TÔI LÀ TÌNH ĐẦU ĐÃ CHẾT CỦA ANH

Editor: Mai

Tới quán Văn Thiển Hạ còn đang xúc động, dù sao xe thể thao vẫn có sức hấp dẫn khá lớn. Cô ấy nhìn Kỷ Nhiễm tò mò hỏi: “Mẹ Giang Nghệ mặc kệ cô ta à?”

Kỷ Nhiễm rút giấy ăn đặt trên bàn nghiêm túc chùi mặt bàn rồi mới ngẩng đầu lên.

Đương nhiên Giang Lợi Khởi không thể nào mặc kệ Giang Nghệ, chẳng qua đường lối giáo dục của bà ta với Giang Nghệ không giống người thường. Thành tích Giang Nghệ không tốt, về sau nhất định phải đi con đường nghệ thuật.

Đời trước, sau khi Giang Nghệ tốt nghiệp học viện điện ảnh xong quay một hai bộ phim nhưng không nổi tiếng.

Sau đó tham gia chương trình nên có chút tiếng tăm trên mạng.

Nguyên nhân trước nay Bùi Uyển không thèm đặt mẹ con này vào mắt cũng vì vậy, theo ý bà Giang Nghệ chỉ như cái bình hoa, huống chi dù cô ta có làm bình hoa cũng thua gương mặt Kỷ Nhiễm.

Còn Kỷ Nhiễm tốt nghiệp trường đại học danh tiếng rồi làm công việc đầu tư, đi trên con đường tinh anh.

Cho dù tương lai kế thừa công ty thì tự bản thân cô cũng có năng lực.

Phỏng chừng yêu cầu lớn nhất của Giang Lợi Khởi đối với Giang Nghệ đó là cô ta có thể gả vào gia đình giàu có như bà ta.

“Mặc kệ cô ta đi, cậu phải học tập cho tốt.” Kỷ Nhiễm hiểu rõ tính tò mò của Văn Thiển Hạ, cầm đùa dùng một lần gõ nhẹ lên đầu cô ấy.

Văn Thiển Hạ che trán mình lại.

Hai người ăn cơm xong liền quay lại trường.

Cuộc sống đến trường nói nhanh lại cứ cảm thấy dài đằng đẵng còn nói lâu thì mới chớp mắt cái đã sắp tới cuộc thi cuối kì.

Còn hai tuần nữa tới cuộc thi cuối kỳ mà chương trình dạy học đã xong từ sớm.

Nên hai tuần này chủ yếu để giáo viên kiểm tra bổ sung kiến thức môn học cho học sinh.

Sau lần Kỷ Nhiễm thi giữa kì được hơn 700 điểm tất cả mọi người đều thích tới hỏi bài cô, huống chi tính cách cô cũng tốt, kiểu hữu cầu tất ứng*.

*Hữu cầu tất ứng: Có yêu cầu sẽ có trả lời.

Hôm nay bên ngoài có mưa nhỏ nên trường không tổ chức thể dục giữa giờ.

Mọi người dùng thời gian 20 phút quý giá này nên đi WC thì đi WC, muốn mua đồ ăn vặt thì lôi kéo bạn tốt chạy một đường.

Kỷ Nhiễm không tính mua đồ ăn vặt nhưng Văn Thiển Hạ lại nhõng nhẽo muốn ăn lòng nướng ở đó.

Thế nên chỉ đành đi với cô ấy.

Văn Thiển Hạ chạy tới quán đồ ăn vặt, xoa xoa hai tay với nhau, miệng kêu rên liên tục: “Lạnh quá, lạnh quá.”

Kỷ Nhiễm đội mũ len, cả khuôn mặt chỉ lộ mỗi đôi mắt với cái mũi, cô cười nói: “Do cậu đòi ăn lòng nướng đấy chứ.”

Văn Thiển Hạ thở dài: “Không biết có phải do mùa đông không mà khẩu vị thay đổi liên tục, chỉ cần nghĩ đến giờ giải lao là tớ lại đói.”

Cô ấy thực sự đói lắm.

Hai tay ôm má, ai oán hỏi: “Có phải tớ béo lên rồi không?”

Kỷ Nhiễm kéo mũ qua khỏi mắt nghiêm túc đánh giá: “Thiệt đó, hình như mặt cậu…”

Văn Thiển Hạ sợ tới mức lấy hai tay che mặt, lớn tiếng nói: “Không thể nào?”

Kỷ Nhiễm nở nụ cười, lắc đầu: “Đúng vậy, cậu suy nghĩ nhiều rồi, vẫn rất gầy.”

Cảm giác mất mát của Văn Thiển Hạ không kéo dài lâu, bởi vì rất nhanh đã đến phiên tụi cô mua đồ, cô ấy nhanh chóng gọi hai cốc trà sữa và hai phần lòng nướng.

Cầm cốc trà sữa đậu đỏ nóng trong lòng bàn tay, hơi ấm như truyền từ bàn tay đi khắp cơ thể.

Ngoài trời vẫn đang mưa hơn nữa hai cô mang theo dù thế nên hai người dứt khoát đứng ngay trước cửa quán vừa ăn vừa nói chuyện.

Kỷ Nhiễm cảm thấy đứng đó không tốt lắm nên chọn một góc đứng vào.

Ai ngờ thoáng chốc có âm thanh quen thuộc cười nói vang lên: “Em gái Nhiễm ở đây ăn vụng gì thế?”

Cô nhìn qua thấy người mở miệng nói chuyện là Hạ Giang Minh đứng sau lưng cô, ngay sau đó là Thẩm Chấp đang đút hai tay vào túi áo khoác, dáng người lười biếng chậm rì rì đi qua đây.

“Ăn ngon không?” Thẩm Chấp lững thững đi tới chỗ cô, cúi đầu nhìn cô tay cầm trà sữa tay ăn lòng nướng.

Kỷ Nhiễm liếc mắt nhìn cậu thấy cậu không thèm chớp mắt cứ nhìn chằm chằm lòng nướng trong tay, mặc dù vẻ mặt cậu bình thường nhưng ánh mắt như kiểu rất muốn ăn nên cô nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn ăn không?”

Câu ‘Em đi mua cho anh’ Kỷ Nhiễm còn chưa kịp nói ra khỏi miệng người trước mắt đã khom lưng cúi đầu cắn một miếng lòng nướng trên tay cô.

Hành động của cậu vừa tự nhiên vừa tùy ý.

Vài người đứng bên cạnh ào ào ngẩng đầu nhìn cậu, đều có chút sửng sốt.

Đến khi Thẩm Chấp ăn xong miếng lòng nướng mới thản nhiên nói: “Cũng không tệ lắm.”

Kỷ Nhiễm đờ đẫn, vài giây sau cô mới hiểu được vì sao mình lại đờ đẫn. Sao người này dám ăn đồ trên tay cô ở nơi công cộng mà cứ làm như không có chuyện gì to tát thế chứ.

Không phải đã nói họ phải khiêm tốn à.

Kỷ Nhiễm ngẩng đầu nhìn mấy người bên cạnh, ánh mắt họ đều tò mò, kích động còn hiểu rõ nữa, nhưng lúc cô nhìn qua lại nhao nhao quay đầu đi như không có gì.

Đại lão là gì.

Mẹ nó chính là đây, dám làm những chuyện mọi người không dám làm.

Hạ Giang Minh chua xót, cậu ta cũng muốn ăn lòng nướng với bạn gái.

Mong muốn hèn mọn cỡ nào.

*

Mấy người cùng nhau đi về lớp, lúc đi ngang qua cột thông báo lầu một phát hiện có không ít người đang vây quanh đó, Văn Thiển Hạ nhón chân nhìn thoáng qua, khẽ hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Hôm chủ nhật có hai nữ sinh lớp 12 chơi ở quán bar, hình như còn đánh nhau nên bị trường học cảnh cáo phê bình.”

Bên cạnh có phần tử nhiều chuyện thuận miệng trả lời.

Cô bạn đó nhanh mồm nhanh miệng, khinh thường nói: “Loại học sinh này quá tổn hại đến danh dự trường chúng ta, nếu là tớ tớ sẽ đuổi ngay.”

Cô bạn vừa nói xong thì bạn bè cô ấy đứng một bên nhìn sợ tới mức môi run lên, kéo kéo quần áo cô bạn.

“Tớ nói sai à?” Nữ sinh hơi nhếch cằm lên.

Kết quả cô bạn nhìn lướt qua bên này thấy Thẩm Chấp đang yên lặng đứng đó, dáng người cậu cao gầy đứng chung một chỗ với những học sinh khác có cảm giác như hạc giữa bầy gà.

Huống chi còn gương mặt tuấn tú không thể nào nhận lầm kia rồi cả khí thế trên người nữa.

Thẩm Chấp.

Từng là ác bá Tứ Trung, người xuất hiện trên cột thông báo của trường như cơm bữa.

Cô bạn kia hét ‘a’ một tiếng, những người đang đứng đó nhiều chuyện quay đầu nhìn lại, lúc mọi người thấy Thẩm Chấp không hẹn đều xoay người chạy đi.

Đừng nói Văn Thiển Hạ, ngay cả Kỷ Nhiễm cũng cảm thấy chấn động về chuyện hình ảnh đại ma vương của Thẩm Chấp trong lòng mọi người.

Trong trường này người học sinh sợ nhất ngoài chủ nhiệm có biệt danh Kim Mao Sư Vương ra chắc người tiếp theo chính là vị Thẩm đại lão này.

Dù sao người ta không những hung dữ trong nhà còn có tiền, dù đánh người cũng có thể dễ dàng thu xếp.

Những chuyện kiểu đó đều do nhóm học sinh chủ động thêm cho Thẩm Chấp. Chính cậu còn không biết thì ra mình có chức năng chế trụ những học sinh này.

Thật ra cậu vẫn luôn cảm thấy mình làm người rất khiêm tốn, cho dù cậu muốn trả thù Thẩm Kỷ Minh thì nhiều lắm chỉ đứng bét thôi.

Còn chuyện đánh nhau, đa số đều tin vịt, một số nhỏ do đối phương quá đáng.

Kỷ Nhiễm buồn cười nhìn cậu, giọng nói thoải mái chứa ý cười: “Tất cả mọi người đều sợ anh.”

Thẩm Chấp đứng tại chỗ nhìn gương mặt cô, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi môi hồng mềm mại kia, giọng hơi khàn: “Em không sợ là được rồi.”

Kỷ Nhiễm nhìn cậu, bỗng nhiên không biết nói sao.

Bọn họ đương nhiên cũng kể cả cô có lẽ đều cảm thấy chuyện này rất nực cười, những bạn học khác thấy Thẩm Chấp cứ sợ hãi như chuột thấy mèo. Họ hoàn toàn quên mất chuyện không cần sợ cậu như vậy.

Chẳng lẽ cậu muốn khiến mọi người sợ mình sao?

Sẽ có người bằng lòng chấp nhận chuyện những người khác thấy sự tồn tại của mình đều sợ hãi sao?

Kỷ Nhiễm nghĩ nghĩ cảm thấy nếu là bản thân mình thì mùi vị thật không dễ chịu. Vừa rối trước cột thông báo còn đứng rất nhiều người thế mà cậu vừa xuất hiện họ đã xoay người rời khỏi.

Nghĩ lại cảnh này khiến người ta khó chịu.

Trong đầu Kỷ Nhiễm nảy ra một suy nghĩ, cô thực sự muốn gọi đám người kia quay lại nói cho họ biết Thẩm Chấp không phải loại người tùy ý đánh nhau bắt nạt người khác.

Lúc trước cậu đánh nhau chỉ vì muốn che chở cho bạn cậu thôi, vì muốn bạn cậu thoát khỏi vận mệnh bị bắt nạt, đe dọa, uy hiếp.

Thẩm Chấp rất tốt.

Kỷ Nhiễm nhìn cậu, dịu dàng nói: “Thật xin lỗi.”

Cô hơi ngửa đầu, trong đôi mắt đen tuyền to tròn chỉ có sự ỷ lại và yêu thích kia nhìn thẳng về phía cậu: “Anh không đáng sợ chút nào.”

“Em không sợ anh.”

Hơn nữa, em chỉ thích anh.

Thẩm Chấp hiểu ý cô, cậu không ngờ Kỷ Nhiễm để ý tỉ mỉ như vậy rồi lại còn sợ cậu thấy tủi thân nữa. Vốn dĩ đối với mấy lời đồn đãi trong trường cậu đều không thèm quan tâm tới.

Dù sao có ai quan tâm tới mấy tin tức khoa trương vậy đâu.

Cậu sờ sờ chóp mũi, thấp giọng nói: “Thật ra cũng không có gì, họ hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi.”

Không phải giả bộ đáng thương nhưng còn hơn giả bộ đáng thương.

Ngay lập tức Kỷ Nhiễm cảm thấy đau lòng vô cùng, nghiêm túc lắc đầu nói: “Họ không biết anh tốt thế nào.”

Hạ Giang Minh quay đầu đang tính gọi Thẩm Chấp lên coi bảng thông báo xử phạt, vừa mới quay lại đã nghe cuộc đối thoại giữa hai người, giây phút này đột nhiên cậu ta hiểu ra vì sao mình vẫn là một con chó độc thân rồi.

Anh Chấp thật thủ đoạn.

Văn Thiển Hạ không chú ý tình huống bên này, đang nghiêm túc xem thông báo xử phạt mà trường học dán lên, kinh ngạc nhìn sang Kỷ Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm, Giang Nghệ dám mang người trong lớp đi quán bar rồi thiếu chút nữa đã đánh nhau với người ta, hình như ồn ào đến cục cảnh sát luôn đó.”

Hóa ra hôm chủ nhật Giang Nghệ dẫn bạn học tới quán bar chơi đùa xảy ra chuyện, sau khi bên cục cảnh sát lập hồ sơ thì bên trường học cũng biết.

Lúc trước Thẩm Chấp đánh nhau trường học đều xử phạt bằng cách ghi tội.

Bởi vậy lần này trường học không thiên vị, xử phạt ghi tội như cũ. Chuyện Giang Nghệ lên xe thể thao cũng bị bàn tán rất nhiều trên forum.

Dù sao chuyện có người đàn ông chạy xe thể thao tới trường đón Giang Nghệ bị rất nhiều người nhìn thấy.

Trên forum luôn bàn tán hỏi xem người chạy xe thể thao kia có phải bạn trai Giang Nghệ không. Ai ngờ hôm nay trường học đã ra quyết định xử phạt luôn rồi.

Văn Thiển Hạ có chút khó tin: “Tớ nhớ lúc trước Giang Nghệ không khoa trương như vậy.”

Lúc trước Giang Nghệ cũng có chút danh tiếng trong trường, dù sao từng được đề cử làm hoa khôi nên khá nhiều người thích cô ta. Nghe nói gia cảnh nhà cô ta tốt, mẹ làm giảng viên đại học vì thế quản cô ta khá nghiêm, rất khó theo đuổi.

Không ngờ lên lớp 11 khác xa dự tính của người khác.

Đặc biệt sau khi công khai chuyện giữa cô ta với Kỷ Nhiễm, tất cả mọi người đều biết gia cảnh do cô ta khoác lác đều là giả. Huống chi cô ta còn vì khoe mẽ mà trộm mặc lễ phục của Kỷ Nhiễm.

Chuyện này bị nói rất nhiều.

Nhưng chưa từng có ai nghĩ tới bây giờ cô ta chơi chung với cả mấy người ngoài xã hội kia.

Mọi người đều coi xong rồi thôi, dù sao bây giờ chuyện phần lớn các bạn học quan tâm chính là cuộc thi sắp tới.

Gần đây do thời tiết lạnh hơn nên lúc Kỷ Nhiễm tan học đều do tài xế lái xe tới đón. Hết giờ tự học tối, Thẩm Chấp đi cùng cô ra cổng, bình thường xe luôn đậu chỗ dễ thấy nhưng hôm nay không thấy đâu.

Thẩm Chấp nhìn lướt qua: “Tài xế có gọi điện thoại không?”

Kỷ Nhiễm do dự, nói: “Chắc đến muộn chút thôi.”

Ai ngờ chỉ lát sau tài xế gọi tới, cố nói nhỏ nhất có thể: “Cô chủ, hôm nay bà chủ muốn dùng xe nên giờ chú không thể nào tới đón cháu được.”

Giọng tài xế yếu ớt, dù sao một bên là Giang Lợi Khởi, một bên là Kỷ Nhiễm.

Không dám đắc tội với ai.

May mà Kỷ Nhiễm không thèm để ý, nói thẳng: “Vậy để cháu gọi xe về.”

“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Tài xế luôn miệng nói xin lỗi rồi thuận miệng dặn cô, “Cháu gọi xe cẩn thận, hay cháu chụp biển số xe taxi rồi gửi chú trước.”

Kỷ Nhiễm không để ý lắm, dù sao cô không phải trẻ con, huống chi trước đây cô còn ngồi xe bus đến trường cơ mà.

Cúp điện thoại xong cô quay qua nói cho Thẩm Chấp nghe lái xe không thể tới đón mình. Ai ngờ người này còn rất cao hứng cười cười, nói kiểu đương nhiên: “Anh đưa em về.”

Kỷ Nhiễm không khách khí với cậu, hai người bắt chiếc taxi ven đường.

Từ khi tài xế nhà họ Kỷ tới đón Kỷ Nhiễm thì Thẩm Chấp không thể cùng về nhà với cô nữa. Mặc dù bây giờ khi về nhà hai người đều nhắn tin gọi điện thoại nhưng cảm giác đưa cô về thực sự rất tuyệt.

Chỉ tiếc đường đi quá ngắn, Thẩm Chấp cảm thấy quá nhanh.

Cảm giác mới lên xe không bao lâu tài xế đã quay đầu nói với bọn họ tới rồi.

Kỷ Nhiễm kêu cậu đừng xuống xe, bây giờ mùa đông bắt xe khá phiền phức, cứ ngồi trên xe rồi về tiện hơn. Cô xuống xe xong quay đầu phất phất tay với người ngồi trong xe.

Thẩm Chấp quay cửa kính xe xuống, Kỷ Nhiễm nhìn cậu.

Cậu đưa nửa mặt ra ngoài cửa xe, ánh đèn đường màu vàng ấm áp lên gương mặt kia, trên sóng mũi thẳng tắp có ánh đèn nhàn nhạt.

Lúc này đây, không biêt có phải do ánh đèn ấm áp hay không mà ánh mắt cậu rất ấm.

Đột nhiên Kỷ Nhiễm quay lại khom lưng xuống,  cách tấm cửa kính xe ôm cổ cậu, giọng cô hơi tủi thân: “Anh nói đúng, em cũng muốn lớn nhanh một chút.”

Kỷ Nhiễm 27 tuổi có thể quang minh chính đại ở cùng cậu.

Mỗi ngày đều không tách ra.

Mỗi ngày.

*

Kỷ Nhiễm vừa về đến nhà đúng lúc chạm mặt Giang Lợi Khởi mới được lái xe đưa về. Chắc họ tiến vào khu biệt thự trước xe taxi Kỷ Nhiễm đi, Giang Lợi Khởi mới nói chuyện điện thoại trong xe xong.

Bà ta đẩy cửa xe bước xuống nhìn thấy Kỷ Nhiễm đang đi vào, trong chớp mắt đó bà ta đưa tay đỡ eo theo bản năng.

Bộ dáng như sợ người khác không biết bà ta mang thai.

Kỷ Nhiễm nhìn thoáng qua bụng dưới bằng phẳng kia rồi tính đi thẳng vào nhà.

Giang Lợi Khởi thấy cô không thèm để ý tới đột nhiên mở miệng kêu: “Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn bà ta, không mở miệng chỉ đứng im bày tỏ cô đang nghe.

Nét mặt Giang Lợi Khởi càng dịu dàng hơn, khuôn mặt bà ta không có tính công kích, kiểu khuôn mặt dịu dàng vợ hiền mẹ tốt, chỉ là mỗi khi bà ta cười với Kỷ Nhiễm đều khiến Kỷ Nhiễm có cảm giác như khẩu phật tâm xà.

Kỷ Nhiễm vẫn đứng im tại chỗ, cô không tính mở miệng mà chờ xem Giang Lợi Khởi nói gì trước.

Giang Lợi Khởi cười nói: “Nhiễm Nhiễm, dì biết Tiểu Nghệ không hiểu chuyện nên có nhiều chuyện chọc đến con làm con tức giận. Nhưng con bé đã bị đuổi ra ngoài ở một mình rồi, con bé mới 17 tuổi thôi, thế nên con có thể nhìn vào mối quan hệ giữa hai đứa mà đừng chấp nhặt với nó nữa được không.”

Kỷ Nhiễm hơi nghiêng đầu.

Lời này nghe thật nực cười, quan hệ giữa cô với Giang Nghệ đã không còn tồn tại kệ từ khi Giang Nghệ chuyển ra ngoài ở rồi. Đối với cô mà nói, cô không tính và cũng không cần thiết dây dưa với Giang Nghệ.

Cuộc đời cô có rất nhiều chuyện cần phải làm, thật sự không rảnh.

Nhưng hiển nhiên Giang Lợi Khởi không nghĩ như vậy, bà ta nói thẳng: “Chắc con cũng biết chuyện ở trường của Giang Nghệ chứ?”

Ý muốn thăm dò rõ ràng.

Dù sao cô học cùng trường với Giang Nghệ, chuyện Giang Nghệ bị xử phạt lớn như vậy không lý nào Kỷ Nhiễm chưa nghe qua được. Sở dĩ tối nay Giang Lợi Khởi về trễ bởi vì phải nhờ người gặp mặt lãnh đạo Tứ Trung.

Vỗn dĩ nếu xin Kỷ Khánh Lễ ra mặt hủy bỏ xử phạt ghi lỗi không hề khó.

Nhưng Giang Lợi Khởi không muốn ấn tượng về Giang Nghệ chỗ Kỷ Khánh Lễ càng kém, dù sao cũng tại Giang Nghệ tới quán bar với người ta rồi gây chuyện với khách trong quán, cuối cùng mới ầm ĩ đến thế.

Tất nhiên Giang Lợi Khởi cũng tức giận, một học sinh trung học không lo học tập còn dám đi tới nơi tốt xấu lẫn lộn như quán bar.

Nhưng Giang Nghệ vừa khóc vừa nói, cô ta bị đuổi ra khỏi nhà không có bạn bè không có người thân. Khó khăn lắm mới có người chơi với cô ta vì thế dù chỗ nào cô ta cũng bằng lòng đi.

Giang Lợi Khởi thấy cô ta nói đáng thương như vậy nên mềm lòng.

Mặc dù lúc trước Giang Lợi Khởi thừa dịp Kỷ Khánh Lễ không ở nhà mà đi qua chỗ Giang Nghệ chăm sóc cô ta vài ngày nhưng đến cùng thì cũng không bằng nhà mình.

Huống chi gần đây bà ta vội vàng dưỡng thai nên hơi xem nhẹ Giang Nghệ.

Không ngờ mới không chú ý một chút nó đã gây chuyện lớn như vậy.

Giang Lợi Khởi vội vàng giải quyết hậu quả cho cô ta, bây giờ nhìn thấy Kỷ Nhiễm mới nhớ tới chuyện các cô học cùng trường. Nếu Kỷ Nhiễm cố ý nói gì đó trước mặt Kỷ Khánh Lễ chỉ sợ thực sự Giang Nghệ không cách nào về nhà nữa.

Kỷ Nhiễm nhìn vẻ mặt thăm dò kia, cười lạnh.

Cô không phải đứa mới 17 tuổi thực sự, không phải cái gì cũng không hiểu. Lúc Giang Lợi Khởi hỏi câu này, đại khái Kỷ Nhiễm đã đoán ra bà ta nghĩ gì.

Không phải sợ cô mách Kỷ Khánh Lễ à.

Giang Lợi Khởi chú ý tới nét mặt của cô, cố gắng ổn định xấu hổ trong lòng. Ngay cả chính bà ta cũng không biết vì sao mỗi lần bà ta đơn độc ở cùng một chỗ với Kỷ Nhiễm đều có cảm giác bị áp bách.

Thực sự cô gái trước mặt này tạo áp lực rất lớn cho bà ta.

Chính bà ta cũng cảm thấy buồn cười, dù sao bản thân là người lớn còn đối phương chỉ là một cô gái nhỏ mới 17 tuổi.

Vì thế Giang Lợi Khởi dùng thủ đoạn trước sau như một, trước dỗ dành sau đó lừa gạt, dù thế nào đều phải ổn định cô gái trước mắt trước, bà ta khẽ nói: “Nhiễm Nhiễm, Tiểu Nghệ bị người khác lừa gạt thôi. Dì thường xuyên nói với ba con, hâm mộ ông ấy có đứa con gái thông minh hiểu chuyện như con, con giỏi hơn Giang Nghệ biết bao.”

Giang Lợi Khởi đút ** nước canh cho Kỷ Nhiễm, còn khen ngợi cô.

Kỷ Nhiễm không muốn đứng trong gió nghe bà ta nói lời thừa nhiều như vậy, thật sự bên ngoài rất lạnh.

Tuyết còn rơi trên đầu gió lạnh thổi quanh người, ánh trăng sáng chiếu lên mặt đất trắng như tuyết cảm giác như trăng màu trắng bạc vậy.

Cô nhìn Giang Lợi Khởi, rốt cục mở miệng nói: “Bà sợ tôi nói với ba tôi?”

Trên mặt Giang Lợi Khởi xuất hiện chút xấu hổ, đang định giải thích.

Kỷ Nhiễm nói: “Yên tâm đi, tôi không nhàm chán vậy đâu.”

Lời này là thật, gần đây cô phải cố gắng học tập chuẩn bị thi cuối kì, cô tính không quan tâm đến tình nghĩa kéo bạn trai tương lai trên vị trí thứ nhất xuống.

Thật sự không có tình thần và sức lực để quản chuyện Giang Nghệ tới quán bar chơi, rồi mấy câu hỏi nhàm chán như có phải đã hoàn toàn trụy lạc rồi không.

Cô đeo ba lô trên lưng đi lên vài bậc rồi đột nhiên quay đầu nhìn Giang Lợi Khởi, vẻ mặt nực cười.

“Tôi cảm thấy bà đã nghỉ nhiều rồi.” Giọng cô có ý cười, cô nói: “Ba tôi không phải người rảnh rỗi như vậy, ông không để ý đến chuyện Giang Nghệ có bị trường học xử phạt hay không đâu.”

“Cô ta không phải con gái ba tôi.”

“Kỷ Khánh Lễ sẽ không để ý đến cô ta.”

Kỷ Nhiễm đứng trên bậc thềm từ trên cao nhìn xuống Giang Lợi Khởi.

Ánh mắt cô tràn ngập đùa cợt, đột nhiên cô phát hiện đôi vợ chồng nửa đường này không hề hiểu rõ nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc