TỐI CƯỜNG PHẢN PHÁI HỆ THỐNG

Tô Tín lại hỏi Hoàng Bỉnh Thành tình huống trong Thường Ninh phủ gần đây, phát hiện không có bêến hóa quá lớn.

Thần Phong Hội sụp đổ sau sự kiện lần trước, địa bàn của nó bị Tam Anh hội, Phi Ưng Bang và Thiết Đao Hội chiếm đoạt.

Huyết Y Hội vẫn như cũ, bọn họ không có hứng thú với địa bàn.

Tô Tín hỏi: “Sau khi ta rời đi, Tam Anh hội sẽ không đến đánh chủ ý các ngươi chứ?”

Hoàng Bỉnh Thành đáp: “Đương nhiên đánh qua, bởi vì Lý Phôi đột phá đến Hậu Thiên Đại viên mãn cho nên có thực lực bảo vệ mình, thứ hai là Thiết Đao Hội Hạ Thiên cảm kích lão đại ngươi cứu hắn trong cung điện dưới lòng đất, cho nên hắn liên minh với chúng ta.”

“Tam Anh hội Mạnh Trường Hà trọng thương, hiện tại còn chưa khỏi a, còn lại hai người kia cho dù mạnh bạo cũng không có lực.”

Tô Tín nhìn về phía Lý Phôi: “Tốc độ đột phá của ngươi rất nhanh, lúc này mới hơn hai tháng mà ngươi đã có thể đột phá đến Hậu Thiên Đại viên mãn.”

Lý Phôi nói: “Vẫn nhờ vào đan dược lão đại lưu lại, hơn nữa đề phòng người Thanh Thành kiếm phái tới đây gây phiền toái với chúng ta, Tạ cô nương đã ở lại Phi Ưng Bang vài ngày, chỉ điểm ta không ít võ đạo.”

Tô Tín gật gật đầu, có đan dược và Tạ Chỉ Yến xuất thân đại phái chỉ điểm, hơn nữa thiên phú bản thân Lý Phôi không tính là quá kém, hắn có thể nhanh chóng đột phá Hậu Thiên Đại viên mãn cũng bình thường.

Sau khi nói chuyện phiếm xong, Tô Tín lại nói tình huống thành Thương Sơn với Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành, cũng trầm giọng nói: “Lần này ta tới có ý dịnh lũng đoạn tất cả vật tư Tương Nam, cũng không phải vĩnh viễn, chỉ trong thời gian một năm.”

“Còn bốn tháng nữa là tới thời gian chúng ta giao dịch với dị tộc Nam Man, ta muốn các ngươi sớm phái người đi nói chuyện với dị tộc Nam Man, lần này chúng ta thu mua sớm, trả giá cao gấp hai lần, điều kiện tiên quyết chính là tới thời gian giao dịch bọn họ trốn sâu vào rừng rậm Nam Man không ló đầu ra ngoài.”

“Đúng rồi, các thủ lĩnh dị tộc Nam Man phải thề với thần linh của bọn chúng, nếu không ta sợ có ít người mang ý khác phá hoại ước định.”

Chiêu này của Tô Tín không có gì lạ, hắn đã chơi đùa tại Thường Ninh phủ một lần, lần này đổi thành thành Thương Sơn mà thôi.

Hoàng Bỉnh Thành chần chờ nói: “Chỗ dị tộc Nam Man không khó khăn, chỉ cần bọn chúng thề với thần linh sẽ không vi phạm.”

“Nhưng bang hội trong Thường Ninh phủ cũng có trữ hàng đặc sản Nam Man, chờ những thương nhân Trung Nguyên kia tới sẽ cùng giao dịch một lần.”

“Hiện tại Thiết Đao Hội, Tam Anh hội vẫn còn nắm giữ không ít đặc sản, Huyết Y Hội không cần bàn, bọn chúng chỉ cần độc vật.”

Tô Tín gõ gõ cái bàn, hắn phải cầm lấy đặc sản Nam Man trong tay các bang hội.

Nếu không hắn không thu hết đồ vật dị tộc Nam Man sẽ làm giá cả những đặc sản này tăng mạnh, đám người Tam Anh hội sẽ thả vật tư trong tay bọn chúng ra, chẳng phải sẽ làm lợi cho bọn chúng hay sao?

“Như vậy ngày mai ngươi nói với bọn chúng, dựa theo giá thị trường cao hơn hai thành thua mua lại, nếu bọn chúng đáp ứng thì khá tốt, nếu như không đáp ứng, ta cũng không ngại bàn với bọn chúng.”

Ánh mắt Tô Tín mang theo thần sắc lạnh lùng, hiện tại hắn có tu vi Tiên Thiên đã đủ sức vô địch trong Thường Ninh phủ, nếu đối phương không thức thời, Tô Tín sẽ không để ý lại giết người.

Ngày hôm sau Hoàng Bỉnh Thành liền dựa theo Tô Tín phân phó cho người đi vào trong rùng rậm Nam Man thông tri với dị tộc Nam Man sớm thu mua những đặc sản kia, cũng phái người đi thông tri với Thiết Đao Hội và Tam Anh hội, hi vọng dùng giá cao hơn thị trường hai thành thu mua vật tư.

Thiết Đao Hội Hạ Thiên nhận được thông tri không nói hai lời trực tiếp cho người thống kê vật tư trong bang bán cho Phi Ưng Bang, hơn nữa chỉ dùng giá thị trường thu mua.

Hạ Thiên làm đại khí như thế không chỉ bởi vì Tô Tín cứu hắn, cũng bởi vì hắn biết rõ trạng thái trong Thường Ninh phủ hiện tại phải phải quan hệ tốt và kết minh với Phi Ưng bang, nếu không trong Thường Ninh phủ thật không có nơi cho Thiết Đao Hội sống yên ổn.

Thời điểm có Tô Tín còn có thể ngăn chặn Tam Anh hội, hiện tại Tô Tín vừa đi, mặc dù có Lý Phôi thượng vị nhưng hắn còn kém hơn Tô Tín nhiều lắm.

Bởi như vậy hai người bọn họ phải liên hợp với nhau thật chặc chẽ, nếu không thật không thể ngăn cản Tam Anh Hội.

Bản thân Tam Anh hội nhận được tin tức của Phi Ưng Bang, Mạnh Trường Hà lại hừ lạnh và nói: “Phi Ưng Bang muốn nhận mua hàng hóa của chúng ta? Nằm mơ!



Sắc mặt hắn tái nhợt, lần trước bị Cung Thanh Phong làm bị thương, kiếm khí xâm nhập thân thể, cho dù hắn tu dưỡng thời gian dài nhưng không thể khỏi hẳn.

Ninh Lạc Quân cau mày nói: “Chờ chút đã, Phi Ưng Bang muốn thu mua hàng hóa dự trữ của chúng ta, thậm chí nguyện ý tiêu tốn cái giá cao hơn thị trường hai thành, ở trong đó có phải có âm mưu gì không?”

Mạnh Trường Hà nói: “Cho dù trong đó có âm mưu gì đi nữa, chúng ta không đáp ứng là xong, cần gì suy nghĩ nhiều như thế?”

Đoạn Kiêu cũng gật gật đầu, thản nhiên nói: “Dù sao Tô Tín đã rời đi, tiểu tử Lý Phôi không thể lật lên sóng gió gì.”

Sau khi phong ba lần trước qua đi, thế lực trong Thường Ninh phủ bị thanh tẩy không ít, Thần Phong Hội triệt để sụp đổ, Thiết Đao Hội Hạ Thiên trọng thương, Tô Tín đắc tội Thanh Thành kiếm phái nên bị ép rời khỏi Thường Ninh phủ.

Sau một loạt sự kiện, Ninh Lạc Quân phát hiện hiện tại cả Thường Ninh phủ trừ Huyết Y Hội ra chỉ có Tam Anh hội chịu tổn thất nhỏ nhất, chỉ có một Mạnh Trường Hà bị thương.

Nếu không phải Phi Ưng Bang cùng Thiết Đao Hội kịp thời liên thủ với nhau, bọn họ đã sớm xưng bá cả Thường Ninh phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc