TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG

Trong Vĩnh Lạc phường, Lý Hoại dẫn theo Tô Tín đi thẳng đến sòng bạc Kim Thịnh.

Đới Xung ham mê đánh bạc, Hoàng Bính Thành đã dò la kỹ, mấy ngày nay Đới Xung đều ở trong sòng bạc Kim Thịnh.

Còn Trương Hồng tự biết rằng bản thân đã gây ra chuyện nên cũng theo hầu cạnh Đới Xung, nịnh bợ người lão đại này.

Trước kia Tô Tín có lẽ đã từng đến Vĩnh Lạc phường nhưng sau khi xuyên không thì ký ức đã mơ hồ đi chút ít, vì vậy giờ cậu vừa đi vừa quan sát hết thảy xung quanh, không phải là vì tò mò, mà là để chọn được con đường trốn thoát tốt nhất sau khi thích sát.

Dám đến thích sát Đới Xung, không phải vì Tô Tín nhất thời lỗ mãng mà là vì sau khi cậu nắm chắc được chín mươi phần trăm thành công mới dám chọn làm như vậy.

Từ ba ngày trước, cậu đã đả thông ba mươi sáu huyệt đạo, chính thức đạt đến bậc hậu thiên sơ kỳ.

Liên thông được ba mươi sáu huyệt đạo, trong cơ thể đã hình thành vòng tiểu chu thiên, chân khí tuần hoàn không ngừng nghỉ.

Tô Tín giờ đây đã có thể xưng là võ sĩ chân chính.

Hổ tam gia từng nói, mười ba đại đầu mục trong Phi Ưng bang bọn họ không có một ai đả thông được hết ba mươi sáu huyệt đạo.

Vì vậy Tô Tín đoán Thanh Trúc bang thực lực tương đương với Phi Ưng bang cũng sẽ như vậy.

Có thể Đới Xung từng tu luyện nội công nhưng hắn tuyệt đối chưa thể đả thông ba mươi sáu huyệt đạo, trở thành võ sĩ hậu thiên sơ kỳ được.

Hơn nữa dù Tô Tín có sai, Đới Xung có là hậu thiên sơ kỳ thì cậu cũng không sợ.

Trong trường hợp cùng cấp bậc, với khoái kiếm Kinh Vô Mệnh trên người, Tô Tín cũng nắm được chín mươi phần trăm thành công thích sát được Đới Xung.

Sát thương của kiếm pháp này có thể khiến người khác kinh sợ, lấy yếu thắng mạnh, do đó cũng không phải là chuyện ly kỳ gì.

Đến cửa sòng bạc Kim Thịnh, Tô Tín nói với Lý Hoại:

- Lát nữa ta tiếp cận Đới Xung, ngươi đợi ở cửa là được rồi.

- Cho ta một lý do.

Lý Hoại chau mày.

Tô Tín sắp đặt như vậy cơ bản là muốn hắn làm hậu phương, không muốn hắn đích thân tham gia thích sát Đới Xung, Lý Hoại rất tiếc nuối.

- Xem bản mặt của ngươi trước đi, nếu ngươi đi thích sát Đới Xung, e là chưa tiếp cận hắn được mười mét đã bị thuộc hạ hắn chặn lại rồi.

Bản mặt dọa người đó của Lý Hoại cứ như trên mặt có khắc sẵn bốn chữ “không phải người tốt” vậy, ai nhìn vào cũng đều không thích.

Nếu để hắn vào cùng, đó chẳng phải là thích sát nữa mà là sẽ thành tấn công.

Lý Hoại không nói gì nữa, hắn cũng chỉ có thể gật đầu.

Thanh trọng kiếm của Tô Tín quá bất tiện nên hắn đã cho nó vào trong một cái hộp gỗ, giao cho Lý Hoại bảo quản, bản thân chỉ giấu thanh kiếm mảnh vào trong tay áo.

Lần này cậu mặc một bộ cẩm bào lộng lẫy, tay áo rất lớn, chẳng thể nhìn thấy được bên trong cất giấu một thanh kiếm.

Tô Tín ăn vận như một công tử nhà giàu nào đó đi tìm vui, lúc vào sòng bạc Kim Thịnh, khí chất trên người cậu bỗng thay đổi.

Từ một Tô lão đại giết người dứt khoát đã trở thành một Tô công tử phong lưu hào phóng, việc này làm Lý Hoại sửng sốt.

Ít ra bản mặt này của hắn không thể cải trang thành loại người như vậy được.

Quy mô của sòng bạc Kim Thịnh không nhỏ, còn lớn hơn đôi ba phần so với sòng bạc Thuận Đức cũ của ông chủ Hoàng.

Khắp nơi trong sảnh đều là tiếng hò hét huyên náo khiến cho không khí cả đại sảnh có chút ngột ngạt.

Một số tiểu nhị và tỳ nữ xinh đẹp mang rượu và thức ăn đi tới đi lui, chiêu này rõ ràng là học được từ Khoái Hoạt Lâm.

Mô hình của Khoái Hoạt Lâm sớm đã lan truyền đi khắp Thường Ninh phủ, tuy bị điều kiện đất đai cản trở, bọn họ không mô phỏng được toàn bộ mô hình Khoái Hoạt Lâm, nhưng cũng có thể học những chiêu trò hay trong đó.

Tô Tín cười ha hả sờ mó một tỳ nữ xinh đẹp, tỳ nữ đó vừa làm bộ giận dỗi, vừa mang một bình rượu lả lướt đi đến chỗ Đới Xung.

Sở thích của Đới Xung rất đặc biệt.

Thường người có thân phận địa vị đến sòng bạc sẽ chọn chơi ở gian phòng cao cấp, còn Đới Xung lại thích đánh bạc cùng mọi người ở sảnh lớn ồn ào náo nhiệt này.

Lúc này Đới Xung đang cùng ba người nữa chia bài, cửa trên đang là Trương Hồng, lúc này hắn đang dè dặt rót rượu cho Đới Xung.

Chuyện đánh chết bang chúng của Phi Ưng bang lần trước, tuy đã được Đới Xung giải quyết, nhưng cũng khiến Đới Xung phải đến xin lỗi Phi Ưng bang, mất đi thể diện.

Vị Đới lão đại này vui buồn thất thường, tuy giờ tạm không có chuyện gì, nhưng ngộ nhỡ hôm nào đó lão đại ta thua bạc không vui thì nhất định sẽ nhớ lại những chuyện này, rồi dạy dỗ hắn một trận.

Vì vậy gần đây Trương Hồng đều chẳng có tâm tư nào để quản lý địa bàn của mình, cả ngày chỉ ở cạnh Đới Xung, phải hầu hạ vị lão đại này cảm thấy dễ chịu, để lão ấy quên đi chuyện đó.

Lúc này Trương Hồng ngẩng đầu lên liền thấy Tô Tín đang cầm bình rượu lắc lư tiến đến, hắn chau mày, bực mình nói:

- Hứ, tiểu tử nhà ngươi từ đâu ra? Đây là nơi ngươi có thể đến sao? Cút đi cho ta.

Tô Tín cong miệng, khuôn mặt tỏ vẻ coi thường:

- Sao hả? Sòng bạc này là của nhà người mở sao? Mấy bàn này trong đại sảnh không có người ngồi, dựa vào đâu mà ta không thể đến? Lên mặt với tiểu gia ta gì chứ, có bản lĩnh thì vào gian cao cấp mà chơi, ngồi ở đại sảnh chơi đâu có giống công tử đại gia nhà nào đâu chứ?

- Hứ! Tiểu tử ngươi không muốn kiếm cơm rồi phải không? Trương Hồng bỗng tức giận đập bàn.

Đới Xung nhìn Tô Tín một cái, tên tay chân đứng cạnh hầu hạ Đới Xung vênh miệng lên ra hiệu bọn họ đuổi Tô Tín đi, tiện thể dạy dỗ hắn cách làm người.

Tuy Tô Tín ăn vận như một công tử con nhà giàu nhưng Đới Xung hoàn toàn không để mắt đến cậu.

Vĩnh Lạc phường có nhiều người giàu sang, có mấy ai dám làm trái ý Đới Xung hắn? Tên tiểu tử này hôm nay bị giáo huấn, chỉ có thể trách do hắn không có mắt nhìn.

Nhưng đúng lúc này, khi Đới Xung vừa chuyển ánh nhìn về lại chiếc bàn thì bỗng cảm thấy một đường sắc nhọn vụt qua trước mắt, một luồng sát khí lạnh lẽo thoáng chốc bao phủ lấy hắn, cứ như có một con sói hoang khát máu đang nhe răng hướng về hắn vậy!

Kiếm của Tô Tín đã rời vỏ.

Không ai thấy thanh kiếm đó xuất hiện trong tay cậu bằng cách nào.

Thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện ấy như có chớp điện, không hề che giấu mà mục tiêu chỉ có một, đó chính là cổ họng Đới Xung!

Trương Hồng và những bang chúng cạnh Đới Xung đều nhìn thấy thanh kiếm đó, nhưng cơ bản bọn họ chẳng thể nào phản ứng kịp.

Một tháng liền luyện tập, nên với độ thuần thục khoái kiếm đã đạt 30% này, những kẻ tầm thường kia về cơ bản chẳng thể nào ngăn cản được.

Lý Hoại canh gác ở cửa, nãy giờ chú ý đến động tĩnh bên trong cũng nhìn thấy kiếm này.

Nó cũng làm cho Lý Hoại kinh ngạc vô cùng.

Hắn cũng dùng kiếm, cũng nổi tiếng là một khoái kiếm trong hàng thuộc hạ của Hổ tam gia.

Nhưng so với Tô Tín, hắn không những chưa đủ nhanh mà còn chưa đủ tàn độc!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Đới Xung nghiêng mạnh đầu về một bên, đường kiếm kinh hoàng quét qua cổ họng Đới Xung, nhưng chỉ bắn ra một vệt máu.

Tim Đới Xung đập thình thịch, lúc này hắn không hề có sự đắc ý vì đã tránh được đòn này mà chỉ cảm thấy mình may mắn vì được quay về từ cõi chết!

Khoái kiếm này của Tô Tín vừa nhanh vừa tàn độc đến cực độ, nếu không phải vì lúc hắn quay đầu liền phát hiện được ánh phản quang của mũi kiếm sắc nhọn, cộng thêm kinh nghiệm nhiều năm chém giết để phản xạ tránh đi, thì e là hắn sớm đã trở thành một thi thể rồi!

- Ngươi là ai?

Đới Xung liền cầm lấy lôi cổ ung kim chùy bên cạnh, trong mắt vẫn chưa tiêu tan hết nỗi sợ hãi.

Tô Tín bỗng cười nói:

- Ta là...

Chưa dứt lời, một đường kiếm chớp nhoáng lại tấn công đến, góc độ vô cùng quỷ dị.

Lần này Đới Xung đã có phòng bị nên không còn để Tô Tín ra tay suôn sẻ dễ dàng nữa.

Lôi cổ ung kim chùy trong tay hắn vung lên, tạo nên thế như núi Thái Sơn đè xuống, nếu Tô Tín không tránh mà đâm thẳng kiếm về cổ họng Đới Xung thì bản thân cậu cũng sẽ bị đập cho tan xương nát thịt.

Nhưng ngoài dự đoán của Đới Xung đó là Tô Tín làm như không thấy chùy đó vung ra vậy, chẳng hề có tư thế thu kiếm về lại.

Đới Xung đường đường là một đại đầu mục, hiển nhiên không muốn cùng đi vào chỗ chết với một kẻ mà hắn còn chưa biết cả thân phận.

Vì vậy hắn bỗng đổi chiêu, lôi cổ ung kim chùy quét ngang trước ngực, miễn cưỡng đỡ lại đường kiếm đó.

Coong!

Tiếng kim loại va chạm nhau chói tai vang lên, sắc mặt hai người đều thay đổi.

Trên lôi cổ ung kim chùy của Đới Xung lưu lại một vệt kiếm sâu nhìn rất rõ, sức mạnh đường kiếm này của Tô Tín vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Còn điều làm Tô Tín biến sắc đó là tuy cậu đoán đúng thực lực của Đới Xung nhưng lại bị sót một chút.

Đúng là Đới Xung chưa đột phá được hậu thiên sơ kỳ, nhưng sức mạnh lại rất lớn, có thể coi như là thần lực trời sinh vậy.

Hậu thiên sơ kỳ là cửa ải đầu tiên của võ sĩ nhưng lại có giới hạn đối với việc tăng thực lực cho võ sĩ.

Đả thông ba mươi sáu huyệt đạo có thể làm gân cốt cậu cứng rắn, khí huyết dồi dào, nhưng ngoài những thứ đó, chẳng có gì khác nữa.

Hậu thiên sơ kỳ, chẳng giúp ích chút nào cho nội công hay thậm chí là chân khí.

Vì vậy dù chưa đột phá được hậu thiên sơ kỳ, nhưng thần lực trời sinh của Đới Xung đã bù đắp cho việc đó, thậm chí còn giúp hắn mạnh hơn đôi chút so với những võ sĩ hậu thiên sơ kỳ.

Từ xưa đến nay, những người dám dùng lôi cổ ung kim chùy đều là những mãnh tướng tuyệt thế.

Tuy sức mạnh Đới Xung chỉ có thể vung ra một cái lôi cổ ung kim chùy nhưng với đòn tấn công này cũng đã làm cho tay Tô Tín tê tê.

- Bắt tiểu tử này lại cho ta! Ta muốn hỏi xem rốt cuộc là ai muốn giết ta!

Đới Xung hét lớn, những bang chúng Thanh Trúc bang trong sòng bạc Kim Thịnh bỗng phản ứng lại, vội rút đao kiếm ra, xông về hướng Tô Tín.

Những vị khách khác trong sòng bạc nhìn thấy cảnh này liền hét lớn rồi chạy ra ngoài, cảnh tượng bỗng trở bên lộn xộn.

Dù gì Đới Xung cũng là một đại đầu mục, hiển nhiên bên cạnh hắn không chỉ có một vài người, những kẻ khác xung quanh sòng bạc lần lượt bao vây lại, có đến khoảng mấy mươi tên, chuyện này làm Tô Tín cảm thấy vẫn còn may khi hắn đã mang theo Lý Hoại.

Còn Lý Hoại lúc này cũng đã không làm Tô Tín thất vọng.

Hắn liền ra tay với những bang chúng đang xông về phía Tô Tín.

Vũ khí của hắn là hai thanh kiếm ngắn, dài khoảng chín tấc, nếu nói đó là hai con dao găm sẽ giống hơn nhiều.

Lý Hoại trở tay cầm kiếm, tốc độ ra tay cực nhanh, đồng thời cùng rất tàn độc, nhắm vào cổ họng, không thoát một ai.

Không ai ngờ rằng, tên thích khách này còn có đồng bọn.

Lý Hoại bất ngờ ra tay vào giữa đám đông, trong chớp mắt đã giết đến bốn năm tên.

Bình luận

Truyện đang đọc