TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG

Cửa lớn đường viện được mở, Sa Phi Ưng dẫn theo bốn bang chúng mang y phục màu đen bước vào, đằng sau còn có Sa Nguyên Đông.

Hành động khác với bình thường này liền khiến mọi người giật mình.

Bốn bang chúng mặc y phục đen đó là những người mà Sa Phi Ưng huấn luyện riêng, cũng coi là đệ tử nửa chính thức, cũng là thuộc hạ chủ chốt thực sự của Sa Phi Ưng.

Những bang chúng mặc y phục màu đen này có hơn ba mươi người, ai ai cũng đều được Sa Phi Ưng truyền thụ nội công và võ kỹ, họ đều có thực lực hậu thiên sơ kỳ, mạnh hơn nhiều so với phần lớn các đại đầu mục ngồi ở đây.

Dù là Đổng Thành Vũ hay là những đại đầu mục ở đây đều biết đến sự tồn tại của những người này.

Dù sao Sa Phi Ưng cũng là bang chủ, thuộc hạ cần có át chủ bài, điều này rất bình thường.

Nhưng hôm nay Sa Phi Ưng lại dẫn theo họ đến phòng nghị sự, điều này lại hơi không bình thường.

Đặc biệt là hôm nay Sa Phi Ưng còn dẫn theo Sa Nguyên Đông đến, điều này càng kỳ lạ hơn.

Trước kia Sa Nguyên Đông chưa từng tham gia chuyện nghị sự trong bang, hôm nay Sa Phi Ưng dẫn theo con trai bảo bối đến đây là có ý gì?

Tô Tín cũng đoán được chút gì đó, nhưng trên khuôn mặt lại chỉ lộ nét cười không thể đoán được.

Sau khi ngồi vào chỗ, Sa Phi Ưng trầm giọng nói:

- Các vị, hôm nay ta cho gọi mọi người đến là để thương lượng kế hoạch tương lai lớn cho Phi Ưng bang!

- Tình hình Thường Ninh phủ hiện giờ mọi người cũng đều nhìn thấy cả, Phi Ưng bang chúng ta tuy là một trong tam bang tứ hội nhưng thực chất chỉ nằm ở cuối.

- Tứ hội quá mạnh, còn tam bang quá yếu, địa bàn Phi Ưng bang chúng ta và Thanh Trúc bang hợp lại cũng không lớn bằng Tam Anh hội.

- Vì vậy nếu chúng ta muốn phát triển, muốn có được sự tồn tại sánh ngang với Tam Anh hội thì Phi Ưng bang chúng ta cần cải cách mới được!

Các đại đầu mục đều tỏ vẻ kinh ngạc, không biết bang chủ có uống nhầm thuốc không, bởi với tình hình Phi Ưng bang hiện giờ vốn chẳng thể cải cách là có thể trỗi dậy được.

Tam Anh hội có thể nổi lên là vì họ có ba vị hội chủ đạt cấp bậc hậu thiên đại viên mãn, nếu Phi Ưng bang bọn họ có được thì dù không làm cải cách gì cũng có thể sánh ngang với Tam Anh hội.

Nghe đến hai chữ “cải cách”, sắc mặt Trang Lê liền thay đổi, Đổng Thành Vũ dường như đã đoán được gì đó, sắc mặt cũng trở nên u ám đi.

Sa Phi Ưng nói tiếp:

- Chế độ của Phi Ưng bang chúng ta đã quá cũ kỹ, khi bang chiến xảy ra các đại đầu mục đều dẫn theo thuộc hạ của mình đánh loạn xạ cả lên, chẳng có quy tắc gì.

- Còn việc quản lý hậu cần của bang phái cũng quá phân tán, không đủ thống nhất, vì vậy từ nay về sau, bang phái sẽ thực hiện chế độ tập quyền!

- Tất cả quyền lợi của bốn vị đường chủ đều giao lại cho bang, chỉ còn quyền giám sát.

- Những địa bàn và thuộc hạ của các đại đầu mục cũng giao lại hết cho bang, mỗi tháng không được lấy tiền thuế nữa mà sẽ do bang tiến hành trưng thu, đồng thời lấy một phần từ số đó làm lương tháng để phát.

Những lời này được nói ra xong thì khuôn mặt mọi người đều liền biến sắc, Sa Phi Ưng làm vậy là muốn gì? Rõ ràng là muốn lấy lại và thu về hết thảy quyền lợi của bọn họ!

Chế độ tập quyền gì chứ, đây rõ ràng là muốn đoạt quyền của bọn họ!

- Bang chủ, người không thể làm như vậy được, trước kia người đã đồng ý với huynh đệ chúng ta rằng những địa bàn mà chúng ta đánh chiếm được đều sẽ do bản thân tự xử lý.

- Đúng vậy bang chủ, trong tay chúng ta không có địa bàn cũng không có thuộc hạ thì còn gọi gì là đại đầu mục chứ? Đơn thương độc mã thì đúng hơn!

Các đại đầu mục bỗng nổi giận, lớn tiếng ồn ào bày tỏ sự phản đối kịch liệt, nhưng ba người Đổng Thành Vũ bọn họ lại chỉ tối sầm mặt lại không nói gì.

Cây to đón gió, những người này cho rằng kháng nghị sẽ có tác dụng sao? Bang chủ đã dám nói những lời này thì bản thân ông ấy đã tính được phản ứng của họ.

- Im mồm hết cho ta!

Sa Phi Ưng nhìn quanh phòng nghị sự, ánh mắt âm trầm lạnh lẽo.

- Các ngươi còn dám nói hả? Đừng cho rằng mấy năm nay các ngươi đã làm những chuyện gì ta đều không biết!

- Tự ý cắt giảm tiền thuế của bang, làm việc giả dối. Lúc bang chiến thì chỉ muốn cướp công mà không bỏ sức, chỉ biết suy tính cho bản thân mình.

- Địa bàn và thuộc hạ của Phi Ưng bang nằm trong tay các ngươi sớm muộn gì cũng đều thối nát cả!

- Nếu ai muốn phản đối, ta sẽ cùng tính với người đó món nợ những năm qua!

Cảm thấy được trong giọng điệu của Sa Phi Ưng có chứa sát ý lạnh lẽo nên những người này liền không nói gì nữa.

Những năm qua bọn họ bỏ túi riêng không ít bạc, nếu Sa Phi Ưng đã chuẩn bị để tính rõ ra thì chẳng ai trong bọn họ có thể thoát được.

Huống hồ Sa Phi Ưng là người thế nào bọn họ đều không quên, giống như mười năm trước vậy, dù chẳng có cái cớ nào thì ông ta cũng có thể vung đồ đao giết người chứ đừng nói hiện giờ.

Nhìn những đại đầu mục khác đều đã khuất phục, ánh mắt Sa Phi Ưng hướng về Tô Tín và những đường chủ khác:

- Các ngươi có ý kiến gì không?

Ba người Đổng Thành Vũ bọn họ đều nhìn về phía Tô Tín.

Bọn họ đương nhiên có ý kiến nhưng chẳng ai dám nói.

Giống như Sa Phi Ưng đã nói vậy, tất cả mọi thứ của bọn họ đều là Sa Phi Ưng cho, nếu ông ta quyết tâm đoạt lại quyền lợi thì dù ba vị đường chủ liên thủ lại cũng địch không lại nổi với Sa Phi Ưng.

Hiện giờ người duy nhất trong Phi Ưng bang có thể nói ra điều kiện với Sa Phi Ưng chỉ có mỗi Tô Tín.

Sự khuất phục của Tô Tín chẳng có chút liên quan gì đến Sa Phi Ưng cả, Hoàng Bính Thành và Lý Hoại dưới tay Tô Tín tuy đều là đại đầu mục nhưng lại chỉ trung thành với Tô Tín.

Hơn nữa gần năm trăm bang chúng chủ chốt của Tô Tín đều là do cậu dùng tiền bạc để bồi dưỡng ra, ai cũng không cướp đi được.

Cộng thêm thực lực Tô Tín giết được cả Lý Trung Hòa, giờ cậu là người duy nhất trong Phi Ưng bang có thể nói không với Sa Phi Ưng.

Trước kia Đổng Thành Vũ bất hòa với Tô Tín, trong lòng hận cậu đến tận xương tủy, nhưng giờ ông ta lại vô cùng mong đợi Tô Tín có thể đứng ra phản đối.

Chỉ cần Tô Tín không giao ra địa bàn và quyền lợi trong tay mình thì Sa Phi Ưng dựa vào đâu để buộc bọn họ phải giao nộp chứ?

Giờ Tô Tín lại trở thành hy vọng duy nhất đối với việc bảo vệ quyền lợi trong tay bọn người Đổng Thành Vũ, không thể không nói ra lời mỉa mai này được.

Sa Phi Ưng cũng nhìn chằm chằm Tô Tín, chỉ cần Tô Tín dám phản đối, dù hai bên đều thiệt thì ông cũng phải bắt được cậu!

Thế lực trong tay Tô Tín không hề nằm trong sự kiểm soát của Sa Phi Ưng, mà thực lực cậu cũng mạnh nhất trong bốn đường chủ, nhưng Sa Phi Ưng không sợ.

Hậu thiên đại viên mãn và hậu thiên trung kỳ vẫn có sự chênh lệch rất lớn, dù Tô Tín có giết được Lý Trung Hòa, Sa Phi Ưng cũng có thể bắt được Tô Tín, còn về sức mạnh trong tay cậu, nếu đã không có tác dụng với Sa Phi Ưng thì chi bằng hủy nó đi!

Trầm ngâm một hồi, Tô Tín từ từ mở lời:

- Ta đồng ý với quyết định của bang chủ, nhưng dù sao chúng ta vẫn là đường chủ và đại đầu mục, trong tay không có thuộc hạ và địa bàn nào cũng không thể chấp nhận được?

- Địa bàn Vĩnh Lạc phường và những bang chúng mới chiêu mộ ta đều có thể giao ra, truyền công đường cũng có thể giao lại, ta chỉ cần Khoái Hoạt Lâm và những huynh đệ cũ trước kia thôi.

Khóe miệng Sa Phi Ưng lộ ý cười.

Cuối cùng Tô Tín cũng đã thỏa hiệp, ông ta biết phần nhiều Tô Tín sẽ thỏa hiệp.

Tuy trước giờ Tô Tín luôn có ấn tượng là người to gan làm càn trước mặt mọi người, thậm chí là điên cuồng nhưng thực chất cậu là người vô cùng thông minh.

Chuyện giết Mạnh Xung lần trước có Thiết Vô Tình ra mặt giúp đỡ nhưng lần này là chuyện nội bộ trong bang, Tô Tín không nghe lệnh bang chủ, Thiết Vô Tình làm sao có thể đứng ra nói giúp được?

Tuy Tô Tín thêm vào vài điều kiện, nhưng với Sa Phi Ưng thì nó chẳng là gì cả.

Tiền hoa hồng từ thuế mỗi tháng ở Khoái Hoạt Lâm tuy nhiều nhưng bang chủ như ông lại chẳng để tâm mấy.

Còn gần năm trăm bang chúng dưới tay Tô Tín một lòng trung thành với cậu, ông ta cũng chẳng có cách gì thu phục được.

Lần trước lúc Tô Tín giết Mạnh Xung bọn họ vẫn nguyện lòng ở lại, những người này cơ bản không thể bị lệnh của bang chủ điều khiển, thôi thì cứ để lại cho Tô Tín.

- Không thành vấn đề, cứ như Tô đường chủ nói mà làm, những người khác cũng vậy, Sa Phi Ưng ta cũng không phải là người không nể mặt ai, mọi người đều có thể giữ lại một số thuộc hạ và chút địa bàn trong tay mình.

- Thuộc hạ hình đường ta cũng không đụng đến, nhưng sau này hình đường không có quyền xử phạt mà chỉ có quyền giám sát, bất cứ hình phạt nào cũng đều báo lên bang.

- Thiện sự đường cũng vậy, tất cả thu chi tiền bạc đều phải được bang phê duyệt mới được thực hiện.

- Chuyện điều động chiến đường phải do ta và Lâm đường chủ cùng phê duyệt rồi mới được hành động.

- Còn về những đại đầu mục khác mỗi người chỉ được giữ lại mười thuộc hạ, địa bàn là một con đường, số còn lại nộp hết về bang.

Sa Phi Ưng vung tay một cái liền tuyên bố quyết định, điều này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người liền trở nên vô cùng khó coi, đặc biệt là Trang Lê và Đổng Thành Vũ.

Tuy nói Sa Phi Ưng không lấy đi hết người của bọn họ, nhưng đã thu hết quyền lợi của bọn họ về.

Hình đường không có quyền xử phạt, chỉ có thể nói suông thì còn gọi gì là hình đường?

Còn thiện sự đường đã bị Sa Phi Ưng khống chế, mỗi khoản đều cần được bang phê duyệt, vậy sau này bọn họ đừng hòng vơ vét được xu nào từ trong đó.

Sự thỏa hiệp của Tô Tín nằm ngoài dự đoán của mấy người Đổng Thành Vũ, bọn họ vốn nghĩ rằng với tính cách của Tô Tín, chắc chắn cậu sẽ phản đối Sa Phi Ưng, không ngờ lúc này cậu lại nghe lời, chủ động từ bỏ Vĩnh Lạc phường rộng lớn.

Người mạnh nhất trong bốn đường chủ như Tô Tín cũng đã thỏa hiệp, vậy bọn họ còn ngoan cố sao được? Chỉ còn có thể ngoan ngoãn giao ra quyền lợi trong tay mình.

Tâm tình của Sa Phi Ưng rất tốt, ông ta không ngờ chuyện hôm nay lại thuận lợi như vậy, nói vài câu đanh thép đã có thể giải quyết được, ông vốn cũng đã chuẩn bị sẵn việc phải làm triệt để nhanh gọn, đại khai sát giới.

Đã thành công thu về quyền lợi trong tay mình, tiếp theo là lúc đưa con trai lên trên.

Sa Phi Ưng cho Sa Nguyên Đông lên trước một bước, nói:

- Mọi người cũng đã biết Nguyên Đông từ khi nó còn bé, sau này Phi Ưng bang cũng sẽ giao lại cho nó, vì vậy ta quyết định sớm để cho Nguyên Đông quản lý việc bang phái, Thuận Ý phường và hình đường sau này sẽ giao cho Nguyên Đông lo liệu.

Lúc này Sa Nguyên Đông liền nói:

- Cha, con muốn quản Vĩnh Lạc phường và truyền công đường.

Sa Phi Ưng liền chau mày, Vĩnh Lạc phường và truyền công đường vốn đều là địa bàn của Tô Tín, giờ cậu ta vừa mới giao nộp địa bàn và đường viện, ông liền mang nó giao cho con mình thì thật không nể mặt gì, chuyện này có thể làm Tô Tín thẹn quá hóa giận mà trở mặt với mình không?

Có thể không động đao kiếm mà thu về được quyền lợi trong Phi Ưng bang, đây mới là ý muốn của Sa Phi Ưng, giờ Sa Nguyên Đông bỗng giở trò này, ông thật sự sợ Tô Tín giận lên gây ra chuyện gì đó.

Sa Phi Ưng cũng nghi ngại trong lòng, con trai ông trước nay không có thù oán với Tô Tín, sao tự dưng lại nhảy ra vả vào mặt Tô Tín trong tình cảnh này chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc