TÔI BẮN SƯNG BỤNG CHỒNG CŨ


Tạ Ngộ thay áo sơ mi, bước ra khỏi văn phòng, chân ngừng lại.
Hắn xoay người, giọng lạnh băng: “Tôi béo không?”
Cổ thư ký Vương bất giác ớn lạnh.
… Câu hỏi chí mạng.
Tuy dạo gần đây đúng là sếp Tạ trông có mũm mĩm hơn, nhưng thư ký Vương nào dám nói thật.
“Không có, sao sếp lại béo được?” Hắn cười nịnh bợ: “Sếp Tạ ngài là dáng người ma quỷ.”
Trước kia đúng là như vậy, Tạ Ngộ có sáu múi cơ bụng đẹp đẽ đáng lấy làm kiêu hãnh cùng vai rộng mông vểnh.
Nhưng bây giờ…
Tạ Ngộ sờ mỡ bụng mềm nhũn, mặt thình lình nhìn thẳng:
“Hủy hết xã giao tháng này, hẹn PT 8 giờ tập.”

Ngoài đến phòng tập thể thao, Tạ Ngộ còn chuẩn bị đi đến phòng khám riêng của Nghiêm An kiểm tra sức khỏe toàn thân.
Trên đường về nhà gặp tắc đường.
Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn gọi điện thoại cho Nghiêm An.
“Người mệt mỏi, thích ngủ, không thể tập trung vào công việc?”
Tạ Ngộ “ừ”.
Nghiêm An dừng lại rồi nói: “Anh có nghĩ tới khả năng là vì túng dụng quá độ không?”
Tạ Ngộ: “…”
Nghe cũng có vẻ hợp lý.
Trong khoảng thời gian này, tần suất hắn và Lục Doanh Châu ấy ấy đúng thực hơi cao, bao đều mua theo thùng.

Ba tháng ngắn ngủi đã vượt xa ba năm.
Nghĩ cho thân thể mình, Tạ Ngộ tự nhủ, cần phải cấm dục.
Nhưng tới khi đến biệt thự.
Hắn vừa xuống xe, nhìn thấy Lục Doanh Châu chạy như bay về phía mình, vui vẻ gọi: “Ông xã!”
“Anh nhớ ông xã.” Người nọ ôm lấy hắn như con chó lớn lông xù, đầu dụi dụi vào cổ hắn.
Tạ Ngộ vừa đáng xấu hổ quyết tâm cấm dục: Dục này, khỏi cấm đi.
“Em cũng nhớ anh.” Hắn trầm giọng nói.
Rõ ràng mới chỉ gặp nhau có một ngày.
Lục Doanh Châu nắm lấy tay hắn, mười ngón co chặt.
“Đi ăn cơm thôi ông xã, anh nấu cháo hải sản ông xã thích ăn này.”
“Ừm.”
Tạ Ngộ để mặc đối phương dắt tay mình đi về phía trước, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Bữa tối trên bàn ăn hết sức phong phú.
Ngoài cháo hải sản để trong niêu, còn có thêm gà nướng, vịt quay, bò hầm, cá om dưa bếp Ninh nấu… toàn là mấy món ngon mà hai người họ thường ăn.
Lục Doanh Châu kéo ghế bảo Tạ Ngộ ngồi xuống trước, sau đó đặt bát nhỏ đựng đầy cháo nóng nóng hôi hổi xuống trước mặt hắn.

Thịt cua vàng tươi cùng tôm màu cam bóc vỏ, nấm hương phối với rau xanh xắt nhỏ nom đến là ngon miệng.
Cháo loãng trắng như sữa vừa thơm vừa ngọt, lần nào cũng có thể làm ngón trỏ Tạ Ngộ cong lên, ăn mãi không chán.
Chỉ là hôm nay không biết vì sao, hắn không có khẩu vị lắm.
Nhưng đây dù sao cũng là người yêu tự tay xuống bếp, Tạ Ngộ vẫn cầm lấy bát, chật vật nhấp từng ngụm một.
“Sao lại như bị tra tấn vậy.” Lục Doanh Châu cười rồi múc cho hắn thêm một muôi nữa.
Tạ Ngộ lặng lẽ thở dài.

Đúng là phiền não ngọt ngào.
Hắn cúi đầu tiếp tục ăn, bỗng cảm thấy bụng dạ nôn nao…
“Ọe!” Tạ Ngộ không nhịn được nghiêng người há miệng nôn.
Lục Doanh Châu vội vàng sốt sắng vỗ nhẹ lên lưng hắn, “Làm sao vậy? Trong người không khỏe à? Để anh gọi bác sĩ Nghiêm tới đây luôn…”
“Không sao, em định mấy ngày nữa tới phòng khám một chuyện, muộn vậy rồi đừng gọi cho bác sĩ.” Tạ Ngộ rút khăn giấy ra chùi.
Lục Doanh Châu đưa cốc nước ấm qua, lo lắng nói: “Để anh bảo quản gia lấy ít thuốc cho ông xã.”
Hắn nghĩ đối phương bị đau dạ dày.
“Ừ, lấy thuốc đau dạ dày là được.” Tạ Ngộ cũng nghĩ là đau dạ dày, ngồi thẳng nghỉ ngơi một lúc rồi cầm lấy muỗng tiếp tục ăn cháo.
“Đừng ăn nữa!” Lục Doanh Châu ngăn hắn.
Tạ Ngộ ôm bát không chịu nhả, gằn từng chữ: “Không được, đây là cháo anh nấu cho em mà, em phải ăn hết.”
“Nôn rồi mà vẫn còn ăn?” Lục Doanh Châu đoạt bát đi không cho hắn cự nự, mà cứ thế đổ cháo vào thùng rác.
Tạ Ngộ lại thấy hơi đau lòng, lẩm bẩm: “Anh làm vậy là lãng phí thức ăn.”
“Vẫn đỡ hơn để ông xã nôn tiếp.” Lục Doanh Châu xoay người đi lấy thuốc.

Tạ Ngộ nuốt thuốc, cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Đồ ăn trên bàn, hắn chỉ ăn một bát tô cá om dưa chua cùng cơm.
Ăn xong, Tạ Ngộ nhanh chóng tìm đường sống: “Không phải em không thích ăn cháo anh làm, anh đừng hiểu lầm.”
“Anh biết.” Lục Doanh Châu xoa đầu hắn, nói: “Ăn lâu như vậy chắc chắn là chán rồi, chờ tới lần sau ông xã muốn ăn, anh lại làm cho ông xã ăn.”
“Vâng.”
Không có cảm giác hiểu lầm thật tốt.
Lòng Tạ Ngộ thấy ngọt.

Nhưng hắn vừa ngồi trên ghế chưa được bao lâu, bỗng nhiên nhớ tới cái bụng mũm mĩm của mình, bèn lập tức đứng lên nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi!”
Lục Doanh Châu: “Vâng.”
Đi dạo là hoạt động của hai người sau khi ăn hằng ngày.
Bọn họ nắm tay nhau đi vòng quanh biệt thự, tản mạn không đích đến.

Mùa hè ve kêu không ngớ, đèn đường tờ mờ chiếu rọi 2 bóng người nghiêng nghiêng.
Tạ Ngộ nhìn điện thoại nói: “Chốc nữa, 8 giờ em phải đến phòng tập thể thao, anh muốn đi cùng không?”
Lục Doanh Châu gật đầu, cười nói: “Sao bỗng nhiên lại đi tập thể thao.”
Ba tháng quen nhau, ngày nào bọn họ cũng dính vào nhau, có tập thể dục cũng là ở trên giường.
Tạ Ngộ vỗ xuống bụng, bực bội nói: “Em béo lên rồi, phải giảm béo.”
“Thế hả? Béo á? Lại đây anh sờ thử xem nào.”
Bàn tay to rộng của hắn chạm vào phần bụng đẫy đà, phảng phất như có dòng điện chạy khắp người.

Tạ Ngộ mẫn cảm run lên, không nhịn được rên khẽ… xấu hổ quá.

Mình bị làm sao vậy? Chỉ là bị sờ bụng thôi mà, trước kia đâu có như vậy.
Bên tai vang lên tiếng cười khẽ của Lục Doanh Châu: “Vừa xinh mà, anh thích.”

Giọng nói nam tính gợi cảm lọt vào màng nhĩ, làm người ngứa ngáy.
Tạ Ngộ không nhịn được nghĩ, bảo sao cư dân mạng đều nói giọng Lộc Kiến có thể khiến màng nhĩ mang thai.
Nếu không phải ngũ âm Lục Doanh Châu không được đầy đủ, hắn đổi nghề đi làm ca sĩ chắc chắn cũng sẽ hot.
“Anh thích thật hả? Đừng có lừa em.” Tạ Ngộ trừng hắn.
Thực ra chỉ là miệng cọp gan thỏ.
Trong lòng Tạ Ngộ rất sợ Lục Doanh Châu sẽ chê mình.
Thân là giống đực, Tạ Ngộ đương nhiên thừa hiểu bọn họ đều là động vật yêu bằng mắt.
Trên đời làm gì có người đàn ông nào thích mỡ bụng?
Lục Doanh Châu lại xoa thêm vài cái nữa, xúc cảm mềm mại như thạch trái cây.

Hắn tươi cười nói:
“Thích mà.

Anh thích kiểu người như ông xã.

Chó mới thích gặm xương.”
Câu này nghe bùi tai thật, nhưng Tạ Ngộ không ngu mà coi là thật.
Chắc chắn phải đến phòng gym.
Hắn sẽ lẳng lặng luyện dáng vóc chuẩn chỉnh trở lại, sau đó làm Lục Doanh Châu rớt hàm.


Bình luận

Truyện đang đọc