TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Điều Lạc Vân lo lắng nhất là liệu có đủ lương thảo hay không.

Hàn Lâm Phong nói: "Đám "chuột lớn" ta bắt được kia đều rất tiếc mạng, mong ta có thể xử trí bọn chúng nhẹ tay. Ta không nói sẽ xử chết, chỉ nói sẽ vạch mặt bọn chúng. Đám người đó cũng hiểu ý, liều mạng nôn số tiền tham ô ra. Có được số tiền này, ta có thể mua thêm lương thảo, bù vào số bị thiếu. Chỉ là số lương thảo mới chuyển tới này, tốt nhất nên giấu kỹ một chút, tránh để vị Thượng Tướng quân Gia Dũng châu của chúng ta kia biết, lại ngủ không yên."

Tô Lạc Vân sớm đã nghĩ thay Hàn Lâm Phong đường để vận chuyển lương thảo, nói: "Ta vừa chuyển đến thôn Phượng Vĩ, đồ đạc đồ dùng cần phải mua lại, có thể tận dụng cơ hội này. Ngài không muốn người khác biết, vậy thì không thể đi đường chính. Vài ngày trước ở Lương châu, trong lúc rảnh rỗi thϊếp có đến mấy nhà vận chuyển, lần đầu thϊếp lấy cớ chọn mua hương liệu và chờ mấy món đồ quý giá, nhờ bọn họ đi hai chuyến, vô cùng ổn thỏa. Nếu muốn vận chuyển lương thảo, không bằng thuê mấy nhà vận chuyển đó, chia thành các toán nhỏ, đi từng toán...

Hàn Lâm Phong không ngờ rằng, một mình nàng ở Lương châu lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy. Mặc dù nàng nói chuyện này rất nhẹ nhàng, nhưng trong đó đặt rất nhiều tâm huyết!

Hắn đã từng giống phụ vương, cảm thấy cưới vợ như mặc y phục, mặc bộ nào chẳng phải cũng là mặc thôi sao? Việc chọn thê tử không quan trọng, để phụ mẫu quyết định cho tiện.

Nhưng giờ đây, hắn càng cảm nhận được câu nói của cổ nhân, cưới vợ phải cưới người hiền, là câu nói trí tuệ đến mức nào.

Nếu lúc trước cưới Vương gia tiểu thư, vị tiểu thư kia có lẽ sẽ giống với mẫu thân Tông Vương phi của hắn, thanh xuân rực rỡ bị khô héo trong vùng đất nghèo Lương châu này, có lẽ sẽ bởi vì không nghi được với Vương phủ, hoặc không hiểu được trượng phu của mình, mà trong lòng sinh ra oán niệm...

Ngược lại Tô Lạc Vân này không được người ta xem trọng, một cô nương như hoa dại như vậy, trông có vẻ yếu ớt bất lực, kỳ thật toàn thân lại tỏa ra tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, khiến những người bên cạnh nàng, bất giác bị ảnh hưởng theo.

Lúc trước hắn cưới nàng, đương nhiên là bởi vì thích nàng. Nhưng trong cái thích này, có năm phần yêu, năm phần đáng thương.

Hắn luôn cảm thấy nàng đáng thương, muốn luôn bảo vệ nàng bên người.

Thật không ngờ rằng, sau khi thành hôn, hắn lại cần sự quan tâm của nàng nhiều hơn.

Hắn có rất nhiều tham vọng và những tâm tư không muốn cho ai biết, nhưng lại thỏa thích tâm sự với người bên gối là nàng. Và nàng cũng cố gắng hết mình, âm thầm lo cho hắn những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại rất quan trọng.

Đó là một nữ nhân có thể giúp một nam nhân, yên tâm đem tất cả sau lưng giao phó cho nàng, sau đó cố gắng tiến về phía trước.

Nữ tử trên thế gian ngàn ngàn vạn vạn, nhưng người phù hợp với hắn, trên trời đất này, chỉ có một mình Lạc Vân của Tô gia!

Nghĩ đến đây, hắn ôm lấy bông hoa dại nhỏ bé thật chặt vào lòng ngực, nói: "Được, tất cả đều nghe theo nàng! Chúng ta sẽ chia thành nhiều toán nhỏ, dùng hộ vệ yểm trợ, trước mặt phải đem số lương thảo đó bổ sung vào rồi lại nói."

Tây lương thảo doanh lần này thay đổi nhân sự khá lớn. Mấy kẻ thuyết khách kia không chỉ đến Bắc Trấn Vương phủ, thậm chí còn đến chỗ Vương Quân Tướng quân cầu xin.

Vương Quân cũng đã nghe được chuyện tây doanh báo thiếu hụt lương thảo. Ông ta không ngờ sau khi mình rời đi, Hàn Lâm Phong lại có thể tra ra sơ hở của đốc vận tiềm nhiệm.

Cứ như vậy, lỗ hổng của Tây lương thảo doanh được đẩy lại cho người tiền nhiệm, không liên quan tới đốc vận vừa nhậm chức Hàn Lâm Phong.

Vương Quân khẽ nhíu mày, bởi vì trong ấn tượng của ông ta, tên đệ tử ăn chơi này sẽ không làm việc kiên quyết như vậy. Thế là ông ta đưa phụ tá tới để hỏi thăm việc này.

Trong những phụ tá của ông ta, có một người quen ở Tây đại doanh, sau khi thám thính tường tận chuyện lúc ấy, liền báo cáo với Vương Quân: "Chuyện này cũng thật kỳ lạ, vị Thế tử gia kia mới đầu mặc kệ mọi chuyện. Về sau lại không biết từ đâu thám thính được đốc vận tiền nhiệm đầu cơ trục lợi kho lương, từ đó biết được lương thảo trong doanh trại có con đường phát tài. Đám thuộc hạ ăn đến no bụng, hắn mới đến mù tịt không biết gì, cũng chẳng mò được chỗ tốt nào. Thế nên hắn ta mất bình tĩnh, ra tay độc ác bắt đầu chỉnh đốn."

Nói đến đây, phụ tá này còn lý giải sâu hơn gật gật đầu: "Đúng vậy, đám áp vận kia tâm quá tối, lại nghĩ mình đầu to có thể ăn một mình, lần này chọc phải Hàn Lâm Phong, ngay lúc bọn chúng đầu cơ trục lợi lương thực, bất ngờ mang theo thị vệ xuất hiện, đánh hiện nguyên hình..."

Vương Quân lông mày giãn ra, nói như vậy, tên ăn chơi kia phát hiện chia của không đều, bản thân không mò được chỗ tốt, mới đại náo một trận?

Thuộc hạ kia còn nói: "Hẳn là như vậy. Nghe nói Hàn Lâm Phong lần này xuống tay độc ác, còn moi được rất nhiều tiền tư đám ăn hối lộ trái luật pháp kia. Hắn hiện tại giàu đến chảy mở, mang cả thê tử mỹ mạo kia của mình an trí ở thôn Phượng Vĩ, mua luôn viện tử của đốc vận tiền nhiệm, còn có không ít đồ dùng đặt mua từ phía Nam, mỗi ngày đều vận chuyển tới, nghe nói giày vò không ít mấy chỗ vận chuyển..."

Vương Quân hừ lạnh một tiếng. Tuy ông ta lấy lương thảo doanh làm cái cớ để chối bỏ tội không chiến đấu. Nhưng đưa lưng mình cho một lương thảo doanh gà mờ như vậy, ông ta cũng ăn ngủ không yên, sợ đám chuột lớn này liên lụy cái chân sau của mình!

Cho nên Vương Quân cũng không tra cứu thêm về sự hỗn loạn nhân sự của lương thảo doanh lần này nữa, chỉ thầm hạ quyết tâm, đợi tên ăn chơi này hết tác dụng, nhất định phải thay máu lương thảo doanh một lần nữa!

Hiện tại tiền tuyến thiếu lương thực như vậy, người Phất Kim, phản quân, còn có binh mã Đại Ngụy đều đang chăm chăm vào đường lương thảo.

Một khi Hàn Lâm Phong bắt đầu vận chuyển lương thảo, sẽ giống như một khối thịt ngon giữa bầy sói đói, căn bản không cần Vương Quân tốt quá nhiều sức lực, tự có sói đói sẽ giúp ông ta cắn xé hắn không chừa một mảnh giáp.

Phản quân Cầu Chấn gần đây thường xuyên ra tay, một trận đại chiến đang sắp xảy đến. Vương Quân không muốn lãng phí thời gian tại Gia Dũng châu nữa, chỉ muốn nhanh chóng về hậu phương đoàn tụ với người thân.

Nửa tháng sau, Vương Quân hạ lệnh cho Tây lương thảo doanh – vận chuyển thêm lương thực cho mùa đông!

Hàn Lâm Phong biết rõ, đây là Vương Quân sợ khối thịt của mình không đủ to, không thu hút được sói đói!

Một khi mất số lương thảo khổng lồ này, tội cũng không nhẹ...

Hắn vẫn bình tĩnh, phân phó như thường lệ. Thế là sau một tiếng Thượng Tướng quân ra lệnh, lương thảo ở Tây đại doanh đều chất hết lên xe, chuẩn bị ba ngày sau xuất phát.

Ngay lúc lương thảo bắt đầu được chất lên xe, tin tức đã lan truyền nhanh chóng, truyền đến doanh địa của phản quân Bắc địa.

"Cầu phó thống lĩnh, Tây doanh đều là lương thảo mà chúng ta bị mất! Ta đã thăm dò, đốc vận mới của lương thảo doanh là Bắc Trấn Thế tử. Hắn là tay ăn chơi luôn trà trộn vào mấy ngõ nhỏ hoa liễu, trước kia ở Công bộ nhận mấy nhiệm vụ nhàn tản, thành tích không quá nổi bật... Nghe nói người Phất Kim cũng ngo ngoe động thủ, có chủ ý đánh số lương thảo này."

Mật thám từ Tây lương thảo doanh kính cẩn bẩm báo với người cầm quyền phản quân gần đây Cầu Chấn.

Người thanh niên ngồi trên ghế dựa da gấu khẽ nâng mắt, mày rậm mắt phượng, mang theo một tia dị vực phong tình, nhưng lại hừng hực khí phái anh hùng, chính là vị Tô Lạc Vân vô tình gặp ở cửa hàng hương liệu Lương châu.

Hắn chính là tiểu tướng mới ra mặt gần đây của phản quân – Cầu Chấn.

Cầu Chấn tuổi thiếu niên đã đắc chí, bây giờ cũng mới mười chín, nhiều lần lập kỳ công, danh tiếng trong phản quân ngày càng lớn, hiện tại đã là phó thống lĩnh của nghĩa quân.

Bây giờ phản quân đã thu phục được năm trong số hai mươi châu đã mất, cuối cùng cũng không phải trải qua quãng thời gian lang bạt kỳ hồ như trước kia nữa.

Sau khi Tào Thịnh trở bệnh, hắn cũng coi như nắm giữ toàn bộ quân quyền nghĩ quân, mặc dù luôn tôn trọng Tào thống lĩnh, nhưng những người dưới trướng đều biết, hắn mới là người nói một không hai trong quân doanh nghĩa quân!

Thế nhưng việc mất lương thảo trước đó liên quan quá lớn, đã ảnh hưởng tới uy tín của Cầu Chấn trong nghĩa quân. Gần đây có tin đồn rằng chấn thương của Tào Thịnh chính là do Cầu Chấn âm mưu để thay thế.

Cho nên tiếng hô hào Tào thống lĩnh ra chủ trì đại cục ngày càng tăng. Điều này đối với Cầu Chấn cực kỳ bất lợi.

Trước đó, trong doanh trại thiếu thuốc cầm máu, may mắn Cầu Chấn kịp thời nghĩ ra một phương thuốc tốt, dùng Hồng Lộc thảo thay thế thuốc cầm máu, còn mạo hiểm dẫn ngừoi tự mình vào thành mua, lúc này mới gỡ được một điểm danh dự.

Ít nhất, Tào Thịnh mặc dù bệnh nặng nhưng vẫn còn sống, Cầu Chấn và nữ nhi của Tào Thịnh cũng đã định hôn ước, tương lai là con rể của Tào gia, hắn thay nhạc phụ chưởng quản quân quyền, dù là ai cũng không nên buôn chuyện!

Tuy nhiên không phải tất cả thuộc hạ đều tin phục, ngay lúc hắn đang trong doanh trướng bàn chuyện, bên ngoài lại có người lớn kêu la, tranh cãi đòi gặp Tào thống lĩnh, tại sao họ Cầu lại giam lỏng Tào thống lĩnh, không cho bọn họ gặp?

Cầu Chấn đứng dậy ra ngoài doanh trướng, nhìn người ngoài doanh trước, là huynh đệ kết nghĩa của Tào Thịnh, Viên Tích.

Viên Tích trước đó đi Nam địa mua lương thảo, vẫn chưa gặp được đại ca, mấy ngày nay gã đã tập hợp một số thủ lĩnh cấp cao trong nghĩa quân, bức ép Cầu Chấn giao người.

Cầu Chấn biết những người này trong nghĩa quân chức vụ không thấp, nếu vẫn tiếp tục từ chối cho bọn họ gặp, sẽ càng gây ra nhiều khúc mắc hơn.

Hắn nhướn đôi lông mày rậm, nở nụ cười trông có vẻ thẳng thắn, nói với Viên Tích: "Viên thúc, thật sự là do Tào thống lĩnh thân thể suy yếu, ta nghe theo dặn dò của lang trung, mới không cho người không có phận sự quấy rầy. Các người lại có lòng nghi ngờ với ta như vậy, ta làm sao chịu nổi? Các người đã không yên lòng, vậy ta sẽ để các người đi gặp, cũng để làm an lòng các người."

Nói xong, hắn quay người, hờ hững nhìn tùy tùng đứng bên cạnh.

Tùy tùng kia lập tức ngầm hiểu, lặng lẽ lui xuống chuẩn bị.

Khi bọn họ bước vào doanh trướng của Tào thống lĩnh được tầng tầng vệ binh trấn giữ, Viên Tích liền nhào tới, nhìn thấy đại ca gầy như que củi đang nằm trên giường bệnh, nhất thời nước mắt chảy xuống, nghẹn ngào thì thầm: "Đại ca... Sao huynh lại thành ra bộ dạng này?"

Thế nhưng bất luận gã kêu gọi thế nào, Tào Thịnh vẫn không mở mắt.

Theo như lời Cầu Chấn nói, bệnh của Tào Thịnh đã nguy kịch, cả ngày uể oải, không còn quan tâm đến ai khác.

Cầu Chấn đứng sau lưng Viên Tích, trong lòng biết Mông Hãn dược* mà thuộc hạ sớm cho Tào Thịnh uống đã có tác dụng.

*Mông Hãn dược: thuốc điều trị mồ hôi của người Mông Cổ, được điều chế bằng cách phơi khô hoa cà độc dược và nghiền thành bột mịn, thường được trộn với rượu thành hỗn hợp có màu vàng. Hỗn hợp này có tác dụng gây mê.

Chỉ cần Tào Thịnh hôn mê bất tỉnh, để mấy lão gì này nhìn một chút thì đã sao?

Viên Tích vốn dĩ tin rằng hôm nay gặp được, có thể cùng đại ca trò chuyện thật lưu. Hiện tại nghĩa quân dưới sự lãnh đạo của Cầu Chân, hoàn toàn đã quên mục đích ban đầu khi xây dựng đại quân này, đó là thu phục đất đai quê hương đã mất.

Hiện tại họ Cầu dùng toàn bộ tâm tư để mở rộng địa bàn, định đô xưng đế. Viên Tích trong lòng lo lắng, cho nên muốn gặp mặt đại ca.

Nào ngờ, đại ca bệnh đến nối mở mắt không nổi, Cầu Chấn ở sau lưng còn thất vọng thúc giục: "Chư vị đã gặp được Tào thống lĩnh, có thể an tâm rồi, mời chư vị ra ngoài, chớ có quấy rầy thống lĩnh nghỉ ngơi."

Nói xong, hắn lùi ra sau, ra hiệu cho mấy người vừa vào lều nhanh chóng ra ngoài.

Ngay lúc mấy người phía sau lần lượt đứng dậy, chắn tầm mắt của Cầu Chấn, Tào Thịnh vốn nhắm chặt mắt đột nhiên hé mở mắt, đồng thời vội vàng nhét vào tay Viên Tích đang định đứng dậy một miếng vải, sau khi dùng sức nắm chặt một cái, nhanh chóng thu tay lại.

Viên Tích sững sờ, còn tưởng rằng Tào Thịnh đã tỉnh, nếu không phải một cái nắm chặt mười phần ám chỉ kia, gã suýt chút nữa la thành tiếng.

Gã sững sờ đứng nguyên tại chỗ một lúc, nhìn đại ca nhanh chóng thu tay vào chăn.

Đúng lúc này, mấy người phía sau gã đã lần lượt ra khỏi doanh trường. Cầu Chấn thấy gã còn chưa đi, liền hỏi: "Sao vậy? Viên thúc còn có chuyện muốn nói sao?"

Viên Tích chậm rãi quay người, nói với Cầu Chấn: "Hôm nay là ta nhớ đại ca nên sốt ruột, nhất thời lỗ mãng, mong hiền chất tha thứ..."

Cầu Chấn mỉm cười: "Ta và Bội nhi ít ngày nữa sẽ thành hôn, người là nghĩa đệ của nhạc phụ tương lai của ta, cũng chính là thân thúc thúc của ta. Đến lúc đó, Viên thúc còn sẽ thay nhạc phụ nhận rượu mừng của ta. Tương lai đều là người một nhà, cần gì phải khách khí như vậy?"

Sau khi Viên Tích rời đi, nụ cười trên mặt Cầu Chấn dần dần phai nhạt.

Tùy tùng ở bên cạnh hừ lạnh nói: "Đám người này, ý là nguyên lão của nghĩa quân, không thèm để ngài ở trong mắt..."

Cầu Chấn khóe miệng nhẹ cười, nhìn sang Tào Thịnh đang nằm trên giường, bình tĩnh phân phó: "Ngày mai không phải sẽ phái người đi thăm dò động tĩnh của người Phất Kim sao? Phái Viên Tích dẫn người đi đi, sau đó đem hành tung của lão ta bán đi, loại người đau đầu này không thể ở lâu."

Tùy tùng nghe xong ngầm hiểu, phó thống lĩnh đây muốn mượn tay người Phất Kim, thủ tiêu Viên Tích!

Sau khi Cầu Chấn phân phó thanh lý môn hộ, liền dẫn người ra ngoài.

Doanh trướng lần nữa trở nên yên tĩnh, Tào Thịnh vốn dĩ hôn mê bất tỉnh chậm rãi mở mắt.

Y thò bàn tay gầy như que củi từ trong chăn ra. Lòng bàn tay nắm một mảnh vỡ của chén sứ, bởi vì nắm quá chặt, mảnh chén sứ đã đâm bàn tay y đến máu me đầm đìa.

Là do trước đó, y cố ý đập vỡ chén thuốc, nhân lúc người ta không để ý giữ lại một mảnh.

Cầu Chấn đã đánh thuốc mê quá nhiều lần, y dần trở nên kháng lại lượng thuốc đó, nhờ vào lòng bàn tay đau nhói, y mới có thể giữ mình tỉnh táo.

Vừa rồi y đưa cho Viên Tích là một mảnh vải xé từ nội y của mình, trên đó có dòng chữ viết bằng máu, nói Viên Tích mau chóng bí mật tìm đến Bắc Trấn Thế tử, báo lại tình hình của mình với hắn. Đồng thời bảo Viên Tích tìm tới chỗ giấu sổ sách của nghĩa quân, đem sổ sách cùng số tiền mấy năm qua nghĩa quân kiếm được giao cho Thế tử.

Sổ sách đó rất quan trọng, bên trong có bằng chứng ngân phiếu ở tiền trang các nơi, cũng là thứ Cầu Chấn luôn muốn có. Nếu chỉ có đại quân, nhưng không có tiền bạc chèo chống, thì hành động thế nào?

Đây cũng chính là nguyên nhân Cầu Chấn vẫn giữ cho Tào Thịnh còn sống – chỉ cần biển chữ vàng của Tào Thịnh này vẫn còn, hắn sẽ không phải lo lắng về việc huy động tiền. Danh tiếng của Tào Thịnh trong dân chúng quá mạnh, nhất hô bách ứng, không thể để cho y tùy tiện chết đi.

Điều Tào Thịnh hối hận nhất chính là, lúc trước không nghe theo lời nghĩa đệ Hàn Lâm Phong, không hề phòng bị với tên súc sinh lòng lang dạ thú Cầu Chấn này.

Kỳ thật cũng là vì lúc trước Hàn Lâm Phong ở Bắc địa đã để lại cho y ấn tượng ban đầu quá tốt.

Đến mức khi y gặp được Cầu Chấn, thiếu niên tuấn soái mang một nửa huyết mạch Ba quốc giống với Hàn Lâm Phong, cảm thấy như đang gặp lại Hàn Lâm Phong soái tài, bất giác tự sinh ra sự yêu thích.

Không ngờ rằng, hai người vẻ ngoài gần giống nhau, võ nghệ cũng tuyệt vời, nhưng nhân phẩm lại cách nhau một trời một vừng! Căn bản không thể sánh bằng.

Bây giờ Tào Thịnh bị nhốt trong tù, cũng coi như gieo gió gặt bão. Nhưng điều tiếc nuối nhất trên đời này của y là thê tử và nữ nhi của mình, sao có thể tiếp tực để các nàng bị người ta lợi dụng?

Y lau vết mau trong lòng bàn tay dưới ván giường, sau đó giấu thật kỹ mảnh sứ vỡ, nhỏ giọng mắng: "Ranh con, ngươi cho rằng như vậy có thể nhốt được lão tử? Lão tử sẽ cho ngươi sáng mắt, cái gì gọi là gừng càng già càng cay..."

Lại nói Viên Tích, sau khi ra khỏi doanh trường, đã tìm một chỗ không có người, vội vàng mở mảnh vải có chữ bằng máu ra đọc.

Đọc xong, Viên Tích trong lòng nhất thời bốc lửa đầy trời. Gã biết một mình mình không cứu được đại ca, chỉ có làm theo lời mảnh vải nói, mau chóng tìm tới Hàn Lâm Phong, để hắn nghĩ ra cách cứu đại ca.

Về phần chỗ giấu sổ sách, mặc dù dùng mật ngữ, nhưng Viên Tích và đại ca có hơn mười năm giao tình, lập tức hiểu ngay chỗ giấu sổ sách ở đâu.

Đúng lúc này, có người thông bẩm ngoài doanh trướng gã, nói là phó thống lĩnh muốn Viên thúc mang theo vài người đi thăm dò hành tung của người Phất Kim.

Công việc này vốn dĩ không tới phiên Viên Tích. Gã nghe xong liên hiểu ra trong đó có mờ ám!

Sau khi mở miệng đồng ý, Viên Tích quyết định tối nay sẽ trốn đi, chạy tới Tây đại doanh tìm Hàn Lâm Phong giải cứu tình hình nguy khốn này của nghĩa quân!

Bên cạnh đó, thôn Phượng Vĩ vẫn hoàn toàn an bình.

Tô Lạc Vân từ khi được đưa đến nơi này, xem như một mình một viện sinh hoạt. Bởi vì Hàn Lâm Phong không thể tùy tiện rời quân doanh, cho nên Tô Lạc Vân mỗi ngày đều ở bếp nhỏ của mình làm cơm rồi đi đưa cho Hàn Lâm Phong.

Dù sao nương tử đang ở ngay bên cạnh doanh trướng, nếu không nấu chút đồ ăn cho phu quân, thì thật là xấu hổ.

Hôm đó, nàng như thường lệ, ngồi xe ngựa mang theo hộp đồ ăn đến Tây đại doanh đưa cơm. Thôn Phương Vĩ cách đại doanh không quá xa, chỉ mất ba khắc là đến.

Hiện tại mặc dù là mùa đông, nhưng trên đường núi vẫn có người dân đào đất, đốt gạch sau những quả đồi.

Tô Lạc Vân đã đi đi về về mấy lần, xung quanh đường núi này đã rất quen thuộc, nghe thấy phía trước truyền đến tiếng của những người đào đất, liền biết không bao lâu nữa sẽ băng qua một ngọn đồi nhỏ.

Đúng lúc đó, xe ngựa đột nhiên vội vàng phanh lại, hình như có thứ gì đó nhào tới trước xe ngựa.

Thị vệ đi theo xe rất cảnh giác, lập tức rút đao nhào tới, kề đao lên cổ nam nhân dưới đất nói: "To gan! Ngươi là ngươi nơi nào, sao dám chặn xe?"

Người kia hình như bị trúng tên sau lưng, máu chảy đầm địa, gã nhìn danh bài treo trên xe ngựa, thở hổn hển nói: "Có phải... Là xe ngựa của Bắc Trấn Vương phủ, trên xe có phải Hàn Thế tử không?"

Thị vệ cau mày nói: "Nếu đã biết, mau mau tránh đường, không được cản đường gia quyến Vương phủ!"

Không phải bọn hắn thấy chết không cứu, mà là người đến quá đáng sợ và kỳ lạ. Nếu là đạo tặc giả vờ bị thường cầu cứu, thừa cơ chặn đường xe ngựa, Thế tử phi một khi xảy ra chuyện, bọn họ sẽ không ngóc đầu lên nổi!

Người bị thương kia có vẻ cũng đã nhìn ra, nhưng trên đường gã đổ máu quá nhiều, hiện tại ý thức có chút mơ hồ, sau lưng mấy tên sát thủ đuổi theo không ngừng, sắp tới nơi rồi, gã đành phải mạo hiểm thử một lần, xem xem có thể tìm được người giúp đỡ mình hay không...

Gã yếu ớt nói: "Ta là cố nhân của Hàn Thế tử, xin vị kia thay ta thông bẩm một tiếng, ta là thương nhân lương thảo Bắc địa Viên Tích, có chuyện quan trọng cần báo với ngài ấy..."

Bọn thị vệ nghe xong cũng thờ ơ, nhưng Tô Lạc Vân trong xe ngựa lại chau mày.

Nàng không biết nghĩa quân Bắc địa, nhưng lại biết thời gian đầu khi chuẩn bị lương thảo cho huyện Ngạn, Hàn Lâm Phong đã đưa một phần lương thảo kiếm được cho một người tên Viên Tích.

Lúc ấy Thế tử còn hỏi nàng có cách nào thích hợp để giúp Viên Tích vận chuyển lương thảo ra phía Bắc hay không. Khi đó Hàn Lâm Phong không nói rõ, nhưng Tô Lạc Vân đoán được Viên Tích chắc hẳn là người của nghĩa quân Bắc địa.

Nhưng người này, có thật là Viên Tích phía Bắc hay không? Hay lại là người của lục Hoàng tử phải tới để thăm dò?

Nghĩ đến đây, nàng vén rèm xe, mở miệng nói: "Thế tử không quen biết thương nhân lương thảo gì đó, nhưng ngươi đã bị thương, chúng ta cũng không thể bỏ mặc ngươi ngoài đường. Ngươi ở lại đây, ta sẽ gọi người băng bó cho ngươi, chút nữa sẽ có người tìm lang trung tới chữa trị..."

Viên Tích đau đớn cắn răng, gấp gáp nói: "Có người đang truy sát ta, chỉ sợ ta không chờ được lang trung tới..."

Đúng lúc này, từ phía xa truyền có tiếng vó ngựa truyền tới. Viên Tích mặt biến sắc, chỉ đành mở miệng nói: "Các người mau mau đi đi, đám người đuổi theo đều là cao thủ, bọn người các ngươi không cản được đâu..."

Nơi này không phải tiền tuyến, nhưng những kẻ xấu kia có thể truy sát đến đây, đủ thấy kẻ tài cao gan cũng lớn!

Tô Lạc Vân biết, hiện giờ nàng cần phải nhanh chóng đưa ra phán đoán.

Người này rốt cuộc là thật sự quen biết Thế tử, hay được lục Hoàng tử phái tới thăm dò.

Nàng chợt nảy ra một ý, mở miệng hỏi: "Ngươi có từng đưa lễ cho Thế tử lúc tân hôn không?"

Viên Tích không cần nghĩ ngợi, nói ra: "Lúc ấy sốt ruột, chỉ mua một bộ chén trà sứ ven đường..."

Cái này đúng, bởi vì lúc ấy Hàn Lâm Phong hoàn toàn chính xác mang một bộ chén trà đến, nói là cố nhận tặng. Khi dùng tay sờ lên chất sứ, có chút thô ráp, khác với những lễ vật khác Thế tử nhận được, tồi tàn hơn nhiều.

Như vậy xem ra, người này hẳn là Viên Tích thật.

Trong thời gian rất ngắn, Tô Lạc Vân nhanh chóng đưa ra phán đoán, quyết định sẽ cứu người này.

Nhưng theo lời nam nhân này nói, người nàng mang theo cũng không nhiều, nếu như những kẻ đuổi theo là sát thủ võ công cao cường, thì bọn họ quả thực không đủ để người ta nhét kẽ răng...

Nghĩ đến đây, nàng hỏi Hương Thảo, biết được trên mặt đất có vài vết máu, lên tiếng nói: "Người đâu, đỡ gã lên xe ngựa, lau vết máu khô trên đất rồi lấy một ít máu nhỏ xuống bờ sông bên đường... Sau đó đánh xe ngựa đi lên phía trước bình thường..."

Sau một tiếng phân phó của Thế tử phi, mọi người bắt đầu hành động, sau khi đỡ người lên xe ngựa, rất nhanh liên thu dọn vết máu, một thị vệ cắt bàn tay, dần vết máu tới dòng sông bên đường.

Tận dụng thời gian này, Lạc Vân lại hỏi Hương Thảo vị trí của các nàng lúc này, có thể nhìn thấy những người đang đào đất sau ngọn đồi hay không.

Sau khi Hương Thảo nói vị trí của các nàng, Lạc Vân cảm thấy tự tin hơn một chút.

Nàng thầm nghĩ đến kế thành trống Hàn Lâm Phong vừa nói cho mình vài ngày trước, quyết định hôm nay sẽ làm một Gia Cát Không Minh. Có điều không biết một vở kịch được dựng tạm thời này, có thể đẩy lùi một đám đạo tặc liều mạng hay không...

Đúng lúc này, mười tên truy binh cũng chạy tới.

Đám truy binh kia người ngựa đều cao lớn, ăn mặc như thương nhân đi ngang qua, nhưng trong tay lẫn thắt lưng đều có vũ khí, mắt nhìn đã thấy không mấy thân thiện.

Một người trong đó đến bên cạnh xe ngựa, nghi ngờ nhìn, sau đó trợn mắt nói: "Vừa rồi có đạo tặc cướp hành lý của chúng ta, sau lưng hắn trúng một mũi tên, không biết các ngươi có thấy hay không?"

Thị vệ liếc mắt một cái nói: "Có một người, nhưng vừa thấy chúng ta đã nhảy sông rồi."

Người kia có vẻ không tin, quay đầu ra sau ra hiệu.

Bọn hắn lấy danh nghĩa phó thống lĩnh một đường truy đuổi đến đây, chính là muốn đòi lại sổ sách, tuyệt đối không thể để Viên Tích chạy thoát.

Nước sông bên kia vẫn còn băng lạnh, bọn chúng cũng không xác định được Viên Tích có phải cùng đường mạt lộ đã nhảy rồi không, nhưng xe ngựa này cần phải kiểm tra một chút.

Mặc dù xe ngựa trước mắt này thoạt nhìn là một phú quý gia, có mấy tên thị vệ mang đao, nhưng bọn chúng đây từng người đều là cao thủ, không thèm đặt những thị vệ này ở trong mắt.

Cho dù không gϊếŧ người trong xe ngựa này, cũng phải cưỡng ép kiểm tra một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc