TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Lâm Xuân nghiêm túc lắng nghe, bất chợt, cơn đau trong cô đã lắng xuống nhưng giờ lại bùng lên, như thể có thế lực nào đó đang cướp đoạt sức mạnh của hệ thống khi cậu ấy đương chữa trị cho cô.
“Đã ổn thỏa rồi mà còn không cho tôi cứu người à?” Hệ thống nổi quạu, kéo phắt năng lượng về.
Hệ thống đang nói chuyện với ai thế? Lâm Xuân còn đang tự hỏi thì năng lượng vừa mới bị rút đi dường như đã được trả lại.
“Không sao, nó sẽ không lấy đi phần sức mạnh chữa lành cho cơ thể cô đâu.” Hệ thống nói với Lâm Xuân.
Nó là ai? Thâm tâm cô đã mường tượng ra câu trả lời nhưng cô không dám nói ra.
“Ý thức thế giới đấy, nó đang nhân cơ hội hấp thu năng lượng của tôi.” Hệ thống giải đáp.
Lâm Xuân: “!!!!”
Cô vừa mới tranh đoạt sức mạnh với ý thức thế giới?
Sai rồi, phải là hệ thống giành giật năng lượng với ý thức thế giới vì mình?
Hệ thống tốt bụng như thế ư? Chị sẽ tha thứ cho sự bủn xỉn của em hồi trước.
Hệ thống câm nín, cậu keo kiệt như vậy là bởi khi ấy cậu quá yếu, để có thể tiết kiệm năng lượng cho mình nên cậu thậm chí đã phải rũ bỏ đi cảm xúc của bản thân.

Cơ mà hệ thống chẳng buồn giải thích mấy chuyện này cho Lâm Xuân biết.
Lâm Xuân: “Cậu vừa bảo ý thức thế giới đang ăn mòn năng lượng của cậu, vậy cậu sẽ ra sao?”
Hệ thống thấy Lâm Xuân vẫn lo lắng cho mình nên tâm trạng cũng khá hơn: “Không sao đâu, tôi đã dự đoán trước được điều này khi còn ở Trái Đất rồi.

Hồi thỏa thuận với nhau, ý thức thế giới bảo vệ Vòm Trời và có trách nhiệm bảo vệ tối đa các sinh linh nơi đây.

Còn tôi đến địa cầu để tìm kiếm thời cơ cứu thế.

Tôi là suy nghĩ của con người Vòm Trời, khi rời khỏi đây, sức mạnh của tôi sẽ bị kiểm soát ở mọi mặt.

Tới Trái Đất thì tôi lại bị quy tắc bên đấy khống chế, ngày nào ở đó tôi cũng phải tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Bao nhiêu năm như thế, dù con người ở Vòm Trời sống lại thì sức mạnh của tôi vẫn không thể bì được với ý thức thế giới.

Cơ mà cái đứa này nó vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn đàn áp tôi đến tận cùng.”
Mục đích của ý thức thế giới là suy yếu ý thức con người để cho mình nắm giữ toàn bộ quy tắc, vậy nên chỉ cần suy nghĩ của nhân loại yếu đi là đủ, chứ nó chẳng thèm quan tâm đến việc năng lượng sẽ đi đâu.

Đây cũng là lí do vì sao khi hệ thống kêu gào như vậy, nó không còn lấy năng lượng của cô nữa.
Cuộc chiến chinh đoạt của hệ thống và ý thức thế giới đi đến hồi cuối, đôi bên kí kết ngầm với nhau nhưng lại khiến cho Trần Sơ đang ôm Lâm Xuân suýt nữa vỡ tan không biết bao nhiêu lần.
Khi ý thức thế giới cuỗm năng lượng đi, cơ thể Lâm Xuân lại bắt đầu rã ra, hóa thành những đốm sáng tán loạn trong hư không.


Đến khi hệ thống đoạt lại năng lượng thì các khoảnh sáng mới được ngưng tụ, tái hình thành thân xác cho cô.

Cứ mấy lần như thế, tâm lý của người nào đã đó đã đứng trên bờ đổ vỡ.
Được bồi đắp bởi năng lượng của các vật phẩm tai họa nên sức mạnh thế giới đã trở về, những mảnh vỡ rải rác trong các khe hở không gian bắt đầu tụ lại, tựa như bức tranh ghép đồ sộ, từng mảnh từng mảnh được ráp lại với nhau, cuối cùng hợp nhất thành một bức hình hoàn chỉnh.
Lúc này, một mảnh vỡ không gian khổng lồ đang tiến về thiên cực cảnh với tốc độ cực nhanh.

Khi nó lại gần, mọi người thấy rõ đó là một thành phố rất to, ít nhất phải to hơn thiên cực cảnh gấp trăm lần.

Với một mảnh vụn không gian đang lao đến như vậy, kính thiên cơ có thể chịu được sự va chạm này và không bị nổ tung không?
Ngay khi mọi người đang hoang mang sợ hãi, không còn nơi để trốn, thành phố khổng lồ ấy đã giáp với thiên cực cảnh.

Sau trận động đất ngắn ngủi khiến hàng ngàn con chim hốt hoảng bay ra khỏi đỉnh núi, ngoài ra không còn điều bất thường gì khác.
Hai không gian đâm nhau mà không hề gây ra thiệt hại? Ông Hoa thảng thốt, chỉ thấy rằng vị tôn giả đã bố trí trận pháp này quả là một thiên tài vĩ đại của nhân loại.
Những chú chim hoảng loạn bay thẳng đến thành phố ở bên dưới, sắp sải cánh đến nơi giao nhau của hai mảnh vỡ không gian.

Ở đó có một kết giới vững chắc, không dễ dàng xâm nhập, vậy mà những chú chim ấy lại bay vào mà không gặp bất cứ trở ngại nào, dường như chúng đã ấn chốt mở giúp cho thành phố lụi tàn được sống lại.

Những lá cờ trên đỉnh thành tung bay phất phới trong gió, còn có cả xe ngựa liên tục ra vào cổng thành.

Tiếng người ồn ã, dù đứng trên đỉnh núi cũng có thể nghe được loáng thoáng.
“Những người này còn sống thật à?” Mọi người ngạc nhiên hết đỗi, đây là thành phố đã “chết” được nghìn năm.
Quả là kì tích, không, không chỉ là kì tích, đây phải gọi là thần tích.

Chỉ có thần mới có thể làm được như vậy.
“Thành phố Tinh Lạc.” Đại tư tế bỗng rơi lệ: “Tinh Lạc là một trong hai mươi tám thành phố chính của Vòm Trời.”
Mọi người ngoảnh lại nhìn đại tư tế và sực nhận ra, linh thể không rõ mặt mũi đã có thân xác từ bao giờ, hơn nữa hắn còn rất đẹp trai là đằng khác.

Hắn có mái tóc đen dài đến bắp chân, hệt như một dòng thác.

Đôi mắt màu bạc trên gương mặt trắng ngần ấy toát lên vẻ lạnh lùng và thần bí, chỉ đang hơi ửng lên vì khóc.
Đại tư tế không thể kìm nén được nữa, hắn rảo bước về thành phố Tinh Lạc, nơi ấy là thế giới thuộc về hắn.

Mặt đất vẫn đang rung chuyển, đằng sau mỗi cơn chấn động là một mảnh không gian được ghép lại với nhau.
Khi ngày càng nhiều mảnh vỡ không gian được ghép thành công, ngày càng có nhiều con người được hồi sinh ở Vòm Trời, năng lượng của hệ thống ngày càng mạnh hơn và tốc độ phục hồi của Lâm Xuân cũng tăng lên.
Lâm Xuân cảm nhận được và cô cũng biết rằng khi cơ thể mình lành lại, đó cũng là lúc hệ thống tách khỏi mình.

Mặc dù cô đã từng muốn vứt bỏ hệ thống không biết bao nhiêu lần nhưng đến thời khắc chia tay, cô lại không nỡ nhưng vẫn mạnh miệng: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cậu rồi.”
Hệ thống mỉm cười: “Chúc mừng cô nhé.”
Lâm Xuân: “Sau này làm người thì cụp cái pha vào, dù gì người ta cũng mạnh hơn cậu đấy.”
Hệ thống: “Cô nghĩ cái gì vậy, dù ý thức thế giới mạnh hơn tôi thì cũng chả làm gì được tôi hết.

Chúng tôi được thế giới sinh ra nên có thể kìm hãm tác dụng của nhau.

Tất nhiên kẻ mạnh có quyền đặt ra quy tắc, nhưng nếu các luật lệ do ý thức thế giới đề ra gây bất lợi cho sự phát triển của sinh linh trên Vòm Trời, tôi sẽ mạnh mẽ trở lại.

Con người bất diệt, tôi bất diệt.”
Lâm Xuân vỡ vạc, hệ thống bảo vệ sinh linh của Vòm Trời, ý thức thế giới bảo vệ vùng đất này, nhưng thế giới không thể không có con người, bởi nếu vậy, thế giới sẽ chết đi.

Nhìn từ một góc độ nào đó, cả hai vẫn có chung mục đích với nhau.
Cuối cùng, ánh sáng trên người cô dần nhạt đi, trị liệu đã gần kết thúc.
Cô chợt nhớ ra một chuyện: “À đấy, lúc nãy cậu bảo giấu nhẫn đi thì phải trả giá, cái giá đó là gì?”
Cô không nhận được lời nhắc của hệ thống nên không biết phải mình phải trả giá ra sao.
Hệ thống: “Thực ra cũng chẳng có gì đâu, chiếc nhẫn cầu hôn có giới hạn năm phút sau khi sử dụng.”
Lâm Xuân vừa mới thở phào nhẹ nhõm khi nghe được nửa câu đầu nhưng nửa câu sau làm cô suýt nữa vỡ tim.
Hệ thống: “Thật ra năm phút đấy để cô được sử dụng quyền hối hận.

Nhưng cô lại mong chiếc nhẫn không tháo ra được, đồng nghĩa với việc cô đã từ chối quyền lợi này.

Hai người đã kết hôn rồi.”
Lâm Xuân: “!!!!”
Kết… Kết hôn rồi? Cô đã kết hôn rồi?
Cô hỏi: “Không hủy bỏ được à?”

Hệ thống nhắc nhở: “Chính cô đã khước từ quyền hối hận mà.”
“Thế… Trần Sơ thì sao? Anh ấy không được chối từ à?” Đúng, kết hôn là chuyện của hai người, đối phương cũng có quyền cự tuyệt mà.
Hệ thống: “Vốn dĩ là có nhưng giờ anh ấy không thể từ chối.”
Lâm Xuân: “Tại sao? Tôi mới là người phải trả giá mà, có phải Trần Sơ đâu.”
Hệ thống: “Quy tắc của chiếc nhẫn cầu hôn là trong vòng năm phút, người cầu hôn sẽ quyết định xem mình có cưới người ấy hay không.

Sau năm phút, chỉ có kẻ nào mạnh hơn người được cầu hôn mới có tư cách từ chối.

Trần Sơ vốn mạnh hơn cô, anh ấy đáng lẽ sẽ có quyền khước từ nhưng cô đã yêu cầu tôi xóa luôn năm phút đấy đi, mà Trần Sơ thì còn lâu mới mạnh bằng tôi.”
Lâm Xuân giãy chết: “… Không công bằng, cưới xin phải đến từ sự tự nguyện chứ.”
Hệ thống: “Đây là vật phẩm, cô nghĩ cái loại hôn nhân nào mới phải dùng đến vật phẩm để ràng buộc chứ?”
Lâm Xuân: “…”
Hệ thống: “Sự ra đời của vật phẩm này bắt nguồn từ một tình yêu đơn phương.”
Chiếc nhẫn cầu hôn được tạo ra để bắt người ta phải kết hôn với mình, cô cứ tưởng đây là một chuyện tình lãng mạn chứ.
Lâm Xuân: “Thế sau khi cưới thì hai người họ có yêu nhau không?”
Hệ thống: “Không, cô dâu đã tự tử ngay ngày hôm sau, chủ nhân chiếc nhẫn đó cũng chết theo vì quy tắc sống chết có nhau của nhẫn.”
Lâm Xuân: “…” Cô cứ ngỡ đây là câu chuyện tình yêu ngược lên ngược xuống, nào ngờ nó lại là truyện kinh dị.
Hệ thống: “Yên tâm, Trần Sơ chắc không tự sát đâu, cô đã cứu anh ấy, anh ấy lấy thân báo đáp cũng là lẽ thường tình.”
Lâm Xuân: “Vấn đề ở đây là tự sát hả? Vấn đề là tôi và anh Trần Sơ là đồng nghiệp, tự dưng giờ cưới nhau, đã vậy tôi còn chủ động cầu hôn nữa chứ, xấu hổ vãi…”
– Lâm Xuân, Lâm Xuân…
Bên tai cô bỗng vang lên giọng nói của Trần Sơ khiến cô giật mình: “Anh ấy gọi tôi kìa.”
Hệ thống: “Cơ thể cô đã lành lặn rồi, tỉnh lại đi thôi.

Lâm Xuân, tạm biệt.”
Hệ thống vừa dứt lời, Lâm Xuân đã nhận thấy có thứ gì rời khỏi thân mình, cô vô thức với tay ra giữ nhưng chẳng biết vật ấy đã đi đến nơi đâu.
“Lâm Xuân, em tỉnh rồi.” Trần Sơ nắm lấy bàn tay vừa giơ lên của Lâm Xuân, xúc động gọi cô.
Nếu có thể giả chết, Lâm Xuân ước rằng mình có thể làm vậy đến hết đời nhưng đó là chuyện không thể.
Đừng sợ, chỉ là cầu hôn thôi mà? Giống tỏ tình thôi chứ có gì đâu, là một lời tỏ tình mà người ta không thể từ chối được.

Minh sợ nỗi gì, dù sao mình cũng không lỗ mà.
Bây giờ cô đang nằm trong lòng Trần Sơ, mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt khiến Sadako sẵn lòng giảm giá 20%, dưới hàng mi vừa dài vừa dày ấy là đôi mắt trong veo như ngọc lưu ly đong đầy bóng hình cô.
Trần Sơ thấy Lâm Xuân tỉnh lại, đôi mắt đương ánh lên nét cười bỗng cứng đờ ra.
Anh… Nhận ra rồi? Đã vậy, còn rất miễn cưỡng?
Những nỗ lực tâm lý mà Lâm Xuân vừa mới dựng xây đã sụp đổ trong chớp mắt.
Còn Trần Sơ lúc này đúng là đã biết đến chuyện kết hôn, nhưng không phải giờ anh mới phản ứng mà là anh vừa mới biết.

Có một giọng nói đang thuật lại cho anh nghe.

– Có người đã sử dụng chiếc nhẫn cầu hôn để ép buộc anh phải cưới người đó, anh không thể chối bỏ, hôn nhân đã có hiệu lực cho đến khi lìa đời.
Trần Sơ bỗng thấy ngón tay mình lành lạnh, có thứ gì đó lẳng lặng xuất hiện trên ngón áp út của anh.

Ấy là chiếc nhẫn trơn vô cùng quen thuộc.
– Chiếc nhẫn cầu hôn đã thăng cấp lên làm nhẫn cưới.
Nhẫn cưới? Trần Sơ vô thức nhìn xuống bàn tay Lâm Xuân, sau đó nhận ra cô cũng đang nhìn mình, ánh mắt cả hai chạm nhau trong giây lát, đồng thời nhìn vào ngón áp út của đối phương.
– Đây là sự bồi thường, bên không thể khước từ sẽ có địa vị cao hơn trong hôn nhân, anh sẽ là chủ gia đình.

Anh có năm giây để quyết định liệu mình có chấp nhận sự bù đắp này hay không.

Nếu không muốn, anh có thể từ chối bằng cách hôn người yêu.

Năm, bốn, ba,…
Lâm Xuân thấy tư thế của cả hai bây giờ không thích hợp cho lắm, nhất là khi hôn nhân đã được xác lập, cô cử động, cố gắng ngồi dậy.

Bấy giờ, Trần Sơ đột nhiên nhìn sang cô.
Lâm Xuân đang định giải thích nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị phong kín bằng một nụ hôn.
– Một cuộc hôn nhân lành mạnh là phải dựa trên sự bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau.

Chúc mừng hai người, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.
Thanh âm đồng thời vang vọng bên tai cả hai.
Dẫu có chết Lâm Xuân cũng không bao giờ quên được chủ nhân của giọng nói này.
“Ai muốn sinh con chứ!” Hệ thống chúc phúc cái quái gì đây, Lâm Xuân buột miệng chửi xong thì mới nhớ ra mình đang nằm trong lòng Trần Sơ.

Hình như, hình như cả hai còn vừa hôn nhau.
“Em… Em đang bảo…” Nếu như bây giờ có kẽ hở không gian ở đây, cô chắc chắn sẽ chui vào và không bao giờ ra nữa.
Trần Sơ đăm đăm nhìn Lâm Xuân trong phút chốc như để xác nhận chuyện gì đó, và rồi anh bỗng ghì siết cô vào lòng mình, ôm cô thật chặt: “Nghe em hết.”
Nghe em hết cái gì cơ? Sinh con á?
Mạch suy nghĩ của Lâm Xuân đã biến mất, một đi không trở về.

Đến khi cô tìm lại được nó thì Vòm Trời đã hoàn toàn hồi phục.
Vậy nên, anh Trần Sơ cũng thích mình đúng không?
– Đúng!
Bỗng có làn gió ùa qua, hôn lên vạn cánh hoa trên ngọn núi.

Rõ ràng khi mọi người đến đây, thiên cực cảnh không hề ngập tràn sắc hoa như thế này..


Bình luận

Truyện đang đọc