TOÀN CHỨC PHÁP SƯ

Thời gian trôi qua mau, Mạc Phàm hắn đã đem tuổi thanh xuân của mình cống hiến không biết mệt mỏi cho việc tu luyện và săn yêu.

Chỉ chớp mắt một cái, Mạc Phàm hắn ở liệp yêu tiểu đội đã hoàn thành hơn 15 cái nhiệm vụ rồi. Bây giờ hắn ở trong Liên minh thợ săn cũng là một vị Ma pháp sư thuộc vào hạng “ Gà pro” có kinh nghiệm vô cùng phong phú.

Mà ở bên trường học, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp sửa tới gần. Đây chính là thứ khiến cho tất cả học sinh có thể cá chép vượt Vũ Môn.

“Mạc Phàm, Cuộc sống tiêu dao tự tại của ngươi cũng sắp kết thúc rồi.”

Triệu Khôn Tam nói với Mạc Phàm với một thái độ hả hê.

Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp, cũng có nghĩa đây chính là thời điểm đông đảo các vị lãnh đạo chứng kiến trận quyết đấu ma pháp giữa Mạc Phàm hắn và Vũ ngang.

Nói cách khác, nếu như Mạc Phàm hắn ở trận quyết đấu này xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, thì nó có thể sẽ ảnh hưởng tới kết quả thi tốt nghiệp trung học của hắn.

“ Phàm ca, ta nghe mấy bạn hàng xóm có nói rằng Mục Trác Vân hắn đang còn chuẩn bị lễ trưởng thành cho Vũ Ngang đấy. Ở Bắc Thành chúng ta, lễ trưởng thành rất được quan tâm. Giống như ở trong Mục thị thế gia, lễ trưởng thành của đệ tử quan trọng sẽ được tổ chức rất là long trọng.”

Trương Tiểu Hầu nói.

“ Ta cũng có nghe qua về cái buổi lễ này. Có thể nói bọn họ mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Bọn họ mời tới là 4 đại thế gia và không ít người có uy tín, chức sắc cao trong Bắc Thành chúng ta. Mấy cái gia tộc bọn hắn toàn thích làm những chuyện như thế này!”

Mạc Phàm nói.

“ Nhưng chuyện này đối với ngươi mà nói thì quá bất lợi rồi. Cái lão khốn khiếp kia chắc chắn là đang giăng bẫy hãm hại Phàm ca rồi. Chắc chắn, hắn để cho ngươi làm đá lót đường cho cái tên Vũ Ngang kia. Phàm ca,dù sao ngươi cũng là đệ nhất học sinh của Thiên Lan ma pháp trung học chúng ta. Cho nên trận quyết đấu này sẽ có rất nhiều người xem, nếu như Phàm ca bị thua thì… Không phải tạo tiếng vang cho gia tộc bọn hắn hay sao. Đệ nhất nhân của trường Thiên Lan ma pháp trung học xuất sắc vượt qua 1500 học sinh lại đánh thua đệ tử gia tộc. Điều này sẽ làm cho Chu hiệu trưởng xuống đài không được.”

Chu hiệu trưởng chính là người đứng đầu của trường Thiên Lan ma pháp cao trung. Hắn và Mục Trác Vân là hai lão đối đầu nhau ở Bắc Thành.

Chu hiệu trưởng ở Bắc Thành có uy vọng cực kỳ cao. Hắn rất được lòng của dân chúng. Rất nhiều Ma pháp sư nghèo khó thành danh đều từ tay hắn mà ra. Cho nên hầu hết mọi người đều ủng hộ Chu hiệu trưởng. Mà Chu hiệu trưởng cũng thông qua trường học đào móc được rất nhiều ma pháp sư xuất sắc không có bối cảnh.

Ngược lại, Mục Trác Vân lại là một người điển hình cho gia tộc, thế gia ma pháp ở Bắc Thành. Bên trong gia tộc, thế gia đó, các đệ tử được bồi dưỡng đặc biệt.Dựa vào sự ưu tú của con cháu trong dòng tộc được bồi dưỡng cũng khiến cho Mục Trác Vân hắn có một chỗ đứng cao ở Bắc Thành trong một thời gian dài.

Mà chỉ còn một ít thời gian nữa thôi. Ma pháp sư nghèo khó sẽ có một cuộc chiến với Ma pháp sư Thế gia. Hàng năm vào thời điểm này Mục Trác Vân hắn đều cảm thấy vui vẻ. Khi đó, hắn có thể nhìn thấy những đệ tử trẻ tuổi do gia tộc mình bồi dưỡng ra đánh cho đệ tử của trường Thiên Lan ma pháp cao trung do Chu hiệu trưởng bồi dưỡng ra kia thừa sống thiếu chết. Sau khi trận đấu kết thúc, lấy thân phận của một kẻ chiến thắng hắn vỗ vỗ vào bả vai Chu hiệu trưởng cười ha ha nói một câu: “ Chất lượng dạy học của nhà trường các người cần phải nâng cao hơn nữa! Bây giờ vẫn còn kém lắm, kém lắm”

Đặng Khải, Chu hiệu trưởng hoàn toàn đứng về phía học sinh. Cho nên khi Mạc Phàm hắn mắng Mục Trác Vân, mặc dù Mạc Phàm không có đem sự tình dẫn tới chuyện cùng đệ tử của Mục gia quyết đấu nhưng bọn họ cũng sẽ đem chuyện này bình ổn trở lại.

Một học sinh trong kỳ thi sát hạch đạt được SSS, thì hắn chính là bảo bối của bọn họ. Cho nên làm sao bọn họ có thể để cho Mục Trác Vân – vị thổ hoàng đế này chèn ép bảo bối của mình khiến cho hắn rơi rụng được chứ?

Bọn họ lại còn nghe được biểu hiện vượt trội hơn hẳn người khác trong lần rèn luyện quan trọng vừa rồi của hắn nữa. Đó chính là Mạc Phàm hắn có thể một mình tiêu diệt được một con Thú đang còn nổi điên. Chu Hiệu trưởng và Đặng Khải sau khi nghe được tin tức như vậy, thì đối với Mạc Phàm, bọn họ không khác gì nhặt được trân bảo.

Mạc Phàm có thể không biết Chu hiệu trưởng và Đặng Khải, hai người này vẫn luôn để ý tới hắn. Mặc dù hai người bọn họ là các pháp sư lão làng của Bắc Thành, lấy nhiệm vụ bồi dưỡng ma pháp sư nghèo khó làm mục đích chủ yếu nhưng từ đầu đến cuối hai người bọn họ vẫn phái người đi theo chiếu cố cho hắn.

Nhưng, trường học chính là trường học. Do vậy bọn họ cũng không được phép tồn tại quá nhiều tư tâm. Bọn họ cũng muốn đưa cho Mạc Phàm hắn sử dụng Tinh trần ma khí một cách thoải mái. Nhưng bọn họ không thể làm như bên thế gia nặng bên này nhẹ bên kia được. Trong trường thì phải có công bằng!

………..

Thấy ngày lễ trưởng thành dành cho Vũ Ngang ở Bắc Thành được chuẩn bị long trọng không khác gì quốc gia đại sự. Rốt cuộc hai người Chu hiệu trưởng và Đặng Khải nhịn không được, liền cho gọi Mạc Phàm vào trong phòng hiệu trưởng.

Đặng Khải thì Mạc Phàm hắn đã gặp qua rồi. Người này chính là người đã đứng ra giúp đỡ cho hắn khi hắn mắng lão Mục Trác Vân kia. Hắn chính là Đại trưởng lão của Liên minh thợ săn. Thực lực còn cao hơn cái vị trung cấp Ma pháp sư Dương Tác Hà kia.

Chu Hiệu trưởng thì đây là lần đầu tiên Mạc Phàm hắn gặp. Vị này có uy vọng cực cao đối với học sinh và phụ huynh. Lão hiệu trưởng này rất thích ẩn cư, nhưng chuyện trọng đại thì vẫn là do lão chủ trì.

“ Mạc Phàm, có một số chuyện chúng ta cần trịnh trọng thông báo cho ngươi biết.”

Đặng Khải là người mở miệng nói trước.

Mạc Phàm đứng ở đấy, nghiêm túc lắng nghe.

“ Thực tế thì cứ cách một khoảng thời gian, trường Thiên Lan ma pháp cao trung chúng ta sẽ cùng đệ tử thế gia có một trận so tài. Năm trước chúng ta chọn ra một vị học sinh xuất sắc nhất trong trường, có năng lực thực chiến mạnh nhất trong tất cả học sinh ra nghênh chiến với đệ tử thế gia kia….Vốn là năm nay, chúng ta đặt kỳ vọng ở trên người Hứa Chiêu Đình. Dù sao thì hắn cũng là một gã Lôi hệ hiếm có khó tìm, cho nên khi hắn so tài với đệ tử thế gia thì sẽ có nhiều phần thắng hơn. Nhưng mà vào lúc kiểm tra sát hạch, ngươi lại lấy được thành tích quá xuất sắc. Hơn nữa ngươi còn cả gan làm loạn, trực tiếp khiêu chiến thế gia bọn họ. Mà chúng ta thì không muốn Mục Trác Vân hắn làm khó dễ ngươi, cho nên mới cố ý dẫn dắt chuyện này sang thành một trận quyết đấu.”

Đặng Khải rất là chân thành nói cho Mạc Phàm nghe sự thật.

“ Ta biết… Ài, ý của ta là, cảm ơn hai vị đã giải vây giúp ta.”

Mạc Phàm nói.

“ Thật ra thì, chúng ta đã giúp ngươi kéo dài thêm 2 năm. Trong hai năm qua, ngươi phát triển lên như thế nào, trong lòng chúng ta đều rõ. Cho nên, khi quyết đấu ngươi cũng đừng có liều lĩnh quá nếu không ngươi sẽ bị trả giá đắt đấy.”

Đặng Khải bất đắc dĩ lắc đầu nói.

Đặng Khải cũng từ người khác mà biết được một số tin tức. Trong hai năm qua, tu vi của Vũ Ngang tăng lên rất nhanh. Hơn nữa, hắn còn được gia tộc cung cấp cho diễn luyện thực chiến. Mặc Phàm cho dù cơ trí thế nào đi chăng nữa cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Lúc trước, Mạc Phàm có thể giết chết con Yêu thú Triệu hồi kia, mọi người ai cũng biết trong đó còn có một chút may mắn.

“ Ai, Mạc Phàm à! Chúng ta cũng biết ông trời có lúc cũng bất công. Một số người khi sinh ra đã có đặc quyền. Còn một số người khi sinh ra lại là hai bàn tay trắng. Nhưng đừng gì điều đó mà đi oán trách ông trời, rồi sau đó liều lĩnh phát tiết sự oán giận trong lòng mình ra. Ngày đó, ngươi có lẽ cũng sinh ra bất mãn đối với cái bọn ưu việt này. Ai cũng giống như ngươi cả thôi. Nhưng ngươi làm như vậy chính là tự đào hố chôn mình rồi. Vào lúc đó, thực lực của ngươi làm sao có thể chống lại được một cái gia tộc được. Nuốt giận cũng không phải là chuyện gì xấu.”

Chu hiệu trưởng nói một cách sâu xa.

Dù sao thì Chu hiệu trưởng hắn cũng đã làm hiệu trưởng nhiều năm rồi. Hắn cũng đã thấy rất nhiều học sinh có ngạo khí như vậy. Bọn họ quả thật có chút thành tựu huy hoàng, trở thành tâm điểm cho mọi Ma pháp sư kính ngưỡng, thế nhưng sau cái huy hoàng đó bọn họ lại bắt đầu rơi rụng. Cuối cùng thì không còn nghe được bất cứ tin tức gì về bọn họ nữa.

Thiên phú rất quan trọng. Tu luyện cũng rất quan trọng, nhưng trọng yếu hơn cả chính là phải biết nắm bắt thời cơ. Nếu như làm chuyện dại dột, thì nhà trường cũng chỉ có thể bảo vệ được mấy năm mà thôi. Khi bước chân ra ngoài xã hội, thì vẫn bị đám người kia hành hạ như cũ.

“ Cám ơn hai vị hiệu trưởng đã chỉ dạy. Lúc ấy quả thực ta tùy hứng quá.”

Mạc Phàm gật đầu

“ Hôm nay chúng ta gọi ngươi tới đây, tất nhiên không phải để giáo dục ngươi…. Thật ra thì chúng ta cũng hi vọng trong lần quyết đấu sắp tới người có thể chiến thắng. Bởi vì nếu như ngươi thắng trận thì đây chính là một cơ hội duy nhất được vào Địa Thánh Tuyền của Bắc Thành tu luyện.”

Chu hiệu trưởng tiếp tục nói.

“ Địa Thánh Tuyền??”

Khi nghe thấy vậy, ánh mắt Mạc Phàm liền sáng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc