Edit: Mai
Thầy tiếng anh cầm bài thi đứng trên bục giảng, vẻ mặt yêu thương, còn thuận tay cầm bài thi của Kỷ Nhiễm giơ lên cho học sinh cả lớp nhìn: “Các em hãy mượn bài thi của bạn Kỷ Nhiễm tham khảo nhé!”
“Đúng rồi, còn cả bài văn nữa.” Thầy tiếng anh lật qua mặt trái, triển lãm bài văn tiếng anh lên, “Bạn ấy sử dụng từ ngữ cao cấp, trong đó còn có những từ phỏng chừng có bạn còn chưa từng thấy qua.”
Tiếng nói thầy cao vút, một mặt do tự hào vì có học sinh như vậy, một mặt thì muốn thở dài vì bên dưới có những học tra.
Chờ thầy nói xong, vẻ mặt ôn hòa nhìn Kỷ Nhiễm, cười nói: “Được rồi, bạn học Kỷ Nhiễm, lên đây nhận bài thi của em.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp, Kỷ Nhiễm chậm rãi đứng lên.
Lúc cô đi ra, nghe được tiếng cười nhẹ truyền đến từ bên cạnh rõ ràng.
Kỷ Nhiễm đi lên bục giảng, nhận bài thi từ trong tay thầy giáo tiếng anh, trong lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cả lớp đều có cảm giác như đã bừng tỉnh.
Chuyện Kỷ Nhiễm thi toán được 22 điểm, cả lớp đều nói về chuyện này.
Bây giờ bài viết về chuyện này trên web forum trường vẫn còn nóng nhất.
Đều nói cô là một học tra.
Ai ngờ bây giờ thầy giáo tiếng anh lại đưa bài thi tới, nói cô thi tiếng anh được 150 điểm, từng thấy qua mất mặt, nhưng chưa từng thấy mất mặt như vậy.
Lúc này trong 22 lớp cũng không hề yên tĩnh, trong phòng học không có giáo viên, mọi người đều ầm ĩ.
Giang Nghệ cúi đầu nhìn điện thoại do một bạn cùng lớp đưa cho cô ta xem. Từ sau chuyện Giang Nghệ mặc trộm quần áo của Kỷ Nhiễm, thanh danh của cô ta ở trong trường học như rớt xuống ngàn trượng, những bạn học ban đầu bu xung quanh cô ta cũng tán ra hết.
May mà còn hai ba người bị cô ta lôi kéo, không đến mức bị nữ sinh cả lớp cô lập.
Tiết 1 lớp bọn họ cũng phát bài thi toán ra, thành tích của Giang Nghệ vẫn luôn không được tốt, lần này thi chỉ được hơn 80 điểm toán.
Vì Kỷ Khánh Lễ muốn bù đắp cho Giang Lợi Khởi nên mới dùng quan hệ nhét cô ta vào Tứ Trung.
Giang Lợi Khởi cũng không hi vọng gì cô ta thi được vào trường cao đẳng đại học, nên thu xếp cho cô ta đi theo con đường nghệ thuật. Dù sao Giang Lợi Khởi cũng là giáo viên dạy múa ở trường đại học.
Mục tiêu tương lai của Giang Nghệ chính là học viện điện ảnh đứng đầu cả nước.
Học viện điện ảnh không có yêu cầu cao đối với thành tích văn hóa của sinh viên, cô ta chỉ cần qua được điểm chuẩn văn hóa, phỏng vấn bên kia sẽ không có vấn đề khó gì.
Chỉ tại mấy ngày hôm trước trước khi Giang Lợi Khởi xuất ngoại đã từng nói với cô ta, kêu cô ta cố gắng trong kỳ thi tháng này, đừng kém quá.
Bởi vì thành tích của Kỷ Nhiễm quá tốt, không những thi đứng đầu trường mà còn tốt đến mức có thể thi được điểm tuyệt đối.
Nhưng Giang Nghệ trời sinh không có căn bản, cho dù gặp chuyện ôm chân phật cũng không thể nâng cao trình độ toán học của cô ta, sao có thể thi được điểm tuyệt đối chứ.
Vốn dĩ Giang Nghệ còn đang phiền lòng, kết quả lúc tan học bạn cùng bàn với cô ta khẽ nói: “Giang Nghệ, cậu có biết lần này Kỷ Nhiễm thi toán được 22 điểm không?”
Giang Nghệ cho rằng chính mình nghe lầm, mãi đến khi cô ta đọc bài viết trên web forum Tứ Trung, người đăng tin thề tin này đảm bảo là thật.
Phía dưới còn không ngừng có người đứng ra chứng minh, bạn học của mình ở lớp 8, thực sự Kỷ Nhiễm thi toán được 22 điểm.
Ngồi cùng bàn với cô ta là bạn tốt nhất của cô ta, cười an ủi cô ta: “Giang Nghệ, bây giờ cậu không cần lo lắng rồi, thành tích của Kỷ Nhiễm quá kém.”
Bạn cùng bàn nói xong còn che miệng cười.
Giang Nghệ đọc từng bình luận bên dưới, nét mặt vui vẻ không thôi.
Cô ta còn tưởng rằng thành tích của Kỷ Nhiễm thực sự tốt như mẹ cô ta nói, hóa ra cũng chỉ khoác lác thôi.
Nhất thời, Giang Nghệ cảm thấy bản thân mình được 80 điểm đã rất cao rồi.
*
Lúc Kỷ Nhiễm nhận bài thi tiếng anh về, trong phòng học vẫn không yên tĩnh lại, vì thế thầy tiếng anh dùng thước ba góc gõ lên mặt bàn mới miễn cưỡng áp họ lại được.
Kỷ Nhiễm cũng biết tương phản quá lớn, chỉ là tình huống bây giờ làm cô hơi tiến thoái lưỡng nan.
Dù sao cô cũng đã rời khỏi trường học nhiều năm, quay lại học phổ thông cũng không phải chuyện đơn giản. Huống hồ mấy tháng này cô cũng không học toán lại đàng hoàng.
Còn tiếng anh, đây được coi là ngôn ngữ thứ hai của cô.
Lúc trước vì xin trường học ở nước ngoài, cô thi Toefl tới hơn 110 trở lên, mấy năm sau đó luôn học tập và làm việc ở nước ngoài.
Bài thi tiếng anh của lớp 11, đối với cô mà nói như một bài thi của học sinh tiểu học vậy.
Qúa đơn giản.
Vốn dĩ Kỷ Nhiễm còn tính sẽ thi điểm thấp như toán nhưng tốt xấu gì cô cũng phải ăn nói với Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ, dù sao một người cũng không thể học kỳ trước thi được 700 điểm, vừa mới qua một mùa hè đột nhiên vứt mất nửa điểm, biến thành một học tra cái gì cũng không biết.
Kỷ Nhiễm cảm thấy, nếu như vậy nói không chừng Bùi Uyển sẽ thực sự vọt tới thành phố B, đưa cô tới bệnh viện để kiểm tra đầu óc.
Căn cứ vào sự hiểu biết của cô với Bùi Uyển, Kỷ Nhiễm cảm thấy bà có thể sẽ làm ra chuyện này. Bởi vậy Kỷ Nhiễm quyết định sẽ làm cao điểm môn học mà cô nắm chắc, để cho Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ có một quá trình tiếp nhận tuần tự tiến hành.
Tối thiểu chứng minh, cô vẫn còn cứu được.
Vì thế cô quyết định thi được điểm tuyệt đối tiếng anh môn học mà cô hiểu rõ nhất.
Cô cũng không ngờ tiếng anh của học sinh trường này lại phổ thông như vậy, chỉ có một mình cô được điểm tuyệt đối, làm cô có chút cao chót vót.
Kỷ Nhiễm cảm thấy thật phúc tạp.
Nhưng bây giờ thành tích đã đặt ở đây rồi cô cũng không sửa được. Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, ánh mắt cô nhìn thoáng con số 1 trên bài thi toán của mình.
Cô thở dài một hơi.
Ai ngờ cô vừa thở dài xong, bài thi của mình lại bị người bên cạnh lấy qua, lần này Thẩm Chấp cũng không lấy bút vẽ lên bài thi nữa, dù sao 1150 điểm cũng quá nghịch thiên.
Cả khối cộng lại cũng không có điểm cao như vậy.
Không thích hợp.
Thẩm Chấp nói không nên lời bây giờ bản thân cậu đang cảm thấy tiếc nuối hay gì khác, trước khi thầy tiếng anh phát bài thi thì cậu đã lấy bút đỏ ra. Cậu cho rằng cô gái này sẽ thi được điểm làm cho người ta kinh hãi kinh động lòng người.
Nhưng quả thật đúng là kinh hãi kinh động lòng người, chẳng qua không phải rất thấp, mà là rất cao.
Thẩm Chấp chống đầu, ngón tay nắm chặt bài thi còn ánh mắt nhìn vào bài văn mà thầy tiếng anh nói đến, nói thật, chữ tiếng anh Kỷ Nhiễm viết là chữ viết xinh đẹp nhất mà Thẩm Chấp thấy từ trước đến nay.
Có sự lưu loát lại vô cũng có mỹ cảm.
Sau khi nhìn chăm chú vài giây, cậu chậm rãi nói: “Không phải thi rất tốt à còn thở dài cái gì.”
Kỷ Nhiễm trừng cậu, cậu còn mặt mũi nói à.
Nhưng mà Thẩm Chấp cũng không để ý đến ánh mắt của cô, ngược lại tiếp tục nói: “Do cảm thấy thi toán không được à? Không sao đâu, lần sau đọc nhiều sách là được.”
Giọng điệu này…
Nhất thời Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân mình có thêm kiến thức mới, một người luôn luôn đứng cuối lớp lại mang bộ dáng như cậu là học thần thi được 700 điểm nói chuyện với mình.
Chỉ tiếc trước sau gì điểm của Thẩm Chấp vẫn cứ ổn định như vậy, ổn định đến mức người khác muốn cướp mất vị trí thứ nhất từ dưới lên của cậu cũng khó.
Kỷ Nhiễm không muốn để ý đến cậu nữa, đưa tay lấy bài thi của mình nhưng nó vẫn không động đậy.
Cửa sổ phòng học đang mở nên gió từ bên ngoài thổi vào kết hợp cùng với hơi lạnh của gió đêm, thiếu niên hơi ngiêng đầu nhìn cô, trong tiếng nói chứa ý cười: “Cậu còn bao nhiêu bất ngờ cho tớ nữa?”
*
Vì thế chưa hết giờ tự học tối, trên web forum Tứ Trung đã xuất hiện một bài viết.
[Đệch mợ! Máng! Máng! Mọi người có biết Kỷ Nhiễm thi tiếng anh được 150 điểm không?]
“??? Lâu chủ xác định không nhìn lầm chứ, không phải 15 điểm?”
“Tuyệt đối không sai, giáo viên tiếng anh lớp tớ cũng nói có một nữ sinh đạt 150 điểm duy nhất ở lớp 8, ngay cả viết văn mà giáo viên cũng không trừ một điểm nào.”
“Được rồi, về sau những bạn học khác hỏi hoa hậy giảng đường như thế nào, mọi người có thể nói cho họ biết, hoa hậu giảng đường của chúng ta không thi tiếng anh thì thôi, đã thi là được điểm tuyệt đối.”
“Xem là một em gái vừa đẹp, lại có tố chất.”
“Mấy người thật nhàm chán, thành tích từng môn của Kỷ Nhiễm đều đăng lên web forum, ai thích xem.”
“Đoán rằng lầu trên là nữ sinh, đúng là chua thật. Ngại quá, tớ muốn xem điểm của Kỷ Nhiễm, cậu có bản lĩnh thì thi toán được 22 điểm, thi tiếng anh 150 điểm đi cho tớ xem nào, xin hãy nhìn trọng điểm là tiếng anh 150 điểm đó…”
“So với điểm của bản thân tớ, bây giờ tớ muốn biết điểm của Kỷ Nhiễm hơn.”
Vì vậy mà đến hôm sau, trong lớp chú ý nhất không phải lần này lớp 1 thi bao nhiêu điểm, mà là Kỷ Nhiễm thi được bao nhiêu điểm.
Ngay cả Kỷ Nhiễm phỏng chừng cũng không biết họ quan tâm đến điểm của mình như vậy.
May mà không để mọi người đợi lâu, cơ hồ sau khi Kỷ Nhiễm nhận bài thi, thì điểm đã lập tức được đăng lên.
Ngữ văn 135 điểm, cũng thuộc về điểm cao.
Còn lí hóa thì toàn quân bị diệt, đều không ngoại lệ mà thất bại toàn bộ.
Loại lệch môn này đánh gãy chân học trò, đừng nói những học sinh khác chưa thấy qua mà ngay cả giáo viên Tứ Trung cũng chưa thấy qua. Nếu không phải Kỷ Nhiễm ngồi cùng bàn với Thẩm Chấp, mà người thì luôn ở lớp học, chỉ sợ mỗi ngày tan học đều có người đến vây xem gấp ba lần bây giờ.
Kỷ Nhiễm bị người ta vây xem nên đã quên chuyện tối nay Kỷ Khánh Lễ về nước.
Chờ đến khi cô về đến nhà thấy Giang Nghệ đã ngồi trên sofa với Giang Lợi Khởi. Nét mặt Kỷ Khánh Lễ âm trầm, sắc mặt khó coi, Kỷ Nhiễm lên tiếng chào hỏi rồi đang tính lên lầu.
Kết quả Kỷ Khánh Lễ gọi cô lại: “Kỷ Nhiễm, con chờ một chút.”
Cô đứng tại chỗ, quay đầu qua nhìn ông: “Sao vậy ba?”
Bỗng nhiên Kỷ Khánh Lễ đứng lên đi đến trước mặt Kỷ Nhiễm, bây giờ Kỷ Nhiễm mới phản ứng kịp hóa ra sắc mặt Kỷ Khánh Lễ không tốt có liên quan đến bản thân mình.
Kỷ Khánh Lễ nhìn cô: “Các con thi tháng rồi sao? Có thành tích chưa?”
Kỷ Nhiễm khẽ nhếch mắt, nhìn thoáng qua Giang Nghê, a…, hóa ra có người cáo trạng rồi.
Vì thế cô gật đầu: “Có thành tích rồi.”
Rõ ràng Kỷ Khánh Lễ đang cố kìm nén, cố hỏi: “Lần này con thi được bao nhiêu điểm?”
Kỷ Nhiễm cũng đoán đại khái ông không vui, nhưng cô không ngờ Kỷ Khánh Lễ lại quan tâm đến điểm của cô, dù sao trước kia đều do Bùi Uyển quản chuyện học tập của cô.
Kỷ Khánh Lễ nhiều lắm cũng chỉ hỏi một lần, cười một tiếng, nói, không tệ, Nhiễm Nhiễm.
Cô cho rằng ông không để ý đến mấy chuyện này.
Kỷ Nhiễm biết khẳng định Giang Nghệ đã nói rồi, giấu diếm cũng không được, vì thế cô nói chi tiết điểm của mình một lần.
Lúc cô nói điểm từng môn, cũng có thể cảm giác được huyệt thái dương Kỷ Khánh Lễ đang nhảy thình thịch. Cô vừa cảm thấy buồn cười vừa sợ chọc cho ông tức giận tới mức có vấn đề.
Sau khi cô nói xong, rốt cục Kỷ Khánh Lễ cũng không nhịn được nói: “Con đang trả thù ba sao?”
Kỷ Nhiễm ngây người vài giây, thật sự không hiểu vì sao ông lại nói như vậy.
Mãi đến khi ông nói hết: “Học kỳ trước con thi được bao nhiêu điểm? Hơn 700 điểm, sao vừa mới đi theo ba mà thành tích học tập của con lại giảm xuống như vậy. Có phải con đang muốn cho mẹ con thấy, cái gì ba cũng thua kém bà ta ngay cả chăm sóc một đứa nhỏ cũng không bằng bà ta?”
Bây giờ Kỷ Nhiễm mới ý thức được ông đang tức giận điều gì.
Vốn dĩ cô cho rằng Kỷ Khánh Lễ vì thành tích của cô, hóa ra lại không phải, ông chỉ không muốn để Bùi Uyển xem thường mình, không muốn để Bùi Uyển cảm thấy ông không biết chăm con bằng bà.
Dù sao lúc Kỷ Nhiễm ở với Bùi Uyển, năng lực văn hóa đều hơn 700 điểm.
Vừa mới đi theo ông, toán, lí, hóa đã thất bại toàn bộ.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm trở nên vô cùng bình tĩnh, cô nhìn Kỷ Khánh Lễ: “Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi, con sẽ không lấy thành tích của mình để trả thù ba.”
Kỷ Khánh Lễ yên lặng trong giây lát, nháy mắt nói: “Vậy nói đi, đến cùng tại sao con lại thế này?”
Kỷ Nhiễm suy nghĩ vài giây, vẻ mặt đột nhiên trở nên ủ rũ, cô thấp giọng nói: “Con có chút không quen.”
Kỷ Khánh Lễ không ngờ lại là lý do này.
Đột nhiên giọng Kỷ Nhiễm mang theo chút nức nở: “Trước kia hai người không ly hôn, không có nhiều chuyện nên con chỉ cần học tập là được. Bây giờ hai người ly hôn, con phải có một quá trình thích ứng lại, hơn nữa đến đây, trong sinh hoạt có quá nhiều chuyện.”
Giọng cô rất mềm mại, cô biết bây giờ đối nghịch với Kỷ Khánh Lễ sẽ không có chỗ tốt.
Huống chi hai mẹ con Giang Nghệ và Giang Lợi Khởi vẫn đang ngồi đó chờ xem chuyện cười của cô.
Cô nói xong, hai mắt hơi ướt, vốn dĩ đôi mắt cô đã vô cùng xinh đẹp, bây giờ thêm chút ướt át lại càng yếu đuối hơn.
Kỷ Khánh Lễ nghe cô nói, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước Giang Nghệ trộm mặc đồ của Kỷ Nhiễm, quả thật, trước kia làm gì có chuyện như vậy.
Đột nhiên Kỷ Nhiễm cảm thấy chính mình diễn nhân vật hình tượng ‘đột nhiên cha mẹ ly hôn nên con không có cách nào chấp nhận được, trong lòng rối loạn nên thành tích học tập đột nhiên giảm mạnh’ vô cùng nhuần nhuyễn.
Giọng Kỷ Khánh Lễ cũng dịu xuống, ông nói: “Học một ngày, con cũng mệt rồi, đi lên nghỉ ngơi đi. Con cứ tập trung tinh thần học tập, đừng để ý mấy người lộn xộn bên cạnh con. Chuyện trong nhà, ba sẽ xử lý tốt.”
Kỷ Nhiễm gật đầu, đeo ba lô lên lầu.
Lúc đi đến cầu thang, ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Giang Nghệ, người lộn xộn trong miệng Kỷ Khánh Lễ còn không phải là Giang Nghệ à.
Trong lòng Kỷ Nhiễm cười lạnh, không diễn thì thôi, mẹ nó ai mà không có kỹ thuật diễn chứ.