TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHỒNG TÔI LÀ ẢNH ĐẾ ĐÂU

Buổi tối muộn, người nhà anh quyết định về hết để tạo không gian riêng tư cho hai vợ chồng bọn họ. Vì bọn họ nghĩ rằng ít nhiều thì Mộ Dung Hãn cũng sẽ nhớ ra được gì đó.

Lý Nhược Hy vẫn đối xử với anh dịu dàng như trước kia, cô khẽ hỏi anh:

- Buổi tối nay anh muốn ăn gì? Ở đây có bếp nên em sẽ nấu cho anh ăn.

Mộ Dung Hãn vẫn nằm dài trên giường rồi tuỳ ý nói:

- Ăn gì cũng được, tôi không kén ăn.

Thấy vậy thì Lý Nhược Hy nhanh nhẹ nấu ít cháo thịt bằm, dù sao anh ấy mới tỉnh dậy nên ăn điềm đạm một chút.

Lúc cô ấy nấu ăn thì Mộ Dung Hãn lại lướt tin tức giải trí, thì ra dạo này An Mỗ của anh lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Anh cần có thời gian để tiếp nhận chúng, cũng cần thời gian để giải quyết chúng nên gọi Bế Niên Hạ đến từ lâu.

Cùng lúc đó, Bế Niên Hạ cũng tới thăm anh.

- Mộ tổng.

Sau khi cúi chào sếp của mình thì anh chào hỏi Nhược Hy:

- Em đang nấu ăn sao Nhược Hy?

Mộ Dung Hãn thắc mắc vì sao Bế Niên Hạ lại biết đến Nhược Hy? Bỗng nhiên anh nghi ngờ nên search tên của cô, quả thực cô ấy cũng là nghệ sĩ của An Mỗ với tư cách là đa nhiệm, cô ấy từng đóng vai phụ cùng với anh, từng hát nhạc phim.

Mộ Dung Hãn lại hỏi thêm Bế Niên Hạ:

- Lý Nhược Hy đã chuẩn bị ra MV chưa?

Vì câu hỏi của anh không có gì đặc biệt nên Bế Niên Hạ không ngờ vực gì mà liền trả lời:

- vì chăm sóc cho ngài mà Lý Nhược Hy đã lùi kế hoạch một tuần, tuần tới này mới bắt đầu thu âm, sau đó mới thực hiện quay MV.

Mộ Dung Hãn lại hỏi thêm:

- Thế ca khúc cô ấy chọn là gì?

Lúc này, Bế Niên Hạ mới nghi ngờ, người chọn ca khúc cho cô ấy là Mộ Dung Hãn mà anh ấy lại phải hỏi lại, anh buột miệng trêu đùa:

- Ngài mất trí nhớ hay sao mà quên luôn cả bài mình chọn cho cô ấy chứ?

Mộ Dung Hãn lục lọi toàn bộ ký ức của mình nhưng dường như tất cả mọi thứ liên quan đến cô ấy anh đều quên đi thì phải.

Lý Nhược Hy lên tiếng từ phía sau, cô nặn ra từng từ rồi nghẹn ngào nói:

- Đúng vậy, anh ấy bị mất trí nhớ nhưng chỉ có những chuyện liên quan tới em là không nhớ thôi, nên anh yên tâm, anh ấy vẫn sẽ trả lương cho anh mà.

Vì mất tập trung mà Lý Nhược Hy cắt dao vào tay nhưng cô không kêu đau, lặng lẽ đi băng bó qua loa rồi lại tiếp tục nấu ăn cho anh.

Đây có thể coi là một câu nói đùa của cô ấy nhưng thật sự chẳng ai vui ở đây cả.

Mộ Dung Hãn biết tâm trạng của cô ấy đang trĩu xuống nhưng anh cũng không thể ép mình phải nhớ ra ngay được.

Bế Niên Hạ biết ý bỏ qua chuyện này.

Mộ Dung Hãn tìm cớ để chuyển chủ đề:

- Bế Niên Hạ, sao dạo này công ty nhiều việc vậy. Cậu xử lý đến đâu rồi?

Bế Niên Hạ ngay lập tức báo cáo:

- Thông tin của các nghệ sĩ Minh Minh đều được minh bạch, hầu như họ đều không có quan hệ gì với Trần Hiểu Minh, những người còn lại đều cắt đứt hợp đồng do vi phạm rồi ạ.

Mộ Dung Hãn gật đầu, anh nhân tiện tra tìm thông tin của Trần Hiểu Minh trên ipad của mình thì phát hiện ra ông ta đã vào tù, Minh Minh cũng được An Mỗ sáp nhập, sao anh không biết chuyện này.

- Minh Minh được chúng ta sáp nhập à?

Bế Niên Hạ gật đầu:

- Vâng.

- Sao cậu không báo cáo rõ ràng ra chứ?

Có lẽ vì anh phải tiếp nhận nhiều thông tin nên chúng đều bị rối loạn hết lên. Anh bỗng nhận ra rằng, có lẽ anh đã quên ký ức kể từ khi biết Lý Nhược Hy nếu như họ có quan hệ gì đó.

Sau khi Bế Niên Hạ rời đi, Lý Nhược Hy bê bát cháo thịt bằm lớn ra cho anh:

- Mộ Dung Hãn, anh ăn đi, lát còn uống thuốc.

Anh cũng rất tự nhiên, không hề bắt bẻ mà ăn cháo, thậm chí còn khen cô:

- Ừm rất ngon.

Lý Nhược Hy vui vẻ, đây có lẽ là câu nói dễ chịu nhất giữa họ rồi.

Mộ Dung Hãn nhìn lướt qua thì thấy cô có băng bó nên nhắc nhở:

- Nấu ăn thì để ý một chút, đừng để bị thương, tôi không thích mùi máu.

Lý Nhược Hy xiết chặt từng ngón tay của mình lại, giấu giấu ngón tay bị thương đi rồi đáp:

- Được. Em sẽ chú ý hơn.

Lý Nhược Hy nhân lúc anh không để ý mà chạy vào nhà vệ sinh, cô đang muốn khóc nên cần rửa mặt, như vậy thì cô sẽ không biết được là mình khóc hay do nước chảy nữa, như vậy thì cô mới không thể hiện ra ngoài là mình đang yếu đuối. Từ trước tới giờ cô đều mạnh mẽ vượt qua tất cả khó khăn, hơn mười năm nay vẫn lủi thủi một mình nơi đất người, vậy mà cô chưa bao giờ nghĩ mình lại yếu đuối như vậy.

Khi cô ra ngoài thì Dung Hãn đã ăn xong, anh liền bảo cô:

- Đỡ tôi vào nhà vệ sinh, tôi muốn đi vệ sinh.

Mộ Dung Hãn đã cố gắng kiềm chế rồi, khi có Bế Niên Hạ ở đây thì anh lại chưa buồn, vì câu nói kia mà anh suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng vẫn phải dẹp đi lòng tự tôn để bào cô gái lạ mặt đưa mình đi vệ sinh.

Lý Nhược Hy không nói gì, anh còn tưởng cô không giúp nhưng thực ra là cô đi đến chỗ anh rồi dìu anh vào.

Khi họ vào đến bồn, vì Mộ Dung Hãn vẫn thấy cô đứng đó nên mới nhắc nhở:

- Cô có thể ra ngoài rồi, tôi có thể tự làm.

Lý Nhược Hy thắc mắc:

- Nhưng còn bịch truyền nước thì sao?

Mộ Dung Hãn nhắm mắt lại vì xấu hổ, tay anh lại đau nên đành nghe theo cô. Lý Nhược Hy cũng rất biết ý, cô đi ra ngoài rồi khép cửa lại, cánh tay kéo dài hết sức để cầm bịch nước truyền giúp anh.

Sau cùng, Mộ Dung Hãn mới có thể thoải mái giải toả.

- Cảm ơn cô.

Lý Nhược Hy chỉ gật đầu rồi lại dìu anh ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc