TỎA HỒN

C57: Thật tốt, hắn vẫn còn ở đây

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

"Tô cô nương, chúng ta không có ác ý." Chung Toàn khuyên nhủ.

Tô Tiện lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhưng ta còn chuyện quan trọng phải làm, hy vọng Chung đường chủ có thể để ta đi hoàn thành chuyện của mình trước rối đến Thiên Cương Minh cũng không trễ."

Chung Toàn cau mày nói: "Minh chủ hiện nay còn đang hôn mê, chúng ta chỉ muốn Tô cô nương phối hợp tìm ra hung thủ, đến điều này cô nương cũng không đồng ý sao?" Hắn nói đến đây đã có chút bất mãn, "Hay là cô nương cảm thấy chuyện này không quan trọng?"

Tô Tiện không hề nghĩ như vậy nhưng đối với nàng tất cả mọi thứ đều không quan trọng bằng Sở Khinh Tửu, nàng cảm thấy chuyện này hơi rắc rối sợ là muốn nói rõ ràng cũng phải mất ít thời gian, nàng định đáp lời thì Thư Vô Tri bên cạnh ngăn lại, lắc đầu nói: "Thật không đúng lúc, bọn ta đang định đi làm một chuyện vô cùng quan trọng đây, Chung đường chủ không tin đệ tử ta chẳng lẽ cũng không tin ta?"

Nghe Thư Vô Tri nói vậy, sắc mặt Chung Toàn thoáng thay đổi, hỏi: "Ta rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì mà quan trọng đến thế."

"Chuyện của Không Thiền Phái, Chung đường chủ vẫn đừng nên hỏi quá nhiều." Thư Vô Tri mỉm cười, nói tiếp: "Có điều nếu Chung đường chủ không yên tâm, ta có thể lấy danh nghĩa tông chủ Chấp Minh Tông đảm bảo bọn ta đi chuyến này không quá nửa tháng, trong vòng nửa tháng sẽ xử lý xong chuyện lập tức đưa đồ đệ ta đến Thiên Cương Minh, ngươi thấy sao?"

"Ngươi..." Chung Toàn vẫn rất bất mãn, "Các ngươi xem Thiên Cương Minh bọn ta là cái gì?"

Thư Vô Tri cười híp mắt, từng câu một dập tắt lửa giận của Chung Toàn: "Có ta đảm bảo rồi Chung đường chủ còn không yên tâm sao? Chung đường chủ như vậy thì xem Không Thiền Phái bọn ta là cái gì? Đệ tử Không Thiền Phái trong sạch, đi Thiên Cương Minh chỉ để hỗ trợ điều tra mà thôi, Chung đường chủ thế này không phải đang xem A Tiện bọn ta là hung thủ đấy chứ."

Chung Toàn bị hắn nói thành như vậy cũng biết bản thân hơi lỗ mãng, nghĩ ngợi một lúc thở dài, sắc mặt không tốt lắm nói: "Là ngươi nói đó, nửa tháng."

"Ừ, trong vòng nửa tháng chúng ta nhất định sẽ đến Thiên Cương Minh." Thư Vô Tri gật đầu, nhìn Tô Tiện và Yêu Lan nói: "Tô Tiện ngươi về thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát ngay hôm nay không vấn đề gì chứ?"

Tô Tiện gật đầu chưa kịp đáp Yêu Lan đã cau mày nói: "Ngươi vừa mới tỉnh, sức khỏe ổn rồi chứ?"

Yêu Lan nghe Yêu Lan quan tâm mình như vậy, không kiềm được nhìn sang nàng ấy, lắc đầu nói: "Không sao nữa rồi, nhanh chóng lên đường vẫn quan trọng hơn."

Hắn đã nói như thế những người bên cạnh cũng không nói gì thêm, Chung Toàn dặn dò mấy tiếng rồi rời khỏi Không Thiền Phái. Sau khi Chung Toàn đi rồi, Yêu Lan hỏi thăm hai người Tô Tiện mới biết bọn họ muốn đi đâu. Thư Vô Tri hỏi Yêu Lan có muốn đi cùng không, nàng ấy vội vã lắc đầu cự tuyệt, nói là mình vừa về Không Thiền Phái muốn nghỉ ngơi cho khỏe đã, vã lại nàng ấy không hiểu mấy chuyện phá trận có đi cũng không giúp được gì.

Vốn cứ tưởng phải đợi Thư Vô Tri nghỉ dưỡng một thời gian rồi mới xuất phát nhưng không ngờ vì Chung Toàn đến tìm mà Tô Tiện và Thư Vô Tri phải xuất phát ngay trong ngày hôm nay, đi về phía vực sâu Thất Hải bên bờ Đông Hải.

Cũng vì phải đến Thiên Cương Minh trong vòng nửa tháng mà hai người đi đường rất nhanh. May mắn thay Thư Vô Tri không sao nữa, trên đường có mang theo rượu, lâu lâu lại nhấp một ngụm, không xảy ra chuyện gì đáng ngại. Năm ngày sau, bọn họ đã đến đỉnh núi trên vực sâu Thất Hải.

Đứng trên đỉnh núi, Thư Vô Tri cúi đầu nhìn biển mây trước mắt, không kiềm được khen ngợi: "Dưới kia rộng thật đó, ngươi xuống rồi làm sao lên được vậy?"

"Bên dưới có một sơn đạo, đi theo đường đó là có thể ra khỏi sơn cốc rồi." Lúc nhỏ Tô Tiện từng theo nghĩa phụ tới đây, chính nghĩa phụ nói với nàng những chuyện này, "Nơi này nhìn thì hiểm trở nhưng cũng rất dễ đi."

Thư Vô Tri sờ cằm nói: "Sơn đạo đó là ngươi phát hiện vào lần trước?"

Tô Tiện gật đầu, không chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng dẫn Thư Vô Tri xuống dưới đỉnh núi.

Đi theo hướng sơn động lần trước nàng đến, không lâu sau bọn họ đã tới căn thạch thất giam giữ hồn phách Sở Khinh Tửu.

Cả đoạn đường này Tô Tiện lòng nóng như lửa đốt, đến khi bước vào trong thạch thất, nhìn thấy hồn phách Sở Khinh Tửu nàng mới ngừng bước, gắt gao siết chặt bàn tay.

Có những lúc sự thật quá tốt đẹp ngược lại càng giống một giấc mộng. Sau khi rời khỏi vực sâu Thất Hải biểu cảm của Tô Tiện nhìn thì bình tĩnh không có khác lạ nhưng thật ra vẫn luôn hoảng loạn không yên, sợ lần hội ngộ trước đó chỉ là một giấc mộng, đến khi nàng quay đầu mới phát hiện không còn gì cả.

Thật tốt, hắn vẫn còn ở đây.

Tô Tiện không tiến lên trước chỉ trân trân nhìn Sở Khinh Tửu, tựa lưng vào vách tường, khe khẽ nở nụ cười.

Sở Khinh Tửu cũng trông thấy Tô Tiện, hắn không nghĩ rằng Tô Tiện quay lại nhanh như vậy, ngập ngừng giây lát rồi nói: "Muội không nghỉ ngơi sao, sao lại thành ra thế này rồi?" Hắn nhanh chóng bước tới chỗ nàng, lời còn chưa nói hết, quang cầu đã bổ nhào vào lòng Tô Tiện, thanh âm tràn ngập uất ức: "A Tiện muội về rồi! Muội biết ta nhớ muội biết là bao nhiêu không?"

"Ừm, ta về rồi." Tô Tiện ôm hờ quang cầu, nở nụ cười đầu tiên trong bấy nhiêu ngày qua.

Sở Khinh Tửu thấy quang cầu đến bên Tô Tiện, tự mình đứng yên bất động lặng lẽ nhìn Tô Tiện, đến lúc này hắn mới phát hiện một người theo sau nàng.

Thư Vô Tri nhìn Tô Tiện và quang cầu, đợi bọn họ tình chàng ý thiếp xong mới lên tiếng hỏi: "Ngươi có thể nghe tiếng của nó rồi?"

Tô Tiện gật đầu, "Ở trận thứ hai Huyền Thiên Thí đã nghe được rồi."

"Đứa đồ đệ nhà ngươi, thật chẳng chịu chừa đường sống cho sư phụ mà." Thư Vô Tri ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu ca thán, quang cầu ở bên cạnh vội vàng nói: "Thiên phú của A Tiện tốt, sư phụ người dạy cũng tốt!"

Thư Vô Tri bật cười: "Tên nhãi này miệng ngọt ghê đó."

Quang cầu cười cười, Tô Tiện tới rồi tâm trạng nó cũng tốt hơn rất nhiều, quay mòng mòng quanh người Tô Tiện không chịu ngưng.

Sở Khinh Tửu nghe được trọng điểm, vẻ mặt hơi chần chừ nói: "Sư phụ?"

"Sư phụ của A Tiện là sư phụ của ta." Quang cầu nghiêm chỉnh nói, "Hồi trước lúc A Tiện đang tu luyện, sư phụ còn dạy ta đánh cờ kìa."

"..." Sở Khinh Tửu chẳng thể nào ngờ qua một khoảng thời gian như vậy hắn còn nhận cho mình một sư phụ.

Quang cầu thì chẳng lo nhiều tới thế, nó rất có hảo cảm với Thư Vô Tri, quay vòng vòng quanh Tô Tiện một hồi rồi bay tới chỗ Thư Vô Tri, hỏi nhỏ: "Sư phụ à sao người tới đây vậy?"

"Tới cứu ngươi ra ngoài đó." Thư Vô Tri đáp, quay đầu nhìn Tô Tiện, Tô Tiện hiểu ý mau chóng đưa hắn đến vách tường khắc đầy văn tự Ma giới. Thư Vô Tri ngẩng đầu nhìn văn tự bên trên, nhẽ nhíu mày trầm tư không nói lời nào. Tô Tiện cũng không quấy rối hắn, chỉ yên lặng đứng một bên. Qua một lúc Thư Vô Tri mới thở dài, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Đúng là Tỏa Hồn trận."

Sở Khinh Tửu đứng sau Thư Vô Tri, thấp giọng nói: "Ngươi biết giải trừ trận pháp này như thế nào?"

Thư Vô Tri quay đầu nhướng mày nhìn Sở Khinh Tửu: "Ngươi cái gì mà ngươi, không phải nên gọi ta là sư phụ à?"

Sở Khinh Tửu: "..."

Thư Vô Tri không chọc Sở Khinh Tửu nữa, nét mặt hắn nghiêm nghị nói: "Cách thì có, không phải giải trận mà là phá trận."

Sở Khinh Tửu và Tô Tiện trầm lặng nhìn hắn.

Thư Vô Tri phát hiện câu nói của mình hơi có vấn đề, lập tức giải thích: "Cũng chính là cưỡng chế phá trận, dùng một sức mạnh khác đưa hồn phách ngươi ra khỏi trận, nhưng cách này ta cũng mới nghe người khác nói thôi, có tác dụng hay không ta cũng không rõ." Thư Vô Tri nói xong bèn lấy vò rượu đeo bên eo lên uống một ngụm, lắc lắc vò rượu nhíu mày nói, "Sắp hết rượu rồi, chúng ta phải nhanh giải quyết xong chuyện này rồi rời khỏi đây."

Tô Tiện không nhịn được mở miệng hỏi: "Phải dùng sức mạnh như thế nào mới cưỡng chế phá trận được?"

"Điều này ngươi không cần lo, ta tự có cách. Ta tu hành bấy nhiêu năm, chuyện này vẫn giải quyết được, chỉ là cần ngươi giúp một tay." Hắn vươn tay chỉ Tô Tiện, "Trên người ngươi không phải có Kỳ Hoàng sáo sao, lát nữa ta thi thuật đưa Sở Khinh Tửu ra ngoài cần tới âm sáo của ngươi giúp ta."

Tô Tiện gật đầu, âm sáo của nàng quả thực có thể trợ giúp thi thuật, khiến công phu của người tăng nhanh trong một khoảng thời gian ngắn nhất định.

Tô Tiện đã gật đầu nhưng Thư Vô Tri vẫn chưa bắt đầu ngay, hắn dặn dò: "Còn một chuyện nữa ta phải nói cho rõ ràng trước."

Thần sắc Thư Vô Tri rất nghiêm túc, giọng điệu nặng nề nói: "Trận pháp này không hoàn toàn phá vỡ, điều chúng ta cần làm là nhân lúc nó tạm thời mất đi tác dụng đưa hồn phách Sở Khinh Tửu ta ngoài, nhưng bất kể ra sao nếu hắn muốn tự do thì tương lai tuyệt đối không thể đặt chân đến vực sâu Thất Hải, nếu không hồn phách của hắn sẽ bị hút vào trận pháp một lần nữa."

"Ngươi yên tâm." Sở Khinh Tửu bên cạnh nhíu mày nói, "Ta chịu đủ cái nơi quỷ quái này rồi, không có gì bất ngờ thì tuyệt đối không chạy tới đây làm gì nữa."

Thư Vô Tri cười cười, Tô Tiện hiểu vì sao hắn lại nói như vậy, nàng gật đầu bảo đảm: "Con nhất định không để huynh ấy xảy ra chuyện đâu."

"A Tiện, ta sắp được ra ngoài rồi." Quang cầu nhỏ giọng nói, "Tốt quá, ta lại có thể ở bên muội rồi."

"Ừ." Tô Tiện cong môi mỉm cười, tròng mắt lấp lánh màu sắc do quang cầu tỏa ra.

Sở Khinh Tửu nghe vậy nhưng không cảm thấy vui vẻ lắm, hắn bị nhốt ở sơn động này quá lâu rồi, đột nhiên có người nói với hắn hắn có thể ra khỏi đây, luôn cảm thấy có chút không được chân thực, hắn mở miệng hỏi Thư Vô Tri: "Lão già, phá trận sẽ tiêu hao của ngươi rất nhiều tu vi, sẽ có nguy hiểm chứ?"

Động tác của Thư Vô Tri thoáng khựng lại, hắn mở to mắt nhìn Sở Khinh Tửu nói: "Đồ đệ tốt của ta ơi, ta vẫn cảm thấy ngươi biến thành quả cầu dễ khiến người ta yêu thích hơn đó."

Quang cầu nghe vậy vội vàng ra vẻ diễu võ giương oai đảo một vòng quanh người Thư Vô Tri, chọc Sở Khinh Tửu điên tiết trừng mắt với nó.

Thư Vô Tri rất sảng khoái, trả lời câu hỏi của Sở Khinh Tửu: "Tất nhiên là tổn hao nhưng không nguy hiểm gì đâu, ta có nghiên cứu về Tỏa Hồn trận, bởi vậy muốn dùng sức mạnh của mình thử xem có thể nào đột phá trận này không." Hắn hơi ngưng lại, thanh âm đè thấp nói tiếp, "Chỉ là hồn phách của ngươi phân tán khắp nơi, yếu ớt hơn hồn phách của người thường, nếu như ta cưỡng chế đưa ngươi ra ngoài chỉ e là khiến hồn phách ngươi phân tán càng nhiều, đến lúc đó... không còn đơn giản chỉ là ba Sở Khinh Tửu như bây giờ đâu." Thư Vô Tri chỉ Sở Khinh Tửu, quang cầu và con rối Tiểu Sở bên kia.

Trong đầu Tô Tiện bất giác hiện lên bảy tám tên Sở Khinh Tửu, vội vàng loại bỏ suy nghĩ này khỏi đầu.

"Ý của sư phụ là?" Tô Tiện hỏi.

Thư Vô Tri gật đầu nói với Sở Khinh Tửu: "Hồn phách của ngươi tách ra lâu như vậy đã đến lúc khôi phục hoàn chỉnh rồi."

- Hết chương 57 -

Editor lảm nhảm:

TVT: Ta có già đâu mà ai cũng kêu ta lão già thế?!

Bình luận

Truyện đang đọc