Trong một gian của đường viện, Tô Tín ngồi trên ghế uống trà, không lâu sau Hoàng Bính Thành liền dẫn Lý Hoại đẩy cửa bước vào.
- Lão đại.
- Tô lão đại.
Tiếng Tô lão đại chính là của Lý Hoại nói, việc này làm Hoàng Bính Thành kinh ngạc một lúc.
Lúc vừa mới quen biết, hắn vô cùng kiêu căng, thậm chí nói rõ ra là không hề nghe theo mệnh lệnh của Tô Tín, giờ đây hắn gọi được một tiếng Tô lão đại sao?
Có điều Hoàng Bính Thành không nghĩ nhiều, thủ pháp của vị lão đại nhà hắn vô cùng cao minh, nên việc có thể làm Lý Hoại khuất phục cũng chẳng phải là chuyện kỳ lạ gì.
- Ngồi xuống đi, đừng đứng hết như vậy, tìm hai người đến là muốn cùng thương lượng một chuyện.
Tô Tín bảo hai người ngồi xuống rối nói:
- Hai người các ngươi thấy đám thuộc hạ hiện giờ của ta thế nào?
Lý Hoại chẳng hề quan tâm đến những chuyện này, Hoàng Bính Thành thì lại hào hứng nói:
- Đơn giản có thể miêu tả bằng bốn chữ, lòng dân có thừa!
Tô Tín cười mắng:
- Đừng dùng bừa thành ngữ thế, câu này mà để quan phủ nghe được, cẩn thận không lại bị ném vào đại lao đấy.
Hoàng Bính Thành cười hì hì nói:
- Dù sao thì cũng là có ý đó, lão đại người ra tay khẳng khái hào phóng, tiền mà chúng huynh đệ thuộc hạ bọn ta kiếm được còn nhiều hơn người của bên chiến đường.
- Hơn nữa người còn vì huynh đệ mà đi liều mạng với đại đầu mục Thanh Trúc bang, chuyện này đều làm chúng tiểu nhân cảm động nước mắt lưng tròng, dù giờ người có hạ lệnh bảo họ tấn công Vĩnh Lạc phường thì bọn họ cũng sẵn sàng cầm đao xông lên ấy chứ.
Tô Tín gõ ngón tay lên bàn nói:
- Đúng vậy, sĩ khí đúng là không tồi, nhưng vẫn chưa đủ.
Hoàng Bính Thành có chút không hiểu, trong mắt hắn, đám thuộc hạ của Tô Tín đã đủ rất xuất sắc lắm rồi.
Nếu là những thuộc hạ của các tiểu đầu mục khác thì đa số đều có chút giảo hoạt được tích lũy nhiều năm, thường ngày hay tụ tập làm những việc dọa nạt tống tiến, đánh đấm ẩu đả, một khi xảy ra chuyện thì đảm bảo bọn họ sẽ trốn biệt tăm.
Còn thuộc hạ Tô Tín là những thanh niên dám đánh dám liều mạng, sớm đã được Tô Tín khuất phục, ngay cả một số người cũ cũng dần hòa nhập vào không khí này.
Giờ nếu Tô Tín muốn khai chiến với kẻ khác, đảm bảo bọn họ đều ào ào xông lên trước, trong Phi Ưng bang khí thế này e là chỉ có được ở nơi có đãi ngộ hậu hĩnh như chiến đường mà thôi.
Tô Tín lắc đầu:
- Vốn dĩ ta cũng nghĩ đúng là không tồi, nhưng lần trước đến tổng đường, ngươi cũng đã thấy những đệ tử chiến đường ở cổng đấy, chỉ cần dùng mười người của đối phương thôi e là đã có thể giải quyết toàn bộ hai trăm thuộc hạ của ta rồi.
Hoàng Bính Thành nhất thời sững sốt:
- Có phải nói quá lên rồi không? Hai mươi người của chúng ta đánh không lại một người bọn họ sao?
Hắn biết đệ tử chiến đường rất mạnh, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng bọn họ mạnh đến mức như vậy.
Tô Tín lắc đầu:
- Ngươi không luyện võ công nên không cảm nhận được cỗ khí huyết lớn mạnh và sát khí lẫm liệt trên người bọn họ, nói một câu khó nghe đó là, thuộc hạ của ta chỉ là con nít chưa từng thấy máu, so với người ta thì chỉ như cỏ rác thôi.
Lý Hoại nãy giờ đang im lặng cũng bỗng lên tiếng:
- Tô lão đại nói không sai, những đệ tử của chiến đường rất mạnh, ta giao đấu qua với bọn họ rồi, có thể đánh hơn được một người nhưng đánh không lại được ba người.
Hoàng Bính Thành bỗng trợn tròn mắt, đệ tử chiến đường mạnh thế nào hắn chưa từng thấy, nhưng Lý Hoại lợi hại ra sao thì hắn đã được biết.
Hắn là tay chân đệ nhất dưới trướng của Hổ tam gia, những bang chúng ngoại bang chết dưới tay hắn cũng đã đến hai con số.
Hơn nữa lần trước Lý Hoại cùng Tô Tín đi thích sát Đới Xung, hai người thoát ra được sau khi xông vào chém giết trong địa bàn Thanh Trúc bang, phần thực lực này nghĩ cũng có thể hiểu.
Nhưng với thực lực này của Lý Hoại mà cũng đánh không lại ba đệ tử chiến đường sao?
Lý Hoại thản nhiên đáp:
- Đệ tử chiến đường đều được Phi Ưng bang tuyển chọn kỹ lưỡng, cơ thể cường tráng, bọn họ đã được bồi dưỡng từ nhỏ, mỗi ngày đều được ăn thịt bò, trứng gà, hơn nữa mỗi ngày còn ăn những năm bữa, tối đến còn dùng thảo dược ngâm tẩm cơ thể giúp cường tráng khí huyết.
- Bọn họ không cần đi tuần tra địa bàn mỗi ngày, chỉ cần làm một việc duy nhất đó là luyện võ, hơn nữa còn có đường chủ chiến đường Lâm Phục Hổ đích thân chỉ dạy, thậm chí có khi còn được bang chủ tự mình đến chỉ dạy.
- Nhưng đây vẫn chưa được coi là đệ tử chiến đường thực sự, chỉ có những người trong bang chiến giết được hơn mười mạng người vẫn chưa chết mới có tư cách trở thành đệ tử chiến đường thực sự.
Hoàng Bính Thành thấy kỳ lạ hỏi:
- Sao ngươi biết rõ những chuyện này như vậy.
- Bởi vì lúc đầu ta từng muốn gia nhập vào chiến đường, nhưng cuối cùng lại bị đánh trượt.
- Thực lực của lão huynh mà cũng bị đánh trượt sao?
Lý Hoại bình thản nói:
- Lúc đó cha mẹ ta đều đã mất cả, gia sản bị thúc phụ đoạt hết, ta bị ngược đãi một năm nên lúc trốn ra được để gia nhập vào chiến đường thì cơ thể xanh xao gầy yếu không thể nào tả nổi nên mới bị trượt.
Đây là lần đầu Hoàng Bính Thành được nghe về gia thế của Lý Hoại, hắn không kìm lòng nên hỏi:
- Còn thúc phụ năm xưa đoạt gia sản ngươi sau thế nào?
- Giết rồi!
Hoàng Bính Thành rụt cổ lại, thầm trách cái miệng thối của mình, hắn nên biết kết quả này chứ.
Tô Tín gõ tay vào bàn:
- Được rồi, không nói huyên thuyên nữa, hôm nay ta tìm hai ngươi đến là chuẩn bị bàn bạc cách để tăng cường một chút thực lực cho huynh đệ thuộc hạ, người của ta không thể thua chiến đường được!
Lý Hoại lắc đầu.
- Rất khó.
Hoàng Bính Thành không phục nói:
- Chẳng phải ăn thịt mỗi bữa là được sao, giờ chúng ta có tiền rồi, chẳng lẽ không mua nổi thịt à? Sau mở rộng hậu viện đường viện thành võ trường, lão đại sẽ đích thân chỉ dạy bọn họ.
Lý Hoại cười nhạt:
- Võ công không phải một ngày là có thể luyện thành được, luyện như vậy thì cũng chỉ luyện được võ quèn thôi, đâu thành cao thủ như chiến đường đánh được một lúc mấy mươi người vậy được.
Hoàng Bính Thành còn muốn nói gì đó nhưng Tô Tín xua tay nói:
- Lý Hoại nói đúng, người của chiến đường là do Phi Ưng bang dùng bao nhiêu năm để bồi dưỡng ra, chúng ta muốn được như chiến đường trong thời gian ngắn cơ bản không thể dùng cách này được.
Tô Tín bỗng quay ngoắt sang hỏi:
- Lý Hoại, ngươi từng học nội công chưa?
- Tất nhiên là chưa.
Tuy Lý Hoại là đệ nhất tay chân của Hổ tam gia, nhưng đến nghĩa tử Trần Đáo của Hổ tam gia còn chưa có tư cách học nội công của ông ta thì đương nhiên hắn cũng không thể nào học được.
Tô Tín nói:
- Nếu giờ ta đưa cho ngươi một món nội công, ngươi ước tính thực lực ngươi sẽ tăng lên bao nhiêu lần?
- Ít nhất cũng gấp mười lần!
Lý Hoại bỗng sáng mắt lên.
Giờ thực lực của bản thân Lý Hoại đã đạt đến mức giới hạn, hắn vào Phi Ưng bang cũng mấy năm rồi, thân là tay chân đệ nhất của Hổ tam gia, giờ ăn uống không cần muộn phiền, khí huyết gân cốt bản thân cũng rèn luyện vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng đối với Lý Hoại thì tất cả đều đã đạt giới hạn, hắn không có thần lực trời ban như Đới Xung, giờ đối với hắn mà nói, sức mạnh này dù có luyện thế nào thì cũng không thể tăng thêm bước nào nữa.
Trừ khi hắn tu luyện nội công, dùng nội công dưỡng khí huyết, đả thông huyệt đạo mới có thể tiến thêm bước nữa.
- Thực lực ngươi tăng được gấp mười lần, vậy bang chúng bình thường dù thực lực không mạnh nhưng tu luyện nội công xong cũng có thể tăng lực chiến được vài lần rồi, vì vậy cách của ta đó là để cho thuộc hạ của mình tu luyện nội công!
Tô Tín lấy ra cuốn “Nội công sơ cấp Toàn Chân Giáo” mà cậu đã chép lại tối qua ném lên bàn:
- Nội công tâm pháp!
Lý Hoại đang ngồi bỗng đứng phắt dậy từ ghế khiến cho Hoàng Bính Thành ngồi cạnh cũng phải giật mình.
Hắn chưa từng thấy Lý Hoại kích động như vậy bao giờ.
Lý Hoại hỏi:
- Cái này là để chúng ta tu luyện sao?
Tô Tín gật đầu, dường như cậu nghe ra được chút run rẩy trong giọng nói của Lý Hoại.
Có điều Lý Hoại thực sự cũng có lý do để kích động, có thể nói thứ nội công như vậy đến nằm mơ hắn cũng mong muốn có được.
Nếu không có nội công, Lý Hoại hiện giờ sẽ chỉ có thể giữ mức thực lực này đến hết đời, hắn chỉ là một bang chúng, một bang chúng nhỏ nhoi biết đánh đấm mà thôi.
Tuy hắn biết bang chủ và ba vị đường chủ đều biết nội công, thậm chí đại đầu mục Hổ tam gia cũng biết, nhưng hắn lại chưa từng mơ ước cao xa rằng bọn họ sẽ dạy cho mình.
Đối với người giang hồ, nội công là thứ bí mật, càng không cần nói đến việc truyền nó cho bang chúng nhỏ nhoi.
Dù là nghĩa tử của Hổ tam gia thì Trần Đáo cũng chưa từng được Hổ tam gia truyền cho nội công, vậy thì Lý Hoại hắn có tư cách gì để được truyền thụ chứ?
Sau đó lúc đi thích sát Đới Xung cùng Tô Tín, hắn mới biết nhất định Tô Tín cũng biết nội công, nhưng trong lòng hắn cũng không hề có suy nghĩ gì thêm.
Quan hệ giữa hắn và Tô Tín không gần gũi, hơn nữa từng nói lời không khách khí, Tô Tín không ghi hận đã là độ lượng lắm rồi, còn mơ ước gì đến nội công chứ?
Hắn không ngờ giờ Tô Tín lại ném ra nội công tâm pháp quý giá này, hào phóng bảo hắn đi tu luyện.
Tô Tín nhìn bộ dạng Lý Hoại rồi cười hỏi:
- Sao vậy, có gì không thỏa đáng sao?
Lý Hoại ngẩng đầu trầm giọng nói:
- Xưa nay nội công tâm pháp là bí mật bất truyền, dù là môn phái giang hồ cũng cần bái sư rồi mới tu luyện được, Phi Ưng bang chúng ta chưa từng có ai truyền thụ nội công cho bang chúng bình thường.
Tô Tín hỏi:
- Có biết là vì sao không?
Lý Hoại đáp:
- Vì nội công rất quý giá?
Tô Tín cười nhạt:
- Quý giá cái đếch gì! Thứ này có quý giá đến mấy cũng chẳng phải là vật phẩm tiêu hao, người này học xong rồi thì người kia không thể học được nữa. Bang chủ và các đại đầu mục không truyền nội công cho thuộc hạ là vì bọn họ sợ!
Hoàng Bính Thành và Lý Hoại đều sửng sốt, sợ? Bọn họ sợ điều gì?
- Nội công là gì? Là ranh giới giữa người bình thường và võ sĩ, chỉ khi học được nội công, tương lai của mình mới có thể rộng mở, nếu không cả đời người đó cũng chỉ có thể quanh quẩn ở Thường Ninh phủ này đánh đấm mà thôi.
- Hổ tam gia tu luyện nội công mười mấy năm cũng không thể đả thông được ba mươi sáu huyệt đạo, ngộ nhỡ như thuộc hạ ông ta có người học được nội công rồi trở nên lớn mạnh thì làm sao? Có phải ông ta nên nhường chỗ cho người tài rồi không?
- Bang chủ và ba vị đường chủ tuy có thực lực mạnh hơn, nhưng bọn họ cũng sợ điều này. Có thực lực thì người ta sẽ có dã tâm, hiển nhiên sẽ không dễ chịu khống chế nữa.
Lý Hoại ngẩng đầu lên hỏi:
- Vậy người không sợ sao?
Hoàng Bính Thành nhíu mắt nhìn Lý Hoại, người này đúng là cái gì cũng dám hỏi.
Tô Tín cười:
- Ta không sợ.
- Vì sao?
- Vì ta đi xa hơn các ngươi rất nhiều.