TÔI CHỈ LÀ TÌNH NHÂN ẤM GIƯỜNG CỦA HẮN!



"Phiền phức".

Hắn nhìn cô đang ngất lịm đi vô cùng bực dọc lại vác hoạ vào thân, vừa rồi hắn chỉ muốn trêu đùa cô một chút không ngờ đã như vậy!
Đồ cũng bị xé mà hắn thì làm gì có đồ phụ nữ trên xe chỉ có mỗi vài cái sơ mi của hắn, cũng chẳng biết nên vứt cô ở xó nào cho được...chi đành cho cô vào khách sạn ở lại đó
Hắn mặc cho cô cái áo sơ mi dài nhất của hắn rồi dùng áo vest che chắn từ bên eo xuống giúp cô
Đưa cô vào tới phòng hắn còn định mặc kệ cô ở đó nhưng lại không cam lòng đành ở lại để ngày mai xử lý nốt chuyện còn dang dở cũng không muộn..

(....)
"Ưmh..".

Cô vừa mở miệng đã vội bịt miệng mình lại từ bao giờ bản thân cô lại phát ra những lời ám muội đến vậy?!..

Còn nữa...cô lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn cự ly còn rất gần cô còn nghe thấy tiếng thở đều đặn của hắn, nhìn gần hắn đẹp trai lắm chỉ là hơi lạnh lùng còn nói chuyện chế giễu người khác quá mức thôi..

*Reng...reng...!
"Điện...điện thoại".

Cô định ngồi dậy thì tay hắn cứ giữ chặt eo cô khiến cô khó mà ngồi dậy được
"Ừm.."
(Kiều An, sao vậy?)
(Mẫn Nhi cậu đi đâu vậy hả?Mẹ cậu từ tối qua còn đang cấp cứu sao cậu đi đâu đến giờ chưa về vậy?)
(Mau quay về nhanh lên mẹ cậu...)
(Kiều...Kiều An..đừng để..mẹ..mẹ tớ xảy ra chuyện gì tớ về liền).

Cô vì giọng nói hối thúc của Kiều An mà khẩn trương theo chẳng quan tâm bản thân đang ăn mặc như nào chỉ vội cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài
Hắn nhìn bộ dạng gấp gáp của cô cũng chẳng mấy quan tâm nhưng điều hắn để ý là cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của hắn mà chạy đi khiến hắn tức đến gân xanh nổi lên
"Muốn đi đâu?"
"Tôi rất gấp không có thời gian đôi co với anh nữa đâu"
"Lên xe".

Hắn ẩn người cô vào ghế lái phụ tiện tay vứt áo vest mình cho cô rồi lái xe đưa cô đi
"Nhanh một chút được không..hức..cầu xin anh"
Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh về mẹ mình càng nghĩ cô càng lo sợ hơn nước mắt cũng vô thức tuôn ra
Hắn nhìn bộ dạng cô lại có chút thương xót dù không biết cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô rồi tập trung lái xe nhanh nhất có thể
....!
"Kiều An..mẹ tớ?!.."
"Mẹ cậu vẫn đang trong đó".

Kiều An chỉ về phía phòng đèn sáng mà an ủi cô - "Mẹ cậu sẽ không sao đừng lo lắng"
"Đáng lẽ hôm qua tớ nên ở lại với mẹ, tớ không nên bỏ mẹ một mình"
"Mẫn Nhi đừng tự trách mình nữa"

*Ting...!
"Bác sĩ, mẹ cháu sao rồi ạ?!"
"Cháu có thể vào thăm mẹ mình"
"Cháu cảm ơn".

Cô nhanh chạy vào phòng bệnh, cô phải chứng kiến mẹ mình không sao cô mới yên tâm được
"Nên nhắc Mẫn Nhi đóng viện phí và chữa trị càng sớm càng tốt"
"Vâng"
"Anh là ai?".

Xong chuyện Kiều An mới nhìn sang hắn đang đứng dựa vào tường mà hỏi
"Liên quan đến cô sao?"
"Tôi là bạn thân Mẫn Nhi còn nữa cậu ấy mặc như vậy anh còn đi sau.."
"Ồ, hoá ra tên Mẫn Nhi..".

Hắn chỉ gật đầu cho có, Mẫn Nhi tên hay còn nhẹ nhàng sao lại đặt lên cái người tính nết ngang bướng đấy
"Mẫn Nhi khổ lắm nên anh đừng có ý đồ gì xấu xa với cậu ấy"
"Cậu ấy phải tự kiếm tiền nuôi mẹ mình bị ung thư, số tiền còn lớn nữa..nên anh đừng hại cậu ấy"1
Kiều An cứ nghĩ hắn là bạn trai của cô nên mới nói cho hắn biết hoàn cảnh cô như thế nào, Kiều An biết cô không phải người thích kể chuyện cho người khác biết nên mới nói
"Cần bao nhiêu tiền?"
" 1tỷ tiền chữa trị sau đó còn sau đó thì chưa biết, anh đừng nói với Mẫn Nhi vì cậu ấy không muốn nhờ sự giúp đỡ của ai cả"
Hắn nhếch môi cười ý như chế giễu bản thân cô, 1 tỷ mà cô muốn tự kiểm thì dùng cách bằng cách nào..hay là bằng cách giống hắn?!..

*Reng...reng..

(Có chuyện gì?)
(.....)
(Được!)
"Nói với cô ấy tôi sẽ quay lại"
Hắn nhìn vào bên trong phòng bệnh vài giây rồi liền rời đi..

....!
"Lại có chuyện gì vậy..m..mẹ?"
"À.."
Câu hỏi của hắn như làm đối phương giật mình không biết nên nói gì tiếp theo không những vậy đến mọi người ở đó cũng nhìn nhau ánh mắt kỳ lạ
Đến trong câu nói của hắn cũng có chút ngập ngừng chứ không trôi chảy..

Vốn dĩ người hắn gọi là mẹ chỉ đơn thuần là mẹ kế của hắn, khi hắn 7 tuổi ba hắn đã lấy người mẹ này hắn dù không thích nhưng cũng không hẳn là thích..chỉ là để gọi một tiếng mẹ với hắn rất khó.!
"Ba con với ta muốn nói đến chuyện kết hôn của con.."
"Con chưa nghĩ đến chuyện đó".


Hắn hờn hợt trả lời, hắn trước giờ vẫn chưa có ý định hay một cái suy nghĩ nào đến chuyện này vốn dĩ với hắn đụng vào phụ nữ rất là phiền phức!
"Nhưng chúng ta già rồi!"
"...Vâng, còn chuyện gì không con còn phải đến công ty"
"Dịch Vũ ở lại ăn cơm chứ?!".

Mẹ hắn đi gần lại hắn giữ cánh tay hắn, hắn cũng chẳng có ý từ chối
Hắn rất ít khi về nhà vì hắn rất khó chịu khi nhìn thấy ba mình nhưng dạo này ông đi nước ngoài nên hắn mới tới nhà chính này
Hắn còn rất hận ba hắn vì ba hắn nên mẹ của hắn mới bỏ hắn lại một mình...Không những vậy hắn còn hận cái người đàn bà đã làm gia đình nhỏ của hắn đang vui vẻ bỗng nhiên tan tành, đến giờ hắn vẫn còn tìm tung tích của người phụ nữ đó chỉ cần còn sống thì hắn sẽ không bao giờ để yên cho bà ta!
"Mẹ nghe Chấn Nam nói con để ý một cô gái rất xinh đúng không?"
"Mẹ đừng nghe cậu ta nói linh tinh".

Hắn nghe mẹ hỏi thì đột nhiên lại có một ý định trong đầu cho cái việc mẹ mình muốn khi nhắc đến cô
....!
"Bạn trai cậu thật đáng ghét!"
"Ai cơ?Bạn trai ở đâu chứ?".

Mẫn Nhi sau khi đi thay bộ đồ khác ra mới thoải mái ngồi nói chuyện với Kiều An cũng may vừa mẹ không nhìn thấy bộ dạng này của cô
"Cái người đưa cậu tới đó không phải sao?"
"Hả?..

không phải như cậu nghĩ đâu"
"Mà người đó không nói gì với cậu sao?".

Cô quên mất còn chưa trả đồ cho hắn nữa, đồ của hắn đắt đỏ như vậy cô mà làm bẩn một chút chắc phải hy sinh một số tiền lớn
"Anh ta nói sẽ quay lại tìm cậu"
"Hôm nay cảm ơn cậu nhiều Kiều An"
"Không có gì, tớ phải quay về trường rồi mai tớ lại vào thăm bác với cậu"
"Vậy cậu đi đi"
Nhìn bóng dáng Kiều An rời đi, lòng cô bỗng có vài điều khó tả nếu mẹ cô không như vậy cô cũng như Kiều An chỉ cần lo cho việc học...!
Nhưng mà mình mất cái ngày sẽ được bù đắp cái khác không được nản lòng!
(....)
"Sếp, sao nay anh mới quay lại vậy?"
"Cậu lên làm sếp tôi cũng được đó".

Hắn nhìn Hoài Vĩ đe doạ hình như từ khi hắn bị cô chọc tức còn nói chuyện thô lỗ thì bây giờ còn thêm cái tên trợ lý này thích hỏi dò hắn
"Tôi làm gì có mơ mộng đó"
"Hoài Vĩ..cậu nghĩ xem đối với một người cần 1tỷ thì nên làm cách gì để trao đổi?"
"Sếp cứ đưa cho người đó rồi nói tiền tôi cho mượn nhưng phải làm việc cho sếp, hoặc phải nghe lời sếp.."
"Cậu ra ngoài đi".


Chưa để Hoài Vĩ nói hết thì hắn đã phất tay đuổi ra ngoài, mấy cái lý do này nhảm hết sức nhảm
*Cốc..cốc...!
"Vào đi"
"Đang bận sao?"
"Không nhìn thấy?".

Hắn nhìn người đối diện như muốn đấm cho vài cái vì thái độ đang nhăn nhở kia dạo này không ai coi hắn ra gì nữa thì phải
"Đã về nhà rồi sao?"
"Nếu tôi không lầm thì cậu là tay trong của mẹ tôi"
"Cuối cùng cậu cũng gọi mẹ rồi à..tôi cũng chỉ muốn bác gái bớt lo lắng vì sợ cậu không thẳng thôi mà"
Ngoài cô ra thì có thêm người này rất thích chọc tức hắn - Chấn Nam
Anh là bạn thân hắn từ lúc nhỏ tình cách hắn ra sao anh đều hiểu rõ, hai người họ cũng từng tranh chấp một cô gái nên đến giờ càng thân nhau hơn chưa để xảy ra xích mích gì..

Vì hai người rất thân, Chấn Nam còn là người dưới tay hắn, họ hay đi cùng nhau nên đều bị người thân nghĩ là có gì đó mờ ám với nhau nên không muốn liên quan đến phụ nữ..

"Vậy phải cảm ơn phước đức của cậu!"
"Không dám, không dám, mà cậu với người hôm trước là như thế nào? Hôm đó cũng qua đêm rồi sao?"
"Cậu phắn đi".

Hắn cau mày nhìn bạn mình
"Nhưng cậu sao lại có cảm giác với phụ nữ rồi?!"
"Nếu cậu còn luyên thuyên đừng trách tôi!"
"Khụ...nghiêm túc".

Chấn Nam đột nhiên nghiêm túc hẳn, mỗi lần hắn cất cái giọng uy nghiêm của mình thì đến anh cũng phải sợ
"Bên Phương tổng nói muốn ký hợp đồng vào tối nay nhưng tối nay tôi bận..cái đó nhờ cậu"
"Hừ...có bao giờ hợp đồng là nhân viên đi ký mà sếp phải ra mặt chưa?".

Hắn dù trách mắng nhưng vẫn mở hợp đồng ra xem xét lại
"Tối nay 7h nhà hàng Hải Châu, cảm ơn sếp"
"Cút!"
Tối...!
Hắn trước giờ chưa từng trễ hẹn một giây nào nên đã đến sớm trước 5 phút nhưng hình như đối tác của hắn không biết điều thì phải còn dám để hắn đợi đã 10 phút..

"Xin lỗi Ngao tổng..bên tôi tắc đường"
"Phương thị đã thay chủ rồi sao?".

Hắn nhìn người đối diện chưa được 5 giây đã xoay ánh mắt đến ly nước cầm trên tay mình
Hắn trước giờ đã không thích phụ nữ mà đặc biệt phụ nữ thích lấy cơ thể mình ra để đạt được thứ mình muốn..dù sẽ biết rằng không có được
"Phương thị vẫn là cha tôi điều hành hôm nay ông ấy có việc bận thân là con gái mới đi du học về nên tôi đến bàn hợp đồng giúp cha mình"
"Mong Ngao tổng đây không nhỏ mọn đến mức chỉ ký hợp đồng với cha tôi"
"Không sao, hợp đồng này chúng tôi đã làm rất kỹ cũng không thể vì vài chuyện cỏn con mà bỏ được"
"Lần này hân hạnh được hợp tác với Ngao tổng"
"Hân hạnh".

Hắn nhìn người đối diện đưa ly rượu về phía mình thì có chút hoài nghi ly rượu sẽ bỏ xuân dược vì hắn bị lừa 1 lần cũng quá đủ rồi...!
Nhưng nãy giờ hắn uống vài ngụm từ trước không thấy có dấu hiệu gì chắc có lẽ người phụ nữ này cũng không nham hiểm đến vậy nên cũng gật đầu nhấp môi

"Hợp đồng bên tôi như vậy Dịch tổng thấy như thế nào?"
"Cũng rất..t..tốt, nhưng tốt thì cũng có sai xót..tôi..".

Hắn đột nhiên choáng váng hết cả đầu, ánh mắt nhìn gì cũng thật mờ nhạt nhoà không rõ như trước chỉ khó hiểu hắn đã thử từ trước rồi sao bây giờ cũng gần 1 tiếng mới phát giác
Chỉ là cơ thể hắn không nóng dù chỉ 1 chút nhưng đầu óc lại rất buốt nhìn đâu cũng mờ mờ ảo ảo..

"Ngao tổng...anh sao vậy?"
"Cút ra!"
"Đêm nay còn dài lắm Ngao tổng à~"
"Đồ đàn bà dơ bẩn".

Hắn chẳng kiêng dè đẩy mạnh người kia ngã xuống đất còn mình thì cố gắng bước ra ngoài
(Đến nhà hàng Hải Châu giải quyết vấn đề với Phương thị, 1 phút)
(Rõ sếp!)
Hắn ngồi trong xe thở hắt vì choáng váng mờ mờ ảo ảo...nhưng thật lạ nhìn đâu cũng thấy bóng dáng của cô!
"Mẫn Nhi.."
Hắn vô thức gọi tên cô sau đó lại vô thức lái xe đến bệnh viện nhưng lại chẳng có ý đi vào, cái bóng dáng mờ ảo của cô cũng chẳng còn xuất hiện nữa..

Thay vào đó là một cái cảm giác rất khó chịu của cơ thể...khiến hắn không thể tự chịu một mình...!
Cô cũng mới đi mua đồ ăn về còn là đi chung với một người con trai nói chuyện rất vui vẻ, hắn cũng nhìn thấy những điều đó bàn tay nắm chặt vô lăng tức giận ánh mắt cứ dán thẳng lên người cô
"....".

Hình như cô cũng có cảm giác ai đó nhìn mình mà nhìn thẳng về đối diện mập mờ như là hắn thì cũng dừng lại nụ cười cũng tắt đi có chút sợ
"Có thể mang đồ ăn lên giúp tôi không?"
"Nói với mẹ tôi rằng tôi gặp bạn một lát"
"Được"
"Cảm ơn"
"Anh...đến lấy áo sao?".

Cô đi lại gõ cửa kính xe hắn, khi cửa hạ xuống thì vội nói
Hắn không trả lời chỉ mở cửa xe phía sau cho cô ngồi lên
"Anh định đi đâu...mau thả tôi xuống!".

Cô cũng chỉ nghĩ đơn giản vì hắn sợ đông người sẽ nhận ra mình nên mới muốn lên xe nói chuyện không ngờ vừa lên hắn đã cho xe chạy đi
(...)
"Tôi không muốn!"
Cô được thả vội chạy vào một góc tường, người đàn ông này lúc nào cũng không nói lý lẽ chỉ thích làm theo ý mình
"Ngoan ngoãn...tôi sẽ đưa em 1 tỷ chữa bệnh cho mẹ".

Hắn mạnh bạo kéo cô nằm dưới thân mình, giọng khàn đi vì dục vọng đã kìm chế quá lâu cũng không thể đợi thêm nữa nếu không hắn chết mất
Cô ngây người không hiểu sao hắn biết chuyện đó, cũng vì câu nói của hắn còn vì cái nỗi sợ hãi của mình với hắn
Shopee 4.4
Gì Cũng Rẻ
4.3
Cài đặt
Cài đặt.


Bình luận

Truyện đang đọc