TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Tô Quy Nhạn mặc dù vẫn là thiếu niên, nhưng mẫu thân mất sớm đã khiến hắn trở nên trưởng thành hơn rất nhiều so với những người đồng trang lứa. Hắn nghe hiểu thâm ý trong lời nói của tỷ tỷ, trong lúc nhất thời nghĩ đến những bất công thường ngày của phụ thân, không khỏi cảm thấy có chút chua xót.

Tô Lạc Vân tựa hồ cảm nhận được sự mất mát của đệ đệ, không thể nhịn được ôm đệ đệ vào trong lòng, vuốt ve tóc hắn, nói: "Ban đầu khi ta về đây, thật sự đã cảm thấy mất hết dũng khí, chỉ cảm thấy cả một đời này sẽ chìm trong vực sâu tối đen như mực, không thể thoát được. May thay ta gặp được một vị sư thái tên là Vĩnh Tĩnh trong am, bà ấy sinh ra mắt đã có tật, nhưng sinh hoạt thường ngày lại không khác gì một người bình thường. Ta hỏi bà ấy sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian không thấy ánh sáng đó, bà ấy nói trong lòng bà ấy có ánh sáng, vậy thì sợ gì bóng tối ở trước mắt?"


Tô Quy Nhạn mặc dù thông minh, nhưng khi nghe tỷ tỷ nói những lời này lại có chút mơ hồ.

Lạc Vân nói tiếp: "Đệ chính là ánh sáng trong lòng ta. Mẫu thân qua đời sớm, trưởng tỷ như mẹ, nếu ta không tỉnh lại, tương lai ở dưới cửu tuyền cũng thấy hổ thẹn với mẫu thân. Như lời sư thái Vĩnh Tĩnh nói, ta mặc dù nhìn không thấy, nhưng nhĩ lực và khứu giác lại tốt hơn trước đây, ông Trời đã chừa lại cho ta một cánh cửa, nếu như ta cứ hối tiếc tự ái, mới thực sự là một phế nhân mù lòa!"

Nhớ tới một năm trước khi nghe tin đệ đệ bệnh nặng, nàng ở quê vội vàng đến mức hận không thể mọc cánh bay về, song bất lực, lúc đó Tô Lạc Vân liền hạ quyết tâm, không thể cứ ở vùng quê này mà ai oán sống qua ngày, nàng muốn về kinh thành, bảo vệ thật tốt đệ đệ ruột duy nhất của mình.


Thế nhưng quản sự lão trạch lại không chịu thả nàng trở về, chỉ nói lão gia đã bàn giao, nếu không có mệnh lệnh của ông ấy, đại tiểu thư không thể một mình trở về kinh.

Dù sao lúc trước cũng bởi vì nàng hận phụ thân vì đã thiên vị Tô Thải Tiên, ở Tô phủ gây ra vô số rắc rối, vậy để không ai dám để nàng rời quê.

Lần này nghe nói phụ thân trở về tế tổ ăn Tết, Tô Lạc Vân chuẩn bị rất nhiều. Nàng biết tính tình của phụ thân, là một người sĩ diện. Nếu nàng không biểu hiện ra khí độ của một khuê tú nên có, thì phụ thân tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi đây.

Điều mà hiện giờ nàng muốn làm, đó là một lần nữa trở về kinh thành nàng đã từng thất bại, trợ giúp đệ đệ vượt qua khoảng thời gian thành niên, đợi sau khi đệ đệ đạt được công danh, tha hương làm quan, có thể tự mình danh chính ngôn thuận lập phủ thành gia.


Nếu đệ đệ không đi đường làm quan, thì dựa vào sự khôn khéo của Đinh thị, chắc chắn sẽ không để đệ đệ kế thừa sản nghiệp của Tô gia. Mà của hồi môn mẫu thân để lại cho bọn họ chỉ còn một chút như thế, hơn nữa sau khi mẫu thân qua đời trong vài năm không có người quản lý, địa giới ruộng đất đều đã bị người khác thay đổi vị trí, nhỏ đi không ít.

Nàng phải nghĩ biện pháp kinh doanh, vì đệ đệ kiếm một phần để an thân gia nghiệp.

Nếu nói mắt mù, kỳ thật cũng là có chỗ tốt đó chính là chặn đứt con đường nhân duyên của nàng, chỉ cần nàng không hé miệng, vừa vặn lấy cớ có thể sẽ chết già trong nhà, vậy là có thể chuyên tâm chăm sóc cho đệ đệ.

Thời gian hai năm giúp nàng tìm ra biện pháp ứng đối với ngày thường của mình.

Viện kia cùng sảnh đường trên mặt đất đều được khảm đá cuội, đây chính là biện pháp mà tự nàng nghĩ ra. Chỉ là không ngờ Đinh thị vừa tới đã muốn hạ thấp đi uy phong của nàng, không chỉ bảo người hầu cửa hàng trải đệm lên, còn cố ý xáo trộn đồ dùng trong nhà, tại cửa ra vào đặt một chậu nước để nàng vấp chân.
Nghĩ đến đã có người đem chuyện trong nhà mình hàng ngày truyền đến Đinh thị, bà ta biết tính khí mạnh mẽ của nàng, lúc tới gặp phụ thân chắc chắn sẽ không muốn người khác giúp đỡ, vậy nên mới cố ý bảo người ta đem chậu nước bày ở cửa.

Nếu không phải khi nàng trở về, vô tình nghe thấy người gác cổng nói lão gia cho người mở kho lấy đệm dày ra, chỉ sợ nàng đã bị bêu xấu ngay tại sảnh đường.

Tô Lạc Vân mặc dù bảo đệ đệ giả vờ ngốc, nhưng nàng không muốn giả vờ thành dáng vẻ của một phế vật. Thứ nhất, nếu là phế vật tiểu thư, phụ thân tuyệt đối sẽ không để nàng rời khỏi đây, thứ hai, nếu như nàng yếu thế, chẳng phải sẽ khiến cho Đinh thị càng hành động không chút kiêng dè sao?

Nàng bây giờ sớm không còn là thiếu nữ cao ngạo của hai năm trước nữa, nỗi khổ vì mù lòa giúp nàng có thể tĩnh tâm suy nghĩ, cũng giúp cho nàng hành động càng thêm lòng dạ thâm trầm.
Chỉ là tất cả sự việc đều không như phán đoán của mình. Mặc dù lần này Tô Lạc Vân biểu hiện khéo léo trang nhã, nhưng khi nàng đề xuất muốn theo phụ thân cùng trở về, cũng để có thể tận hiếu ngay trước mặt phụ thân, song Tô Hồng Mông lại chần chừ không chịu để nàng rời đi.

Cũng không phải vì ông ta không hài lòng Tô Lạc Vân, mà là vì trong phủ có một tiểu thư mù lòa không phải là chuyện hiển hách gì. Tô Lạc Vân trở nên hiểu chuyện tất nhiên tốt, nhưng nếu có thể vĩnh viễn an cư ở dưới quê, vậy thì càng tốt hơn.

Ông ta vừa bước trên con đường làm quan, không muốn trở thành trò cười trong miệng đồng liêu, Tô Lạc Vân nếu như đã hiểu chuyện, thì không cần nhắc lại chuyện trở về kinh thành.

Đương nhiên, ông ta nghĩ như vậy cũng là vì Đinh thị nhắc đến hôn kỳ của Thải Tiên đang đến gần, đến lúc đó nếu như Lạc Vân hồi phủ, không biết có người nào nhớ tới quá khứ của Lục công tử và Tô Lạc Vân hay không.
Tô đại gia cảm thấy Đinh thị nói có lý. Mặc dù chuyện của tiểu nhi nữ cũng không đáng kể, nhưng nếu như bị người ta cố ý huyên thuyên thì không nên.

Như vậy, Tô Hồng Mông cảm thấy đại nữ nhi tiếp tục ở lão trạch sẽ tốt hơn.

Khi ông ta đem lời này sửa lại một chút rồi nói cho Lạc Vân nghe, ông ta còn lo tiểu tổ tông sẽ làm loạn.

Nhưng Lạc Vân nghe xong lại mỉm cười: "Phụ thân nói rất đúng, chỉ là tiểu cữu cữu cách đây vài ngày có viết thư cho con, nói năm sau muốn đến kinh thành làm ăn, cũng muốn đến thăm con nữa, con muốn hồi kinh để gặp người... Nếu không con sẽ viết một phong thư, nói là phụ thân không tiện để con hồi kinh, đợi đến ngày sau sẽ gặp người vậy."

Nàng thốt ra lời này, Tô Hồng Mông lập tức ngồi thẳng người. Tổ tiên Hồ gia mặc dù kinh doanh hương liệu, nhưng về sau làm ăn lụi bại, Tô gia dần tiếp quản phần lớn.
Đến thế hệ ấu đệ Hồ thị Hồ Tuyết Tùng thì đổi nghề.

Tiểu cữu cữu này của Lạc Vân không thích văn chương, chỉ thích vũ đao lộng thương*. Ban đầu y chỉ là một đại đầu binh, cuộc sống có chút khó khăn, về sau nghe nói một năm trước cứu một vị quý nhân, bắt đầu gia nhập vào bộ phận vận chuyển liên quan đến tàu thuyền, cùng đại nhân phụ trách điều động thuyền ở Lưỡng Giang.

*Vũ đao lộng thương: múa đao diễn thương.

Y mặc dù chỉ là một thủy quân nhỏ bé, song quyền hạn không nhỏ, vừa hay trông coi thương thuyền vận chuyển ở Lưỡng Giang.

Lúc trước bởi vì chuyện Hồ thị mất sớm, vị cữu cữu Hồ gia này đã không quá khách khí với Tô Hồng Mông rồi. Nếu nghe thấy ông ta đưa cháu gái mù về quê không cho trở về, chỉ sợ tên vũ phu này sẽ đứng ở trước cửa Tô gia múa loạn chiếc rìu to đùng, nếu không được thì về sau khi trông thấy thương thuyền vận chuyển hương liệu của Tô gia, ắt sẽ gây khó dễ.
Lúc trước khi Hồ thị mất sớm, Tô Hồng Mông tự hỏi có làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm mình không, cứ như vậy, ông ta do dự một chút rồi lại đổi chủ ý: "... Cữu cữu con hồi kinh, nếu không gặp con nhất định sẽ nhớ, muội muội con hôn kỳ sắp tới, con không ở đó thì người ngoài sẽ nghi kỵ, đợi sang năm thì theo chúng ta về đi."

Tô Lạc Vân mỉm cười, cũng chẳng cần phải nghĩ vì sao phụ thân đột nhiên lại đổi giọng, dù sao cữu cữu nhà nàng đã từng chém nát cửa lớn của Tô gia, nếu phụ thân không muốn phải thay cửa lần nữa, ắt phải xem xét lại.

Đinh thị ngồi một bên nghe Tô Hồng Mông nói vậy, cùng lúc đó cúi đầu xuống, còn Tô Thải Tiên ngồi ở một bên khác trong lòng lại hồi hộp.

Mặc dù nàng ta đã đính hôn với Lục Thệ, nhưng trong lòng hắn còn chứa tỷ tỷ. Nếu tỷ tỷ đã lập gia thất thì còn tốt, nhưng bây giờ nàng lại không có hôn ước, nếu Lục gia nhắc lại chuyện tỷ muội cùng gả, nàng ta nên làm thế nào cho phải đây?
Thải Tiên không muốn có người hầu hạ chung phu quân với mình chút nào, cho dù là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của mình cũng không được!

Lúc này Đinh thị đảo mắt một cái, dừng lại ở nữ nhi sắp rời đi. Đợi đến khi mọi người ăn xong, ai nấy trở về phòng mình, bà ta mới sai nha hoàn gọi Tô Thải Tiên đến.

Tô Thải Tiên đặt mông ngồi trên giường êm, mặt vùi trong nệm nghẹn ngào: "Nương, trước kia không phải phụ thân đã nói với người sẽ không đưa tỷ tỷ về sao?"

Đinh thị kiên nhẫn chải tóc, nói: "Không phải con cũng nghe thấy, vị tiểu gia Hồ gia kia muốn về đây gặp cháu gái sao. Phụ thân con cũng là sợ tên lỗ m4ng ấy gây náo loạn, ước chừng qua ít ngày nữa, sẽ đưa tỷ tỷ con về nhà."

Thải Tiên dụi dụi mắt ngồi dậy: "Con cũng không phải không muốn tỷ tỷ hồi phủ, chỉ là... Lục công tử chàng ấy..."
Đinh Bội sau khi bảo nha hoàn ra ngoài, mới nghiêm mặt nói: "Lớn như vậy rồi còn không biết nhẫn nhịn, không có nửa điểm giống ta! Trước đây Tô gia chúng ta có ơn với Lục gia, hai nhà lại qua lại rất tốt. Lão nhân hai phủ đã quyết thông gia từ bé, chỉ rõ muốn Lục Thệ cưới nữ nhi của Tô gia. Lục gia tuyệt đối sẽ không muốn một đứa mù lòa làm chủ mẫu tương lai, trong lòng Lục Thệ còn có gia tộc. Nam nhân đều không có ai là tốt đẹp nhất cả, trong lòng có nhớ thương người khác cũng chẳng sao. Tính tình của Tô Lạc Vân con còn không biết sao? Kiêu ngạo kiêu ngạo cực kỳ, chỉ sợ vì mối hôn sự này mà đã hận Lục Thệ đến chết. Con chỉ cần linh hoạt cẩn thận một chút, sẽ không cần phải lo lắng một nữ tử bị mù làm loạn trạch viện của con!"

Nghe mẫu thân nói vậy, trong lòng Tô Thải Tiên yên ổn hơn được một chút, liền quấn chăn quanh người, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Con thấy dáng vẻ của tỷ tỷ, kỳ thật đã không còn giận nữa, nếu tỷ ấy có thể nghĩ thoáng, trở về thật cũng không sao..."
Nói xong, nàng ta ngáp một cái, xoay người ngủ.

Thế nhưng Đinh thị nhìn nữ nhi đang ngủ say, cảm thấy nàng ta thật sự không có mắt, nhịn không được mà khẽ chau mày.

Chỉ chau mày một hồi, bà ta vội vàng soi vào gương đồng, sợ vết hằn trên trán càng sâu. Đinh Bội một bên bôi mỡ ngỗng lên mặt, một bên nhìn qua viện tử của Tô Lạc Vân như có điều suy nghĩ: "Hiện tại tính tình nó tốt lên như vậy, là thật sự đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

Ngày hôm sau, Đinh thị nhân lúc Tô Hồng Mông ra ngoài dự yến tiệc, thoáng đề cập tới việc Lục Thệ trước đó vài ngày lại làm loạn, nếu vậy thì chờ sau khi Thải Tiên thành hôn, hãy đưa Lạc Vân vào Lục gia luôn.

Tô Hồng Mông nghe vậy thì trừng mắt: "Trước khác nay khác, trước kia ta thấp hơn Lục gia một cái đầu, nhưng hôm nay ta cũng đã có việc làm ở Các Dịch viện, về sau ta cũng ngang hàng với Lục lão gia, sao ta phải sủng ái hắn, đưa cả hai nữ nhi đến Lục gia?"
Hai nữ nhi cùng gả, cũng không phải chuyện gì tốt! Đồng liêu của ông ta mà biết, há chẳng phải sẽ thầm cười nhạo ông ta sao?

Tô Hồng Mông mặc dù nhờ có quan hệ với Lục gia nên mới nhận được công việc này, nhưng ông ta cũng tự cảm thấy năng lực của bản thân xuất chúng, đạo lý đối nhân xử thế cũng biết nhiều hơn Lục gia lão gia, ngày sau sẽ lên như diều gặp gió.

Đường đường là lão gia làm quan của Đại Ngụy, đưa cả hai nữ nhi một mạch nhét vào Lục gia thì có gì là hay?

Đinh Bội cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa khi Tô Hồng Mông đã nói như vậy, chỉ tiếp tục lộ vẻ mặt khó xử nói: "Nhưng kinh thành lớn như vậy, ta cũng không thể giữ Lạc Vân không đi ra ngoài được. Hai người bọn nó vốn dĩ cũng có chút tình cũ, nếu như sau này xảy ra chuyện có tư tình, thanh danh của Tô gia chúng ta..."
Tô Hồng Mông nghe vậy thì giật mình, cảm thấy vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo, ông ta lập tức nói: "Chờ Lạc Vân gặp xong Hồ Tuyết Tùng chó dại kia, tự ta sẽ đưa nó về quê."

Đinh Bội lại đau lòng nói thay cho kế nữ hai câu tượng trưng, rồi mỉm cười không nói nữa.

Tô Lạc Vân sao có thể lừa bà ta với chút mưu kế nhỏ này? Nếu là an phận thật thì không sao, bằng không, một nữ tử mù lòa như vậy, bà ta không đối phó nổi sao?

--------------HẾT CHƯƠNG 4--------------

Bình luận

Truyện đang đọc