TÔI BẮN SƯNG BỤNG CHỒNG CŨ


Người dân giúp chỉ đường đã hóa đá
Thế thân?
Ảnh đế Lộc mất trí nhớ xong lại có thể lưu lạc đến bước đường làm thế thân của người khác?
Tạ Ngộ đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của!!
Nhưng rồi người dân kia cũng chỉ biết há miệng thở dốc, không dám ho he.
Hai vị này, hắn chẳng thể chọc nổi ai..
Rầm rầm ——
Không trung thoáng chốc xẹt qua một tia chớp tím, chiếu sáng kinh ngạc trong mắt Lục Doanh Châu.
Tại sao người này lại chủ động tìm đến cửa sau khi đã từ chối xin việc của hắn?
Nếu là chiều nay, hắn có khi đã nhận lời.
Nhưng hiện tại… Lục Doanh Châu sờ phần gáy vẫn còn nhoi nhói đau, nhìn về phía Tạ Ngộ đầy cảnh giác.
Hắn hơi nghi ngờ đối phương là một gã vũ phu.
Người này tuy lắm tiền, nhưng tính cách có vẻ không tốt lắm.

Khuôn mặt tuấn tú bất cần vô cảm.

Mày rậm xếch, đồng tử nhỏ hơn nhiều so với tròng trắng, toát ra cảm giác dữ dằn.

Cho dù đứng đó không nói câu nào cũng khiến người khác cảm giác hắn đang không vui.
Lục Doanh Châu nghĩ thầm, kiếm tiền thì được, nhưng việc làm nguy hiểm tới sinh mạng thì bỏ đi.
Ai biết được chồng cũ của đối phương chết như thế nào……
“Xin lỗi.” Lục Doanh Châu lùi về phía sau nửa bước, lắc đầu nói: “Giờ tôi không có ý định đó nữa.”
Tạ Ngộ: “Anh cứ ra giá đi.”
Tạ Ngộ hiểu hơn ai hết rằng Lục Doanh Châu không thể kháng cự tiền tài, dẫu mất trí nhớ hẳn cũng sẽ như vậy.
Bản tính này đã khắc sâu vào cốt tủy.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Doanh Châu lưỡng lự.
Đúng là hắn muốn rời khỏi hòn đảo này, tìm một công việc có thể tích lũy vốn liếng đủ đầy trong khoảng thời gian ngắn để chữa bệnh cho mình.
“À thì, tôi có thể mạo muội hỏi anh câu này được không?” Lục Doanh Châu giơ tay.
Tạ Ngộ gật đầu, “Nói đi.”
Lục Doanh Châu: “Chồng cũ của anh chết như thế nào?”
“……”
Câu này vừa phát ra, đến thư ký Vương cũng chỉ biết lặng câm.
Biểu cảm trên mặt Tạ Ngộ cứng đờ: “Ung thư.”
Giọng Lục Doanh Châu trở nên đau xót: “Ồ, thì ra là như vậy.


Nén bi thương.”
Không biết có phải là ảo giác của Tạ Ngộ và thư ký Vương không, bọn họ như thể trông thấy mắt Lục Doanh Châu lóe sáng trong tích tắc.
Tạ Ngộ dừng lại, hỏi: “Anh suy nghĩ thế nào rồi?”
Lục Doanh Châu cẩn thận nói: “Được thì cũng được… nhưng mà, à thì, anh sẽ không đánh tôi chứ?”
Tạ Ngộ: “……”
Hắn nghĩ lại, mình trước kia cũng đâu có đánh Lục Doanh Châu, sao lại để cho người ta mất trí nhớ rồi vẫn còn ấn tượng xấu như vậy.
“Không đâu không đâu, sao thế được.” Thư ký Vương thấy sếp mình im lặng, bèn vội vàng xen vào: “Sếp Tạ nhà chúng tôi nổi tiếng là sủng phu cuồng ma, còn đặc biệt có lòng nhân ái.

Mỗi năm ngài ấy đều sẽ từ thiện cho trẻ em miền núi, còn bỏ tiền lập ra vài trạm cứu hộ động vật đi lạc nữa……”
Nghe vậy, Lục Doanh Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thì không thành vấn đề.”
Hắn tiếp nhận bản hợp đồng trong tay Tạ Ngộ, lập tức cầm bút ký, còn lăn cả vân tay.
Bên A: Tạ Ngộ
Bên B: Lục Doanh Châu
Ngày 12 tháng 6 năm 2022, xét thấy: 1.

Bên A là tổng giám đốc đăng ký thành lập công ty giải trí Tinh Diệu, thiếu thốn tình cảm vì chồng cũ qua đời, hiện đang cần một người đàn ông trẻ tuổi làm thế thân có diện mạo tương tự với chồng cũ nhằm giải quyết nhu cầu tình cảm cá nhân; 2.

Diện mạo, thân hình của bên B tương tự với người chồng quá cố của Bên A: Bởi vậy, bên A quyết định thuê bên B làm thế thân.
Hai bên căn cứ trên nguyên tắc tự nguyện, bình đẳng, cùng có lợi, tín dụng thành thật, trải qua đầy đủ hiệp thương, đạt thành các điều khoản như sau để hai bên cùng tuân thủ:
Bên B cần phải thực hiện nghĩa vụ làm thế thân cho chồng cũ quá cố của bên A, bên A mỗi tháng cần phải cung cấp cho bên B mười vạn nhân dân tệ làm thù lao.
……
Lương tháng hắn tha thiết ước mơ!!
Chỉ cần tích cóp một thời gian, chẳng mấy chốc là có thể đi khám giáo sư tâm thần.
“Hợp tác vui vẻ, ông xã.” Lục Doanh Châu tiến tới nắm lấy tay Tạ Ngộ, lắc lên xuống vài cái qua lại.
Vẻ mặt Tạ Ngộ phức tạp, có chút tiền như vậy đã mua đứt được Lục Doanh Châu rồi ư? Hắn thật sự không biết nên đáp sao, liền đưa một tấm thẻ đen qua, ho khẽ nói: “Đây là phúc lợi ngoài tiền lương.”
Nếu là Lộc Kiến không mất trí nhớ, có lẽ sẽ khịt mũi coi thường tấm thẻ này.
Thân là ảnh đế cấp quốc tế, một hợp đồng làm gương mặt đại diện của hắn đã tới hơn một ngàn vạn, tài sản mấy năm nay tích góp được có khi đã có thể sánh ngang tài sản của giám đốc giải trí Tinh Diệu.
Nhưng Lục Doanh Châu lại nhận lấy thẻ, hết sức vui vẻ: “Cảm ơn ông xã! Hạn mức nó bao nhiêu?”
Hai tiếng “ông xã” làm tai Tạ Ngộ nóng ran, trước kia Lục Doanh Châu rất ít khi chủ động gọi mình như vậy.
Hắn quay đầu đi như không sao, nói: “Tấm thẻ này không có hạn mức.

Giờ chúng ta đi, cũng đừng mang theo hành lý.

Chờ về Bắc Kinh anh muốn mua gì cũng được.”
Lục Doanh Châu thò đầu ra nhìn ngoài trời, “Trời sắp mưa ngay rồi, hay là chờ ngày mai hẵng đi.”

Cư dân đảo chen vào: “Đúng vậy Sếp Tạ, ngài ở lại đây một đêm đi.

Dự báo thời tiết nói bão lớn sắp ập tới, đêm nay có mưa bão sấm chớp dữ dội, tất cả thuyền ngừng ra khơi.”
Tạ Ngộ vẫn kiên trì muốn đi.
Mưa to trước bão đúng thực quá kinh khủng.

Nhưng hắn bỏ số tiền lớn thuê một con thuyền vượt đại dương, thuyền trưởng dày dạn kinh nghiệm có thể khống chế được ngay cả hoàn cảnh ác liệt ở vùng cực, trước khi đi đã vỗ ngực cam kết có thể an toàn trở về.
Thư ký Vương cũng đồng ý đi luôn đêm nay.
Điều kiện trú đêm trên đảo quá tệ, hắn cảm thấy Sếp Tạ quen sống trong nhung lụa chắc chắn sẽ không thể chịu đựng được.
Hơn nữa đợi càng muộn nguy hiểm càng lớn.

Để tránh cho đêm dài lắm mộng, hẳn là sớm vác ảnh đế Lộc sau khi mất trí nhớ trở về địa bàn Sếp Tạ.
Lục Doanh Châu gãi đầu, “Vậy đêm nay đi.

Nhưng mà tôi có thể đi tạm biệt bạn trước không?”
Tạ Ngộ lạnh nhạt gật đầu, “Ừ.”
Nội tâm lại nghi ngờ: Phương Trác nói Lục Doanh Châu mới mất trí nhớ nửa tháng, thời gian ngắn như vậy hắn kiếm đâu được bạn trên đảo?
Nếu là trước đây, Tạ Ngộ chắc chắn sẽ đào tận gốc trốc tận rễ, không điều tra rõ “bạn” không ngừng.
Nhưng hiện tại hắn lặng lẽ bóp chết ý tưởng này.
Tạ Ngộ nói với bản thân.
Nếu muốn bắt đầu lại lần nữa, hắn cần phải thay đổi.
Lục Doanh Châu không thích một người có chiếm hữu dục kinh khủng, bình giấm chua đổ ra có thể ăn mòn thứ khác.

Tuy Tạ Ngộ nói không cần mang hành lý, nhưng Lục Doanh Châu vẫn trở về nhà sửa soạn.
Đầu tiên là nhặt nhạnh một ít giấy da các thứ, hắn còn chưa kịp đưa đến vựa ve chai thanh toán.
Quần áo cũ, đệm chăn, những vật dụng hàng ngày về sau cũng không dùng được, tặng cho Lý Nhị Cẩu mù nhà bên.
Lý Nhị Cẩu biết được chuyện của hắn, hết cả hồn: “Tạ Ngộ muốn bao nuôi anh làm thế thân?!”
Lục Doanh Châu gật đầu, cười thỏa mãn: “Anh ta cho tôi mười vạn lương tháng nữa.”
Sắc mặt Lý Nhị Cẩu trở nên nghiêm trọng, chuyện này cũng quá kinh hãi thế tục.
Tạ Ngộ không thể nào không biết Lục Doanh Châu chính là Lộc Kiến.
Trừ phi…… Đây là một âm mưu.
Sợ bị dân đảo hội đồng, Lý Nhị Cẩu không dám nói nhiều, mà ám chỉ: “Anh nhớ cẩn thận kẻ này.”
Lục Doanh Châu mẫn cảm nhận ra điều gì đó, gặng hỏi: “Anh ta sao vậy?”
Lý Nhị Cẩu lắc đầu, “Tôi sợ anh ta lợi dụng anh.”

Lục Doanh Châu cảm thấy buồn cười, tự giễu: “Tôi nghèo như vậy, cả người từ trên xuống dưới ngoài khuôn mặt có gì đáng để lợi dụng.”
Lý Nhị Cẩu hận sắt không thành thép.
Anh không biết khuôn mặt của anh đáng giá thế nào!!
Ảnh đế hot như Lộc Kiến, mỗi khuôn mặt cũng đã được bảo hiểm hàng tỉ.
“Tóm lại, sau khi ra ngoài anh lên mạng nhiều vào, cách hắn xa một chút.”
Lục Doanh Châu đồng ý, ôm Lý Nhị Cẩu một cái xem như tạm biệt, rồi xoay người rời đi.
Đi tới cửa, bước chân hắn khựng lại, đi vòng trở về hỏi: “Anh có biết quá khứ khi Tạ Ngộ sinh sống ở đây không? Hoặc là sở thích gì đó.”
Bước đầu tiên để trở thành thế thân chuyên nghiệp, thấu hiểu cố chủ.
Hơn nữa Lục Doanh Châu cũng thực sự hơi sợ Tạ Ngộ này kỳ thực là người xấu, ra ngoài rồi sẽ bán mình đi.
Lý Nhị Cẩu: “Tôi không biết, nhưng tôi có thể giới thiệu người này cho anh.”

Vài phút sau, Lục Doanh Châu cầm tờ giấy ghi địa chỉ đi về phía nhà của bà cụ Hách.
Lý Nhị Cẩu nói rằng trước kia bà cụ Hách thân gia đình Tạ Ngộ nhất.
“Mẹ góa con côi, nếu không có bà Hách giúp đỡ……”
Mẹ của Tạ Ngộ, Tạ Y Sương là người đảo Ninh Sơn.
Nhưng Tạ Y Sương sinh ra chưa bao lâu, cha mẹ đã qua đời vì gặp tai nạn trên biển, rồi được nhờ vả đưa đi nơi khác cho họ hàng nuôi nấng.
Sau đó, một năm nọ, Tạ Y Sương bụng to bỗng nhiên trở về, sinh hạ Tạ Ngộ tại đảo Ninh Sơn.
Khi đó, mới hai mươi tuổi nàng đã trở thành mẹ.
Vì lo lắng Tạ Ngộ sẽ chờ mất kiên nhẫn, Lục Doanh Châu vội vàng bước, đến đoạn sau còn chạy luôn.
Quãng đường bình thường mất hai mươi phút, cứ thế bị hắn đi còn có sáu phút.
Cộc cộc cộc.
Hắn gõ vang cửa phòng.
“Ai thế?” Chỉ chốc lát sau, một cụ bà đầu bạc chống gậy đi ra.
Hai tay Lục Doanh Châu xách một túi quýt, hắn nói: “Ngại quá, khuya thế này rồi còn làm phiền bà, cháu muốn gặp bà hỏi chuyện trước kia của Tạ Ngộ.”
Bà cụ Hách quan sát hắn, tiếp đó nhận túi nói: “Vào đi.”

Nửa tiếng sau.
Tốc độ gió trên đảo đã vượt qua cấp 6, cây cối nghiêng ngả, sóng biển vỗ lên triền đá phát ra tiếng rầm rầm không ngừng.
Mưa bụi li ti bay giữa không trung, mơ hồ có xu hướng dày lên.
Thư ký Vương đứng bên bến tàu, rướn cổ nhìn xung quanh: “Sao ngài Lục vẫn còn chưa tới?”
Còn không tới nữa là trời sấm chớp đổ mưa mất.
Tạ Ngộ nhếch mí mắt, “Cậu vội vàng gì?”
Thư ký Vương: “……”
Người cứ vài giây lại xem đồng hồ chẳng lẽ không phải chính ngài sao?
Thư ký Vương nhỏ giọng nói: “Tôi sợ ngài ấy chạy mất.”
“Không đâu.” Tạ Ngộ nói.
Bốn bề là biển, có chạy đằng trời.
Kể cả Lục Doanh Châu nhất thời đổi ý, hôm nay hắn có đào ba thước đất cũng sẽ trói người trở về!
Đúng lúc này, thuyền trưởng cầm ống nhòm nhìn thấy phía xa cpn đường nhỏ xuất hiện một bóng người.
“Cậu ấy tới rồi!” Thuyền trưởng vội vàng đưa ống nhòm cho Tạ Ngộ.
Tạ Ngộ lập tức nhận lấy.

Hắn tập trung nhìn, phát hiện quả nhiên là Lục Doanh Châu, khóe miệng hơi cong lên.
“Chúng ta khởi hành thôi?” Thuyền trưởng cẩn thận thúc giục.
Tuy thuyền trưởng rất tin tưởng vào tay nghề hàng hải của mình, nhưng tranh thủ lúc mưa bão chưa đổ xuống, rời đi càng sớm vẫn càng tốt.
Tạ Ngộ nhìn sâu vào hòn đảo này, “Ừ.”
Một lúc sau, chờ Lục Doanh Châu cũng bước lên thuyền.
Rầm ——
Thuyền khởi động động cơ, tựa như một bóng ma chậm rãi chạy về phía màn đêm.
Đến một nửa hành trình, mưa to trút xuống.
Hạt mưa to như hạt đậu đập bồm bộp lên kính khoang thuyền.

Thân thuyền cũng nghiêng ngả, tròng trành điên đảo.
Tạ Ngộ từ nhỏ đã quen ngồi thuyền không có cảm giác gì, nhưng mặt Lục Doanh Châu lại tái mét.
Thư ký Vương còn ôm thùng rác ói.
Ngửi thấy mùi nôn bay trong không khí, Tạ Ngộ cau mày.
Thư ký Vương thấy thế liền chật vật đứng lên, “Tôi, tôi đi ra ngoài……”
Tạ Ngộ cũng không ngăn cản.
So với tình cảm cấp trên cấp dưới, hắn để ý thế giới hai người hơn.
“Anh khó chịu nhỉ?” Hắn ngồi xuống bên cạnh Lục Doanh Châu, vỗ nhè nhẹ lên lưng đối phương.
Lục Doanh Châu thuận thế dựa đầu vào vai cố chủ, bắt đầu tiến vào trạng thái hành nghề thế thân:
“Ông xã, không khó chịu, anh chịu đựng một lúc là được.”
Trọng lượng đè lên vai khiến cả người Tạ Ngộ cứng đờ.
Nhận thấy cố chủ khác thường, Lục Doanh Châu vội vàng ngồi thẳng hỏi: “Ông xã không thích anh dựa vào vai à?”
Tạ Ngộ cứng nhắc lắc đầu.
Hắn quá thích ấy chứ.
Cả đời lần đầu tiên được Lục Doanh Châu dựa lên vai, hạnh phúc và vui sướng suýt nữa khiến Tạ Ngộ rơi lệ.
Hắn xoay người dùng tay áo chùi mắt, mới vừa định bảo đối phương tiếp tục dựa lại.
“Đoàng”
Tia chớp như lưỡi dao sắc ra khỏi vỏ, rạch ra một luồng sáng trắng giữa trời đêm.
Tạ Ngộ giật nảy mình, bả vai rụt vào trong.
“Ông xã sợ sét đánh à?” Lục Doanh Châu hỏi.
Tạ Ngộ mở miệng định nói mình không sợ… Hắn lớn lên ở hòn đảo trung bình mỗi năm có ba bốn trận bão lớn, sao có thể sẽ sợ sét đánh?
Nhưng sau khi cảm nhận được cánh tay Lục Doanh Châu đang thử ôm lấy eo mình, Tạ Ngộ sửa lời:
“Ừ, tôi sợ.”
Lục Doanh Châu ôm lấy hắn từ bên cạnh, nhẹ nhàng gác đầu cố chủ vào vai mình, dịu dàng như dỗ trẻ con:
“Không sao, có anh ở đây.”
Vành mắt Tạ Ngộ lại ướt, hắn chỉ hận không thể lập tức chuyển khoản trăm vạn cho bác sĩ thôi miên Lục Doanh Châu mất trí nhớ.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn dựa vai Lục Doanh Châu.
Chú ý tới biến đổi rõ ràng trong cảm xúc của cố chủ, Lục Doanh Châu bừng tỉnh đại ngộ.
Hóa ra Tạ Ngộ thích được chăm sóc hơn.


Bình luận

Truyện đang đọc