TOÀN CHỨC PHÁP SƯ

Ngày mai là một ngày đặc biệt quan trọng đối với hắn.

Người nghèo, trẻ nhỏ thì không biết tới cái gì gọi là lễ trưởng thành. Nhưng dưới con mắt của người khác thì hắn có một buổi lễ trưởng thành cũng không tệ. Ở trong mắt bọn nhà giàu thì lễ trưởng thành này hắn là một diễn viên phối hợp.

Xem ra hắn ở trong mắt người khác không khác gì một hòn đá lót đường cho cái thằng Vũ Ngang kia. Hắn là hòn đá tạo ra sự vượt trội, nổi bật cho thằng kia.

Nhưng, thật sự mọi chuyện sẽ diễn ra như thế sao?

Hắn ngồi trên một tảng đá, rồi ngẩng đầu lên nốc một hớp rượu vào cổ họng của mình.

Trước mắt hắn là một tòa cao ốc. Tòa nhà Đại Hạ cao gần 100 thước,đứng sừng sững trước mặt hắn. Hắn ở đây không khác gì một anh hùng giơ cao thanh bảo kiếm của mình trước tòa nhà khổng lồ đèn đuốc sáng trưng.

Mạc Phàm hắn đang ngồi ở triền ngọn núi phía sau nhà. Trước kia hắn rất thích ngồi ở đây. Ở đây hắn có thể thấy được cảnh sắc phồn hoa của Bắc Thành, có thể thấy được tòa nhà Đại Hạ trước mặt, có thể thấy được Mục thị sơn trang, có thể thấy được con sông, có thể thấy được trường Thiên Lan ma pháp cao trung.

Tâm trạng đang còn cảm khái một lúc, thì bỗng nhiên có tiếng bước chân từ phía đằng sau truyền tới. Bước chân đi rất đều, mà nó cũng rất là nhẹ nhàng, chậm chạp.

Một cơn gió lạnh từ phía đằng sau truyền tới lưng hắn, Mạc Phàm không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.

“ Ta có hỏi Tâm Hạ, nàng nói ngươi đang ở đây.”

Một âm thanh dễ chịu, trong trẻo của một cô gái vang lên. Nếu như câu nói này không lạnh lùng như vậy, thì âm thanh này không khác gì tiếng chuông ngân vang trong trẻo vậy.

“ Đã muộn thế này rồi mà còn tìm ta? Lần này ta không cần làm gì, cũng có thể chạy trốn cùng người rồi.”

Mạc Phàm tiện tay bắt lấy một tờ báo bay ngang qua người, rồi đặt bên cạnh mình. Ý hắn muốn bảo người mới tới ngồi xuống bên cạnh mình.

Mục Ninh Tuyết đứng ở nơi đó, nhìn hình ảnh quen thuộc, mờ ám kia của Mạc Phàm. Trong ánh mắt của hắn có vài phần luân chuyển.

Khi còn nhỏ, hắn có dẫn nàng tới chơi ở một nơi rất là cổ quái. Đến bất cứ đâu hắn đều có thể ngồi trên chiếu, nhưng nàng vì sợ bẩn chiếc váy xinh đẹp nên không ngồi như hắn được. Không biết hắn kiếm từ đâu được một cái áo khá là sạch sẽ rồi trải xuống bên cạnh hắn. Chắc là áo của hắn rồi, mặc dù chiếc áo kia có đôi lúc cũng bẩn vô cùng.

“ Ngày mai ngươi đừng có tới. Vũ Ngang sẽ ra tay tàn độc với ngươi đấy. Phụ thân ta nói gì hắn nghe nấy, ngươi đối với cha ta mà có bất kỳ hành… không… ta nghĩ ngươi chỉ cần mắng một câu thôi thì hắn đã ghét cay ghét đắng ngươi rồi, lúc đó hắn sẽ không chết không thôi.”

Mục Ninh Tuyết không có ngồi xuống tờ báo kia, nhưng nàng đứng ở đó nói chuyện với Mạc Phàm.

“ Cha ngươi quả thật thu được một con chó ngoan. Ta phỏng chừng cha ngươi nói cắn ai thì hắn sẽ cắn người đó.”

Mạc Phàm đối với Vũ Ngang cũng không có cảm tình gì tốt đẹp.

“ Hắn rất là lập dị, cho nên ta cũng không thích hắn.”

Mục Ninh Tuyết nói.

“ Thế thì được rồi, ngày mai ta sẽ thay ngươi dạy dỗ hắn một chút.”

Mạc Phàm cười cười nói.

“ Ngươi nghe mà không hiểu sao, ta bảo ngươi ngày mai đừng có tới.”

Mục Ninh Tuyết nhíu mày.

“ Đại tiểu thư, Ma Pháp sư của ngươi đến cấp độ nào rồi?”

“ Ngày mai ngươi đừng có tới như thế mới tránh được tai họa này. Sau đó ngươi nhanh chóng vào đại học ma pháp đi. Khi ngươi học đại học 4 năm, thì ta cũng sẽ từ từ nắm giữ quyền lực gia tộc ở trong tay rồi, đến lúc đó nếu như người có quay lại Bắc Thành thì không còn ai dám bắt ngươi nữa.”

“ Ngươi muốn nuôi ta? Ngươi muốn lấy ta à?”

Mạc Phàm quay đầu lại tỏ vẻ kinh ngạc nói.

“ Ngươi… ngươi..”

Mục Ninh Tuyết tức giận đến nỗi bộ ngực phập phồng lên xuống không ngớt.

Nàng chân thành giúp đỡ hắn, thế mà hắn còn dám đùa giỡn với nàng. Hắn rốt cuộc có hiểu được một khi đã đắc tội với cha nàng, thì ở cái đất Bắc Thành này làm gì có đất cho hắn dung thân!

Mục Ninh Tuyết biết mình không thể nói cho Mạc Phàm hiểu được, nên đành phải xoay người rời đi.

……….

“ Phàm ca, nghe nói tiểu công chúa đi tìm người.”

Trương Tiểu Hầu gửi tin nhắn tới hỏi thăm.

“ Đúng vậy!!”

“ Thế nào rồi??”

“ Nàng vẫn vậy rất là sùng bái ta. Nàng còn bảo ta giúp nàng hành hạ thằng Vũ Ngang kia.”

“ Phét lác.”

“ Được rồi, được rồi! Nàng bảo ta chạy trốn, tránh cho ta khỏi bị đánh chết, ha ha ha ha.”

“ Phàm ca, ta cũng khuyên người nên chạy trốn đi. Vũ Ngang hắn chính là một thằng biến thái. Hắn rất là khác so với mọi người.”

…………..

Ngày này, cuối cùng cũng tới.

Sáng sớm, âm thanh náo nhiệt từ sơn trang xa xa đã truyền tới căn nhà nhỏ mà hắn đang ở.

Từng chiếc xe hiệu Limousine xếp thành hàng dài đi vào trang viên Mục Thị. Mạc Phàm hắn ngồi xe ôm tới thì cũng không ai biết được cái người đang ngồi xe ôm tới chính là “ đối thủ của Vũ Ngang”. Có lẽ cái danh hiệu này cũng mất hết thể diện khi hắn đi xe ôm tới.

Khi hắn đi tới trước cổng sắt lớn. Mạc Phàm liền thấy mấy thân ảnh quen thuộc.

“ Lê Kiệt, Phì Thạch, các ngươi cuối cùng cũng tới. Nhanh vào đi, trong trang viên của chúng ta có mấy vị đầu bếp giỏi nhất ở Bắc Thành, đảm bảo món ăn phù hợp với khẩu vị của các ngươi.”

Quách Thải Đường đứng ở ngoài cổng đón tiếp các đội viên của mình.

“ Ha ha ha, nhờ phúc của ngươi, những nhân vật nhỏ nhỏ như chúng ta mới có cơ hội tới nhà ngươi xem náo nhiệt một chút.”

Phì Thạch vỗ vỗ vào cái bụng đói của mình rồi nói.

“ Thật đáng tiếc, Phạm Mặc lại có chút chuyện nên không thể tới được. Nếu không thì hắn cũng biết được cuộc sống xa xỉ của Quách Thải Đường ngươi, tới lúc đó hắn chắc chắn sẽ đuổi theo ngươi tới tận cùng trời cuối đất không buông.”

Lê Kiệt nói.

Quách Thải Đường hung hăng trừng mắt nhìn Lê Kiệt một cái.

Thật ra thì trong lòng Quách Thải Đường có mấy phần tiếc nuối. Lần này nàng hi vọng có thể mời được Phạm Mặc tới thăm nhà nàng một chút.

A, là Phạm Mặc??

Quách Thải Đường chuyển góc nhìn chợt thấy một thân ảnh quen thuộc. Nàng nhìn kỹ lại, nhất thời trong lòng nàng nổi lên đầy sự chán ghét và buồn bực.

Ở chỗ kia nào có phải là Phạm Mặc. Rõ ràng chính là thằng tiểu tử thối Mạc Phàm.

Thật không biết con chó này ăn phải cái gì mà có gan dám quyết đấu với Vũ Ngang. Chắc chắn hắn sẽ bị đánh cho tàn phế.

“ Hừ, ngươi đã tới rồi?”

Quách Thải Đường liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, điệu bộ rất là ngạo mạn.

“ Đúng vậy, ta tới ăn điểm tâm.”

Mạc Phàm cũng không vừa đáp trả lại cô nàng.

Quách Thải Đường tức ói máu. Tên hỗn đản này xem Mục thị sơn trang là cái gì vậy? Đây là nơi ăn cơm miễn phí à.

“ Bây giờ ngươi xin lỗi ta một tiếng…. thì ta sẽ nói với Vũ Ngang nhẹ tay với ngươi một chút!”

Quách Thải Đường hừ một tiếng rồi nói.

“ Chuyện kia mà tới tận bây giờ ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng ư? Cùng lắm thì ta chịu thiệt lấy ngươi là được, ngươi muốn khi nào thì cưới?”

“ Ngươi đi chết đi!”

Mạc Phàm đùa giỡn Quách Thải Đường một lúc, rồi cười ha ha bước vào Mục thị sơn trang.

Dù sao hôm nay hắn cũng là một nhân vật quan trọng, cho nên hắn cũng được xem là một vị khách quý. Nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn trước tính sau.

“ Này, tiểu tử cuồng ngạo kia là ai vậy?”

“ Chắc là đệ tử của thế gia rồi. Chứ không sao hắn lại dám đùa giỡn với Quách Thải Đường của chúng ta.”

“ Thế gia cái con khỉ gì chứ. Hắn là con của một thằng tài xế. Hắn chính là người đã chửi Mục Lão gia của chúng ta trước mặt mọi người và cũng là người sẽ quyết đấu với Vũ Ngang ngày hôm nay.”

Quách Thải Đường tràn đầy khinh bỉ nói.

“ Người trẻ tuổi bây giờ toàn là kiêu ngạo như vậy sao?”

“ Cũng không phải ai đều như vậy. Ngươi nhìn Phạm Mặc ở trong đội chúng ta mà xem. Hắn chính là Lôi hệ, thực lực lại rất cao, tuy trẻ tuổi nhưng không hề tự cao. Thải Đường à, ta thật lòng khuyên ngươi nhanh chóng bắt Phạm Mặc lại, nếu không hắn sẽ chạy theo nữ nhân khác đấy…”

Phì Thạch lại nói thêm một câu.

“ Đừng có nói bậy nói bạ nữa. Hừ! Lần này ta có mời hắn tới nhà ta chơi. Thế nhưng hắn lại không tới. Ai thèm yêu hắn chứ!!”

Hai má Quách Thải Đường liền đỏ bừng lên, vội vàng thấp giọng giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc