TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


“Đến giờ rồi, bọn mình đi ra cổng đi.” Lâm Xuân hợp tác với Vân Chu, kiếm được tám túi đá sức mạnh, chia ra mỗi người bốn túi, đủ để cả hai thoát khỏi đây.
Cô nhìn con phố dài thật dài, nhìn tòa Phong Tuyết cao chót vót trên bầu trời ở phía xa xa, cau mày: “Tiểu Chu, tỉ lệ sống sót ở ải thành phố Bão Tuyết là bao nhiêu phần trăm?”
“Ải?” Vân Chu câm nín nhìn Lâm Xuân: “Chị tưởng vào không gian con là chơi game sinh tồn đấy à?”
“Không giống à?” Dù gì cô cũng thấy giống, đã thế còn được trải nghiệm cảm giác sinh tồn chân thực đến tuyệt đỉnh, di chứng duy nhất là không thể sống lại, chết là chết luôn.
“Em không biết tỉ lệ là bao nhiêu.” Vân Chu lắc đầu.
“Chính phủ không thống kê à?” Lâm Xuân cau mày, thành phố Bão Tuyết là không gian con thường xuyên xuất hiện cơ mà, đáng lẽ nhà nước phải thống kê tỉ lệ sống sót mới đúng chứ.
“Nói chung là, trong không gian cấp B, người dị năng từ cấp B trở xuống thì không thể sống được.

Với thành phố Bão Tuyết, nếu không có năng lực cấp B hay vật phẩm phòng thân đủ mạnh thì người dị năng sẽ chết ngay từ lúc ở trong nhà.” Vân Chu giải thích: “Nếu hai chị em mình không có vật phẩm thì chắc đã chết từ lâu rồi.”
“Thế có nhiều người dị năng có vật phẩm phòng thân giống chị em mình không?” Lâm Xuân hỏi.
“Chắc không nhiều đâu.” Vân Chu có nhiều vật phẩm bởi vì cậu là người dị năng hệ mộc có tố chất thiên bẩm, bởi vì còn bé, gia đình sợ cậu bị hút vào không gian con rồi xảy ra chuyện gì bất trắc nên mới chuẩn bị cho cậu một ít vật phẩm để phòng thân.

Còn đại đa số người dị năng chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân mà thôi.
“Nói cách khác, tất cả những người dị năng có thể thoát ra khỏi căn nhà đều là người cấp B trở lên.” Lâm Xuân nói.
“Tất nhiên rồi, dù gì chị cũng là thành viên của tổ chức chính phủ mà sao chẳng biết tí gì thế.” Vân Chu khinh bỉ.
Lâm Xuân nhìn cái vẻ được nước lấn tới của nhóc con, cô rất muốn hỏi nhóc một câu, chị chỉ kể chuyện về chị với Vua Bẩn chứ chị có nói chị thuộc tổ chức chính phủ đâu, nếu em không phải em trai của Vua Bẩn thì sao em lại biết chị là thành viên của tổ chức chính phủ?
Nhưng đây không phải lúc để hỏi câu này.
“Bọn mình đã gom được viên đá sức mạnh ở tám dinh thự, đủ để gánh ba người thoát khỏi không gian con.

Nếu như linh thể trong tám dinh thự đó chỉ chết có một nửa hoặc ít hơn, vậy ít nhất phải giết sạch linh thể trong một dinh thự, thu thập đá sức mạnh của bọn họ thì mới có thể rời khỏi không gian con.

Nhưng muốn làm như vậy thì chắc chắn phải có năng lực đỉnh cao.” Lâm Xuân từ từ phân tích.
“Đấy là chuyện đương nhiên, chị nói cái này làm gì?” Nhóc con không hiểu.
“Em đoán xem, có bao nhiêu người dị năng trong thành phố thoát khỏi căn nhà đã gom đủ viên đá sức mạnh? Còn những người chưa đủ thì phải đi gom những viên đá còn lại như thế nào?” Lâm Xuân hỏi.
Vân Chu cau mày ngẫm nghĩ, lát sau, dường như cậu đã vỡ lẽ ra được chuyện gì đó nên mặt tái nhợt đi, hỏi cô: “Cướp của bọn mình?”
“Đừng gở mồm như thế!” Lâm Xuân nín lặng, mặc dù khả năng này rất cao nhưng nhỡ ăn may thì sao.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Vân Chu giả vờ chín chắn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một em bé chín tuổi, không những thế còn gắn bó với Lâm Xuân được một thời gian nên đã vô thức ỷ vào cô.
“Bọn mình tách nhau ra đi.” Lâm Xuân nghĩ ngợi, đưa ra ý tưởng của mình.
“Chị muốn bỏ em lại?” Gương mặt nhóc con tràn ngập vẻ căm phẫn vì bị phản bội, mèo con kiêu ngạo thoáng chốc đã hóa thành con nhím.
“…” Lâm Xuân đâu muốn vứt bỏ bé con đâu, nhưng cô thấy rằng, với cái chỉ số may mắn -99 của cô thì xác suất gặp phải cướp thật sự quá cao.

Em mà tách khỏi mình, nếu số đỏ thì có lẽ sẽ tránh được bọn cướp và thuận lợi đến tòa Phong Tuyết.

Hơn nữa, em là người dị năng cấp C, lại có vũ khí phòng thân, nhỡ gặp nguy hiểm thì vẫn chiến đấu được.

Còn cô chỉ là một đứa con ghẻ không được yêu thương.
“Ờ, tách thì tách, dù gì bọn mình cũng chỉ hợp tác tạm thời thôi.” Nhóc con đỏ cả mặt, siết chặt tay thành nắm đấm, nói rồi chạy vụt ra đường như thể đang giận dỗi.
Lâm Xuân trở tay không kịp trước sự phản ứng quyết liệt của cậu nhóc, cô hé môi định giải thích nhưng rồi lại không nói gì nữa.
Chạy cũng được.
Lâm Xuân nhìn con đường rộng thênh thang, quay người rẽ vào con ngõ ở đằng sau: “Thôi đi trong ngõ vậy.”
Người ta đi đường cái vì sợ lạc trong thành phố, dù gì thời gian cũng có hạn, người dị năng phải chạy được đến tòa Phong Tuyết trước khi trời tối.

Còn Lâm Xuân thì khác, cô có thẻ bài Sadako dẫn đường, chỉ thẳng đến cổng ra, đi thế nào cũng không bị lạc đường.
Có lẽ vì trận pháp của thành phố Bão Tuyết sắp sụp đổ nên tuyết rơi ngày một dày hơn, Lâm Xuân đội mũ, rảo bước trong con ngõ.

Cứ đi được một đoạn là cô lại mở điện thoại nhìn đồng hồ.

“Còn một tiếng nữa, chắc sẽ đến kịp.” Cô ngẩng lên nhìn tòa Phong Tuyết ở nơi xa, nhẩm tính khoảng cách.
Cô cất máy đi, phủi hết tuyết trên người, đang định đi tiếp thì phía trước bỗng vang lên tiếng giẫm tuyết.
Có người à?!
Lâm Xuân sững lại, vô thức muốn trở lại con ngõ để tránh người.

Ai ngờ vừa mới quay người thì một gã đàn ông mặc áo gấm đã bước ra khỏi con ngõ.
Trông gã khoảng 30 – 40 tuổi, nom xấu xí và thô kệch, mặc chiếc áo gấm rực rỡ mà chẳng khác nào con chuột mặc đồ sang trọng.
“Ái chà, tìm được cô bé đội mũ đỏ đáng yêu.” Gã cười khà khà với Lâm Xuân, lộ ra hàm răng vàng khè của một người hút thuốc lâu năm.
Lâm Xuân cũng chẳng quan tâm, cảnh giác lùi về sau mấy bước, còn chưa nghĩ ra được cách đối phó thì con ngõ lại xuất hiện thêm hai gã trung niên mặc áo bông.
Mình bị bao vây?
Y như rằng, lại gặp phải cướp thật.

Cái cảm giác chẳng mấy bất ngờ là sao vậy nhỉ?
Lâm Xuân quyết định sau này cô sẽ không đi đường tắt, và cũng không vắt óc suy nghĩ ra cách để tránh khỏi nguy hiểm nữa, bởi dù cô có tránh như thế nào thì nguy hiểm vẫn sẽ ập đến thôi, thà cô cứ nằm im chịu chết cho rồi.
Đúng không hệ thống?
“Tôi chỉ là hệ thống bói toán, không thể giúp đỡ vật chủ chuyện gì ngoài việc xem bói.” Hệ thống đáp.
Lâm Xuân lườm nguýt, cô biết hệ thống sẽ chẳng giúp được cái trò trống gì mà.

Cô lẳng lặng quan sát một lúc, sau đó xoay sang nhìn hai gã dị năng mặc áo bông màu xám.

Cô không đối mặt với phe ít người hơn, một là vì con chuột mặc áo gấm xấu kinh khủng, nhìn nhiều chỉ tổ hại mắt, tiếp đến là vì hai người dị năng mặc áo bông màu xám dính nhiều máu trên người hơn, trông cũng chật vật hơn con chuột mặc áo gấm rất nhiều.
Ai cũng chiến đấu một mình để thoát khỏi căn nhà, thế nên nhìn qua những vết thương thì đã có thể đánh giá được năng lực của người ta một cách đơn giản và thô thiển, người nào càng nhếch nhác thì người đấy càng yếu.
Trần Sơ cấp S, nhện đen chắc cũng là người cấp S, thước của bậc hiền triết khống chế được con nhện trong thoáng chốc, thế thì chắc cũng có thể khống chế được người cấp B.
Lâm Xuân ngầm tính toán, cô không hi vọng vào việc cây thước có thể hoàn toàn khống chế được người cấp B, một là vì cô không xác định được cây thước có năng lực ấy hay không, mà ở đây có tận ba tên địch nên kĩ năng khống chế đơn lẻ cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.
“Các người muốn làm gì?” Khi đặt câu hỏi, cô đã lẳng lặng chỉ thước vào người dị năng đang đứng ở đầu ngõ.
“Rõ ràng thế này mà mày không nhìn ra à?” Hắn cười gằn.
Khốn nạn, đáp một nẻo, phạt 10 thước!
Năng lực được kích hoạt thành công, thâm tâm Lâm Xuân chắc nịch nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài mặt.
“Đưa túi đá sức mạnh đây.” Con chuột mặc áo gấm đứng ở đằng sau nói: “Còn cả vật phẩm của mày nữa.”
Lâm Xuân ngẩn ra, sao gã biết cô có vật phẩm? Chẳng lẽ gã thấy quá trình cô và Vân Chu đi xin viên đá sức mạnh? Đừng chứ, chị em cô xin rất cẩn thận, phải chắc chắn xung quanh không có ai thì mới ra xin.
“Tôi không có vật phẩm.” Cô đáp.
“Lừa hả, năng lượng trên người mày dao động yếu như thế, còn hành động đơn lẻ, nếu không có vật phẩm thì mày ra khỏi nhà kiểu gì?” Một kẻ dị năng mặt vuông trong hội phân tích: “Nhìn đồ mày mặc sạch sẽ thế này thì khác nào đang đi cosplay, chả thấy dấu vết chiến đấu ở đâu hết.”
Hóa ra là phân tích như vậy.

Cũng đúng, mọi người có phải thằng ngốc đâu, cô nhìn quần áo của con chuột mặc áo gấm còn đoán ra được con chuột là kẻ có năng lực mạnh nhất trong cả ba người thì người khác cũng có thể nhìn bộ đồ của cô để đoán cô có chiến đấu hay không.

Nhưng… Vật phẩm của cô chỉ có cô dùng được thôi, nếu người khác cầm vào thì chẳng được tác dụng gì.

Thành thử, dẫu cô muốn giảm thiểu rủi ro, cho ba người vật phẩm của mình thì cũng không cho được.
“Tôi đưa cả túi đá sức mạnh và vật phẩm cho các anh, các anh đừng giết tôi được không?” Lâm Xuân giả vờ sợ sệt.
“Yên tâm, bọn tao không giết mày.

Dù gì, nếu mày không thoát khỏi đây thì mày cũng chết mà thôi.” Con chuột mặc áo gấm nhìn vào cây thước trong tay cô: “Cái thước là vật phẩm của mày chứ gì?”
Cô hoảng hốt giấu thước ra sau lưng, khiến ba gã đàn ông bật cười.
“Cô bé đội mũ đỏ này, mày nghĩ mày còn giấu được sao?” Con chuột khinh bỉ.
Lâm Xuân mím môi, ra vẻ xoắn xuýt, chuyển hướng sang người dị năng đã bị thước khống chế, cất giọng run rẩy: “Tôi… Tôi đưa hết đồ cho anh, nhưng… Nhưng anh phải để tôi ra khỏi con ngõ này.”
Người dị năng mặc áo bông màu xám nhìn con chuột mặc áo gấm ở đằng sau Lâm Xuân, con chuột gật đầu.

“Được.” Hắn gật đầu đồng ý.
“Thế… Thế anh bảo anh ta đi ra đã.” Lâm Xuân lại chỉ vào người dị năng mặt vuông.
Người dị năng mặt vuông không chịu được nữa: “Con chó này, mày có tư cách gì để cò kè mặc cả? Mau đưa đồ ra đây.”
“Nếu anh không đồng ý thì tôi sẽ phá hủy vật phẩm ngay bây giờ.” Lâm Xuân cầm thước bằng hai tay, ra vẻ nếu anh dám động vào tôi thì tôi sẽ bẻ thước ngay lập tức.
“Đừng động vào.

Lý Tam, lui ra.” Con chuột mặc áo gấm ra lệnh cho kẻ mặt vuông rời đi.
Kẻ mặt vuông lùi ra một cách miễn cưỡng, đứng ở đầu bên kia con ngõ.
Bấy giờ, Lâm Xuân mới thả thước ra, cầm thước đi đến bên người dị năng mặc áo bông màu xám, đồng thời nhích từng bước từng bước ra gần đầu ngõ.

Ba gã đàn ông chẳng hề mảy may đến hành động của cô, trong mắt ba người thì túi đá sức mạnh và vật phẩm mới là quan trọng, chứ tao chẳng quan tâm đến việc mày có chết hay không.
Người dị năng mặc áo bông xám chủ động giơ tay phải ra khi thấy Lâm Xuân đi tới gần, nói với cô: “Đưa đồ cho tao.”
“Vâng.” Cô từ từ đặt thước vào tay hắn, ngay khi hắn định khép tay lại để cầm thước thì cô đã lẩm bẩm: “Giơ tay ra.”
Người dị năng mặc áo bông xám đã cầm thước trong tay nhưng lại bị không chế để giơ tay lên.
Hắn đã kinh qua nhiều trận chiến nên nhận ra ngay có điều gì không ổn, biết mình chắc chắn đã bị vật phẩm khống chế nên đã kích hoạt năng lực để thoát khỏi xiềng xích, nhưng năng lực vừa mới dao động được một nửa thì Lâm Xuân đã phang thước xuống.
Tiếng “bốp” vang lên khiến linh hồn đau đớn, thoáng chốc đã phá vỡ năng lực đang dao động một nửa trong cơ thể hắn.
“Đừng có đuổi theo tôi!!!!!” Lâm Xuân đánh xong thì chạy, vừa chạy vừa hét lên.
“Bắt nó lại!” Kẻ mặt vuông quay người toan đuổi theo, nhưng đầu ngõ chật hẹp, trong lúc vội vàng đã va vào người dị năng mặc áo bông xám, thế là chặn luôn lối đi.
“Hai thằng ngu chúng mày đang làm gì đấy?” Con chuột mặc áo gấm cũng bị chặn lại nên giận dữ chửi ầm lên.
“Em bị kiểm soát.” Vẻ đau đớn tràn ngập trên gương mặt của người dị năng mặc áo bông xám: “Em nhúc nhích một phát là người đã đau điên lên.

Trong đầu có lão già râu bạc vừa cầm thước đánh em vừa chửi em không biết ăn năn hối lỗi.”
“Mày nói lung tung cái gì thế?” Con chuột mặc áo gầm mắng mỏ.
– Em cũng không biết.
“Mày cút ngay!” Con chuột đá phăng thuộc hạ của mình đi, còn mình chạy dọc theo con ngõ.

Đây là vật phẩm của người dị năng, không thể để con kia chạy thoát được.
Lâm Xuân chạy thục mạng ở trong ngõ, vừa chạy vừa nói với Sadako: “Chị Sadako, đi ra đường cái đi, chỗ đấy đông người.”
Thể lực của cô không thể vượt qua được người dị năng cấp B, tuyết dưới đất còn dày như thế này, dấu chân in trên nền tuyết sẽ làm lộ tung tích của cô, thế nên ý tưởng thoát khỏi đối thủ bằng cách chạy trên những con đường tắt đầy phức tạp sẽ không thể thực hiện được.

Đã thế thì cứ chạy trên đường cái đi, nếu ăn may còn gặp được Vua Bẩn hoặc Trần Sơ nữa.
Dù không gặp được nhưng động tĩnh lớn thì chắc hai anh sẽ phát hiện ra.
Lâm Xuân chạy rất nhanh, nhưng chạy được hai con ngõ thì đã bị lão chuột mặc áo gấm đuổi kịp rồi.
– Con chó chết kia, đứng lại!
Cô quay lại chỉ thước vào người gã.
Con chuột mặc áo gấm biết đó là vật phẩm nên vẫn luôn cảnh giác, thấy cô làm như vậy thì tưởng cô muốn tấn công nên đã co lại người, hai tay hai chân gã mọc ra những móng vuốt sắc nhọn, sau đó thì gã nhảy bật lên, găm móng vuốt vào mặt tường, cheo leo trên tường để tránh khỏi sự tấn công của cây thước.

Còn chỗ hắn vừa đứng thì chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Lâm Xuân sững sờ, quay thước, chỉ vào cái người đang treo trên tường: “Ông là chuột à?”
Thảo nào lại giống chuột thế không biết.
Con chuột mặc áo gấm điên tiết, gã là người dị năng mang gen chuột, cập bậc càng cao thì ngoại hình càng ngày càng giống chuột, bình thường gã ghét nhất người nào gọi gã là con chuột.

Con chuột mặc áo gấm không trở lại hình người mà cứ giữ hình dáng nửa người nửa thú, bắt đầu bò dọc trên vách tường.


Trên tường không có tuyết, con chuột mặc áo gấm còn linh hoạt, loáng chốc đã đuổi kịp Lâm Xuân.
“Giơ tay ra!” Lâm Xuân cũng không ngoảnh mặt lại mà chỉ hét lên.
Con chuột mặc áo gấm bị khống chế nên đã đưa tay ra, sau đó đã mất thăng bằng, ngã bịch xuống tuyết.
– Khốn khiếp!
Năng lực chấm dứt.
Chỉ khống chế được trong đúng một giây?
Lâm Xuân hãi hùng, nhưng lại nhân cơ hội để chạy thêm hai, ba mét nữa, may mà cô không đi sâu vào các con ngõ trong thành phố mà chỉ đi ngay gần đường cái, giờ chạy thêm hai ngõ nữa thì cô đã ra được trục đường chính.
Sau lưng cô là con chuột mặc áo gấm đang thẹn quá hóa giận, cùng với kẻ dị năng mặt vuông đang hỗ trợ đồng đội của mình.

Còn người dị năng mặc áo bông xám giờ đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa như thể đang lên cơn sốt rét, đi được hai bước đã run rẩy.

Trong đầu hắn vẫn luôn có một ông lão râu bạc cầm thước đánh hắn liên tục.
Không biết hối lỗi, không biết hối lỗi, không biết hối lỗi.
Người dị năng mặc áo bông xám suýt thì nôn ra máu, ông nói đi, ông muốn tôi thay đổi cái gì? Tôi đổi ngay, giờ tôi thay đổi là được chứ gì?
Lâm Xuân lao ra khỏi con ngõ, liếc thấy có người đang đứng bên trái mình, cô nghiêng đầu nhìn sang, trố mắt nhìn gương mặt trẻ thơ vừa mới tách khỏi mình được 20 phút.
– Vl!
“Chị…” Vân Chu đang định nói thì cô đã quay người chạy đi như thể gặp phải ma, đã thế còn chạy về hướng ngược hẳn với tòa Phong Tuyết.
Vân Chu đương buồn bực thì có một người dị năng giống hệt con chuột cũng chạy ra khỏi con ngõ, gã nhìn xung quanh, thấy Lâm Xuân thì chạy đuổi theo.
Lâm Xuân gặp cướp à? Mình kệ đấy, chị ấy muốn tách mình ra trước mà.
“Lý Tam, tao phế rồi, mày với đại ca đuổi theo đi.

Bắt sống được nó, giải lời nguyền cho tao.” Người dị năng mặc áo bông màu xám đau đến nỗi không thể chịu được nữa.
Cuối cùng, hắn run rẩy vịn vào tường để lết ra ngoài, người hắn mướt mồ hôi, mặt mày xám ngắt, sống không bằng chết, thét lên với trời: “Ông nói đi, rốt cuộc là ông muốn tôi thay đổi cái gì?”
Gào xong thì hắn mới nhìn thấy Vân Chu, gương mặt ánh lên vẻ dữ dằn: “Trẻ con cút đi!”
“Lửa Đen?!” Vân Chu nhìn thấy biểu tượng ngọn lửa đen trên túi áo ngực màu xám bị xé toác ra của hắn.
– Biết rồi mà vẫn chưa cút, muốn chết à?
Hình ảnh cậu bé Vân Chu giơ súng lên là câu trả lời dành cho hắn.
Người dị năng mặc áo bông xám nhăn mặt, hắn giơ hai tay lên, xin tha một cách hèn mọn: “Cháu ơi, chú sai rồi, chú không nên…”
– Pằng!
Chưa đợi người ta nói xong, Vân Chu đã bóp cỏ, bắn thủng ấn đường hắn.
“Bố tôi nói, người Lửa Đen, thấy ai thì giết người đó.” Dù nói lời độc địa, cũng đã giết người rồi nhưng nét mặt cậu bé còn trắng bệch hơn cả lớp tuyết dưới mặt đất.
Cậu nhóc thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại.
“Cứu với~~ Tôi có đá sức mạnh~~~” Xa xa vang lên tiếng kêu cứu của Lâm Xuân.
Cậu nhóc ngẩng lên với vẻ mặt phức tạp, không kìm được mà mắng: “Đồ ngốc, ở đây mà còn đòi kêu cứu, ai sẽ đến cứu chị, chỉ tổ kéo thêm nhiều cướp đến thôi.”
Nhưng vừa nãy, chị biết mình ở đây nên mới cố tình chạy về phía bên đấy.
Nhóc con nghiến răng, cuối cùng cũng cầm súng đuổi theo.
Ở phía xa xa, Lâm Xuân vừa chạy vừa kêu cứu.

Cô biết mình hét lên như thế này thì chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều người dị năng, chỉ có nhiều người thì mới có thể khuấy đục nước, nước đục rồi thì cô mới bắt cá được.
Tiếng cầu cứu của cô, nhất là câu “Tôi có viên đá sức mạnh” gần như đã thu hút tất cả những người dị năng chưa thu góp được đủ số đá chỉ trong tích tắc, bọn họ ùa ra khỏi nhà, ra ngoài phố, ra ngoài những con ngõ nhỏ, rồi đứng bu quanh cô.
Lâm Xuân thấy mọi người đang đến gần, cô bỗng lôi túi đá sức mạnh ở bên hông ra rồi ném ra chỗ con chuột mặc áo gấm ở gần đấy.
– Trong túi có 60 viên đá sức mạnh.
Cô vừa nói xong thì đã có năm người chạy vọt về phía con chuột, dù gã giỏi đến thế nào đi nữa thì một mình gã cũng không đánh nổi năm người.

Thoáng chốc, túi đá sức mạnh đã bị một người trong số đó giành được, mà con chuột mặc áo gấm đã bị đánh đến mức sưng cả mặt, hộc máu mồm, đá của gã cũng bị những người khác vơ vét hết.
Ánh mắt gã chuột lóe lên sự thù hắn, gã bỗng chỉ vào Lâm Xuân rồi hô hoán: “Con kia lấy được vật phẩm dị năng, cái thước trong tay nó đấy.”
Xôn xao trong thoáng chốc, người dị năng trên con phố đã quay phắt sang nhìn cây thước trong tay Lâm Xuân.

Thậm chí có những người dị năng đã gom đủ số lượng đá sức mạnh cũng nhìn sang khi nghe thấy bốn chữ “vật phẩm dị năng”, Vật phẩm dị năng có sức quyến rũ mãnh liệt, còn hấp dẫn hơn cả viên đá sức mạnh.
“Thước, tôi… cho mọi người, mọi người để tôi đi đi.” Lâm Xuân vẫn luôn nghĩ rằng tính mạng là quan trọng nhất.
“Nó là người dị năng cấp F, thoát khỏi căn nhà mà không bị thương chỗ nào, chắc chắn nó phải có tận mấy vật phẩm.” Gã chuột chẳng thèm quan tâm cô có bao nhiêu vật phẩm mà cứ bịa ra.

Chỉ cần người ta tin thì con ả chết chắc.
Quả nhiên, Lâm Xuân cảm giác ánh mắt mọi người trên phố nhìn cô nồng nhiệt lên hẳn.

Mịa nó, con chuột chết bằm này thâm độc quá! Điên tiết hơn nữa là gã còn nói đúng cơ!
“Cô nhóc, cháu có bao nhiêu vật phẩm? Nếu cháu trong ông thì ông sẽ giúp cháu thoát khỏi đây, được không?” Một ông lão tóc bạc đứng trên nóc nhà cười ha hả hỏi Lâm Xuân.
Toang rồi, một khi mọi người biết chuyện mình không chỉ có một vật phẩm thì cô sẽ khó mà thoát được.

Bởi vì nếu chỉ có một món đồ, cô bỏ nó lại thì mọi người sẽ xông vào cướp nó và mặc kệ cô luôn.

Nhưng nếu mọi người đã biết cô có tận mấy vật phẩm thì thể nào cũng lục soát cô cho bằng sạch, chắc chắn sẽ không tha cho cô.
Ở lại để cho người ta lục soát mình ư? Lâm Xuân còn lâu mới ngốc như vậy, người ở đây có phải cảnh sát đâu, nào biết người ta có thả mình ra sau khi lục soát mình không.
Chết thôi chết thôi!! Vua Bẩn, đàn anh Trần Sơ, em đã kêu gào đến mức này rồi mà sao bọn anh vẫn chưa đến.

Đừng bảo hai anh không vào thật đấy nhé.
– Lâm Xuân!
Cô sung sướng quay phắt lại, ai dè chẳng thấy anh Trần Sơ, cũng chẳng thấy Vua Bẩn mà lại thấy Vân Chu – em trai Vua Bẩn.

Nhóc con đang đứng trước cổng nhà khá gần chỗ cô, vẫy tay với cô.
Nhãi con, giờ còn hóng hớt cái gì đấy!
Mắng thì mắng nhưng vào khoảnh khắc em gọi tên cô thì em cũng đang ràng buộc với cô rồi, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành chạy về phía em.

Cô gộp ba bước làm một, chạy lên bậc thềm, mà em thấy cô chạy đến thì cũng mở cổng nhà ra.
Lúc gọi Lâm Xuân thì nhóc con cũng đã âm thầm kéo chốt cổng rồi.
Hai chị em cùng vọt vào ngôi nhà tràn ngập các linh thể.
– Đuổi theo!
Trên con phố, mười mấy người dị năng đều đã bị thương sau khi chém giết để thoát khỏi căn nhà, nhưng vào lúc này đây, cả chục người xúm lại với nhau thì sợ gì cái nhà có năng lực chiến đấu cấp B nữa.
Phải đoạt được vật phẩm dị năng.
Sau khi vào nhà, Lâm Xuân kích hoạt năng lực của cây thước ngay lập tức, cô không khống chế linh thể mà chỉ kích hoạt sự uy nghiêm của bậc hiền triết, như thế thì linh thể sẽ không tấn công cô.
Cô kéo Vân Chu chạy bạt mạng vào trong, đằng sau là người dị năng và các linh thể.

Bởi vì người dị năng xông đến quá nhiều nên năng lực chiến đấu của dinh thự đã được kích hoạt trong tích tắc, tất cả linh thể tập trung hết ngoài cổng, tạm thời ngăn chặn mười mấy người dị năng.
Lâm Xuân vừa chạy vừa trách nhóc con: “Ai bảo em xen vào việc của người khác.”
“Ai cần chị quan tâm!” Nhóc con cũng sợ, cậu nào biết cô này sẽ gây sự như thế, cậu tưởng chỉ có hai người Lửa Đen nên định trốn vào nhà, có linh thể quấy rối thì sẽ không gặp nhiều nguy hiểm.

Ai dè… Nhìn thế này, người dị năng còn sống sắp bị cô gọi hết ra đây rồi.
“Đi cổng sau đi, sau khi ra ngoài, chị em mình tách nhau ra mà chạy.” Lâm Xuân kéo cậu nhóc đi ra cổng sau.
“Lúc trước chị nói anh em vào đây thật ạ?” Cậu nhóc bỗng hỏi.
Cô rất muốn chửi rằng em bảo em không có anh cơ mà? Nhưng cô cũng biết đây không phải lúc để chửi nên chỉ nói: “Chị cũng không chắc, chị vào trước anh ấy.”
Bé con lặng thinh trong loáng chốc, bỗng lôi một cây súng to ngang bàn tay ra khỏi ngực.

Cậu giơ súng lên, bắn một phát lên bầu trời.
Tiếng “Pằng” vang dội, pháo hoa khổng lồ màu xanh lá cây rực rỡ giữa không trung, hóa thành hình ảnh một cây non.
Thanh âm đã bay đến chỗ Vua Bẩn, anh thấy tín hiệu nở rộ trên bầu trời mà ánh mắt đã đỏ hoe.
Phía Bắc, ở sân sau của một trong bốn ngôi nhà có hung khí nặng, Trần Sơ vừa đánh chết một linh thể đã phát hiện ra mình vừa tìm kiếm bóng hình Lâm Xuân hết phòng này sang phòng khác.

Khung trời bỗng sáng rực lên, anh cũng nhìn thấy cây non đang đang nở rộ.
Tín hiệu cầu cứu của nhà họ Vân? Vua Bẩn đi theo hướng đấy thì sẽ tìm được em mình.
Với sức mạnh của Vua Bẩn, Trần Sơ không cần lo đến việc Vua Bẩn sẽ không cứu được em trai nên anh không quan tâm nữa, tiếp tục cắm đầu đi tìm Lâm Xuân.

Anh đã tia hết hai trong bốn ngôi nhà có hung khí nặng, đây là căn thứ ba.

Nếu không thấy cô ở đây thì anh sẽ đi ngay sang nhà thứ tư.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Con gái tui khổ quá mà, vật phẩm tiếp theo, tui sẽ tặng con bé một thứ có sức mạnh vô song..


Bình luận

Truyện đang đọc