TÔI BẮN SƯNG BỤNG CHỒNG CŨ


Có vài người nói không yêu tức là không yêu, nhưng Tạ Ngộ không phải loại người ấy.
Hắn cố chấp, nhạy cảm mà chậm nhiệt.

Tựa như ngọn lửa liu riu, từ lần đầu chú ý đến Lục Doanh Châu thời niên thiếu, rồi đến thích, rất thích, thích chết đi được, yêu khảm sâu vào linh hồn… dùng biết bao nhiêu năm mới đạt đến điểm sôi.
Tạ Ngộ thừa hiểu, muốn quên đi Lục Doanh Châu, may mắn hẳn cũng sẽ mất rất nhiều năm.
Không gặp may thì có khi còn mất cả đời.

Lục Doanh Châu đã quên mình đi ra khỏi phòng bệnh như thế nào.
Chân như không nghe theo sai bảo.

Hắn dừng lại tại chỗ, cứng ngắc cất bước đi như con rối gỗ bị giật dây.
Nhân cách thứ ba: “Anh đi thật đấy à?”
Lục Doanh Châu không trả lời, khi đẩy cửa ra, hành lang ầm ĩ như thể hồi ức xa xăm phủ đầy bụi gào thét cuốn tới.
Hắn nhắm mắt.
Nồng nặc mùi nước sát trùng.
Cảnh tượng bác sĩ, hộ sĩ và người nhà bệnh nhân đi lại hối hả.
Phó Tu Chi ngồi trên băng ghế trong góc, tay xách theo một túi cơm nắm mới mua.

Bên dưới mí mắt là hai quầng thâm to tướng, lộ ra mỏi mệt rõ ràng.
Lục Doanh Châu dừng tầm mắt lại trên cái chiếu cuộn cạnh hắn, rồi lại dời đi.
Người này tối qua thế mà thật sự ngủ ở cửa.
Hắn còn tưởng người có thân phận địa vị như Phó Tu Chi sẽ không làm được chuyện như vậy.
Nhân cách thứ ba cảm thán: “Gắng dữ.

Anh ta thích Tạ Ngộ đến vậy sao?”
Lục Doanh Châu: “Ừ.”
Nhớ tới lại quá khứ, thời đại học Phó Tu Chi theo đuổi Tạ Ngộ còn khoa trương, nói là móc tim móc phổi cũng không quá mức.

Người giống hắn thực ra cũng không ít.

Xung quanh Tạ Ngộ không thiếu người yêu hắn.
Phó Tu Chi nhìn thấy hắn, lồm cồm bò dậy, cắn răng nói: “Anh, anh tối qua…”
Lục Doanh Châu: “Nghe lén mệt lắm đúng không?”
Phó Tu Chi: “…”
Đúng là mệt thật.
Lục Doanh Châu duỗi chân đi ra ngoài.
Phó Tu Chi nhìn người đàn ông trước mặt, không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc ghen ghét.


Từ đại học đến giờ, đối phương luôn có được những thứ và người hắn tha thiết ước ao dễ như trở bàn tay.
“Này, anh định đi thật à?” Hắn gọi Lục Doanh Châu lại.
“Tạ Ngộ tỉnh rồi, chốc nữa tôi còn có công việc.”
Người đàn ông xoay người đi.

Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ hắt lên vách tường, hình thành nên hai ranh giới rõ ràng, hắn vừa hay đứng vào đúng đường sáng kia.

Áo sơ mi màu xanh da trời bị nằm nhàu ôm lấy bờ vai rộng vô cớ khiến người khác cảm nhận được sự lạnh nhạt hờ hững, áp bách.
Mặc dù đã trôi qua lâu như vậy, hắn vẫn chẳng khác gì thiếu niên năm xưa kinh diễm người người.
Phó Tu Chi nuốt nước miếng, bao lời vốn chặn ngang cổ họng cuối cùng đều biến thành một câu đe dọa mềm oặt:
“Anh đối xử tốt với Tạ Ngộ một chút cho tôi!”
Lục Doanh Châu nhẹ nâng hai mắt, đồng tử màu nâu lẳng lặng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, có lẽ là một đám mây, hoặc là chim chóc đậu trên nhánh cây xanh mướt.

Phó Tu Chi cảm thấy mình bị xem thường, trong lòng nhất thời lại không nổi giận được.

Chỉ có cảm giác bất lực đến cùng cực.

Chung quy, dẫu hắn nỗ lực ra sao, vứt bỏ luôn tự tôn, trong cảm nhận của Tạ Ngộ cũng chẳng bằng được một ngón tay của đối phương.
Lục Doanh Châu: “Anh dựa vào đâu mà bắt bẻ người khác, anh hoàn toàn có thể tự đối xử tốt với Tạ Ngộ.”
Nói rồi đi về phía thang máy.
Không biết những câu này đã kích phát vào đâu.
Phó Tu Chi đỏ mắt quát từ sau lưng hắn: “Anh tưởng tôi không muốn? Nhưng Tạ Ngộ chỉ thích anh!”
Leng keng.
Cửa thang máy mở.
Lục Doanh Châu biến mất phía sau cửa không buồn quay đầu lại.
Nhân cách thứ ba chùi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cảm động quá, quả nhiên xem người khác yêu nhau vẫn hay hơn.”
Lục Doanh Châu: “?”

Buổi sáng cổng bệnh viện người đến người đi.

Chỗ đậu xe đều bị chiếm sạch
Lục Doanh Châu không thể không đeo khẩu trang, mũ, kính râm, vũ trang kín mít mới có thể lên một chiếc xe taxi.
“Tài xế, đến số 128 đường Vĩnh Khang.”
Hắn hạ cửa sổ xe xuống, gió nhẹ lạnh lẽo phả vào mặt.
Cảnh đường phố không ngừng lùi về phía sau, phố lớn ngõ nhỏ, quảng cáo thực phẩm thương phẩm, màn hình lớn ở trung tâm thành phố phồn hoa đều chiếu khuôn mặt độc nhất vô nhị của Lộc Kiến.
Trong video trên màn hình lớn, nữ MC nói: “Tuy đã biến mất gần một năm, nhưng sức nóng từ Lộc Kiến mang đến vẫn không hề giảm đi.

Tới ngày hôm nay, anh đã trở thành một biểu tượng văn hóa, thành đại diện thương hiệu của thành phố chúng ta.


Cùng với bộ phim mới “Kình Đảo” của đạo diễn Lý sắp khai máy, chúng ta hãy cùng chờ đợi tác phẩm tiếp theo của Lộc Kiến nào…”
Những người trẻ tuổi là học sinh, dân văn phòng đi ngang qua đều ngửa đầu nhìn về phía màn hình, trên mặt chứa sùng bái.
Tài xế nhìn rồi cũng cảm thán nói: “Giờ Lộc Kiến sắp xâm lược thành phố chúng ta rồi.”
Lục Doanh Châu chẳng có cảm giác gì về chuyện này.
Có lẽ, theo đời sống sự nghiệp dài dằng dặc này, hắn đã sớm quen với việc ở trên cao.
Giọng nhân cách thứ ba có chút ngưỡng mộ: “Không nhìn ra đấy, anh nổi tới vậy cơ hả.”
Lục Doanh Châu đáp có lệ: “Cũng nổi vừa vừa, chủ yếu là vì tôi có chí hơn anh.”
Nhân cách thứ ba như bị giẫm phải đuôi, bỗng nhiên nhảy dựng dậy: “…… Nhặt rác thì làm sao? Anh đang khinh thường công nhân bảo vệ môi trường đấy hả? Hừ.”
“Không phải thế.”
Thời tiểu học, giáo viên hỏi bọn họ ước mơ tương lai muốn làm gì.
Không ít người giơ tay: “Em muốn làm cảnh sát!” “Em muốn làm bác sĩ” “Em muốn làm luật sư”…
Tóm lại, đều muốn làm người có ích cho xã hội.
Chỉ mình Lục Doanh Châu hoang mang không trả lời được.
Ước nguyện ban đầu của hắn chưa bao giờ là trở thành diễn viên.
Nếu được phép, Lục Doanh Châu cũng muốn làm một người nhặt ve chai vô tư lự, tự tại trên đảo hoang.

Có lẽ là vì sinh ra nơi Bắc Kinh lạnh lẽo, hồi nhỏ hắn đã từng tha thiết ước ao cuộc sống bên bờ biển, mỗi ngày không cần làm gì, chỉ cần cởi trần nằm phơi nắng cả ngày, có hứng thì nhặt vài cái vỏ sò.
Nhưng quy tắc thế giới này không vận hành như vậy.
Hiện thực thật tàn khốc.
Hắn sợ nước.

Hơn nữa, dần dà, Lục Doanh Châu biết mình không thể làm một người vô dụng.
Người vô dụng nằm ở tầng chót xã hội sẽ bị khinh thường, những kẻ đứng trên có thể thoải mái chà đạp bọn họ.
Ngày mẹ hắn chết đi ở Tạ gia, Lục Doanh Châu đã biết tương lai mình nhất định phải làm một người có ích.

Hắn sẽ có rất nhiều tiền, được vạn người tâng bốc.

Đi đến nơi đâu cũng nhận được tôn trọng xứng đáng.
Nửa tiếng sau, xe đậu trước phòng làm việc của Lộc Kiến.
Lục Doanh Châu bước đi vào.
Những người đang làm việc đều ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên lặng lẽ tụm lại:
“Đó là Lộc Kiến phải không?”
“Trời đất! Lộc Kiến về rồi!”
“……”
Thùng!
Lục Doanh Châu đá cửa văn phòng ra,
Phương Trác há hốc miệng nhìn hắn: “Anh Lục?”

Hắn tháo kính râm xuống, tiện tay thả xuống sô pha, giữa mày mang theo mệt mỏi chính bản thân cũng không phát hiện ra:
“Lập tức liên hệ Lý đạo, tôi có thể vào đoàn phim bất cứ lúc nào.”

Đối với Lục Doanh Châu, hôm nay là một ngày bận bịu, tất bật.
Một ảnh đế đỉnh lưu biến mất gần một năm, công việc tồn đọng chất đống.
Không lâu sau khi hắn rời đi, Tạ Ngộ cũng nhờ quản gia gửi thư hợp đồng tới.
Về sau bọn họ có thể cùng nuôi dưỡng con cái mà không cần phải kết hôn.
Lục Doanh Châu chỉ xem lướt, tạm thời vẫn chưa phản hồi.
Hắn cảm thấy có lẽ mình cần thời gian suy nghĩ.
Phương Trác vốn đang lo lắng hắn sẽ hồi ức lại chuyện cũ, dù sao chuyện trong quá khứ nhìn theo hướng nào cũng quá kỳ lạ.

Mình còn lén cầm một khoản tiền kếch xù của Tạ Ngộ… nghĩ tới đây Phương Trác lại chột dạ.
Nhưng may mắn là Lục Doanh Châu hình như cũng không có ý đề cập chuyện cũ.
Chiều hắn gặp mặt đạo diễn Lý, chính thức ký hợp đồng xác định tuần sau sẽ vào đoàn bắt đầu quay.
Sau ba giờ có hai buổi chụp tạp chí, tối tham dự một sự kiện thương nghiệp.
Kết thúc công việc, trên đường về nhà.
Ngồi trên xe bảo mẫu, hắn còn bớt thì giờ gọi điện cho kế toán, nắm bắt tình hình kinh tế hiện tại của mình.
Thân là ảnh đế, Lục Doanh Châu đương nhiên không thể thiếu tiền.
Hắn nắm 25% cổ phần Giải Trí Tinh Môi.
Giới giải trí trong nước nổi tiếng là giàu có, hắn mua bất động sản đều mua theo lô.
Huống hồ sau khi ly hôn, luật sư xuất sắc còn giúp hắn thắng được một nửa tài sản của Tạ Ngộ.
Lúc ấy Lục Doanh Châu mới biết Tạ Ngộ giàu có tới mức nào.
Cả Tạ gia so sánh với hắn cũng chẳng đáng là cái đinh gỉ gì.
Vì Tạ Ngộ, hắn cũng theo đó bước vào đẳng cấp tỷ phú.
Nhưng hiện giờ hồi tưởng, Lục Doanh Châu lại rất hối hận.
Thật ra, chia đi một nửa tài sản của Tạ Ngộ chỉ là lời nói trong cơn giận của hắn.
Trải qua nhiều tra tấn như vậy, hắn chỉ muốn thống khoái trả thù Tạ Ngộ một phen, sau đó sẽ trả tiền về.
Chỉ là không ngờ được rằng, từ khi trí nhớ đến bây giờ đã gần một năm……
“Lục tiên sinh, định mức tài sản trước mắt của ngài là….” Kế toán báo cho hắn một con số đáng kinh ngạc.
Lục Doanh Châu sững sờ.
Sao không có giống trước gì vậy, thiếu vài chữ số rồi.
“Tiền của tôi đâu mất rồi?” Hắn hỏi theo bản năng.
Nếu dựa vào con số này, hắn căn bản không lấy được một nửa tài sản được chia kia.
Kế toán gửi số liệu chuyển khoản tới suốt đêm.
Lục Doanh Châu nhìn kỹ, mới phát hiện ngay từ nửa năm trước mình đã gửi tiền về lại cho Tạ Ngộ.
Có lẽ là “Lộc Kiến” làm.
Hắn lắc đầu, lấy thuốc tâm lý được kê đơn ra khỏi túi uống.
Phương Trác bên cạnh dè dặt mở miệng: “Lần này anh thật sự định chia tay Tạ Ngộ à?”
Lục Doanh Châu: “Chúng tôi đã quay lại bao giờ đâu.”
Phương Trác: “?”
Vậy anh tự thôi miên làm mình mất trí nhớ chạy tới đảo Ninh Sơn là để làm cái dì dẫy.
Lục Doanh Châu: “Đúng rồi, anh chuẩn bị sẵn sàng, tôi và Tạ Ngộ có khả năng sẽ bị tuồn ra tin tức xấu bất cứ lúc nào, cần thiết thì anh phải đi xử lý truyền thông.”
“Tin tức xấu? Tin tức gì?” Phương Trác kinh ngạc nói: “Nếu hai người vẫn còn muốn gặp mặt thì cứ tái hợp là được mà.”
Phương Trác tin tưởng với tình cảm của sếp Tạ dành cho Lục Doanh Châu, chỉ cần Lục Doanh Châu chịu mở miệng, sếp Tạ trăm phần trăm sẽ đồng ý.
Lục Doanh Châu ngừng rồi nói: “Tạ Ngộ mang thai.”

Phương Trác: “???”
Thời khắc ấy, mắt hắn trợn trừng to hơn cả ốc nhồi.
“Oát? Anh nói lại lần nữa tôi nghe?”
Lục Doanh Châu: “Tạ Ngộ có mang con của tôi.”
Phương Trác cảm thấy mình đã dùng hết định mức kinh hãi của cả năm.
Hoá ra anh giai này lặn lâu như vậy là để đi sinh con?
“Tôi không hiểu.” Phương Trác: “Đã như vậy mà hai người vẫn không tái hợp? Hay là định không giữ?”
“Quyết định sẽ sinh.”
Phương Trác: “Vậy mau chóng dẫn người ta tới Cục Dân Chính còn gì nữa!”
“Không phải ai sinh con cũng cần kết hôn.” Lục Doanh Châu liếc mắt nhìn hắn, “Trước kia, con anh đã học tiểu học rồi mà anh vẫn li dị còn gì?”
Phương Trác tức thì hơi xấu hổ.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, tương lai sẽ cùng Tạ Ngộ chăm sóc con cái.

Nhưng hai chúng tôi không thích hợp làm bạn đời.” Lục Doanh Châu cúi đầu không biết đang gửi tin nhắn gì, nói: “Có lẽ làm bạn sẽ thích hợp hơn.”
Phương Trác: “……” Sao tôi lại không tin lắm nhỉ?
Người dữ dằn như Tạ Ngộ, về sau bọn họ có ràng buộc con cái, ai biết sẽ có thể làm ra chuyện gì.
Phương Trác nghĩ ngợi, khuyên nhủ: “Anh cân nhắc lại đi.

Cho dù anh có muốn làm bạn, Tạ Ngộ cũng không thể nào đồng ý mà.”
“Tạ Ngộ đồng ý rồi.” Lục Doanh Châu quơ màn hình điện thoại trước mặt hắn.
Nhìn thấy lịch sử trò chuyện bên trên, Phương Trác hoàn toàn câm nín.
Thực ra tính tuổi, hắn nhiều tuổi hơn Lục Doanh Châu.
Ngẫm lại mình, li dị xong cả đời không qua lại với vợ cũ.

Thanh niên bây giờ đều chơi thoáng như vậy sao? Phương Trác không thể tưởng tượng nổi, dùng thân phận bạn bè cùng nuôi con… Lộc Kiến, Tạ tổng, không hổ là hai người.
……
10:53 sáng
Tạ Ngộ: [ Đính kèm《 Hợp đồng nuôi nấng 》, anh nghĩ kỹ chưa ]
Lục Doanh Châu: [ Chờ đã ]
3:25 chiều
Lục Doanh Châu: [ Em đã suy nghĩ xem về sau trước mặt con chúng ta sẽ dùng thân phận gì chưa?]
Tạ Ngộ: [ Ừm? ]
Lục Doanh Châu: [ Chúng ta làm bạn bè cũng được, hiện giờ ở nước ngoài có rất nhiều gia đình cũng làm như vậy ]
Tạ Ngộ: [ Ừm, cũng được ]
……
Được cứt.
Được cả lò nhà anh.
Tạ Ngộ nhìn trừng trừng vào màn hình, ngực phập phồng dữ dội.
Hắn chưa bao giờ ghét chữ “bạn bè” này như vậy.
Người từng yêu sao có thể làm bạn bè nổi?
Cũng chỉ có mình Lục Doanh Châu mới nói ra câu này nhẹ nhàng bâng quơ được như vậy.
Nhưng đáng giận là, Tạ Ngộ chẳng thể cự tuyệt.
Về sau hắn vẫn muốn gặp mặt Lục Doanh Châu, dù chỉ là tán gẫu vài chuyện vụn vặt về con cái.
So với làm người xa lạ, làm bạn bè xem chừng vẫn khá hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc