo ta." Mộ Sơ Lương đưa hai người vòng sang hướng khác, nhanh chóng đến trước một phòng giam, nhưng trong đó trống hoác, cánh cửa bằng sắt khép hờ, ổ khóa đen to bự treo hững hờ trên cửa, người đã trốn mất rồi. Mộ Sơ Lương thấy tình hình, lại đi đến một phòng giam khác, quả nhiên cũng như vậy.

Mộ Sơ Lương cười khổ nói: "Bọn họ tranh nhau vào Thất Tinh lao quả đúng là có mục đích riêng."

Sở Khinh Tửu lại hỏi: "Dì Nguyệt đâu?"

Mộ Sơ Lương dẫn hai người đến phòng giam ở góc cuối cùng, không quá bất ngờ, phòng giam này cũng bị người ta mở ra rồi, người ở trong sớm không còn tăm hơi.

"Bọn họ tìm dì Nguyệt chẳng qua chỉ vì khối ngọc bội của bà ấy. Dì Nguyệt không dễ dàng giao cho chúng đâu, nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó trên đường. Nhanh phái người trong Thiên Cương Minh đi lục soát ngay, chắc chắn có manh mối." Sở Khinh Tửu nói.

Mộ Sơ Lương cũng có ý này, nói với Tô Tiện và Sở Khinh Tửu: "Ta cần các ngươi giúp đỡ."

Sở Khinh Tửu bất lực nói: "Ta như thế này làm sao giúp gì được cho ngươi." Hắn là hồn phách, chẳng cách nào tương trợ cho Mộ Sơ Lương, có điều hắn không trả lời thay Tô Tiện, hắn vẫn tôn trọng lựa chọn của nàng. Tô Tiện không hề do dự, gật đầu đáp: "Nếu có chỗ nào cần giúp cứ việc nói." Tô Tiện có suy tính của riêng mình, Thiên Cương Minh muốn tìm ra chân tướng Túc Thất bị ám sát, còn thứ nàng muốn biết là bí mật của Tứ Phương Thành, việc này cho dù Mộ Sơ Lương không nói nàng cũng giúp bằng được.

Mộ Sơ Lương lập tức phái người điều tra hành tung của Tiểu Liễu và Phong Diêu Sở. Tô Tiện cũng không rảnh rỗi, dấu vết trong địa lao rất rõ ràng, Mộ Sơ Lương nhìn một phần ổ khóa bị phá hư trên đất, nói ra phán đoán của mình: "Vết phá khóa trên cửa lao của Tiểu Liễu không giống của Phong Diêu Sở. Một kẻ dùng đao, một kẻ dùng kiếm, cách dùng lực cũng khác nhau." Hắn ngẩng đầu, bước sang phòng giam của Tây Môn Nguyệt, nói tiếp: "Ổ khóa bên này là do đao phá hỏng."

"Dùng kiếm là Phong Diêu Sở, dùng đao là Tiểu Liễu." Tô Tiện nhớ khi đó Phong Diêu Sở có lấy một thanh Huyền Trạch kiếm từ chỗ Mai Sương Mộng, dùng thanh kiếm ấy làm vũ khí của mình.

Mộ Sơ Lương gật đầu: "Nói như vậy người phá cửa đưa người đi là Tiểu Liễu, xung quanh đây còn vết đánh nhau, có khả năng hai người họ tuy cùng là người Quỷ Môn nhưng không làm việc cho một người, bọn họ giao thủ ở đây."

"Ngươi đoán không sai tí nào." Sở Khinh Tửu cười híp mắt, "Bọn họ vừa đánh vừa cãi nhau, Tiểu Liễu muốn đưa người đi, Phong Diêu Sở liều mạng ngăn cản, cuối cùng người vẫn bị Tiểu Liễu dẫn đi."

Mộ Sơ Lương quay đầu nhìn Sở Khinh Tửu: "Hửm?" Hắn nói y như chính mắt nhìn thấy vậy.

Phong Diêu Sở chỉ phạm nhân bị giam bên kia đang nói chuyện với Tô Tiện, nói: "A Tiện hỏi ra đó."

Mộ Sơ Lương: "..."

"Còn có gì nữa không?" Thấy Tô Tiện dò hỏi xong, Mộ Sơ Lương hỏi.

Tô Tiện lắc đầu: "Không có thêm nữa, người ta có xem cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có bấy nhiêu manh mối. Chúng ta đuổi theo thôi."

Mộ Sơ Lương gật đầu, đuổi theo.

Tô Tiện và Sở Khinh Tửu cũng đi giúp tìm người, nhưng cả Thiên Cương Minh rộng như vậy, muốn tìm ba người bọn họ nào có dễ như thế. Hai người không rõ phải tìm thế nào, chỉ còn cách thả chậm bước chân, quan sát xem có manh mối nào để lại trên đường không.

Trên đường đi, Tô Tiện như có tâm sự, trầm mặc không nói gì. Sở Khinh Tửu không nhịn được nữa hỏi: "Muội đang nghĩ gì thế?"

"Vị tên Tây Môn Nguyệt đấy là..." Tô Tiện khẽ nhíu mày, muốn làm rõ chuyện này.

Sở Khinh Tửu hiểu suy nghĩ của Tô Tiện, bèn kể lại những chuyện liên quan tới Tây Môn Nguyệt: "Dì Nguyệt là người Diệp thúc thúc thích, mười bốn năm trước Diệp thúc thúc đưa dì Nguyệt về Thiên Cương Minh, không ai biết thân thế của bà ấy, Diệp thúc thúc cũng không cho người khác hỏi tới. Người sắp xếp cho dì Nguyệt ở trong Thiên Cương Minh, đối xử với người rất tốt, dì Nguyệt muốn gì người cũng cho bà ấy. Duy nhất một chuyện người không thể đáp ứng đó là để dì Nguyệt rời đi."

Nghe đến đây, Tô Tiện bất giác nhăn mày.

"Dì Nguyệt rất đẹp." Sở Khinh Tửu nhớ lại chuyện xưa, mỉm cười, nói tiếp, "Lúc đó mấy đứa trẻ bọn ta hay chạy tới Thiên Cương Minh, trong đó ta tới nhiều nhất, mỗi lần gặp Diệp thúc thúc là gặp luôn dì Nguyệt. Bà ấy đối xử rất tốt với bọn ta, cho nên dì Nguyệt cũng thường nhắc đến một vài chuyện trước kia của bà với ta."

"Bà ấy nói sẽ có một ngày bà rời khỏi Thiên Cương Minh, bà muốn tìm một người, đến khi tìm được người đó, họ sẽ cùng trở về."

"Trở về?" Tô Tiện hỏi.

Sở Khinh Tửu gật đầu: "Là chuyện của hơn mười năm trước rồi, lúc ấy ta còn chưa hiểu phải trở về đâu, nay nghĩ lại, nơi bà ấy muốn quay về hẳn là Tứ Phương Thành."

Tô Tiện lại hỏi: "Người bà ấy muốn tìm là ai?"

Sở Khinh Tửu suy tư một lúc, nói ra một cái tên: "Nam Trần." Hắn lẩm nhẩm cái tên này một lần, chợt bật cười, "Không ngờ ta còn nhớ cái tên này, chắc là ấn tượng lúc đó sâu sắc lắm đây."

"Nam Trần?" Tô Tiện lặp lại cái tên này nhưng không có ấn tượng gì, có vẻ như không hề có chút danh khí khiến người ta nhớ tới y, họa chăng, người này sớm đã thay hình đổi dạng, vứt bỏ cái tên này.

Sở Khinh Tửu gật đầu, thần sắc hơi ảm đạm: "Dì Nguyệt rất hiền hậu với mọi người, chỉ lạnh nhạt với một mình Diệp thúc thúc, bà ấy muốn đi nhưng Diệp thúc thúc không nỡ, nên cứ để bà ấy ở lại Thiên Cương Minh. Như Tiểu Mộ nói, dì Nguyệt không thoát khỏi liên can với cái chết của Diệp thúc thúc, ta chưa từng nghĩ bà ấy sẽ làm ra chuyện như vậy."

Chữ tình ấy à, luôn luôn không thể nào nói rõ ràng được, Tô Tiện không muốn bình luận đúng sai của hai người họ, nàng trầm mặc đứng cạnh Sở Khinh Tửu. Hai người ấy là trưởng bối của Sở Khinh Tửu, hắn chưa hề nói qua nhưng Tô Tiện cũng đoán ra đôi chút, lúc nhỏ hắn ưa chạy tới Thiên Cương Minh, có lẽ vì những ngày tháng ở Sở gia không vui vẻ gì. Khi hắn còn rất nhỏ Yến phu nhân đã bỏ đi, ánh mắt kỳ dị của thế nhân giáng vào Sở Khinh Tửu, điều hắn có thể làm là tìm đến một nơi khác nhằm trốn tránh những cái nhìn ấy.

Diệp Thiện và Tây Môn Nguyệt đối với Sở Khinh Tửu mà nói, không chỉ đơn giản là trưởng bối bình thường.

"Chúng ta sẽ tìm ra dì Nguyệt thôi." Tô Tiện nói nhỏ, "Đừng lo lắng."

Sở Khinh Tửu cũng hơi buồn bã nhưng thấy biểu cảm Tô Tiện nghiêm túc như vậy bèn mỉm cười: "Thứ ta lo không phải cái này."

"Hả?" Tô Tiện khó hiểu.

Sở Khinh Tửu nhướng mày, đang định trả lời, chợt đằng xa truyền đến tiếng bước của chân, hình như đang có rất nhiều người đi về hướng này. Tô Tiện và Sở Khinh Tửu nhìn nhau, đương nhiên không thể bỏ qua chút động tĩnh này, vội vàng chạy qua đó. Không lâu sau, hai người đuổi đến một vùng đất trống.

Lúc đến nơi, đã có mười mấy đệ tử Thiên Cương Minh vây thành một vòng, chặn hết mọi lối thoát của ba người bên trong. Bị đám đệ tử bao vây đó chính là Tiểu Liễu, Phong Diêu Sở và một nữ nhân chừng ba mươi tuổi.

Nữ nhân nọ đang bị Tiểu Liễu chế trụ, hai tay còn đeo xiềng xích, biểu cảm lạnh nhạt, bình tĩnh quan sát những người xung quanh, dường như tất thảy không chút liên can với bà ấy.

Lướt qua một cái, Tô Tiện đã đoán được người đó là Tây Môn Nguyệt. Nàng cầm ô bước đến chỗ bọn họ, thời gian nàng ở Thiên Cương Minh không ngắn, lại còn thường xuyên cầm ô đỏ khiến mọi người có ấn tượng rất sâu với nàng, mấy đệ tử Thiên Cương Minh nhận ra nàng, chủ động nhường lối. Trong vòng vây của chúng đệ tử, sắc mặc Tiểu Liễu âm trầm tới đáng sợ, một tay nắm chặt cổ tay Tây Môn Nguyệt, một tay cầm đao, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.

Tô Tiện gặp Tiểu Liễu rất nhiều lần, cậu ta chẳng qua chỉ là một thiếu niên độ mười tuổi, dù Phong Diêu Sở đã nói với nàng về thân phận Quỷ Môn Quỷ Lục của cậu ta, nhưng nàng vẫn khó mà liên hệ Tiểu Liễu với một sát thủ. Mãi đến bây giờ, nhìn thấy khí tức âm trầm tỏa ra trên người đối phương, Tô Tiện chắc chắn chỉ có kẻ đã nhuốm trên tay không biết bao nhiêu máu tươi mới có loại khí tức như vậy.

Ngược lại, thần sắc Phong Diêu Sở thong dong hơn nhiều, hắn trừng mắt với đám người đằng sau, nhướng mày tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa: "Còn không mau thả người, bao nhiêu người thế này ngươi có chắc dẫn bà ấy đi được không?"

"Phong Diêu Sở, ngươi có biết phá hỏng kế hoạch lần này sẽ có hậu quả gì không?" Tiểu Liễu nhìn chăm chăm Phong Diêu Sở, như chẳng để những người khác vào mắt.

Phong Diêu Sở nhún vai, tỏ ý chẳng sao cả: "Vậy thì sao, ta sẽ không để ngươi thành công đâu."

Tô Tiện nhanh chóng nhìn ra Tiểu Kiểu và Phong Diêu Sở đang bất hòa, với tu vi của bọn họ, muốn rời khỏi Thiên Cương Minh chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao, nhưng bây giờ Phong Diêu Sở gây ra động tĩnh lớn như vậy, dẫn mọi người tới chính là muốn ngăn cản Tiểu Liễu đưa người đi.

Phong Diêu Sở cười cười, còn muốn nói tiếp nhưng Tiểu Liễu đã kề đao lên cổ Tây Môn Nguyệt, lạnh lùng nói: "Đã như vậy, ta cũng không để ngươi đắc thắng."

Mọi người biến sắc, Tiểu Liễu nói: "Ta không thể dẫn người đi, đã vậy giết bà ta tại đây luôn, thế nào?"

"A Tiện!" Trong lúc đó, Sở Khinh Tửu khẽ gọi tên Tô Tiện, nàng quay đầu nhìn hắn mỉm cười, nói nhỏ: "Ta nói rồi, không cần lo." Dứt lời, ánh lửa cháy lên trong lòng bàn tay, Ly Hỏa côn xuất thủ.

- Hết chương 64 -

Bình luận

Truyện đang đọc