TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Trên con đường dành cho người đi bộ ở Việt Thành, một người con gái xinh xắn với làn da trắng bóc đang đi mua sắm với bạn thân, trong tay xách ba bốn túi đồ, cô đang bàn với bạn nên đi ăn ở đâu, ai ngờ vừa mới hỏi xong, có người bỗng dưng đâm sầm vào cô khiến cô rơi hết đồ xuống đất.
– Xin lỗi, cô có sao không?
“Anh đi cái kiểu… Gì đấy?” Cô gái điên tiết nhưng khi nhìn thấy người đàn ông điển trai ấy thì giọng bỗng nhẹ nhàng hẳn đi.
Đẹp trai thế này, đừng bảo anh ấy cố tình sơ múi mình đấy nhé.
Thanh Không vô cảm rời mắt khỏi cô gái rồi cúi xuống nhặt túi đồ giúp cô, đưa cho cô một cách lịch sự, tiếp tục tỏ lòng ăn năn: “Xin lỗi cô, tôi xuất hiện đột ngột quá, cô nhìn xem đồ có bị hư hỏng gì không.”
“Không sao, không sao, tôi mua toàn quần áo thôi, rơi vẫn bình thường.” Cô gái vội đáp.
Đúng là xuất hiện bất ngờ thật, vừa nãy trước mặt mình làm gì có ai, đừng bảo cố tình đến gần mình nhé? Mặc dù chiêu trò cũ rích nhưng đẹp trai quá, vẫn cho cơ hội được.
Thanh Không tỉnh rụi gật đầu rồi rời đi.
Đúng vậy, anh đã cất bước ngay khi cô gái chuẩn bị add WeChat của anh mà không hề ngần ngừ.
Cô gái: “…” Má nó, người ta vô tình đâm vào mình thật.
Sau khi Xích Thủy sụp đổ, việc định vị cổng không gian rất dễ dàng, dù rằng cổng ra vẫn ở Việt Thành nhưng chỉ cách nơi Thanh Không bị hút vào có mấy chục cây số.

Gần như là một bên phía Bắc, một bên phía Đông thành phố.
Thanh Không mới đi được hai bước trên con đường dành cho người đi bộ thì đã thấy Trần Sơ và Lâm Xuân đang đứng đợi ở gần đó.

Tuy cả ba đi ra cùng một cổng nên sau khi ra ngoài cũng không cách xa nhau, nhưng có thể tụ tập đủ cả nhóm trong một thời gian ngắn như thế này, chắc chắn Trần Sơ đã cố tình làm vậy.
Trần Sơ có không gian dị năng nên tìm người rất tiện.
“Anh tắt máy đi.” Trần Sơ nói với Thanh Không.
Thanh Không: “Anh tắt từ lúc ở Xích Thủy rồi.”
Tắt máy ngay khi ở trong Xích Thủy, nghĩa là anh biết mình sẽ tìm anh? Trần Sơ mỉm cười: “Vào quán nào vừa ăn vừa nói chuyện đi.”
Thanh Không bất lực: “Nếu anh bảo, anh có thể giả vờ như không nghe thấy gì hết thì anh không dính dáng vào vụ này được không?”
Anh rất sợ phiền phức, hai đứa đứng trước mặt anh không phải mớ rắc rối bình thường.

Sau khi vào Xích Thủy, anh đã cảm nhận được loáng thoáng nên mới nhấn mạnh với Trần Sơ rằng, có chuyện gì cũng đừng nói cho anh biết, xong rồi sao? Trần Sơ không nói gì thật, nhưng anh lại được tận mắt chứng kiến rồi.
Khó chịu kinh khủng! Biết cãi với ai bây giờ!
Trần Sơ bật cười: “Nói xong anh giả vờ không biết cũng được.”
Ở cuối đoạn đường dành cho người đi bộ có một tiệm lẩu, cả ba vào ngồi phòng riêng, vừa ăn lẩu vừa tỉ tê chuyện trò.
Trần Sơ không hề giấu giếm, tóm tắt lại câu chuyện đại tư tế và Đầm Nước tìm anh cho mọi người nghe, nhưng dù anh chỉ nói đại khái thì cũng đủ để khiến hai anh em hãi hùng.
Lâm Xuân: “Linh thể trong không gian con vẫn còn sống?”
Dẫu rằng hồi trước ai cũng biết linh thể có ý thức của riêng mình, nhưng linh hồn chết khác với con người hẵng còn đang tồn tại trên cõi đời.
Thanh Không lại ngạc nhiên nhìn Lâm Xuân: “Em không biết?”
Cô lắc đầu: “Em không.”

Anh hết nói nổi, là người trong cuộc, cứu thế là phần cuối cùng và cũng là phần quan trọng nhất, vậy mà em lại bảo anh rằng em chẳng biết gì cả, ai mà tin cho nổi? Đấy là nếu anh không có đôi mắt chân thực.
Thanh Không: “Em không biết gì hết, thế sao lại biết Thiên Cực Cảnh, đây là chìa khóa của việc cứu thế, đến thành chủ của Xích Thủy và đại tư tế còn không vào được.”
Lâm Xuân thản nhiên đáp: “Vì nó liên quan đến dị năng của em, nhưng em không thể giải thích rõ được.”
Thanh Không có đôi mắt chân thực, anh nhìn qua là biết cô có nói thật hay không.

Vì vậy mà anh càng thêm tò mò, rốt cuộc nguyên nhân gì đã khiến chuyện này trở nên rối rắm khó diễn giải như vậy.
Anh không tiếp tục truy vấn cô nữa mà ngoảnh lại nhìn Trần Sơ: “Không gian con… Cũng là Vòm Trời, có lẽ việc cứu thế liên quan đến dị năng khó giải thích được của Lâm Xuân, còn em thì sao? Vì sao lại có em trong đó? Đại tư tế tìm em khắp nơi như vậy, hiển nhiên ngay từ đầu mục tiêu của hắn chỉ có mình em mà thôi, còn Lâm Xuân là tình cờ phát hiện.”
Trần Sơ không trả lời ngay mà chỉ nói: “Anh mà biết chuyện này cũng khá rách việc đấy.”
Thanh Không uống ngụm bia, nói kiểu sao cũng được: “Còn cái gì rách việc hơn cứu thế à?”
Trần Sơ thấy anh đáp như vậy nên cũng không ỉm đi nữa mà nói thẳng: “Bọn họ tìm em vì em là người dân của Thiên Vũ Đại Lục.”
“Phụt!” Thanh Không phun hớp bia ra ngoài, suýt nữa còn rơi cả kính.
Lâm Xuân cũng hơi bất ngờ nhưng không lố bịch như Thanh Không.

Hồi ở trại Miêu, ấn kí của thánh nhân trên đùi Trần Sơ đã phải khởi động, khi ấy linh thể trong trại cũng đã nói, chỉ có cấp tôn giả mới có thể lưu lại dấu tích này.

Lúc đó Lâm Xuân không ngẫm ngợi nhiều, chỉ nghĩ có lẽ anh Trần Sơ cũng là con nhà giàu như Vua Bẩn, trưởng bối trong dòng họ đã đánh dấu cho anh.

Nhưng sau này tổ sáu đã phổ cập khoa học cho cô biết, đội chiến lực giỏi nhất của chính phủ hiện giờ là Côn Luân, tuy nhiên đến giờ Côn Luân vẫn chưa có ai đạt đến cấp bậc tôn giả.
Khi đấy Lâm Xuân cũng đã lờ mờ đoán ra, nhưng nghĩ đến việc Trần Sơ lớn lên ở Trái Đất từ khi còn bé nên cô thấy không hợp lí.

Sau rồi cũng lười suy nghĩ.
Bây giờ Thanh Không chỉ biết than thân trách phận, anh hối hận lắm rồi.
Thực ra nó không phiền toái bằng việc cứu thế thật, nhưng theo anh thấy thì rất khó để giải quyết được chuyện này.
Việc cứu thế giới, biết thì biết thôi.

Chuyện lớn như thế này, anh không thể cáng đáng được nên sẽ về báo cáo với cấp trên để trụ sở chính của nhà nước phải đau đầu.

Ngặt nỗi về phần của Trần Sơ, anh phải báo cáo thế nào đây?
Nếu anh thông báo, Trần Sơ có thể sẽ chết, nhưng nếu không làm vậy thì em ấy sẽ là một kiểu dị chủng khác.
Thanh Không xoắn xuýt một lúc rồi hỏi: “Em đến Trái Đất từ bao giờ?”
Trần Sơ: “Hai tư năm trước.”
Thanh Không cau mày, anh đã đọc hồ sơ của Trần Sơ, năm nay em ấy mới hai mươi tư tuổi: “Em đến bằng cách nào?”

Trần Sơ nói cho hai người nghe về nội dung đoạn video mà Đường Thiên Nguyên đã ghi lại: “Video đang ở trong máy của em, tẹo nữa mở lên em cho mọi người xem.”
Thanh Không: “Không cần.” Với những gì anh hiểu về Trần Sơ, em ấy không cần phải dối gạt anh về chuyện này.
Anh nhíu mày: “Em là bào thai xuyên qua à?”
Trần Sơ cười buồn: “Cũng tựa tựa vậy.”
Lâm Xuân đưa ra quan điểm khác biệt: “Nếu nói như thế, em nghĩ anh Trần Sơ không phải là người của Thiên Vũ Đại Lục đâu.”
Hai anh nhìn cô, ánh mắt hoang mang như đang nói, quá trình chiếm xác còn bị quay lại rồi, không phải cái nỗi gì nữa.
Lâm Xuân: “Mình có thể suy nghĩ từ một góc nhìn khác.

Trong thần thoại nước mình, sau khi chết, linh hồn con người sẽ xuống địa ngục đầu thai.

Khi đó, linh hồn phải uống canh Mạnh Bà thì mới có thể nhập vào em bé sơ sinh trong cơ thể của mẹ bầu.

Anh Trần Sơ cũng đầu thai y như thế mà.”
Người luôn suy nghĩ logic như Thanh Không bây giờ cũng không thể phản bác được: “Có lí.”
Trần Sơ nhìn hai người, nỗi thấp thỏm lo âu đã chìm xuống, ánh mắt anh toát lên nét dịu dàng.

Mặc dù vào cái khắc biết rõ sự thật về thân phận của mình, anh đã chuẩn bị tâm lí để đối đáp trong mọi trường hợp, nhưng sâu thẳm cõi lòng anh vẫn luôn coi mình là người Trái Đất, và anh cũng hi vọng rằng mọi người có thể chấp nhận danh tính của anh.
Còn anh vẫn có một cảm xúc phức tạp với phong chủ – người mẹ đã hao hết tu vi để đưa anh đến địa cầu.

Nếu cứu thế thành công, cả hai sẽ có cơ hội gặp lại, phải chăng khi ấy sẽ hiểu nhau thêm một chút.
Khi đã thấu tỏ mọi chuyện, Thanh Không muốn biết kế hoạch tiếp theo của Trần Sơ: “Sau này em định làm gì? Nghe theo đề nghị của bọn họ, bắt đầu cứu thế à?”
Trần Sơ nghĩ một lát rồi đáp: “Thông báo cho trụ sở chính trước đã.”
Thanh Không ngạc nhiên, sau rồi lại yên lòng hẳn, anh còn sợ Trần Sơ sẽ bắt anh phải giữ bí mật rồi một mình lên đường cứu thế.
Thanh Không: “Vấn đề em vừa nói, trụ sở chính chắc chắn cũng sẽ hỏi em về việc đó, em định trả lời thế nào?”
Bọn anh có thể chấp nhận thân phận người Trái Đất của Trần Sơ, cũng tin tưởng rằng Trần Sơ sẽ không gây bất lợi cho địa cầu, nhưng chính phủ thì chưa chắc.

Không phải anh bi quan mà anh đang đặt mình vào vị trí của người khác, nếu anh là lãnh đạo cấp cao của phía chính phủ, sau khi biết được thân thế của Trần Sơ, thể nào anh cũng sẽ chọn cách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Dẫu sao, hậu quả của việc tin tưởng quá mức nghiêm trọng.

Ai biết cứu thế có thật sự đơn giản như những gì em ấy nói? Ai đảm bảo được sau khi cứu thế, Trái Đất sẽ không phải gánh tội thay cho Vòm Trời?
Trần Sơ: “Em nói thật, không giấu được đâu, dù rằng Đường Thiên Nguyên không chia sẻ bí mật của em do còn chút kiêng dè, nhưng nếu xảy ra nguy hiểm thì ông ta vẫn sẽ nói thôi.”

Thanh Không: “Phía chính phủ có thể sẽ giết em.”
Lâm Xuân sững sờ: “Không đến mức đấy đâu, cứu thế là chuyện bắt buộc phải có anh Trần Sơ thì mới hoàn thành được.

Hội đại tư tế chỉ tin tưởng anh Trần Sơ thôi.”
Thanh Không lắc đầu: “Em ngây thơ quá, trong việc cứu đời, đại tư tế mới nằm ở phía bị động.

Bọn họ cực kì tin tưởng Trần Sơ, nhưng không nhất định cứ phải dựa vào em ấy.

Nếu Trần Sơ chết, chỉ cần đại tư tế muốn tái sinh Vòm Trời, chắc chắn hắn sẽ cầu cứu Trái Đất giúp đỡ mình thôi.”
Lâm Xuân vỡ lẽ, cô bỗng thấy đại tư tế vô dụng kinh khủng, là một kẻ nham hiểm như vậy, đã thế còn là thầy nguyền rủa mà khi đàm phán còn để mình ở phía bị động, đúng là chả được cái tích sự gì.

(Đại tư tế: Này nhá!!)
Cô ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi gợi ý: “Nếu không bọn mình đừng thông báo vội mà cứ thử trước đi.

Dù gì đại tư tế cũng nói hắn sẽ giúp chúng ta tìm những vật phẩm tai họa còn lại mà.

Bọn mình chỉ cần tìm chỗ nào đấy rồi thử kích hoạt hạn hán xem nó có bị khống chế hay không, nếu thành công…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Thanh Không ngắt lời: “Nếu không áp chế được thì sao, vật phẩm tai họa, nghe tên đã biết là không thể lường trước được nguy hại rồi.”
Lâm Xuân: “Em có thể thu nhận nó mà.”
Anh nhìn về cô như có điều suy nghĩ rồi chợt hỏi: “Em lấy bản đồ địa mạch à?”.

Truyện Trinh Thám
Cô gật đầu.
Thâm tâm Thanh Không hoảng hốt, anh đương định nói gì đó nhưng bỗng sực ra một chuyện nên lại lắc đầu: “Không thể, dựa theo lời giải thích của đại tư tế, dị năng của em có liên quan đến Thiên Cực Cảnh, dù anh không biết năng lực của em là gì nhưng Thiên Cực Cảnh thuộc về Vòm Trời.

Nếu lúc đó Vòm Trời có cách thu hồi vật phẩm tai họa thì tại sao lại dẫn đến kết cục diệt vong như thế này? Thậm chí những vị tôn giả còn không tiếc mạng sống của mình để phong ấn mấy vật phẩm đó? Thế để dị năng của em dung nạp luôn có phải hơn không?”
Trần Sơ đã đích thân nhìn thấy Lâm Xuân lưu giữ bản đồ địa mạch, nhưng bây giờ nghe Thanh Không phân tích, anh cũng không nghi ngờ gì hết.
Anh lẩm bẩm: “Lúc đó năng lượng trong bản đồ đã tiêu tan gần hết, thế nên như thế vẫn chưa được coi là đã kích hoạt ư?”
Lâm Xuân không đoán nữa mà hỏi luôn hệ thống.
Lâm Xuân: “Hệ thống, cậu có thể lấy lại vật phẩm tai họa sau khi kích hoạt không?”
Hệ thống: “Không.”
Lâm Xuân: “!!!! Lúc đó cậu có nói thế đâu.”
Hệ thống: “Khi đấy bản đồ địa mạch đang trong trạng thái ngủ đông.”
Lâm Xuân thở dài: “Nói cách khác, nếu lúc ấy tôi cất bản đồ muộn hơn một phút là cậu sẽ không tiếp nhận được.”
Hệ thống: “Tôi sẽ thử, nhưng chưa chắc đã thành công.”
Không vô nghĩa mà!!
Lâm Xuân tự dưng rất muốn chửi người: “Cậu không thể nhắc nhở tôi nếu tôi lỡ lấy bản đồ về chậm à?”
Hệ thống: “Là người dân Trái Đất, nếu chính bọn cô còn mặc kệ thế giới của mình thì sao có thể mong đợi người khác quan tâm giúp mình?”

Lâm Xuân bị vặc lại cho cứng họng, mãi sau mới nói được: “Ờ, cậu cũng là một phần của Vòm Trời đấy, đừng cầu xin sự giúp đỡ của Trái Đất nữa.”
Hệ thống: “Tôi đã giao dịch với thế giới ý thức của địa cầu rồi.”
Lâm Xuân: “Thế giới ý thức?”
Lâm Xuân: “Alo?? Alo???”
Dường như hệ thống biết mình lỡ lời nên dù cô có kêu gào thế nào đi nữa, nó cũng bơ cô cho bằng được.
Trần Sơ nghiêm túc hỏi: “Em chắc chắn mình có thể cất giữ được vật phẩm tai họa đang trong trạng thái kích hoạt ư?”
Lâm Xuân vừa mới cãi nhau với hệ thống đành phải lắc đầu.
Anh hơi thất vọng nhưng vẫn nói: “Thế thì phải thông báo thôi, dù gì cũng liên quan đến Trái Đất mà, không thể dựa vào quyết định của mỗi chúng ta được.”
Thanh Không nghe vậy đã phủi sạch ngay lập tức: “Chả liên quan gì đến anh.”
Anh chỉ đến trò chuyện tí thôi, sau đó sẽ giả đò chẳng biết gì hết.
Lâm Xuân tiu nghỉu: “Vậy hai chúng ta phải chuẩn bị cho việc sẵn sàng hi sinh bất cứ lúc nào đúng không?”
Thân phận Trần Sơ vô cùng đặc biệt, cô cũng chẳng kém cạnh gì.

Dị năng của cô không thể giải nghĩa một cách rõ ràng, khả năng trụ sở chính sẽ đối xử với cô như cái cách mà họ làm với Trần Sơ.
Không thể công khai hệ thống với mọi người, không thể nhắc tới thế giới ý thức của Vòm Trời, cái gì cũng không được nói.
Có thể trao đổi với thế giới ý thức của Trái Đất, vậy ít nhất nó cũng đã là một sự tồn tại cùng đẳng cấp.

Song, vấn đề ở đây là nếu công bố ra bên ngoài về sự hiện diện của hệ thống, Lâm Xuân cảm thấy cái chết của mình còn kinh khủng hơn Trần Sơ nữa.
Dù cho anh Trần Sơ là linh thể đầu thai làm người và Vòm Trời có đến hàng tỉ dân, nhưng thế giới ý thức chỉ có một cái duy nhất đang nằm trong người cô thôi.
Mất mạng như chơi đấy.
Trần Sơ bật cười: “Không đến mức thế đâu.”
Thanh Không ngước lên nhìn anh: “Xem ra em có cách rồi.”
Anh gật đầu: “Đại tư tế truy tìm em khoa trương như thế nên thân phận của em không giấu được đâu, nhưng Lâm Xuân thì khác, tạm thời người ngoài còn chưa biết đến sự đặc biệt của Lâm Xuân.”
Thanh Không thầm bổ sung thêm một câu với nét mặt vô cảm: Thế anh không phải người ngoài à? Biết ngay mà, cái mồm bảo anh nói chuyện xong rồi cứ giả vờ không biết gì hết là cái mồm lừa đảo.
Trần Sơ: “Còn về phần em, phía chính phủ muốn giết cũng phải xem có giết được không đã.

Em đã ở viện nghiên cứu gần ba tháng, cũng hiểu rõ thực lực của đội Côn Luân, nếu để một đấu một thì em không thua bất kì ai hết.

Tất nhiên, như vậy vẫn chưa đủ, thiểu số sao đánh lại được đa số, nhưng em vẫn còn không gian để tiến bộ.”
Thanh Không và Lâm Xuân nghe vậy thì hít hà, lại tiến bộ, tức là lên đến cấp SSS.
Trần Sơ: “Sở dĩ Côn Luân mạnh như vậy là vì bọn họ lấy được di sản tinh thể từ không gian con.

Mà em chắc chắn có thứ đó.”
Anh không tin, phong chủ của thành phố Bão lại không có di sản tinh thể.
Trần Sơ: “Nếu em đột phá lên cấp SSS, thậm chí bước đến bậc tôn giả, vậy thì sẽ có cơ hội đàm phán rồi.”
Hết chương 123..


Bình luận

Truyện đang đọc