TÓC MÂY THÊM HƯƠNG

Hóa ra Triệu tiểu Tướng quân nghĩ rằng đã hứa với Hàn Dao thì nhất định phải lấy được kẹo sao?

Hàn Lâm Phong không thèm để ý đến tiểu tử ngốc, lạnh lùng nói: "Muốn ăn thì tự mình mua đi!"

Mặc dù hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn đối với hôn ước của muội muội, nhưng dù cho muội muội có bị từ hôn, hắn cũng không dám khinh thường mà trèo cao đến cửa nhà phủ Phò mã.

Nếu tin đồn nghe được trên phố là thật, Hoàng hậu hình như đang có oán niệm đối với phụ tử Triệu Đống. Dù sao Ngư Dương Công chúa sau khi gả cho Triệu Đống, dưới gối vẫn chưa có con. Điều này khiến Hoàng hậu vô cùng bất mãn với phụ tử Triệu gia.

Thời điểm hắn rời kinh, có nghe chút phong phanh.

Gia môn hỗn loạn như một hố lửa như vậy, nếu như muội muội thật sự gả đến Triệu gia, ngay cả bà bà cũng không thân thiết, vậy thì gả đến làm gì?

Triệu Quy Bắc ở trước mặt Hàn Lâm Phong thất vọng, đầu óc thẳng đuột của cậu ta cuối cùng cũng linh hoạt, cuối cùng cũng hiểu được một chút vì sao Hàn Lâm Phong lại tức giận.

Cậu ta một mặt xấu hổ vội vàng nói: "Thế tử, ngài đừng hiểu lầm. Ta cũng không phải con nít mà nhất định phải ăn kẹo!... Chính muội muội của ngài ép ta phải thề nhất định phải tới lấy, nếu không sẽ làm chó... Hay là ngài đi nói một tiếng với muội muội của ngài, đừng bắt ta phải làm theo lời thề nhé!"

Hừ! Cái đầu thẳng đuột kia hình như lại chuyển sai hướng rồi.

Hàn Lâm Phong dứt khoát quay người sải bước về nhà.

Ôm ấp lão bà thơm nức, uống canh nóng ấm áp dễ chịu có phải hay hơn không? Hắn nghĩ hoài mà không ra, nhất định là do cứ mải nói nhảm không dứt với tên đần kia trong gió lạnh!

Tối hôm đó, hắn uống canh nóng, rồi ôm lão bà xinh đẹp nằm ngủ.

Chờ đến nửa đêm, đợi bọn hạ nhân đều đi ngủ, Khánh Dương phụ trách chuyển bọn người Tào Thịnh kia lại vội vã dẫn người chạy về.

Lúc Hàn Lâm Phong mặc quần áo ra gặp hắn ta, hắn ta xấu hổ nói: "Tiểu chủ công, xin ngài trách phạt, nhiệm vụ của ta đã thất bại!"

Hàn Lâm Phong trái tim siết chặt, trầm giọng hỏi: "Làm sao? Tào Thịnh xảy ra chuyện rồi?"

Khánh Dương nhanh chóng lắc đầu: "Tào thống lĩnh mặc dù thân thể có chút mệt mỏi, nhưng đã an toàn rời khỏi đó... Nhưng Tào tiểu thư cô ta... Cô ta chạy mất rồi!"

Lúc Khánh Dương hộ tống cả gia đình Tào Thịnh di chuyển về phía Nam, bởi vì trên xe có người bệnh, nên vừa đi vừa nghỉ.

Tào Bội Nhi kia vẫn tuyệt thực, sầu não uất ức. Cho đến khi đến một mô đất cắm trại nghỉ ngơi, sau khi vô tình bắt gặp hai đứa trẻ kéo nàng ta đến bờ sông xem bọn nó bắt cá chạch, tâm tình Tào Bội Nhi dường như vui vẻ hơn rất nhiều.

Đến khi đi qua một thị trấn nhỏ, Tào Bội Nhi la hét muốn ăn cháo cá nóng ở một quán ven đường.

Cô nương này rất kỳ lạ, mấy ngày đường một mực không chịu ăn cơm, cho đến khi nghe nàng ta nói muốn ăn cháo, Tào phu nhân cũng hỏi có thể dừng lại ăn hay không.

Khánh Dương sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền mua cháo nóng cho bọn họ ăn.

Ai ngờ, lúc ở trong khách điếm, Tào Bội Nhi kia không biết từ đâu lấy được một bao Mông Hãn dược, bỏ chúng vào trong nồi cháo, sau đó chia cho hai bà tử ăn.

Nói đến đây, khuôn mặt Khánh Dương đỏ bừng vì tức giận: "Không biết cô ta đã bỏ bao nhiêu, lúc Tào phu nhân đi tìm nữ nhi, hai bà tử kia miệng đã sùi bọt mép, bất tỉnh nhân sự, sắp tắt thở đến nơi. Nhờ có mã phu lấy nước tiểu ngựa để ép nôn ra, mới cứu được mạng hai người. Về phần Tào Bội Nhi, cô ta nhân lúc đó mở cửa chạy khỏi phòng khách điếm, may mắn bị người của ta sắp xếp chặn lại."

Hàn Lâm Phong nhíu mày: "Đã chặn lại được, người làm sao vẫn chạy thoát?"

Nói đến đây, Khánh Dương suýt chút nữa chả y nước mắt nam nhi. Hắn ta cảm thấy mình giống Tôn hầu tử trong Tây Du Ký, trải qua chín chín tám một kiếp nạn, tiểu quỷ thần tiên trên trời dưới đấy đều đến quấy phá hắn!

Hắn ta buồn bã nói: "Tào phu nhân kia cưng chiều nữ nhi mình, có lẽ thấy Tào Bội Nhi làm loạn như vậy, không thể chịu được nên đã đổi chủ ý, muốn thả nữ nhi đi tìm tên Cầu Chấn kia. Bà ta nói để bà ta đi khuyên giải Tào Bội Nhi, ta cũng tin. Có ai ngờ được Tào phu nhân ở trong phòng đã yểm trợ Tào Bội Nhi, giúp cô ta từ cửa sổ lầu một nhảy ra ngoài chạy. Hình như ở ngoài khách điếm có người của bà ta tiếp ứng. Ta không ngờ Tào phu nhân lại làm vậy, nên không sắp xếp người ở sau phòng... Thế tửu, là ta vô dụng, đáng bị phạt đòn!"

Hàn Lâm Phong biết, việc Tào Bội Nhi sau khi ra sông tâm tình lại đột nhiên chuyển biến tốt lên, ước chừng có liên quan đến hai đứa trẻ kia, nhất định đã có người truyền tin cho nàng ta, còn đưa cho nàng ta bao Mông Hãn dược đó.

Về phần người có thể khiến nàng ta nói gì nghe nấy, ngoại trừ vị hôn phu Cầu Chấn của nàng ta, không nghĩ ra người thứ hai.

Xem ra mặt mũi bị mất của Cầu Chấn ở thôn Phương Vĩ đã được Tào Bội Nhi tìm toàn bộ trở về.

Một khi Tào Bội Nhi về đến bên cạnh Cầu Chấn, những lời đồn liên quan tới bất hòa giữa Cầu Chấn và Tào Thịnh lập tức sẽ bị sụp đổ.

Cầu Chấn có thể đường hoàng mượn miện Tào Bội Nhi, lập một lời nói dối nói Tào Thịnh đã qua đời, tiếp tục lấy danh nghĩa người thừa kế Tào công, che giấu người đời...

Hàn Lâm Phong cũng không quá khiển trách Khánh Dương. Dù sao đây không phải do bọn hắn sơ sẩy, mà là Tào phu nhân đã có chủ tâm muốn thả Tào Bội Nhi chạy trốn, khó lòng phòng bị.

"Tào thống lĩnh biết chuyện này chưa? Huynh ấy có ý gì?"

Khánh Dương nói: "Tào thống lĩnh bị thê tử và nữ nhi của mình chọc cho tức chết, nếu không nhờ lang trung đi theo kịp thời hạ châm, thì ngay cả nhân sâm ngàn năm cũng không thể cứu nổi. Giờ đây ngài ấy đang viết hưu thư cho Tào phu nhâ, để bà ta tự trở về quê. Tào phu nhân kia quả nhiên là một phụ nhând đầu óc vụng về ngu ngốc, khóc lóc lải nhải nói đây là việc riêng của nhi nữ, người làm cha mẹ bọn họ không nên làm trễ nải nhân duyên tốt của con mình."

Có lẽ hai mẹ con đã xem nhiều kịch nam, cảm thấy Cầu Chân đang muốn giương cánh chim đại bàng, Tào Thịnh cổ hủ cản trở chim vỗ cánh.

Nếu đúng như lời Cầu Chấn nói, chẳng phải hắn ta sẽ là đại đế vương tương lai hay sao, như vậy Tào Bội Nhi sẽ là đại hậu nhân đức hiệp trợ hắn thống nhất giang sơn. Người làm mẹ sao có thể ngăn cản nữ nhi mình hưởng vinh hoa phú quý?

Khánh Dương từ trong ngực lấy ra một phong thư, đưa cho Hàn Lâm Phong. Thư là do Tào Thịnh tự mình viết, rải rác mấy lời chỉ có một nghĩa là: Thê tử thiển cận, nữ nhi ngỗ nghịch bất hiếu, tự đưa mình lên thớt dưới dao của tặc nhân, mời Thế tử tự mình định đoạt, lấy đại kế làm trọng, không cần lo cho y.

Lạc Vân nghe xong cũng thở dài một hơi. Sự bối rối của Tào Thịnh đều nằm trong mấy lời ngắn ngủi đó.

Y nói "tự mình định đoạt" nghĩa là đã hoàn toàn mặc kệ, đem sống chết của nữ nhi giao phó vào trong tay Hàn Lâm Phong.

Lúc Hàn Lâm Phong kể cho Lạc Vân chân tướng sự việc, Lạc Vân vừa giận vừa đau lòng.

"Chẳng lẽ Tào phu nhân không biết chuyện Cầu Chấn hạ dược Tào thống lĩnh? Bà ta cũng không nghĩ nếu gả nữ nhi mình cho một nam nhân như vậy, có kết quả tốt sao?"

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Chuyện Cầu Chấn đại thắng Gia Dũng châu truyền đi xôn xao, mẹ con bọn họ ven đường cũng nghe được đôi chút. Có lẽ trong bức thư Cầu Chấn gửi cho Tào Bội nhi cũng nói mấy lời ngon ngọt, khiến lòng người chờ mong."

Mặc dù Lạc Vân không thể cảm thông nổi đối với dạng người vì tư tình mà có thể từ bỏ hết tất cả như Phương nhị và Tào Bội Nhi, nhưng Tào công đã để cho Hàn Lâm Phong tự định đoạt lấy sống chết của nữ nhi mình, chính là đưa một vấn đề nan giải đến cho Hàn Lâm Phong.

Nếu cứ mặc kệ, Cầu Chấn mượn được danh nghĩa tế tử Tào Thịnh như hổ mọc thêm cánh, hậu quả khó mà tưởng nổi; còn nếu như quân pháp bất vị thân, tìm cơ hội giết Tào Bội Nhi, sẽ là ảnh hưởng đến tình huynh đệ kết nghĩa của Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh.

Lạc Vân tức giận thay Hàn Lâm Phong, nàng nhất thời cũng không thể nghĩ được nên xử trí khốn cục này như thế nào.

Hàn Lâm Phong ngược lại sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Lúc Lạc Vân hỏi, hắn thản nhiên nói: "Trước mặt chỉ có thể đi một bước, nhìn một bước. Thanh danh của Tào Thịnh tuyệt đối không thể để Cầu Chấn lợi dụng."

Lạc Vân lắc đầu: "Ý tứ trong lời nói của Tào Thống Lĩnh cũng đề cập rằng, nếu Tào Bội Nhi chết oan chết uổng, Cầu Chấn có lẽ sẽ dùng chuyện này mà mưu đồ lớn. Hắn vốn là một kẻ nhà tan cửa nát, nếu lại thêm ái thê bị người ta giết hại, càng tăng thêm sắc tái bi tình kiêu hùng, hủy thiên diệt địa là lẽ đương nhiên!"

Hàn Lâm Phong vuốt ve mái tóc xõa sau lưng của nàng: "Nếu Tào đại ca cưới được dạng người như nàng thì tốt rồi..."

Tào Bội Nhi có thể tùy hứng làm bậy như thế không thể không liên quan đến việc Tào phu nhân không biết dạy dỗ nữ nhi. Nếu là một gia đình bình thường thì không sao, như tình cảnh Tào Thịnh bây giờ, lại là chỗ trí mạng.

Lạc Vân thở dài một hơi, dựa vào hiểu biết của nàng về cuộc đời của Cầu Chấn, dạng nam nhân này có lẽ một chút dịu dàng đối với nữ nhân cũng không có, Tào Bội Nhi kia có lẽ không nhờ được người.

Nghe lời cảm khái của Hàn Lâm Phong, nàng cố tình nói: "Được thôi, thiếp đồng ý tái giá, ngài cho ta của hồi môn đi!"

Hàn Lâm Phong nhéo nhéo mặt của nàng: "Lời này nàng nghĩ cũng đừng nghĩ! Còn đòi của hồi môn? Nàng có muốn hai thanh đao kia của ta không?"

Lạc Vân đưa tay vòng qua cổ hắn, cười hôn lên khuôn mặt căng thẳng của hắn một cái, bình thường người trông rất hiền hòa, vừa nghe như vậy đã trở mặt ngay.

Tình hình trước mắt thật sự khó giải quyết, Lạc Vân đầu óc vòng vo mấy lần, đột nhiên nói: "Xét cho cùng, không thể để Cầu Chấn có quá nhiều tiền. Tào đại ca không phải đã đưa cho ngài sổ sách ghi chép các thân hào chi viện sao? Ngài liệt kê ra vài kim chủ lớn nhất, tìm cách cắt đứt tài nguyên của Cầu Chấn. Mặt khác Tào Thịnh đại ca phải tiến triển tốt hơn, nếu như mấu chốt là huynh ấy ngã xuống, cục diện thật sự không dễ xoay sở."

Suy nghĩ của Lạc Vân thuần túy là suy nghĩ của thương nhân, Cầu Chấn đã muốn mở rộng bán, vậy thì cắt đứt tài nguyên tiền bạc hiện tại của hắn ta là được.

Hàn Lâm Phong hai mắt không khỏi sáng lên, cúi đầu nhịn không được hôn Lạc Vân một cái: "Cách này của nàng không tệ, để ta suy nghĩ lại một chút."

Bây giờ Cầu Chấn đã cướp đi thành quả của nghĩa quân, nếu không ngăn cản, hậu quả khó mà lường được.

Song Hàn Lâm Phong lại gặp trở ngại với thân phận của mình, không có cách nào lao thẳng đến phục vụ dưới trướng Triệu Đống. Hiện giờ hoàng trữ chi tranh ngày càng gay gắn, biên quan thì loạn trong giặc ngoài cùng tồn tại.

Điều hắn có thể làm, là bảo vệ tốt người nhà đầy phủ, làm chút chuyện nhỏ không đáng kể cho Triệu Đống Tướng quân, phụ trợ y ổn định biên quan.

Mắt thấy hoa nở xuân về, cỏ cây tươi tốt, người Phất Kim ngo ngoe động đậy.

Lại nói tới Cầu Chấn, vốn cho rằng đến Tây lương thảo doanh một chuyến là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nào ngờ, hắn ta là người đầu tiên bị bức tường thành chặt chẽ của Tây đại doanh làm bất ngờ, tiếp đến là chịu một đao tại thôn Phượng Vĩ.

Kẻ chống lại hắn ta không chỉ có chiêu thức lạnh thấu xương, mà còn gọi ra tên của hắn!

Sau lần phục kích ở rừng Quỷ, Cầu Chấn lần nữa chật vật trở về, vết thương sau lưng sâu lộ cả xương, lang trung phải dùng dây câu khâu lại.

Thế nhưng so với vết thương bỏng rát trên lưng, trong lòng Cầu Chấn càng nóng hơn – nam nhân anh tuấn có thể gọi tên của hắn ta kia rốt cuộc là ai? Thân thủ cao mình như thế, không có khả năng không có danh hào trong Ngụy quân!

Hắn đi đi lại lại trong bụng một vòng vẫn không thể xác định được là ai. Chẳng lẽ người đó là tiểu Tướng Triệu Quy Bắc?

Nhưng nhìn tướng mạo, có vẻ tuổi tác phải lớn hơn Triệu Quy Bắc một chút! Hơn nữa nhìn mặt mày, hình như mang huyết thống dị tộc... Chưa từng nghe tổ tiên của Triệu Quy Bắc có người của dị tộc.

Hắn gọi mật thám đang làm việc ở Lương châu tới, miêu tả đại khái tướng mạo của người đó.

Mật thám cũng bối rối, chỉ nói nghe không giống với dáng vẻ của Triệu Quy Bắc.

Nơi đây là Bắc địa, không ít người địa phương thông hôn với dị tộc sinh con, cho nên người có mặt mày mang dáng vẻ dị tộc, bên trong Ngụy quân cũng không ít, nhưng phần lớn mặt mày sâu rộng mà thôi, không tính là anh tuấn...

Mọi người dường như đều tự động bỏ qua bao cỏ ở Bắc Trấn Vương phủ kia, dù sao phế vật như vậy, một chút hoài nghi cũng đều là lãng phí tâm sức.

Song phòng vệ ở thôn Phương Vĩ vững chắc như vậy, xem ra Hàn Lâm Phong kia có không ít thủ hạ tài ba!

Ngay lúc Cầu Chấn trăm mối vẫn không có cách giải, một đám binh mã khác hắn phái đi cuối cùng cũng không làm nhiệm vụ thất bại, đem Tào Bội Nhi toàn vẹn mang về.

Nhìn thấy Tào Bội Nhi cuối cùng cũng được đưa về, Cầu Chấn thở phào một hơi, mỉm cười nghênh đón vị hôn thê của mình. Nhưng khi đến gần, Tào Bội Nhi liên đưa tay hung hăng tát Cầu Chấn một cái.

Cầu Chấn không kịp phản ứng, bị đánh cho quay mặt đi, sau đó chặm rãi quay đầu híp mắt nhìn vê fphía Tào Bội Nhi.

Tào Bội Nhi trừng to mắt, lạnh lùng nói: "Cha ta nói ngươi chuốc thuốc mê người, ta vốn dĩ không tin... Cho tới khi ngươi đưa thuốc cho ta, chính xác là thuốc mê! Ngươi nói xem, tại sao lại đối xử với cha ta như vậy?"

Cầu Chấn dùng đầu lưỡi chạm đến quai hàm bị đánh đau, vô vị cười một tiếng, liếc mắt qua nói: "Cô đã biết lý do, sao lại còn trở về?"

Tào Bội Nhi dùng ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mắt, bộ dáng hắn vừa thờ ơ vừa vô lại, thật sự là vừa yêu vừa hận.

Trong lòng nàng ta mặc dù rõ ràng lời nói của cha có lẽ là thật, nhưng nàng ta không thể buông được nam nhân này, trong lòng càng hy vọng hắn có thể nói ra lý do hợp lý để thuyết phục chính mình.

Không ngờ sau bao vất vả khổ cực trở về, nàng ta chỉ nhận lại một gương mặt với nụ cười đầy vô vị, Tào Bội Nhi giờ khắc này vừa hoảng hốt vừa tức giận, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Cầu Chấn ôm khóe miệng nhìn nàng ta khóc một hồi, lúc này mới đi tới ôm lấy bờ vai nàng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: "Người khác không hiểu ta, nàng còn không hiểu ta? Ta đối với Tào thống lĩnh hết lòng kính trọng, chỉ là ta và ngài ấy có quan điểm quá khác biệt về tương lai của nghĩa quân sau này. Phụ thân nàng một lòng muốn đi con đường cầu hòa, tin rằng triều đình sẽ thay đổi thái độ, chấp nhận thân phận của ngài ấy và cùng nhau thu phục đất đai quê hương. Còn ta và cẩu Hoàng đế lại có huyết hải thâm cừu, làm sao có thể chấp nhận cầu hòa? Không phải nàng hiểu rõ con người ta sao? Ta chỉ khiến cha nàng ngủ vài lần, không hại đến tính mạng của ngài ấy, sao nàng cũng muốn cùng phụ thân nàng chất vấn ta?"

Nghe lời này của hắn, Tào Bội Nhi lại sinh ra vài phần áy náy. Đúng vậy, quan điểm của Cầu Chấn và phụ thân luôn luôn bất đồng với nhau.

Huống hồ cả nhà Cầu Chấn đều chết trong thay Hoàng đế Đại Nguy, muốn hắn quy hàng triều đình, chẳng phải là nhận tặc làm cha hay sao? Cha quả thực đang làm khó Cầu lang...

Cầu Chấn hiểu rõ nữ tử này, mặc dù trông có vẻ như mèo hoang giương nanh múa vuốt, thế nhưng thực tế tai lại mềm, lại mê mệt hắn vô cùng. Đối với dạng nữ tử này, không nên quá khom lưng, chỉ cần tỏ ra chút yếu đuối, thêm mấy phần nhan sắc nữa là được.

Quả nhiên vừa nhắc tới cả nhà Cầu gia bị chém đầu, Tào Bội Nhi xuống giọng không ít, mang theo vài phần ngượng ngùng nói: "Đúng là phụ thân ta không đủ thông cảm ngài, nhưng ngài cũng không thể..."

Cầu Chấn nhẹ nhàng ngắt lời nàng ta: "Nàng chưa từng đọc qua mấy ngày sách, tầm nhìn cũng không đủ xa, ta không quá đòi hỏi gì ở nàng. Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, ta bây giờ đã chiếm được Gia Dũng châu, sĩ khí toàn quân trên dưới được nâng cao. Đợi đến khi ta bình định được giang sơn, chancứ chắn sẽ dẫn nàng theo tự mình đến chỗ Tào công dập đầu nhận lỗi, mặc cho ngài ấy tùy ý trách phạt... Nhưng trước lúc đó, ta không thể xử lý hoàn mỹ những ân tình này, cũng không hy vọng nữ nhân của ta không biết đại cục, lôi kéo chân sau của ta, Bội nhi, nàng sẽ cùng ta sóng vai đứng cùng một chỗ chứ?"

Tào Bội Nhi nhìn Cầu Chấn, lúc hắn nói lời này khí thế bức người, như thể đã làm vua cả thiên hạ. Nếu nàng ta cứ liên tục gây rắc rối, chẳng phải cũng chỉ là một thôn nữ thiển cận thôi sao? Nàng ta làm sao có thể xứng làm nữ nhân bên cạnh hắn, mẫu nghi thiên hạ tương lai?

Tướng mạo thường thường khiến Tào Bội Nhi vừa ngay khi đứng trước tướng mạo xuất chúng của Cầu Chấn liền tự ti mặc cảm, nếu lại không có phẩm đức bên trong, thì nàng ta có tư cách gì để đứng bên cạnh nam nhân xuất sắc như vậy?

Vì vậy Tào Bội Nhi từ trước đến này đều một lòng muốn làm một người vợ hiền của Cầu Chấn.

Bởi vậy khi Cầu Chấn hỏi, nàng ta không tự chủ mà thu lại vẻ kiêu ngạo, tin phục gật gật đầu – Cầu lang đã không còn người thân nào trên thế gian nữa, nếu ngay cả nàng cũng không ủng hộ không tin hắn, chẳng phải hắn sẽ cô độc nửa đời còn lại sao?

Nhìn thấy sự thương tiếc trong ánh mắt Tào Bội Nhi, ý cười của Cầu Chấn càng sâu hơn. Bởi vì hắn biết, hịch văn ngáng chân của Tào Thịnh rốt cuộc cũng có thể thuận lợi gạt bỏ!

Tình hình kế tiếp diễn ra đúng như dự liệu lúc trước của Tô Lạc Vân, sau khi Tào Bội Nhi về bên người Cầu Chấn, lập tức thành thân.

Tào Bội Nhi cũng tuyên bố với bên ngoài, phụ thân bệnh nặng, đã đi đến một nơi thanh tịnh để dưỡng bệnh. Hịch văn trước đó lưu truyền từng châu huyện, chính là có người giả mạo tên tuổi của phụ thân viết ra, không thể tin!

Chẳng mấy chốc, trong nghĩa quân đều đồn ầm lên, hịch văn Tào Thịnh tự mình viết kia là giả. Việc Tào tiểu thư chủ động trốn từ tay tặc nhân về đã chứng minh Cầu Chấn và Tào thống lĩnh không hề mâu thuẫn với nhau, lời đồn đại trước đó đều là hắt nước bẩn Cầu Chấn.

Mượn cơ hội thành thân, Cầu Chấn kiếm được rất nhiều tiền, rất nhiều thân hào quan hệ mật thiết với Tào Thịnh nhao nhao gửi tiền biếu.

Nói là tiền biểu, thật ra là tiền đặt cọc bảo hộ bình an về phần mình. Dù sao hiện tại Cầu Chấn thế như chẻ tre, vụng trộm cho chút bạc này giữ cho mình một đường lui, mới là con đường sinh tồn trong loạn thế.

Trong đó có một vị kim chủ thần bí đưa đến một số lượng khổng lồ nhất, chỉ cần vị kim chủ thần bí đo gom góp vàng bạc giao phó ra, Cầu Chấn sẽ hoàn toàn không có nỗi lo về sau!

Tóm lại, Cầu Chấn cuối cùng cũng ổn định được quan tâm, qua ít ngày nữa, trong tay cũng có nhiều tiền bạc. Mặc dù bởi vì cuộc nội chiến lúc trước bị mất khí thế, nhưng tập hợp lại, không thành vấn đề.

Chỉ là lúc trước hắn ta ở thôn Phượng Vĩ bị một người thần bí chém một đao, vết thương rất nặng, cần điều dưỡng thêm, hơn nữa cần phải chuẩn bị lương thảo binh khí, muốn lấy lại sức lực để tiến lên, hắn ta cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

Bởi vì Gia Dũng châu thất thủ, tiền tuyến không ngừng đến gần Lương châu, mặc dù chiến hỏa vẫn chưa tới, nhưng rất nhiều người nhà thân hào quan lại đã bắt đầu thu xếp rút lui.

Theo ý của Tông Vương phi, cũng nên học theo gia quyến Vương Quân, sớm rút đến Huệ thành.

Nơi đó chốn phồn hoa, khí hậu cũng tốt hơn so với Lương châu, trước mắt thời cuộc rung chuyển, coi như Vương phủ bọn họ bỏ đất tạm thời tránh nguy, nghe cũng có lý.

Nghe nói đám quân phản loạn kia rất dã man, lúc đánh Gia Dũng châu, không ít những nữ nhi nahf giàu có đã bị đám kỵ binh đó bắt đi, xem như cống phẩm khao thưởng tam quân, thậm chí còn bị giáy xéo đến phát điên.

Trong nhà vàng bạc cũng không có gì, nhưng nữ nhi của bà ta đang trong độ tuổi phơi phới, không thể để nàng ta rơi vào hiểm cảnh như vậy.

Bắc Trấn Vương lại khác. Ông ta nói Lương châu là đất của mình, sao lại có đạo lý chạy trốn trước cả bách tính của mình?

Năm đó Thánh Đức tiên đế đã dũng mãnh cỡ nào? Ngài đi trước dẫn quân, rủi ro bị bắt nhưng không chật vật bỏ chạy. Ông ta là tử tôn của Thánh Đức Hàn gia, không thể để tổ tông của mình bị bôi đen được.

Cho nên, hôm nay Hàn Lâm Phong mang theo Lạc Vân về Vương phủ ăn cơm, đã thấy Vương phi và Vương gia bởi vì việc này mà cãi nhau.

Cuối cùng Vương gia cũng không thèm nói chuyện với Vương phi nữa, trực tiếp hỏi nhi tử: "Ý con thế nào?"

Hàn Lâm Phong đặt đũa xuống, kính cẩn đáp: "Bây giờ nói rút lui thì còn hơi sớm, dù sao đại quân của Phò mã gia còn chưa tới. Nhi tử có lòng tin vào Triệu Tướng quân, không ngại chờ thêm."

Tông Vương phi thấy Thế tử không đứng về phía mình, liền hừ lạnh nói: "Con không đau lòng cho muội muội thì cũng phải đau lòng cho thê tử của con, nghe nói thôn Phượng Vĩ kia bị tặc nhân phục kích. Lạc Vân ngày thường xinh đẹp, mắt lại mù, con không lo nó rơi vào tay phản tặc sao?"

Mặc dù Lạc Vân đã khôi phục cảm giác với ánh sáng, nhưng thị lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như trước nên không dám rêu rao khắp nơi.

Nghe bà bà nói mình mắt mù, nàng cũng mỉm cười, ôn nhu nói: "Con đều nghe Thế tử, ngài ấy đã nói tạm thời không sao, con cũng không muốn quan tâm tới những cái đó..."

Tông Vương phi cười lạnh nói: "Phải, ai cũng biết con là người đức hạnh. Lần bị mắng trước, con giúp đỡ Phong nhi vận chuyển lương thảo nhưng lại không nói cho ta một tiếng, theo ta thấy, không chỉ không thèm quan tâm, ngay cả cái miệng cũng lười!"

Giờ đây, chuyện Tô Lạc Vân lấy danh nghĩa thương nhân giúp Hàn Lâm Phong vận chuyển lương thảo, quân quyến toàn Lương châu đều biết. Hàn Lâm Phong cũng tuyên bố với bên ngoài, là sợ phản quân cướp lương thảo nên mới làm như vậy để tạo bỏ bọc.

Nhưng trước đó Lạc Vân vẫn không nói một lời nào với Tông Vương phi. Dù Tông Vương phi mấy lần phái người đến khiển trách nàng, nàng cũng không có nửa câu phản bác, miệng chặt chẽ cực kỳ.

Đến mức khi chân tướng bại lộ, Tông Vương phi vì lúc trước phái người mắng nàng quá nặng, có chút không hạ mình xuống được.

Lạc Vân biết Tông Vương phi lại ẩn ý, liền nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thế tử vận chuyển cái gì ngay cả con cũng không biết, cái miệng lười nhất chính là ngài ấy! Làm hại con còn tưởng rằng ngài ấy mua đò cho con thật, thành ra không vui một trận! May mà mẫu thân sau đó phái người khiển trách con, để cho con biết gia phong cơ bản của Vương phủ, khiến con cảm thấy ân hận, nghĩ thấy mình không biết quan tâm mà chỉ đòi hỏi Thế tử quá nhiều thứ. Nếu không có vậy, con đã làm loạn một trận với Thế tử rồi!"

Lời này của Lạc Vân khéo léo đưa đẩy như ngâm trong ba lượng dầu vừng, đầu tiên là tẩy cho mình sạch sẽ, lại khen mấy trận bà bà phái người đến mắng không có uổng phí, cuối cùng còn nói rằng bản thân mình và bà bà đều là bị miệng lưỡi nam nhân lừa gạt.

Từ khi Lạc Vân bị Hàn Lâm Phong mắng đừng coi mình là môn khách và xông lên trước mặt hắn trong mọi việc, Tô Lạc Vân biết nghe lời, lần nào cũng đẩy phu quân của mình ra chắn hồng thủy ngập trời, không chút nhân từ nương tay.

Hôm nay là tiệc đoàn viên, xét thấy Tông Vương phi lại muốn tìm gốc rễ, Lạc Vân nhanh chóng tế phu bảo mệnh, đem tội lừa bịp mẫu thân đổ lên đầu Hàn Lâm Phong.

Hàn Lâm Phong cũng thản nhiên nhận lấy cái nồi lão bà ụp lên mình: "A Vân nói không sai, quân cơ này dĩ nhiên con không thể nói trước với nàng. Mẫu thân muốn trách thì hãy trách con."

Tông Vương phi không mắc mưu, hừ lạnh một tiếng. Tuy vậy câu chuyện của hai phu phụ này đẩy tới đẩy lui, bà ta cũng không nên khơi lại để khó xử con dâu.

Vương gia đã không chịu đến Huệ thành, bà ta cũng lười nói chuyện với bọn họ, chỉ ân cần gắp thức ăn cho nhi tử Hàn Tiêu của mình.

Gần đây Hàn Tiêu được thư viện cho nghỉ dài hạn, cho nên những ngày này cậu ta cũng trở về ở lại Vương phủ.

Đối với huynh trưởng, Hàn Tiêu không cảm thấy hứng thú cho lắm, đối với chiến loạn tới gần cũng không có chút phản ứng nào, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn lo vô cớ.

Cậu ta thích phong nhã, bây giờ rảnh rỗi trở về, cảm thấy trong phủ có một tẩu tử tục nhân, tăng thâm mấy phần tục khí.

Thế là tiểu công tử một lòng muốn lập một thi họa xã ngay tại trong phủ nhà mình, tập hợp vài tài tử Lương châu, thể hiện một chút tài hoa đã tôi luyện ở Huệ thành.

- -----------HẾT CHƯƠNG 82------------

Bình luận

Truyện đang đọc