TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Hàn Tiêu cảm thấy vị tẩu tử này của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm người khác càng ngày càng giống hoàng huynh, rõ ràng trên mặt thì cười, thế nhưng ánh mắt như đao khiến cho người ta không chịu nổi, dường như chút bí mật trong lòng mình đều bị nàng nhìn thấu.

Kết quả chưa nói được vài câu, Hàn Tiêu đã bối rối muốn cáo từ rời đi, thế nhưng Lạc Vân đột nhiên gọi hắn lại hỏi: "Gần đây trong cung ta bị mất trộm, bắt hỏi một nha đầu, phát hiện trong tay nàng ta có một đôi vòng tay quý giá, nàng ta nói là Nhị hoàng tử tặng, không biết có việc này không?" 

Hàn Tiêu mờ mịt nghe, mở miệng nói: "Đệ cũng không phải nữ tử, vòng tay đâu mà có? Tẩu tẩu trở về phải thẩm tra thật kỹ, cẩn thận hỏi nàng ta trộm từ đâu!" 

Lạc Vân vẫn luôn bình tĩnh nhìn biểu cảm của hắn, tiểu thúc tử là người thanh cao không giỏi nói dối, nếu hắn đã thản nhiên như vậy, chắc chắn không hề tặng đồ cho Hoài Hạ. 

Sau khi cáo biệt với Hàn Tiêu, Lạc Vân cũng không ngồi bộ liễn*, chỉ đi bộ hồi cung, nhưng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, càng đi càng nhanh. 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

* bộ liễn (步撵): cũng giống với Bộ liễn (步辇) đều là phương tiện mà người của Hoàng Thất dùng để di chuyển. Sau đời Tần, phương tiện này được Vua và Hoàng Hậu dùng thay cho cỗ kiệu.

Hương Thảo thấy đều sợ hãi, vội vàng đỡ lấy nàng nói: "Thái tử phi của ta, người là phụ nhân có thai đấy, sao có thể đi nhanh như vậy được? Ai nha, nhìn đầu người đầy mồ hôi này, trời đang rất lạnh, sao nóng đến như vậy?" 

Một tay Lạc Vân cầm lấy tay Hương Thảo, quay đầu nói với nàng: "Hương Thảo, có thể ta phải có lỗi với ngươi rồi, trước mặt có lẽ ngươi chưa xuất cung được..." 

Hơn nữa thần tài gia Du Sơn Việt ở trên núi Tiên Ẩn, qua mấy ngày này cũng nhận được hồi âm của thái tử. 

Nằm ngoài dự đoán của lão, không giống với cầu gì được nấy như trước đó, lần này Hàn Lâm Phong không chút uyển chuyển từ chối thỉnh cầu miễn trừ thuế má ruộng thuê của lão.

Hơn nữa trong bức thư kia giống như răn dạy cấp dưới, nói thẳng lão không thể mãi trục lợi của xã tắc, của thiên hạ bách tính. 

Du Sơn Việt nhìn được một nửa, đã không đè nén nổi sự tức giận trong lòng, nhanh chóng xé nát phong thư đi. 

Lão sống đến tuổi này rồi, cũng xem loại vở kịch này quá nhiều, đây là qua cầu rút ván. 

Sau khi lão cầm vàng ròng bạc trắng nâng đỡ cha của Hàn Lâm Phong lên làm hoàng đế, Hàn Lâm Phong cảm thấy cánh cứng cáp rồi, từ đó không dùng đến lão nữa. 

Cả nhà Hàn gia của Đại Ngụy Hàn đều là súc sinh đáng chết! 

Nghĩ đến lúc bản thân đeo xích vào tù, cả cảnh thê thảm của thê tử và con cái, những nỗi hận tích tụ trong lòng Du Sơn Việt lần nữa được khơi dậy. 

Nhiều năm qua lão khổ tâm kinh doanh chính là vì báo mối hận chất chứa năm đó bản thân bởi vì xúc phạm Ngụy Huệ đế mà bị bắt vào tù. 

Ngươi khiến cho thê tử của ta chết, nhi tử thì bệnh, ta sẽ khiến ngươi nước mất nhà tan. Bây giờ nhìn xem như thế nào? Thiên hạ của Đại Ngụy không phải là bị ta quậy đến long trời lở đất sao? 

Lão là người có thù tất báo, mắt thấy đã đến tuổi già, càng sẽ không thèm chịu tức giận trước khi chết. 

Sau khi Hàn Lâm Phong ra khỏi Lương châu, thì có chút vong ân phụ nghĩa, nếu đã như vậy, thì đừng trách lão tìm chút khó chịu cho kẻ quê mùa này... 

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc Du Sơn Việt đang tức giận tính toán, mấy tiên sinh  sắp xếp sổ sách cửa hàng tiền trang dưới tay ông ta đến báo cáo thu chi. 

Vốn dĩ cũng chỉ làm cho có hình thức, nhưng mà sổ sách lần này rất khó coi, khiến cho Du Sơn Việt vốn đã có tâm trạng không vui càng thêm u ám. 

"Đây là có chuyện gì? Vì sao sổ sách lại thiếu nhiều tiền như vậy?" 

Dẫn đầu phòng sổ sách mặt mày ủ ê nói: "Gần đây tiền trang gọi là "Tường Vinh" được mở khắp các nơi, cũng không biết ông chủ của tiền trang này có bối cảnh gì, mở cửa làm ăn dường như không vì trục lợi, chỉ là tiền lãi cao hơn các tiền trang khác rất nhiều, hơn nữa tiền lời khi cho bên ngoài mượn cũng rất thấp, trong lúc nhất thời hấp dẫn không ít thương nhân chuyển tiền đến tiền trang Tường Vinh." 

Du Sơn Việt nghe xong hơi híp mắt, phàm là mở tiền trang, đều phải cần tiền vốn hùng hậu, cũng không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể mở được.

“Biết ông chủ của tiền trang kia là ai không?" 

"Nghe nói là một thương nhân huyện Hạ gọi là "Công Tôn Cử", từng làm quặng sắt ở phía bắc. Vốn dĩ hắn đến phía nam chọn mua ruộng đồng, nhưng vừa vặn gặp phải lệnh ban hành mới, mua đất không quá thích hợp nữa, thế là hợp tác với mấy tiêu cục làm kinh doanh tiền trang, bởi vì có tiêu cục đảm bảo giữ gốc, một thương nhân mới vào nghề như hắn mới có chỗ đứng vững chắc." 

Công Tôn Cử? Du Sơn Việt hao tâm tổn trí ngẫm lại, trong những thương nhân nổi danh ở Đại Ngụy cũng không có người này? Hắn từ đâu xuất hiện? 

Nhưng mà mặc kệ hắn là thần thánh phương nào, dám đối đầu cạnh tranh với Mậu Thịnh tiền trang không biết nặng nhẹ chính là tự chui vào đường chết! 

Du Sơn Việt cũng lười nghĩ nữa, phất tay gọi thuộc hạ của mình tới, phân phó bọn họ sắp xếp một chút, tìm được Công Tôn Cử, đợi cơ hội ra tay gi.ết ch.ết hắn, coi như không giết được hắn, cũng phải khiến hắn tàn phế một nửa. 

Về phần Hàn thái tử qua cầu rút ván... Du Sơn Việt cười lạnh vài tiếng. Đế vương của giang sơn vạn dặm này có dễ ngồi như vậy sao? phiên vương của Đại Ngụy nhiều như vậy, trừ những kẻ làm loạn trên kinh thành, có cả khối người không phục một kẻ không chính tông ở Lương châu như Hàn Nghị lên đài, huống chi hai cha con bọn họ vừa lên đài đã động đến chén cơm của bao nhiêu người? 

Từ xưa đến nay, đế vương đoản mệnh quá nhiều, đặt mông còn chưa ngồi vững vàng đã vội vàng rớt đài cũng nhiều vô số kể. Xem ra lão phải nghiêm túc trù tính một phen, tiễn hai cha con này một đoạn... 

Bên trong núi Tiên Ẩn, mùi vị của âm mưu đang nổi lên, nhưng mà trong kinh thành lại nghênh đón ngày đại hỉ. Nhị hoàng tử cưới thiên kim Trịnh gia, mặc dù bệ hạ hạ lệnh làm giản lược, thế nhưng những thủ tục phô trương mà Hoàng gia nên có vẫn cần phải có, rượu chiêu đãi văn võ bá quan cũng không thể hoàn toàn giảm bớt, cho nên trong cung cũng bày ra yến hội đơn giản, chúc mừng tân phu thê thành lễ. 

Mặc dù trên bàn tiệc không có sơn hào hải vị gì, nhưng mà đám người đến rồi đi coi như rất đủ. 

Hàn Lâm Phong nhìn ngày hôn lễ náo nhiệt của đệ đệ, vui mừng cho đệ đệ trưởng thành, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nói khẽ với Lạc Vân bên cạnh: "Lúc trước hôn lễ của nàng và ta quá là đơn giản, để nàng chịu tủi thân rồi..." 

Lạc Vân không ngờ rằng hắn lại nhớ đến chuyện thành thân của hai người bọn họ, không khỏi cười nói: "Khi đó chàng ở kinh thành làm con tin, ta cũng cho rằng chỉ là một cuộc hôn lễ giả vì quyền lợi, ta cũng không có để tâm, sao có thể trách chàng?" 

Mặc dù Hàn Lâm Phong biết tình hình lúc đó, thế nhưng nghe nàng nói không quan tâm, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái, nên cố ý nghiêm mặt nói: "Ta như vậy mà nàng cũng không thèm quan tâm, ánh mắt lúc đó cao thật!" 

Lạc Vân tranh nhanh chóng gắp một đũa thức ăn nhét vào trong miệng của hắn, nhỏ giọng nói: "Bây giờ trên đại điện đều là người, chàng còn bày vẻ mặt đó ra với ta, có tin ngày mai sẽ có người đồn rằng, thái tử có ý định bỏ mẫu thân để giữ lại nhi tử không! Hơn nữa, khi đó ta nào có ánh mắt gì, ta là người mù, vẻ ngoài của chàng đẹp hơn nữa, cũng là kẻ điếc nghe hí khúc —— uổng phí thời gian và công sức." 

Bây giờ Hàn Lâm Phong suy nghĩ lại những vất vả lúc mắt Lạc Vân mù, vẫn cảm thấy đau lòng, nghe nàng tự chế giễu đoạn thời gian đó như không có việc gì, trong lòng cũng có chút không khoan khoái: "Mắt của nàng có bệnh mới khỏi, nhất định phải chú ý điều dưỡng, ta nghe Hương Thảo nói gần đây nàng thừa dịp ta không có mặt lại liều mạng xem sổ sách, cẩn thận hỏng cả mắt." 

Lạc Vân mỉm cười nói: "Yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán..." 

Đúng lúc này, bệ hạ mang theo hoàng hậu cung phi đi vào tiền điện vui cùng quần thần. Hôm nay Tông hoàng hậu chủ trì hôn lễ của nhi tử ruột, đương nhiên cũng là vui mừng tít mắt, tỉ mỉ ăn mặc một phen. Đáng tiếc năm tháng không tha cho con người, cuối cùng vẫn là độ tuổi hơi già, có ăn mặc thế nào cũng không thể kiều mị như đám cung phi sau lưng bệ hạ kia. 

Trong đó thục phi được Bệ hạ mới ân sủng là gây chú ý nhất. Chỉ thấy ngũ quan của nàng rất sắc sảo, mắt to có hồn, rõ ràng mang theo huyết thống của Ba Quốc, chính là một trong mấy vị mỹ nhân mà Du Sơn Việt dâng tặng. 

Dựa theo vẻ bề ngoài mà nói, những mỹ nhân có gia thế được dâng tặng kia không một ai có thể so sánh được với nàng. Nhưng thân là thiên tử của Đại Ngụy Triều, chỉ sủng ái một mình nữ tử tộc khác, đương nhiên sẽ bị quần thần chỉ trích, chỉ riêng ban lệnh sắc phong nàng làm phi, đã bị ngôn quan* mãnh liệt phản đối, cuối cùng bệ hạ vẫn là khư khư cố chấp, lúc này mới nâng nàng lên. 

*Ngôn quan: là danh xưng chỉ những người giám sát ngự sử và đưa ra các công việc trong triều đình nhà Minh và nhà Thanh.

Những người hiểu rõ câu chuyện xưa của Tân đế, đều khuyên nhủ ngôn quan, không nên quá tích cực phản đối chuyện này với Bệ Hạ. Ai cũng biết, mẫu thân của Hàn Lâm Phong là người Ba Quốc, bây giờ bệ hạ cũng chẳng qua là tự an ủi nỗi đau mất đi tình yêu, rồi bù đắp lên người Thục phi một phen mà thôi. 

Đợi lúc Bệ hạ uống cùng quần thần dưới đại điện, các nữ quyến đều rời bước đến thiên điện, những phu nhân công hầu kia cười cười nói nói với Tông hoàng hậu. 

Có mấy vị phu nhân tuổi trẻ đi tới muốn nói chuyện một chút với Thái tử phi. Bây giờ phu quân của nàng là vương tử cao quý, Lạc Vân tự nhiên cũng trở thành trung tâm đáng để giao thiệp qua lại của đám người đó.

Những nữ nhân kia nói tới nói lui, đương nhiên chủ yếu là nịnh nọt, dùng những chuyện Lạc Vân thích nghe để khua môi múa mép.

Ví dụ nói dường như Thụy vương phi ở góa kia được Lỗ quốc công mang đến Hạnh viên bên ngoài kinh thành tiêu khiển ngày hè. 

Cảnh sắc ngày mùa hè nơi đó rất đẹp, thế nhưng là vào thu sẽ lộ ra sự tàn lụi, chờ lúc vào đông, ngoại trừ dân bản địa, vốn không hề có người ở kinh thành đến chơi. 

Lạc Vân biết Lỗ quốc công trục xuất nữ nhi của mình tới nơi đó, hiển nhiên là có liên quan đến việc nàng ta gặp riêng Thái tử. 

Mắt thấy trong lòng Thái tử cũng không tình cũ gì với nữ nhi, nếu vẫn cứ quấn quýt si mê, cũng không chiếm được chỗ tốt gì, ngược lại chọc cho người ta chê ghét. Cho nên lúc này Lỗ quốc công mới hung ác quyết tâm, đuổi nữ nhi ra khỏi kinh thành. 

Những nữ nhân kia nói đến chuyện này, là muốn dỗ cho Lạc Vân vui vẻ. 

Nhưng mà Thái tử phi lại không hề tiếp lời, trên mặt cũng không biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt chuyển chủ đề, trò chuyện sang chuyện khác. 

Cảnh tượng lạnh nhạt ngoài dự tính này, khiến những nữ tử nịnh nọt để trèo cao kia nhất thời cũng có chút ngượng ngùng.

Nói ra, các nàng cũng đều là cao thủ phụ họa, cho dù là Vương hoàng hậu, hay là hai nữ nhi của Phương gia trước kia, thậm chí cả Tông hoàng hậu bây giờ, thì họ luôn có thể tìm được sở thích của người khác, vui vẻ nịnh bợ là được rồi. 

Chỉ có vị thái tử phi xuất thân thấp hèn này, thật đúng là quá làm cho người ta không đoán được suy nghĩ. 

Trò chuyện thi từ ca phú với nàng, Thái tử phi đều tinh thông, nhưng lại không quá yêu thích. Trò chuyện chút châu báu cách ăn mặc với nàng, bộ dáng Thái tử phi cũng không lắm thích. 

Đợi nói đến những chuyện bực mình bức xúc, người ta càng không thèm tiếp lời. 

Nói tóm lại, vị thái tử phi này giống như đã được ngâm qua trong dầu mè, rất trơn, thật sự là khiến người ta khó nắm bắt được. 

Người tinh ranh từng mở tiệm làm ăn này, cũng không biết trong lòng đang tính toán cái gì, giống hệt như vị thái tử kế vị kia, chỉ bình tĩnh nghe người ta nói chuyện, ngẫu nhiên mở miệng, nhả ra một chữ: "Ừm.." 

Một tiếng "ừm" này, lại làm cho người ta cảm nhận được như đang nhai đi nhai lại, càng nói trong lòng càng không chắc. 

Đôi phu thê này, nếu không xem xuất thân, vậy thật sự là tuyệt phối nha! Đều là dáng vẻ khó hiểu. 

Ví dụ như lúc trước các nàng cho rằng Thái tử muốn đứng vững chân sẽ phải đổi một thê tử xứng đôi, nhưng người ta hoàn toàn không có ý đó.

Mà không chỉ có Thái tử, đến Bệ hạ dường như cũng vô cùng hài lòng với thê tử của đại nhi tử của mình, dù sao thì ánh mắt trưởng bối nhìn hậu bối thì không sai được. Hai mắt Bệ hạ nhìn thái tử phi đều mang theo ý cười tán dương. 

Mà dường như ở trước mặt con dâu trưởng của mình, Tông hoàng hậu cũng không bày ra vai vế bà bà. Mặc dù giữa hai người đều có lễ tiết chu toàn, mà Lạc Vân đối với bà bà cũng là rất kính trọng. 

Thế nhưng có đôi khi nói chuyện, lúc Tông hoàng hậu không biết bản thân nên nói cái gì, cuối cùng sẽ vô thức nhìn con dâu trưởng một chút, để con dâu giúp đỡ nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc