TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

- Đi hóng gió thôi.

- Ừm.

Trong vô thức, Nhược Hy lỡ đồng ý anh ấy nên bây giờ cô đang ở trên xe ô tô của anh đây này. Gió trời vào ban đêm rất mát, thổi bay mái tóc đen dài của cô, hương thơm từ cơ thể của cô làm anh lưu luyến.

- Người em rất thơm, làm anh chỉ muốn ngửi.

Hai má Nhược Hy ửng hồng theo bản năng rồi chuyển hướng nhìn về nơi khác.

Đang hôn nhau thì bà nội gọi điện hỏi.

- Thế hai đứa đã làm cái kia chưa? Hôm đấy, hàu có phát huy tác dụng không cháu? Lần thứ hai rồi nên hy vọng là có tác dụng.

Lý Nhược Hy đang bật loa điện thoại nên Dung Hãn cũng nghe tiếng, anh chỉ ngồi bên cạnh cô rồi lắc đầu.

Về phòng ngủ.

Anh chạy trốn sang ngủ cùng cô.

- Ngủ đi, nếu không anh sẽ làm tiếp đấy.

***

Hôm nay đã là ngày cuối cùng bọn họ quay phim rồi, cảnh diễn của Tiểu Huệ không nhiều nhưng lại rải rác nên hầu như hôm nào cô cũng đến trường quay, mặc bộ đồ dày trong thời tiết nắng nóng.

Lý Nhược Hy vừa mới có suy nghĩ muốn uống trà sữa thì Huỳnh Hải Nam tự động mang đến cho cô. Anh ta nhìn cô rồi cười:

- Uống đi, mọi người đều có hết rồi.

Lý Nhược Hy lưỡng lự nhưng sau đó nhìn thấy xung quanh ai cũng có nên không do dự nữa.

- Cảm ơn anh.

Huỳnh Hải Nam vẫn rất thân thiện, thậm chí còn ngồi lại với cô nữa. Anh ta liên tục chủ động nói chuyện với cô:

- Mấy hôm nay tôi thấy khả năng diễn xuất của cô rất tốt.

Lý Nhược Hy nuốt xuống một ngụm rồi đáp:

- Cũng nhờ có mọi người giúp đỡ nên tôi mới tiến bộ như vậy.

Huỳnh Hải Nam thầm nghĩ trong lòng, cô gái rất cẩn trọng cũng rất biết giữ ý, có thể nói rằng là khó gần. Từ trước tới giờ những người anh ta tiếp cận đều mê mệt thế mà tới lượt Nhược Hy thì dường như cô ta trở thành một bài toán khó.

- Ừm, là do khả năng học hỏi của cô thôi.

Anh ta liên tục tâng bốc cô nên càng khiến cho cô cảm thấy khó chịu hơn. Lý Nhược Hy bỗng nhiên nhìn thấy Mộ Dung Hãn, vào thời khắc này cô thấy may mắn vì có sự xuất hiện của anh, anh ấy chắc chắn sẽ tới chỗ cô mà thôi.

Mộ Dung Hãn cũng tới chỗ cô theo như dự đoán, anh chủ động lên tiếng bởi vì anh ghét ánh mắt thèm thuồng của Hải Nam nhìn vợ của mình.

- Huỳnh Hải Nam, cậu đi được rồi. Tôi có chuyện nói với Lý Nhược Hy.

Huỳnh Hải Nam khó chịu ra mặt nhưng lại nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, anh ta nhìn Dung Hãn với ánh mắt giả tạo thân thiện rồi nói:

- Được, vậy tôi đi trước.

Ngay sau khi anh ta rời đi thì Mộ Dung Hãn liền ngồi xuống rồi trách móc Nhược Hy:

- Em không biết đuổi anh ta đi à?

Lý Nhược Hy uống thêm một ngụm rồi vừa cười vừa nói:

- Chẳng phải anh giúp em rồi đây.

Mộ Dung Hãn nhìn miệng của cô đang uống trà sữa rất cuốn hút nên cũng đòi hỏi:

- Cho anh một ngụm.

Lý Nhược Hy nhíu mày khó hiểu, cô nhìn ngó xung quanh, thấy dường như không ai để ý tới họ thì đưa vào tay anh một cách thần tốc. Mộ Dung Hãn thấy vậy thì cười thầm trong lòng, hành động của cô giống hệt trẻ con vậy.

Sau đó, anh thử một ngụm rồi cảm thán:

- Ừm, rất vừa vặn. Bế Niên Hạ mua cho em à?

Lý Nhược Hy lắc đầu rồi đáp:

- Là Huỳnh Hải Nam đưa cho em.

Vừa nghe thấy như vậy thì anh liền buông ra rồi tìm một chai nước lọc để uống như thể đang thanh tẩy rồi. Anh ấy vừa nhíu mày vừa nói cô:

- Vậy mà em còn uống, không sợ anh ta hãm hại em hay sao? Từ lần sau đừng uống đồ của người lạ đưa nữa.

Lý Nhược Hy cười khổ, anh đây là đang coi cô như một đứa trẻ hay sao mà dặn dò kỹ càng như vậy. Bỗng nhiên tầm mắt của cô xuất hiện Trần Hiểu Minh, ông ta tới đây làm gì?

Dung Hãn thấy biểu cảm của Nhược Hy mất tự nhiên nên nhìn theo hướng nhìn của cô, thì ra là tên béo ú kia, ông ta tới đây có mục đích gì, thậm chí còn cười cười nói nói với đạo diễn Trần nữa.

Anh biết cô vẫn còn ám ảnh nên an ủi:

- Anh sẽ không để ông ta tới gần em dù chỉ một bước, em nên đi cạnh Bế Niên Hạ, cũng đừng thoát khỏi tầm mắt của anh là được.

Lý Nhược Hy gật đầu.

Một vài phút sau thì Trần Hiểu Minh chủ động đi tới hỏi thăm.

- Mộ tổng, Nhược Hy, chào hai người.

Bây giờ ông ta đã tháo bột ở tay, mặt mũi cũng bình phục nhưng chắc cảm giác đau vẫn còn, nếu như ông ta còn động tới một cọng lông của Nhược Hy thì anh lập tức sẽ ông ta ra bã. Vì muốn cho ông ta mặt mũi nên anh chỉ nhàn nhạt đáp:

- Chào Trần tổng.

Trần Hiểu Minh nhanh chóng nói tiếp:

- Lý Nhược Hy, chuyện hôm trước là do tôi uống nhiều nên rất xin lỗi cô. Là tôi chưa suy nghĩ thấu đáo.

Ông ta cúi đầu rất thành ý, càng như vậy thì càng khiến cho Lý Nhược Hy thấy khó xử hơn mà thôi. Mộ Dung Hãn lập tức đứng ra giúp cô.

- Trần tổng, ông đang nói chuyện gì vậy, giữa hai người đâu có xảy ra chuyện gì đâu, có những ký ức không nên tồn tại đúng không?

Trần Hiểu Minh cười gượng, ông ta biết câu nói của Dung Hãn là có ý gì, anh ta rất thông minh nên đương nhiên sẽ không muốn người của mình bị ảnh hưởng gì. Bây giờ ông ta buộc hùa theo anh mà thôi.

- Ừm, đúng vậy, chắc là do tôi nhầm lẫn. Vậy tôi xin phép.

Mộ Dung Hãn nắm chặt tay của Nhược Hy rồi nói:

- Tất cả đều qua rồi.

Cô chỉ gật đầu rồi ngồi xuống tiếp tục đọc kịch bản nhưng thực ra là để giữ cho tâm trạng ổn định.

Nhưng bỗng nhiên cô thấy lồ ng ngực khó thở, cô ho nhưng lại không thành tiếng.

Mộ Dung Hãn thấy cô lạ nên bắt đầu hỏi han:

- Em sao vậy?

Anh chạm vào tay cô thì thấy nhiệt độ cơ thể của cô nóng lên một cách bất thường, anh bắt đầu lo sợ vì cô ấy đang như sắp không trụ được nữa.

Chỉ một phút sau thì Lý Nhược Hy liền ngất lịm đi.

Mộ Dung Hãn hoảng sợ, anh gọi người:

- Mau gọi cấp cứu nhanh lên.

Cả đoàn phim hỗn loạn, ai nấy cũng đều hoảng loạn. Đặc biệt là Dung Hãn và Niên Hạ, họ đều lo lắng cho Lý Nhược Hy.

- Tỉnh dậy đi em, Nhược Hy, nhìn anh đi.

Âm thanh ấy nhạt dần trong ký ức của Lý Nhược Hy.

Bình luận

Truyện đang đọc