TÔI CÓ HỆ THỐNG BÓI TOÁN


Khi Trần Sơ nghe thấy tiếng khóc của Lâm Xuân trong điện thoại, anh cũng biết tình hình có vẻ không ổn, nhưng lúc anh đến sân vận động, thấy nửa linh hồn của Vua Biển đã bị kéo ra giữa không trung, đôi mắt anh đã co rụt lại ngay tức khắc.
Nỗi tức giận căng tràn đã khiến dị năng của anh bắt đầu trào ra, không khí dường như đã đóng băng, những cơn gió cũng đã ngưng trệ trên bầu trời.
“Cấp S?” Ngài Địch nhận ra sự bất thường, nhìn xuống theo trực giác mách bảo, ai ngờ vừa ngoảnh đầu lại đã thấy lưỡi dao sắc bén đang lao vào mình.
Hắn vội vàng dùng bộ xương để ngăn cản, bàn tay xương xẩu tựa như một tấm khiên đứng chắn giữa hắn và mũi dao.
Tiếng “Bùm” vang lên giòn giã, cây giáo xuyên qua bộ xương trắng bệch, cuốn lên cơn lốc, đánh nát bàn tay hình xương khổng lồ đấy.

Sức mạnh không hề suy giảm, chẳng thể chống lại nổi.
Hiển nhiên ngài Địch chẳng ngờ rằng mình đã ra lệnh cho bộ xương khổng lồ mà nó còn chả cản được một chiêu của đối phương, nhưng may sao, trong một giây đó, hắn đã tránh được mũi giáo đang bay về phía mình, cây giáo cứ thế sượt qua bả vai hắn.
Người dị năng cấp S của chính phủ Trung Quốc đã có mặt, hơn nữa còn là một người vô cùng lợi hại.
Đi, phải rời đi ngay lập tức.
Gần như không hề do dự, thanh niên tóc trắng khẽ lắc pháp trượng, triệu hồi con rồng bằng xương, sau đó nhờ bộ xương ném mình đi, hắn bay vọt lên rồi ngồi trên lưng con rồng.

Mà khi hắn bay đi, hình như bộ xương trắng khổng lồ đã mất đi chỗ dựa, cơ thể to lớn sụp đổ, cùng với đó là Vua Biển đang hôn mê trong lòng bàn tay nó.
Thanh Không thấy vậy, vội vàng triệu hồi một con chim, đón lấy Vua Biển đang rơi xuống khi bộ xương đổ sụp.
Ngay khi ngài Địch định điều khiển con rồng để bay đi với tốc độ nhanh nhất, trước mắt hắn bỗng tối sầm lại, một đôi cánh khổng lồ màu xanh đã bao phủ bầu trời tựa như một tấm lưới, che lấp cả con đường phía trước của hắn.
Hệ phong!
Ngài Địch thầm nói không ổn rồi, bay lượn là mánh khoé mà hắn dùng để chạy trốn, nhưng trên không trung, người dị năng hệ phong sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, giống như người hệ thuỷ ở ngoài khơi vậy.
Sau khi nhận ra điều này, ngài Địch quyết định thu hồi con rồng, cuối cùng để mặc bản thân rơi xuống đất.

Khi quay về mặt đất, ở đó có hơn mười nghìn người, hắn bắt bừa một đứa, huỷ diệt đôi tai của nó là có thể điều khiển được rồi, đó chính là lá chắn của hắn.
Trong lúc rơi xuống, hắn đã sử dụng dị năng của mình để có thể rút linh hồn bất cứ lúc nào, chợt, người hắn bất động.

Chừng như có một lực nào đó đã nâng cơ thể hắn lên, khiến hắn thoát khỏi sức hút của Trái Đất.
“Trăm quỷ dạ hành!” Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt làm cho ngài Địch đã kích hoạt đòn tấn công mạnh nhất, trăm quỷ dạ hành.


Bị hắn vẫy gọi, tất cả các vong hồn trong bán kính mười ki lô mét, dù là người hay là động vật thì cũng sẽ tập hợp về đây, công kích những kẻ mà hắn muốn tấn công.
Chỉ trong tích tắc, biết bao con chim, con mèo, con chuột, con cá, côn trùng và cả linh hồn của con người cũng đã xuất hiện.

Những linh hồn bay được sẽ lao về phía Trần Sơ ở trên không, còn ai không biết bay thì sẽ chạy ra từ khắp phía, ép sát ngay bên dưới Trần Sơ, vươn hai tay, gào thét với bầu trời.

Dù chúng không chạm đến Trần Sơ, nhưng những ý niệm tràn ngập sát khí cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.
“Không ổn rồi, những linh hồn có ý niệm tà ác còn sót lại sẽ ảnh hưởng đến người sống.” Thanh Không vừa mới thu xếp ổn thoả cho Vua Biển, quay người lại đã thấy cảnh tượng như địa ngục trần gian, nét mặt anh nghiêm túc hẳn lên.
Thứ mà pháp sư vong linh triệu hồi không phải linh hồn thật sự mà đó là những suy nghĩ tàn ác còn sót lại trên thế gian khi một người mất đi.

Pháp sư vong linh là những người am hiểu nhất trong việc thay đổi cảm xúc của linh hồn, vậy nên những ác niệm này rất dễ ăn mòn người sống.

Thêm nữa, trong sân vận động còn có hơn mười nghìn người sống phải ở lại đây vì lá bùa của anh, một khi tà niệm tác động lên mọi người, nhẹ thì không sao, nhưng nếu nghiêm trọng thì sẽ có hơn mười nghìn tội phạm ra ngoài xã hội.
Chết tiệt, biết thế đã không dùng bùa niệm chú, dù có giẫm đạp lên nhau thì cũng…
Đương miên man suy nghĩ, Thanh Không bỗng nghe thấy tiếng “Cách cách” vang bên tai, anh chợt quay đầu lại, thấy Lâm Xuân đang gõ mõ.
– A di đà phật.
Khi phật hiệu vang lên, dường như Thanh Không được nhìn thấy một vị hoà thượng đắc đạo mặc áo cà sa đang ngồi sau lưng Lâm Xuân, chăm chú nhìn người trần với ánh mắt xót thương, một tay thầy gõ mõ, tay kia xoay chuỗi hạt, tiếng “A di đà phật” hoá thành phật pháp vô biên, tựa như mặt trời rực rỡ soi chiếu khắp nhân gian.
Vào thời khắc ấy, những tà niệm lang thang đã biến mất trong không khí.

Chúng không bị đẩy đi nơi khác mà hoàn toàn bị thanh trừ, dù pháp sư vong linh có triệu hồi lần nữa cũng không được.
Đúng là một vật phẩm đỉnh cao.
Ánh mắt Thanh Không loé lên tia sáng, ngay sau ấy anh nghe thấy nội tâm Lâm Xuân đang cất tiếng: “Thì ra con mèo con chó cũng nghe được tiếng tụng kinh.”
Anh nhận ra mình đã nghe lỏm được tiếng lòng của cô, vội vàng dời mắt, ngước lên bầu trời.
Những tà niệm dưới mặt đất đã bị phật pháp xua tan nhưng ở trên trời vẫn còn, có lẽ vì bầu trời cao quá, phật hiệu của đại sư không chạm đến được.

Trần Sơ nhìn cả nghìn ác niệm đang bay đầy trời, nét mặt cũng không thay đổi, thậm chí còn chẳng ngó nghiêng gì hết, anh cứ nhìn chằm chằm pháp sư vong linh đang cố gắng phá vỡ kết giới của anh để quay về mặt đất, đôi tay anh nắm cả hai bên, hai luồng không khí khổng lồ ngưng đọng trong không trung, sau đó hội tụ và đâm sầm vào nhau.
Giữa hai luồng không khí cực mạnh đang va chạm, một cơn lốc thản nhiên xuất hiện, nhấn chìm mọi thứ xung quanh với sức mạnh khủng khiếp, bao gồm vô số loài chim và cả pháp sư vong linh đang rơi vào tuyệt vọng.
Khi một pháp sư mong manh bị tấn công bởi một chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhạy thì kết quả sẽ như thế nào?
Khoảng mười mấy giây sau, cơn lốc đã tan đi, trên trời bắt đầu có đồ vật rơi xuống, đầu tiên là cái ô đen, sau đó đến cây trượng khắc đầu lâu và cuối cùng là một trận mưa máu.
– Ầm.
Trần Sơ bay từ trên trời xuống, ném thi thể pháp sư vong linh cho đội thi hành án như đang vứt rác, Lâm Xuân giật mình phát hiện ra trên cái xác của pháp sư chi chít những vết dao, không có chỗ nào lành lặn.
Trần Sơ giơ tay chộp vào không trung, cây giáo màu xanh ở đằng xa đã sà vào tay anh, đó chính là thứ mà anh đã ném ra để đâm vào lòng bàn tay của bộ xương trắng.

Khi anh cất cây giáo vào kho chứa vật phẩm, ngoái đầu lại đã thấy ánh mắt Lâm Xuân đang nhìn về phía thi thể.

Anh ngẩn người, bước sang trái một bước, chắn ngang tầm nhìn của cô.
Lâm Xuân ngạc nhiên ngước lên, Trần Sơ không nhìn vào mắt cô mà hỏi Thanh Không đứng bên cạnh: “Vua Biển sao rồi?”
“Vẫn còn thở, nhưng linh hồn cậu ấy bị mất một phần, không biết có về được không.” Khi Trần Sơ xuất hiện, ngài Địch đã từ bỏ việc cướp đoạt linh hồn của Vua Biển nhưng không cam lòng tha cho Vua Biển mà đã dùng dị năng đã nuốt một phần linh hồn của anh.

Chuyện này rất khó giải quyết, nếu xui xẻo, Vua Biển có thể sẽ trở thành người thực vật.

Có quá ít phương pháp trị liệu khi bị linh hồn bị tổn thương.

Nói xong, Thanh Không bỗng nhìn sang Lâm Xuân: “Cái mõ của em có làm được không?”
Lâm Xuân sững sờ, cúi đầu đọc lại đặc tính của chiếc mõ, nói một cách không chắc chắn: “Em cũng không rõ lắm nhưng có thể thử xem sao.”
Một phần linh hồn mất tích cũng được coi là linh hồn lạc lối, chắc sẽ gọi về được thôi.
“Vua Biển thế nào rồi?” Không biết trợ lí Đàm đi ra từ bao giờ, lo lắng hỏi tình hình của Vua Biển.
“Thương nặng quá.” Thanh Không đáp lại rồi hỏi một câu: “Vua Bẩn thì sao?”

Trong lúc chiến đấu, Vua Bẩn cũng bị thương rất nặng.
“Gãy mấy cái xương sườn, bị thương vài chỗ trong nội tạng, mất gần một phần ba lượng máu, vẫn ổn.” Trợ lí Đàm tóm lược tình hình của Vua Bẩn.
Thế mà vẫn ổn? Giới dị năng chúng ta đánh giá vết thương của người khác có hơi lạc quan rồi đúng không? Lâm Xuân ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Em đưa Vua Biển đến bệnh viện.” Bấy giờ đã có thành viên của đội thi hành án mang cáng đến, Thanh Không rời đi theo họ.
“Trần Sơ, em cứ ở đây quan sát, anh lên trụ sở chính để xin người dị năng hệ mộc.

Hai đứa này thương nặng quá, dị năng trong người không ổn định, phải được khai thông năng lượng.” Trợ lí Đàm nói.
“Vâng.” Trần Sơ gật đầu, trợ lí Đàm đã rời đi như bay.
Đại chiến đã kết thúc, đội thi hành chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả, quét dọn hết thảy các tàn tích dị năng còn sót lại, sử dụng bùa chú cao cấp để thay đổi kí ức của tất cả người bình thường, biến cuộc tấn công kh ủng bố thành sự việc sân khấu xảy ra sự cố để kết thúc concert sớm.

Thậm chí có người dị năng còn dựng lên ảo ảnh để che đậy những nơi đã bị phá huỷ bởi trận chiến.
Cuối cùng là giải trừ sự ảnh hưởng của bùa niệm chú, để khán giả trở về với tâm trí của mình.
Sân vận động lại nhộn nhịp trở lại, xe cứu thương cũng đã đợi sẵn ngoài cổng, Cảnh Lộ bị thương do “ngã từ trên cao xuống vì sự bất cẩn trong khi biểu diễn” đã được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, khán giả cũng lần lượt rời khỏi sân vận động.
Trần Sơ nhìn thấy hết tất cả, quay người đang định đi nơi khác, thấy Lâm Xuân đang đứng sau lưng mình, cúi đầu không biết đương suy nghĩ gì.
Bị mình doạ rồi ư?
Thủ đoạn gi3t chết pháp sư vong linh của anh quả thực có hơi tàn nhẫn, vết thương của Vua Biển đã khiến anh bị k1ch thích, thành ra mới dùng phong đao để “lăng trì” đối phương trong cơn lốc.

Anh không hối hận vì hành động của mình, anh chỉ hơi ảo não, mình không nên để cái xác đẫm máu trước mặt Lâm Xuân một cách thô bạo như vậy.
Trần Sơ muốn giải thích mấy câu, nhưng khi mở miệng, lại không biết phải nói thế nào nên đành lặng im.
Còn Lâm Xuân bây giờ đang lướt bình luận, nom như thể một streamer đỉnh cao có hơn mười triệu người hâm mộ, mọi người đang xem livestream của cô và bình luận rôm rả.

Lúc đầu hệ thống còn phát từng tin một, nhưng về sau có lẽ vì số lượng quá nhiều nên hệ thống lười, chuyển sang văn bản hiện trên màn hình.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, giúp Tống Nhiễm Nhiễm tránh được vận xui, được thưởng 10 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, giúp Ninh Thiến tránh được vận xui, được thưởng 10 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
– Tinh, chúc mừng vật chủ hoàn thành nhiệm vụ xem bói, giúp Trương Bình tránh được vận xui, được thưởng 10 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.

Dường như chỉ có máy tính mới thấy rõ được màn hình cuộn, Lâm Xuân nhìn hoa cả mắt, cuối cùng cô quyết định không đọc nữa, ấn sang trang đặc tính để xem điểm công đức của mình tăng lên bao nhiêu.
Vật chủ: Lâm Xuân.

Tuổi: 21
Giới tính: Nữ
Chỉ số may mắn: -99
Điểm công đức: 101960
Tiền quẻ: 6560
Một trăm nghìn? Cô có một trăm nghìn điểm công đức?
Lâm Xuân không dám tin vào mắt mình, đếm đi đếm lại điểm công đức, một trăm nghìn, đúng, cô đã có được một trăm nghìn điểm công đức.
– Há há~~
Vào cái khắc Trần Sơ đang suy nghĩ phải an ủi Lâm Xuân như thế nào, cô bỗng cười ngây ngô.
Anh ngẩn ra, đương định hỏi thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Điện thoại của Lâm Xuân đổ chuông.
Cô hoàn hồn, vội vàng ấn nghe, giọng nói của Tống Nhiễm Nhiễm đã cất lên: “Lâm Xuân, cậu đang ở đâu?”
“Tớ vẫn đang ở bên trong.” Cô nhìn sân vận động đã trống đi một nửa, hỏi: “Các cậu có sao không?”
“Bọn tớ bình thường, sao á, cậu gặp chuyện gì à?” Tống Nhiễm Nhiễm hỏi ngược lại trong vô thức.
“Không, các cậu không sao là tốt rồi.” Lâm Xuân là người tham dự nên cô cảm thấy Tống Nhiễm Nhiễm sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng với Tống Nhiễm Nhiễm thì đây chỉ là concert bị kết thúc sớm hơn dự kiến mà thôi.
“Tớ với Thiến Thiến ra ngoài rồi, bọn tớ đang chờ cậu ở ngoài cổng, cậu mau ra đi.” Tống Nhiễm Nhiễm nói tiếp.
Lâm Xuân không trả lời ngay mà ngẩng đầu nhìn Trần Sơ, thầm thì: “Đàn anh, em đi chào hỏi bạn em trước, sau đó mình đến bệnh viện được không?”
Trần Sơ suy tư trong loáng chốc, không đáp lời ngay mà hỏi người phụ trách của đội thi hành án: “Bắt được hết bọn Lửa Xanh chưa?”
“Bắt được rồi, không lọt lưới ai hết.” Trương Hành – đội trưởng đội thi hành án trả lời.
“Chắc chắn?” Trần Sơ đến muộn nên không xác định được trước đó có kẻ trốn thoát hay không.
“Chắc.” Trương Hành khẳng định chắc nịch: “Anh Thanh Không nói nghi thức hiến tế lần này có tổng cộng một mười thành viên của Lửa Xanh, đã bắt được hết rồi.”
Trần Sơ nghe nói Thanh Không chắc chắn như vậy nên không hoài nghi nữa, quay đầu nói với Lâm Xuân: “Đi đi.”
Nếu đã bắt được hết, vậy có lẽ thân phận của Lâm Xuân vẫn chưa bị bại lộ, tạm thời sẽ không có nguy hiểm.

Với lại có Sadako ở đây, dù gặp phải nguy hiểm thì chắc hẳn sẽ trốn được.


Bình luận

Truyện đang đọc