TÔI BẮN SƯNG BỤNG CHỒNG CŨ


Họ trở lại biệt thự bên hồ.
Tạ Ngộ đã nhờ quản gia xả đầy nước nóng trong bồn tắm ở phòng ngủ chính và rót thêm tinh dầu cho đối phương đi tắm.
“Bữa tối đã sẵn sàng, tắm xong có thể xuống ăn.”
“Dạ vâng, ông xã.” Lục Doanh Châu cong môi, bắt đầu cởi quần áo ở ngay trước mặt hắn.
Tạ Ngộ lảng mắt sang chỗ khác, không lâu sau lại lảng trở về, cố tình thăm dò:
“Anh không thấy lạ sao? Anh bị bệnh gì vậy?”
Trí nhớ của đối phương, hẳn đã bị gián đoạn từ thời khắc bước vào cửa.
Tạ Ngộ có chút bận tâm liệu hắn có nhận thấy được gì hay không.
Gã trai cởi đồ lót, vóc dáng săn chắc cân đối dần dần chìm vào nước nóng.

Hơi trắng lượn lờ, Tạ Ngộ có chút thấy không rõ mặt hắn, càng không phỏng đoán ra tâm tình của hắn.
“Không phải anh té xỉu à?” Hắn khó hiểu hỏi.
Tạ Ngộ cúi người, xích lại gần vuốt ve má đối phương, lẩm bẩm: “Ừm, là té xỉu.”
Nói điêu quen mồm rồi, Tạ Ngộ còn chẳng thèm chớp mắt.
Thú vị…
Lục Doanh Châu nhoẻn khóe môi, đưa tay nâng cằm hắn lên hôn.
Nụ hôn này hung hăng mà ngang ngược, lực mút khiến Tạ Ngộ phút chốc ngỡ rằng mình đã mất hồn mất vía.
Một Lục Doanh Châu thế này, khiến hắn cảm thấy vừa lạ vừa quen.
Ánh mắt Tạ Ngộ mê ly, bất giác nhích lại gần, ôm cổ Lục Doanh Châu để đối phương có thể khám phá sâu hơn.
Lần này hai người hôn đến khó xá khó phân, trong đầu, Lục Doanh Châu phiên bản mini bị trói thành bánh quai chèo giận tím người, rú lên: “Lộc Kiến!! Anh khùng hả?! Thằng ngu cũng nhìn ra được Tạ Ngộ đang dắt mũi anh.

Sao anh lại hôn cái tên biến thái lừa đảo đang cầm tù chúng ta…”

Lộc Kiến mắt điếc tai ngơ.
Chỉ cần tưởng tượng ra thôi, nhân cách thứ nhất cũng cảm thấy cơ thể mình đã dơ bẩn, mắc ói gần chết.
Nhưng bọn họ cứ muốn tiếp tục trước mặt hắn.
Mắt thấy hình ảnh sắp dời xuống dưới cổ, hắn hét toáng lên: “Dừng lại mau! Đừng dùng cơ thể tôiiiiii á á á á á!”
Lộc Kiến thoáng chau mày, giọng điệu đều đều: “Đây là cơ thể chung của chúng ta.”
Lục Doanh Châu: “…” Hắn không phản bác được.
Xét theo khía cạnh nào đó, lời Lộc Kiến nói thật sự không sai chỗ nào.
Họ như một cặp sinh đôi, mặc dù ẩm thực, sở thích các thứ đều giống nhau, song bản chất lại là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau, chỉ là cùng xài chung một cơ thể.
Thời gian trôi qua quá lâu, Lục Doanh Châu đã gần như quên mất nhân cách thứ hai xuất hiện từ lúc nào.
Bác sĩ tâm lý chẩn đoán chứng rối loạn đa nhân cách xuất hiện trước khi Lục Doanh Châu debut, nhưng hắn mơ hồ nhận thấy nó còn sớm hơn thế nhiều..
Từ khi học cấp ba, nhiều lần Lục Doanh Châu vô ý thức hôn mê, khi tỉnh lại thì phát hiện thân thể của mình đang ở nơi khác, đã làm một vài chuyện rất đáng sợ.
Hắn luôn nghi ngờ suốt bấy lâu nay, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.
Lục Doanh Châu rùng mình trước điều này.

Nó như một con rắn độc ẩn sâu bên trong cơ thể hắn, phun lưỡi, cặp mắt lạnh lùng đang dõi theo hắn từng phút từng giây.
Về sau có lẽ do Lục Doanh Châu bị Tạ Ngộ cầm tù trong biệt thự bên hồ, tâm lí gần như sụp đổ sinh ra biến hóa nào đó.
Nên kẻ đến sau này bắt đầu trắng trợn xuất hiện và xưng hô mình là “Lộc Kiến”.

Hắn không thấy bẽ mặt trước nghệ danh mà Tạ Ngộ đặt cho như Lục Doanh Châu, mà lại cảm thấy thích thú với nó.
Khi đó, Lục Doanh Châu làm làm nhân cách chính có quyền kiểm soát hoàn toàn ‘Lộc Kiến’.
Hắn có thể quyết định thời điểm xuất hiện của đối phương vào bất cứ lúc nào, lúc khó ở sẽ bảo hắn phắn đi.
Lộc Kiến mới đầu rất nghe lời.

Lục Doanh Châu liền dần dần lơ là cảnh giác với hắn, thậm chí khi vào vai điệp viên và những vai phản diện khác sẽ để đối phương thay thế mình ra trận, cuối cùng xuất hiện hiệu ứng hắc hóa rất tốt, khiến đạo diễn khen không ngớt lời.
Họ cũng chẳng có gì giấu giếm nhau, giao lưu qua sóng điện não vừa kín đáo vừa thuận tiện.
Lục Doanh Châu từng xem Lộc Kiến như bạn bè, anh em.
Hắn nói cho đối phương biết hồi trẻ đã từ thẳng thành cong thích Tạ Ngộ như thế nào, rồi lại bị cầm tù trong thống khổ khiến tình yêu dần phai nhạt và hóa thành nỗi hận như thế nào.
“Anh thực sự không thích Tạ Ngộ nữa à?” Lộc Kiến sâu kín hỏi hắn.
Lục Doanh Châu nghe thấy mình khẳng định rằng: “Đúng thế.” Hắn cảm thấy mình là người bình thường.

Trên đời này, không có một người bình thường nào tam quan đầy đủ có thể chấp nhận một tình yêu chiếm hữu biến thái điên cuồng như Tạ Ngộ cả, không một ai.
“Vậy tôi … thích em ấy được không?” Giọng Lộc Kiến lúc rõ lúc không, nhưng vẫn bị Lục Doanh Châu nghe được.
Lục Doanh Châu lúc đó cũng không hề tức giận.

Trong mắt hắn, tam quan Lộc Kiến được đắp nặn như một đứa trẻ sơ sinh, ngây thơ vô tri, rất dễ dàng bị thu hút bởi hạng lưu manh giả danh tri như Tạ Ngộ.
Lục Doanh Châu nghĩ mình có trách nhiệm phải giáo dục đối phương, liền treo băng biểu ngữ cảnh báo “Trốn Lẹ” đỏ chót trong đầu, lời nói thấm thía:
“Thứ tình yêu mơ tưởng của anh thực chất chỉ là ham muốn chiếm hữu giả tạo của một tên tội phạm mà thôi.

Nếu Tạ Ngộ thật sự yêu chúng ta thì sẽ thả chúng ta tự do, chứ không phải cầm tù tôi ở cái biệt thự bên hồ đáng chết này… cậu ta không có trái tim.

Anh xem cậu ta là người yêu, cậu ta lại xem anh là món đồ chơi.

Đồ ngu, đừng có đớp thính, đến lúc đó anh sẽ gặp xui xẻo.”
Lộc Kiến như có điều suy nghĩ, líu ríu trong đầu: …Vậy, tôi cũng xem em ấy như đồ chơi là được mà?

Chẳng qua Lục Doanh Châu không nghe thấy câu nói này.
Lúc đó hắn đang đắm chìm trong cơn hưng phấn được Tạ Ngộ đồng ý chủ động thả đi và đốt một đống tài nguyên béo bở lăng xê hắn.

Nhưng Lục Doanh Châu còn chưa kịp vui vẻ bao lâu, lại bị trói vào vào cạm bẫy hôn nhân.
Hôn nhân, đây không phải cũng là một loại cầm tù trá hình hay sao? Lục Doanh Châu phẫn nộ, im lặng, nhưng lại không thể làm gì.
Hắn muốn nổi tiếng —— mà Tạ Ngộ hoàn toàn nắm trọn được sự uy hiếp này.
Kết hôn mấy năm, giữa bọn họ toàn là những cuộc cãi vả, lửa giận, lạnh nhạt…
Chính trong những lúc Lục Doanh Châu không ngờ đến, Lộc Kiến đã vội vàng hấp thụ những cảm xúc tiêu cực của hắn, liên tục phát triển và lớn mạnh.
Sau đó không biết từ lúc nào, Lộc Kiến đã có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn, kiểm soát cơ thể này bất cứ lúc nào
Như nông dân vùng dậy, trở mình làm chủ vậy.

Nhớ lại quá khứ ấy, bố mày khinh, thật điên rồ, Lục Doanh Châu vừa tủi vừa giận.
Cảm giác bị phản bội không dễ chịu.
Nhưng điều chân chính khiến hắn hít thở không thông lại là đoạn phim khiêu dâm vào giờ phút này, nó liên tục hiện ra trước võng mạc hắn.
Lục Doanh Châu muốn ngó lơ cũng không được.

Đằng nào tất cả tri giác của Lộc Kiến cũng là của hắn.
Lục Doanh Châu thấy khó ở.
Họ chim chuột nhau ở đó, còn hắn lại bị trói ở trong phòng tối không thấy ánh mặt trời này, chẳng biết ngày tháng năm nào mới thoát ra nổi.
“Mịa, tôi trù ẻo hai người…”
Ngay khi Lục Doanh Châu quay lưng lại lén lút vẽ vòng tròn, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong không gian não bộ riêng tư này, lịch thiệp câu nệ hỏi hắn: “Dạ chào anh, xin hỏi đây là đâu vậy?”
Lục Doanh Châu cứng đờ quay đầu, như bị sét đánh khi nhìn thấy chàng trai trẻ đứng đối diện, quần áo rách rưới, tay cầm bao bố, tướng mạo giống mình như đúc.
Đây đây đây không phải là… bộ dạng thiểu năng của hắn lúc mất trí nhớ ở đảo Ninh Sơn ư?
Tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này??
Nhưng thực tế, giây phút đặt ra câu hỏi này trong lòng, Lục Doanh Châu đã loáng thoáng có đáp án.
Chỉ có hắn cùng Lộc Kiến có thể đi vào không gian não bộ này, đối phương hiển nhiên cũng là một phần sinh ra từ bọn họ —— cũng chính là, nhân cách thứ ba.

“Đây là chỗ của tôi.” Lục Doanh Châu cáu kỉnh.
“Éc, xin lỗi… Tôi đi nhầm.” Chàng trai nói đoạn bèn toan vặn nắm cửa định đi.
“Ê chờ chút!” Lục Doanh Châu kêu đối phương.
“Hở?” Chàng trai ngớ ra.
Lục Doanh Châu sực nghĩ, đây chính là cơ hội.
Lộc Kiến bây giờ quá mạnh mẽ, nếu chỉ dựa vào sức mạnh của mình để giành lại quyền kiểm soát cơ thể, thoát khỏi Tạ Ngộ là điều bất khả thi.
Ông bà ta thường nói ba tên thợ giày có thể vượt qua một Gia Cát Lượng.

Nếu như tăng thêm nhân cách thứ ba này, xác suất thắng của hắn có lẽ sẽ tăng vọt.
Sau vết xe đổ Lộc Kiến, Lục Doanh Châu bây giờ cực kì cảnh giác với nhân cách khác của mình.
Có điều… Hắn coi như hiểu rõ cái tên mất trí nhớ đứng trước mặt, nên cũng tin tưởng được.
Huống hồ Lộc Kiến hiện tại đang bận… Căn bản sẽ không chú ý những động thái phát sinh trong đầu họ.
Nghĩ vậy, Lục Doanh Châu bèn hắng giọng một cái, trên mặt hiện ra sói nụ cười điềm đạm như bà sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, vẫy vẫy tay với đối phương:
“Cưng đến đúng chỗ rồi, qua đây đi.”

“Thức dậy nào, bữa tối sắp nguội cả rồi.” Người đàn ông hôn nhẹ lên tai hắn.
Tạ Ngộ nằm trong vòng tay đầy an toàn, không muốn cử động, đáp bâng quơ: “Đợi tí bảo đầu bếp Ninh làm lại.”
Người đàn ông cười nhẹ, “Anh bưng lên cho em ăn nhé?”
Tạ Ngộ lắc đầu, nói: “Thôi, kì cục lắm.”
Trong lòng người đàn ông có chút tiếc nuối.
Tiếc quá, chỉ cần nghĩ đến cảnh em ấy vĩnh viễn nằm trên giường, chỉ biết hé miệng trông mong ăn đồ mình đút là đã thấy phấn khích rồi.
“À quên.” Tạ Ngộ xoa cái bụng đã hơi nhô ra, cân nhắc từ ngữ: “Em muốn nói cho anh biết một chuyện.”
“Ừ?” Người đàn ông nhìn hắn thắm thiết.
“Ừm thì… Em mang thai rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc