TÔI DIỄN BỪA MÀ CÁC ANH CŨNG COI LÀ THẬT



Ngoại truyện: Thời Niên Thiếu 1.
Cẩm Thành mưa suốt tháng mười nhưng thời tiết vẫn vô cùng nóng, bầu không khí oi bức khiến con người ta phiền lòng.
Không thể đi ra ngoài, không thể tham gia cuộc so tài đã hẹn trước, tâm tình Giang Thứ có hơi bức bối, cậu ta ngậm một cây kẹo mút ngồi trên thảm chơi game, thậm chí máy chơi game còn sắp bị cậu ta bóp tới chia năm xẻ bảy.
Vương Hiên Hoành đau lòng muốn chết mà nhìn chằm chằm vào máy chơi game của mình, nhưng lại không dám cướp từ trong tay cậu ta về, vẫn luôn đứng bên cạnh xuýt xoa: "Mày không thể bấm nhẹ hơn được à, đây là bản giới hạn tao mới mua từ bên Đức về đấy."
Giang Thứ hờ hững: "Hoá ra không phải mày dùng tiền của tao à?"
Vương Hiên Hoành bỗng rùng mình.
Bởi vì lần trước cậu ta chạy chậm mà hai người bị bắt cùng nhau, người nhà Vương Hiên Hoành trực tiếp cắt tiền tiêu vặt của cậu ta, hiện tại mỗi lần cậu ta chơi game nạp thẻ đều phải vay tiền vị đại thiếu gia này.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, Vương Hiên Hoành chỉ có thể mặc cho tim rỉ máu.
Một tiếng sấm rền vang lên ngoài cửa sổ, lúc này chuông điện thoại bỗng chốc vang lên.
"Giang thiếu, cậu chuẩn bị xong chưa, tới giờ đi đón người rồi." Giọng của Trợ lý Chu truyền tới.
Vương Hiên Hoành sửng sốt hỏi: "Đón người, hôm nay nhà mày có họ hàng nào đến à?"
Mặt Giang Thứ tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Mày hỏi tao thì tao biết hỏi ai?"
Trợ lý Chu thấy trong phòng vẫn phát ra tiếng nhạc ầm ĩ của trò chơi thì nhíu mày cầm điện thoại gõ cửa đi vào nói: "Ngoài trời đang mưa rất to, ông cụ cố ý gọi điện thoại tới nhắc cậu đừng tới muộn, đỡ phải khiến người ta đợi lâu."
Giang Thứ thấy phiền muốn chết, bực bội ném tay cầm trò chơi ra: "Anh đi một mình không được à?"
Mặc dù cậu ta chỉ là một thiếu niên mới mười sáu tuổi nhưng khi nổi giận thì giữa mày cũng rất có khí thế.
Vương Hiên Hoành ở bên cạnh không nhịn được rụt cổ dịch ra xa hơn, thuận tiện bảo vệ một cái tay cầm trò chơi khác của mình.
Trợ lý Chu không hổ danh là trợ lý Chu, anh ta đứng ngay cửa phòng, như thể căn bản không nghe thấy lời Giang Thứ, không nhanh không chậm nói: "Ông cụ nói cậu nhất định phải đi.


Người ta vừa đến Cẩm Thành nếu không có người nhà họ Giang tự mình tới đón thì không ít thì nhiều cũng sẽ cảm thấy tủi thân."
Dĩ nhiên đây không phải là nguyên nhân chính.
Chủ yếu là do ông cụ lo lắng hôm nay Giang Thứ sẽ trộm chuồn đi thi đấu nên mới nghĩ cách kiếm chuyện kéo chân anh.
"Nếu như thiếu gia không muốn đi thì cũng được thôi, chẳng qua cậu phải tự mình gọi điện thoại cho ông cụ để nói rõ."
Trợ lý Chu đưa điện thoại qua: "Có cần tôi bấm số cho thiếu gia không?"
Giang Thứ hằm hằm lườm anh ta.
Cậu ta giằng co với người này mấy giây rồi vẫn nhận thua.
Dĩ nhiên không phải là do sợ anh ta, mà là sợ ông cụ sau lưng anh ta.
Cụ Giang tác phong nhanh nhẹn, thủ đoạn ác độc, nói không chừng sẽ đăng cái video cụ cầm chổi đuổi theo đánh Giang Thứ vòng quanh sân lên diễn đàn trường học của cậu ta cho học sinh cả trường vây xem.
Giang Thứ mới mười sáu tuổi, dù có phách lối không coi ai ra gì tới cỡ nào đi nữa thì da mặt vẫn rất mỏng.
"Nói xem tên cô nhóc đó là gì." Vẻ mặt Giang Thứ khó chịu đứng dậy.
"Thẩm Phất." Trợ lý Chu ngừng một lát rồi hỏi: "Tối hôm qua không phải tôi đã gửi tư liệu của cô bé vào điện thoại cho cậu rồi sao? Cậu không xem à?"
Giang Thứ sao có thể có hứng xem, đối phương có là con cá con tôm cũng chẳng liên quan gì tới cậu ta.
Chuyện như vậy những người họ hàng khác của nhà họ Giang làm còn thiếu sao.

Năm ngoái có một cô họ quay về từ nước ngoài, cứ bắt Giang Thứ dẫn cháu họ của bà ta đi dạo hiệu sách, lấy lí do chưa quen thuộc Cẩm Thành yêu cầu Giang Thứ dẫn đi dạo, thực ra muốn lén lút kéo gần quan hệ.
Ông cụ lại cứ không ngăn cản, cho rằng tính tình của cậu ta còn cần mài dũa.

Vốn dĩ ông cụ đang lo tên hỗn thế ma vương này không có ai trị, vừa lúc lại có họ hàng khó chiều tới thăm, không nhân lúc này tìm cách giày vò cậu ta thì chẳng lẽ lại để cậu ta có thời gian lén chạy đi đua xe hả.
Ngay cả ra vẻ qua loa lấy lệ Giang Thứ đều không có kiên nhẫn, bình thường đều là quay phắt đi luôn.
Nhưng lần này không giống, không biết sao ông cụ lại đánh thông sáu mạch nhâm đốc, lại còn biết dùng video xấu mặt của cậu ta để uy hiếp.
"Sao lại chưa nhìn? Nhìn rồi." Giang Thứ qua loa nói: "Thế thì đi thôi."
Chủ nhà sắp rời đi nếu vẫn ngồi ì ở đây hình như cũng không tốt lắm, trợ lý Chu đi xuống lái xe trước, Vương Hiên Hoành đứng dậy đi theo Giang Thứ xuống cầu thang rồi bắt đầu hóng hớt: "Nghe tên thì là con gái nhỉ, trông như thế nào, có đẹp không?"
"Làm sao mà tao biết..." Vốn dĩ cậu ta chưa lật trang tài liệu nào ra xem.
Còn chưa gặp mặt Giang Thứ đã sinh ra cảm xúc mâu thuẫn đối với nữ sinh kia.

Cậu ta đi đến trước cửa ngồi xổm xuống buộc dây đôi giày trắng yêu thích, nghĩ tới cuộc thi đấu chắc chắn sẽ bỏ lỡ hôm nay lại nhìn trời mưa oi bức bên ngoài, rồi lại nhìn xuống đôi giày của mình, trong lòng cảm thấy rất phiền.
Vương Hiên Hoành tò mò: "Họ hàng nhà mày mà mày không biết á?"
Vương Hiên Hoành muốn yêu đương lắm rồi, mắt thấy mấy anh em bên cạnh đều đã yêu sớm mà cậu ta vẫn không có một cô bạn gái xinh đẹp, không có vốn mang đi khoe khoang, chỗ ngồi phía sau xe máy của cậu ta vẫn không có ai ngồi vào.
Những người vây quanh Giang Thứ đúng là không kém, nhưng trong đầu tên này hoàn toàn không có khái niệm người khác phái, đối xử với nữ sinh hung dữ muốn chết.
Chó nhìn thấy tên này còn muốn đi đường vòng.
Nhìn tuổi trẻ đoán tương lai, Vương Hiên Hoành cảm thấy mặc dù trong nhà Giang Thứ có tiền, dáng dấp...!hừm, mặc dù không bằng cậu ta nhưng được bình chọn thành hotboy vườn trường thì hẳn là không tệ.

Nhưng chỉ bằng độ chó tính của tên này thì tám mươi phần trăm sẽ độc thân đến già.
"Nhà tao moi từ đâu ra lắm họ hàng thế?" Giang Thứ cau mày: "Cháu gái của một người bạn cũ của ông già mà thôi, trước đây chưa từng nghe nói qua, ai biết chui từ chỗ nào ra."
Vương Hiên Hoành kinh ngạc: "Thế sao bỗng nhiên lại đến nhà mày ở? Bố mẹ ra nước ngoài, nhỏ đó tới ở nhờ tạm một thời gian? Nhỏ đó không có họ hàng khác à?"

"Sao tao biết nhiều thế được?" Giang Thứ cáu kỉnh bung dù: "Tránh ra."
Vương Hiên Hoành vội vàng nghiêng người tránh né dù của cậu ta.
Đợi tới lúc quay đầu lại đã thấy bóng người thon dài của cậu trai đi nhanh vài bước lách người ngồi vào trong xe.
Nói là đón ở nhà ga nhưng lúc tới nhà ga lại không thấy người nào.

Xe riêng không vào trong được nên chỉ có thể dừng ở xa, Giang Thứ ngồi trên xe bực bội nhắm mắt nghe phát sóng trực tiếp thi đấu, trợ lý Chu chống dù đi vào tìm người.
Giang Thứ ngồi trên xe đợi chừng nửa tiếng, chờ tới lúc hết kiên nhẫn muốn gọi điện cho trợ lý Chu thì anh ta đã vội vã quay lại.
Cả người anh ta ướt nhẹp trèo lên xe, thu dù, nói: "Không tìm thấy người, có thể là không chờ được chúng ta nên gọi xe đi qua nhà trước."
Giang Thứ nhíu mày: "Thế anh vội làm gì, chúng ta đi về thẳng luôn không được à?"
"Thiếu gia cậu không biết đâu, gần bên này có rất nhiều xe chui." Vẻ mặt trợ lý Chu sốt ruột: "Thời gian cô bé rời trạm là nửa giờ trước, nếu là bắt đúng xe hẳn hoi thì đáng ra lúc này đã tới nhà cậu rồi, nhưng tôi vừa mới gọi điện thoại cho dì Lý, bà ấy nói không có ai tới nhà."
Giang Thứ hỏi: "Điện thoại của nhỏ đó đâu, cũng không nghe à."
Trợ lý Tuần lắc đầu: "Không nghe."
Tim Giang Thứ hẫng một nhịp, đúng là anh rất không có cảm tình với cô "em gái" chưa từng gặp mặt đã gây ra nhiều chuyện phiền phức như này, nhưng cũng không thể khiến cô xảy ra chuyện thật.
"Vậy còn ngẩn người làm gì?" Giang Thứ cả giận nói: "Mau chóng tìm người đi chứ."
Trợ lý Chu lái xe rời khỏi bến xe, Giang Thứ gọi mấy cuộc điện thoại cho mọi người chia nhau ra tìm, thời điểm nên gọi cảnh sát thì gọi cảnh sát.
Giông tố tới nhanh đi cũng nhanh, chỉ chớp mắt mưa đã bắt đầu nhỏ lại, nhưng vẫn mây đen đầy trời, hiện tại mới hơn ba giờ chiều nhưng sắc trời lại giống như lúc sáu, bảy giờ tối.

Giao thông bất tiện, cần gạt nước không ngừng đong đưa.
Trợ lý Chu lái xe trở về tìm dọc theo đường đi, nói không chừng trên đường có thể gặp được chiếc xe nào kỳ lạ.
"Nhỏ đó trông như thế nào, anh gửi ảnh cho tôi." Giang Thứ nói.
Trợ lý Chu ngỡ ngàng: "Không phải cậu nói tối hôm qua đã xem tư liệu của cô bé rồi sao?"
Giang Thứ thẹn quá hoá giận: "Bớt nói nhảm."
Trợ lý Chu mở ảnh chụp của Thẩm Phất trong điện thoại của mình ra rồi trở tay đưa cho Giang Thứ đang ngồi ghế sau.
Ánh mắt Giang Thứ quét qua bức ảnh kia.
Là một tấm ảnh thẻ nền xanh nhìn không rõ ràng lắm, đôi mắt cô gái trên ảnh cho người nhìn cảm giác hơi mông lung, là kiểu tướng mạo xuất chúng chỉ cần nhìn qua là nhớ.
Giang Thứ đang tính gửi ảnh chụp cho những người khác để đối phương tìm người, ánh mắt bỗng nhiên lại thoáng nhìn thấy một bóng người đứng trên cầu: "Dừng xe."
Trợ lý Chu dẫm phanh theo bản năng: "Cậu Giang, làm sao..."
Còn chưa nói dứt lời thì anh ta cũng chú ý tới bóng người đang đứng dưới cái ô che nắng trước một quán bán khoai nướng.
Trong tay Thẩm Phất có dù nên không bị ướt người, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ của quán vừa khóc vừa ăn khoai lang, cách một lúc lại nấc một lần.

Bên cạnh cô có một rương hành lý, cũng không quê mùa nhưng ăn mặc rất giản dị, bên dưới mặc quần đồng phục, ôm một cái cái túi xách kiểu nam rất to, nhìn qua thì có vẻ là đựng tiền.

Bên cạnh túi xách kiểu nam là điện thoại di động của cô, treo móc trang trí màu hồng nhạt, màn hình đã vỡ.
Vừa khóc vừa moi tiền từ trong túi ra đưa cho chủ quán, lại mua một củ.
Trợ lý Chu: "..."
Giang Thứ bỏ điện thoại di động xuống, liếc qua bên kia giọng điệu lạnh lẽo nói: "Thả bồ câu chúng ta ở nhà ga, hoá ra là chạy tới chỗ này mua ăn đấy."
Giang Thứ là người có thù tất báo, cậu ta bất chấp mưa to đi đón người, xoay quanh nhà ga một hồi lâu, hoàn toàn bỏ lỡ cuộc thi đấu hôm nay, kết quả không chỉ không đón được người, suýt nữa còn lướt qua đối phương.

Trợ lý Chu nhìn vẻ mặt tối sầm của cậu ta, thấy cậu ta khó chịu thì đang định nói gì đã thấy cậu thiếu gia này cầm một chiếc dù màu đen đẩy cửa xe ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Phất liếc thấy một đôi giày thể thao màu trắng đi tới trước mặt mình.
Cô vô ý thức ngẩng đầu, một thiếu niên cao gầy đẹp trai vẻ mặt lạnh nhạt đang rũ mắt nhìn cô.
Cậu ta mặc một cái áo khoác màu đen, cánh tay thon dài giơ một chiếc dù lớn màu đen, bầu trời đen nghịt treo trên đỉnh đầu càng làm nổi bật màu da trắng lạnh của cậu ta, cả người tạo cho người khác cảm giác rất áp lực.
Cậu ta rút cái tay đang đút trong túi quần ra tháo tai nghe xuống, sau đó mặt không đổi sắc móc ra một tờ giấy xoay người đưa về phía Thẩm Phất.
Trong nháy mắt đó Thẩm Phất quả thực đã ngẩn người, cho rằng bản thân rơi vào câu chuyện đăng trên tạp chí gặp phải thiếu niên yêu quái hóa thành hình người.
Khoảnh khắc cậu ta tới gần Thẩm Phất, cô ngửi thấy một mùi hương rất nhạt trên người đối phương, cỏ dại và cây cối đan xen vào nhau, có một loại cảm giác kiêu căng mạnh mẽ lại bồng bột phấn chấn.
Thẩm Phất vô ý thức vươn tay, muốn nhận lấy khăn giấy cậu ta đưa qua.
Một giây sau, thiếu niên xoay người đứng ngay bên cạnh cô dùng khăn giấy lau đôi giày trị giá mấy vạn tệ của mình.
Thẩm Phất: "..."
Trợ lý Chu đang ngồi trên xe ở xa: "..."
Giang Thứ báo xong mối thù bị cho leo cây mới từ từ đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ tiện tay ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, một tay nhét vào túi áo khoác, cầm dù nhàn nhã quay người về xe.
Vừa ngồi vào trong xe thì màn hình điện thoại di động chợt nháy sáng, Giang Thứ nhếch mép gạt màn hình, sau đó bất ngờ thấy được tư liệu về Thẩm Phất ở trang thứ hai.
Sắc mặt Giang Thứ đột nhiên cứng đờ.
Trợ lý Chu cũng không nhịn được phàn nàn nói: "Thiếu gia, cô bé chưa quen thuộc Cẩm Thành nên chạy loạn khắp nơi cũng không phải lỗi lầm to tát gì, bình thường cậu tỏ ra ngang bướng thì thôi đi, sao lần này biết rõ tình huống trong nhà cô bé mà còn..."
Cậu ta không biết.
Làm sao mà cậu ta biết được?
Cho nên vừa rồi khuôn mặt trắng nõn như bánh bao kia đẫm nước mắt, không phải là bởi vì tóc bị ướt hoặc là...!Mà là bởi vì...
Mặc dù tính cách cậu ta không tốt nhưng nếu biết tình cảnh hiện tại của cô từ sớm thì sao lại bỏ đá xuống giếng trong tình huống này.
Giang Thứ tháo tai nghe xuống quấn thành một nùi rồi nhét vào sau lưng ghế, có chút bực bội trong lòng: "Sao anh không nói sớm?"
Trợ lý Chu: "..." Tối hôm qua đã gửi cho cậu tài liệu cặn kẽ, chính cậu nói đã xem.
Giang Thứ lại nhìn ra bên ngoài rồi đẩy cửa ra xuống xe.
Thẩm Phất rất nhanh đã nhận ra cậu thiếu niên mặt mày tinh xảo ban nãy lại quay lại, mặc dù có cầm dù nhưng lần này đi có chút vội nên có rất nhiều giọt mưa rơi xuống bả vai.
Thẩm Phất xoa nước mắt trên mặt: "...?"
"Anh là Giang Thứ." Giang Thứ nhìn cô, vẫn kiêu căng như thường ngày.
Nhưng bởi vì hành vi tồi tệ vừa rồi nên dù nhiều dù ít trong lòng cậu ta cũng có chút áy náy.
Phải nói xin lỗi sao?
Nhưng cậu ta lớn như vậy rồi có khi nào từng nhận lỗi, xin lỗi đâu?
Cậu ta nhìn Thẩm Phất, cố gắng giãn mày khiến bản thân nhìn không quá hung dữ, dừng một lát, cậu ta lại đưa qua cho Thẩm Phất một tờ giấy: "Là tới đón em về nhà."


Bình luận

Truyện đang đọc