TÔI LÀ TÌNH ĐẦU ĐÃ CHẾT CỦA ANH

Edit: Mai

Giờ nghỉ buổi trưa Văn Thiển Hạ kéo Kỷ Nhiễm ra khỏi trường, cô ấy cười kêu: “Bữa nay tớ mời cậu tới Thiên Không ăn mỳ Ý.”

Kỷ Nhiễm nhìn cô ấy: “Cậu nhặt được tiền à?”

Hoàn cảnh nhà Văn Thiển Hạ thuộc bậc trung, hàng tháng cha mẹ cô ấy cho cô ấy tiền tiêu vặt cũng không khác gì những học sinh cao trung khác, ăn mấy quán nhỏ ven đường thì dư dả nhưng nếu tới Thiên Không tiêu xài sẽ không đủ.

Văn Thiển Hạ thấp giọng nói: “Không phải, tại hôm nay sinh nhật  tớ.”

Kỷ Nhiễm chớp chớp mắt rồi lập tức nói: “Sao cậu không nói cho tớ biết sớm, tớ chưa chuẩn bị quà cho cậu.”

“Để ý chuyện nhò làm gì, chúng mình ăn chung một bữa cơm là được rồi.” Văn Thiển Hạ cười nói.

Vì thế hai người cùng tới Thiên Không, chỗ này cách Tứ Trung không xa đi vài phút là tới. Bởi vì đang buổi trưa nên người tới đây vui chơi cũng không nhiều.

Thỉnh thoảng có người mặc đồng phục Tứ Trung lén lút đi vào quán nét bên cạnh.

Văn Thiển Hạ liếc mắt một cái, nói: “Đúng là con chó nhà giàu, ngay cả quán nét như này cũng dám tới chơi.”

Chi phí quán nét ở Tinh Không phải gấp đôi so với quán nét thông thường, đừng nói học sinh không nỡ ngay cả nhân viên hành chính cũng phải suy nghĩ một hai.

Hai người tới nhà hàng ở lầu hai, Văn Thiển Hạ nhìn tủ lạnh trưng bày trước cửa, hỏi: “Cậu muốn ăn Haagen Dazs không?”

Lần trước tới đây dự sinh nhật Từ Nhất Hàng cô ăn một hơi hết bốn hũ kem Haagen Dazs nhưng đều do Hạ Giang Minh mời khách. Nếu hôm nay không phải sinh nhật cô, cô cũng không nỡ tới đây tiêu xài.

“Tớ mời cậu ăn nhé?” Kỷ Nhiễm nói.

Văn Thiển Hạ lập tức nhướn mày: “Sao làm vậy được, sinh nhật tớ sao lại để cậu mời khách được chứ.”

Kỷ Nhiễm cười: “Cứ coi như quà sinh nhật tớ tặng cậu đi.”

Thật ra trong lòng cô đã quyết định chủ nhật sẽ đi ra ngoài dạo phố mua cho Văn Thiển Hạ một phần quà sinh nhật thực sự. Bây giờ chỉ nói cho Văn Thiển Hạ yên tâm để cô ấy đồng ý cho cô mua kem thôi.

Văn Thiển Hạ vẫn do dự.

“Ăn đi.” Kỷ Nhiễm không nhịn được đẩy đẩy cô ấy, giọng nói mềm mại.

Văn Thiển Hạ ôm ngực: “Thật đó, Nhiễm Nhiễm, về sau cậu đừng làm nũng lung tung nữa bằng không một nữ sinh như tớ cũng chịu không nổi.”

Giọng Kỷ Nhiễm vô cùng ngọt mềm, kiểu vừa mở miệng nói chuyện đã làm cho lòng người khác hòa tan.

Kỷ Nhiễm bị phản ứng thái quá của cô ấy chọc cười, nhưng hai cô gái nhỏ cũng không khách sáo nữa mà kêu bốn ly kem.

Hai người đều gọi mỳ Ý, không ngờ qua một lát lại thấy nhóm Thẩm Chấp tới đây.

“Sao hôm nay hai người tới đây ăn cơm thế?” Hạ Giang Minh thấy hai cô cũng rất vui vẻ bèn đi qua đây trước.

Kỷ Nhiễm nhìn liếc qua thiếu niên đi phía sau, hé miệng cúi đầu nhìn thực đơn trên bàn.

Buổi sáng cậu nói những người khác đều sợ cậu kêu cô ngồi cùng bàn với cậu. Kỷ Nhiễm cảm thấy nhất định do mình bị cái gì đập trúng đầu mới có thể nói ra chữ được kia.

Sao cô có thể cảm thấy  Thẩm Chấp vô cùng đáng thương cần phải được bảo vệ chứ?

Đối với ý nghĩ điên khùng này, đến hiện tại Kỷ Nhiễm vẫn còn chưa nghĩ thông suốt.

Văn Thiển Hạ nói: “Hôm nay sinh nhật tớ nên mời Kỷ Nhiễm đến đây ăn cơm.”

Hạ Giang Minh thuận thế ngồi xuống bên cạnh Văn Thiển Hạ, lập tức nói: “Ôi, bạn học Tiểu Văn không coi chúng ta là bạn bè rồi. Sao sinh nhật cậu mà chỉ mời một mình em gái Nhiễm ăn cơm chứ?”

Từ Nhất Hàng đứng bên cạnh cười nói: “Đúng đó, chúng tớ cũng phải ăn.”

Trần Tùng luôn ít nói nhưng lúc này lại cười cười hếch cằm về chỗ ngồi trống bên cạnh Kỷ Nhiễm, nói: “Anh Chấp, chúng em không cướp đoạt vị trí này với anh đâu.”

Những lời này làm cho mấy cậu nam đều bật cười.

Ngay cả Văn Thiển Hạ cũng không nhịn được nhìn qua Kỷ Nhiễm rồi nhìn qua Thẩm Chấp, hiển nhiên sóng ngầm giữa hai người quá mãnh liệt không thể nào giấu diếm được.

Thiếu niên đang đứng kia nhấc vài bước chân đi lên trước, thoải mái hào phóng ngồi xuống bên cạnh Kỷ Nhiễm. Sau khi ngồi xuống cậu mới nghiêng đầu qua nhìn cô gái nhỏ bên cạnh: “Cậu không ngại chứ?”

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Kỷ Nhiễm không nhịn được quay qua nhìn cậu, cắn răng: “Tớ nói ngại thì cậu sẽ không ngồi sao?”

“Chuyện vừa đồng ý lúc sáng mà bây giờ đã không muốn nhận nữa à?” Thẩm Chấp dù bận vẫn ung dung nhìn cô rồi nói một câu như vậy.

Lời này làm người khác vô cùng ngứa ngáy hận không thể hỏi thăm xem rốt cục là chuyện gì.

Đôi má Kỷ Nhiễm lúc hồng lúc trắng, cô… Cô chỉ đồng ý ngồi cùng bàn với cậu thôi chứ có đồng ý chuyện ở chỗ nào cũng ngồi với cậu đâu.

Nhưng cuối cùng mọi người vẫn chọn một bàn cùng ngồi xuống.

Hạ Giang Minh lại kêu phục vụ nói: “Ở đây có bánh ngọt đúng không?”

Người phục vụ hơi kinh ngạc nhưng vẫn nói: “Nếu bạn cần thì bên cạnh cửa hàng chúng tôi có một quán.”

“Vậy được, mua giúp tôi một cái.” Hạ Giang Minh nói thẳng.

Người phục vụ hỏi rõ tên Văn Thiển Hạ sau đó rời đi.

Văn Thiển Hạ không ngờ Hạ Giang Minh lại nhiệt tình như vậy, có chút xấu hổ nói: “Để cậu tốn kém rồi.”

“Không sao, quay đầu giúp tớ chép mấy lần bài tập là được.” Hạ Giang Minh cười hì hì nói.

Lúc trước Hạ Giang Minh không làm bài tập lại còn đến lớp trễ, ngay cả chép cũng không kịp, vì thế Văn Thiển Hạ đã chép giúp cậu mấy phần bài tiếng Anh, dù sao chỉ chọn ABCD, thầy giáo tiếng Anh cũng không nhìn ra được là nét chữ của ai.

Vốn dĩ tâm hồn thiếu nữ của Văn Thiển Hạ đang đập bùm bùm.

Kết quả…

Lúc mọi người ăn cơm, phục vụ mang bánh ngọt tới, bánh ngọt 6 inch trong cửa hàng bánh ngọt, cũng chỉ có loại này mua lấy liền được.

Nhưng cho dù chỉ có bánh ngọt như vậy cũng đủ để Văn Thiển Hạ mặt đỏ tai hồng, bộ dáng cảm động mắt thường có thể nhìn thấy.

Thẩm Chấp nghiêng đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh.

Trí nhớ về chuyện sinh nhật cậu cũng không nhớ nhiều, dù sao cũng không có gì vui vẻ.

Nếu có, thì ấn tượng sâu nhất đó là lần ở cùng một chỗ với cô.

*

Nguyên Cảnh được sinh ra chính là đứa bé không biết cha là ai, kiểu đứa nhỏ này sẽ chịu cảnh bị người khác xem thường từ nhỏ. Huống hồ mẹ cậu Nguyên Sênh từ một sinh viên trường đại học danh tiếng được mọi người hâm mộ biến thành một người phụ nữ điên, nó chỉ xảy ra trong một đêm mà thôi.

Từ nhỏ Nguyên Sênh đã xinh đẹp và thông minh, từ nhỏ bà ấy đã là phượng hoàng trong khu nhà bình dân kia. Tất cả mọi người đều biết đến đứa con gái của nhà họ Nguyên chắc chắn sẽ không ở lại nơi cũ nát này cả đời.

Lúc Nguyên Sênh học đại học cũng có không ít thằng nhóc đều thất tình.

Không nghĩ tới lúc Nguyên Sênh học năm tư đại học thì đột nhiên trở về, rồi cái bụng lớn nữa. Sau đó, phượng hoàng nhà họ Nguyên rơi xuống ngay cả con gà cũng không bằng, tất cả hàng xóm láng giềng đều chỉ trỏ sau lưng, mắng bà không biết kiềm chế, không biết xấu hổ, chế nhạo bà bị người ta làm cho có thai rồi vứt bỏ.

Nguyên Cảnh đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, lúc cậu sinh ra thì tuổi ông ngoại bà ngoại đều đã lớn.

Vợ chồng hai người làm lụng vất vả cả đời người rồi còn bị đả kích bởi chuyện con gái chưa chồng đã có con, một đêm như già đi mười tuổi. Đặc biệt sau đó tinh thần Nguyên Sênh ngày càng không tốt, thậm chí bộ dáng còn điên điên khùng khùng.

Cho dù Nguyên Cảnh có thông minh xinh đẹp hơn những đứa nhóc bình thường thì tất cả những đứa trẻ trong phố đó cũng không bằng lòng chơi với cậu.

Lúc nhắc đến cậu, cho dù chỉ là một đứa cùng tuổi cũng thể hiện vẻ mặt coi thường, đứa con hoang kia của nhà họ Nguyên à.

Đứa con hoang, vì ba chữ này Nguyên Cảnh đã không biết đánh nhau với người ta bao nhiêu lần.

Cậu hung ác lại không sợ đau, mấy người khác đánh một mình cậu thì cậu cũng giống như một con sói, giẫm lên tất cả những người cười nhạo cậu, sỉ nhục cậu dưới lòng bàn chân.

Cũng không một ai chúc mừng sinh nhật cho đứa trẻ đó.

Bởi vì từ khoảnh khắc cậu sinh ra thì cậu chính là sự sỉ nhục khắc trên người mẹ cậu, mặc dù từ trước đến nay Nguyên Sênh chưa bao giờ cho là như vậy nhưng tất cả mọi người đều coi cậu là lỗi lầm của Nguyên Sênh.

Tới lúc chín tuổi cậu cũng chưa từng được chúc mừng sinh nhật một lần nào.

Mùa đông năm đó bệnh thấp khớp của bà ngoại càng nặng thêm, mỗi chủ nhật cậu đều tới chỗ bà ngoại làm để quét rác cùng bà. Vốn dĩ việc này với cậu đã thành thói quen.

Nhưng sau khi quen biết cô cậu càng mong tới chủ nhật hơn.

Bởi vì chỉ có chủ nhật cậu mới có thể gặp cô ở cung thiếu nhi.

Từ mùa hè cho tới mùa đông hai người họ đều gặp mặt ở cung thiếu nhi. Mỗi lần Kỷ Nhiễm tan học đều ra tìm cậu chơi chung, rồi cho cậu đồ ăn vặt mà cô mang theo.

Có đôi khi là đồ uống lạnh, cũng có đôi khi là kẹo gửi từ nước ngoài.

Hôm nay, Nguyên Cảnh cũng như bình thường quét dọn xong yên lặng đứng chờ ở cửa cung thiếu nhi. Ai ngờ những người khác đều đã ra ngoài nhưng cô còn chưa ra.

Có cậu nhóc thấy cậu đứng đó không nhịn được châm biếm: “Mày đang chờ Nhiễm Nhiễm à? Tao nói cho mày biết, hôm nay là sinh nhật Nhiễm Nhiễm đó, bọn tao đều tới tham gia sinh nhật của cậu ấy. Tên nhặt rác như mày còn không xứng.”

Hóa ra hôm nay sinh nhật của cô, cho nên cô mới không đi học.

Cậu nhóc cúi thấp đầu.

Lúc đó cũng chỉ là một đứa trẻ chín tuổi mà thôi sao có thể che dấu được tâm tư của bản thân mình, nhưng mà như vậy lại làm cho mấy bạn nam trong lớp sudoku càng đắc ý hơn.

“Cũng không biết vì sao Nhiễm Nhiễm vẫn chơi với nó.”

“Nhìn nó đáng thương.”

“Nhưng Nhiễm Nhiễm cũng không mời nó tham gia tiệc sinh nhật, từ đầu cậu ấy đã không thèm để ý tới đứa bạn như nó rồi.”

Tiếng cười nhạo ríu rít kia như nện vào lòng Nguyên Cảnh.

Hôm sau lúc đi theo bà ngoại dọn dẹp, dù làm gì cậu cũng không chịu tới cung thiếu nhi. Ngay cả bà ngoại cũng nhìn ra cậu đang kháng cự, khẽ hỏi: “Cãi nhau với Nhiễm Nhiễm à?”

Cậu nhóc mímmôi không nói câu gì.

Chờ sau khi quét dọn vệ sinh xong cậu ngồi xuống ven đường bắt đầu đọc sách, thành tích của cậu vẫn luôn đứng đầu. Bởi vì thành tích của cậu tốt cho nên trường học vẫn luôn miễn giảm học phí cho cậu.

Chỉ là ông ngoại bà ngoại vẫn phải kiếm tiền nuôi cậu, rồi còn cho mẹ chữa bệnh nữa.

Những năm gần đây, Nguyên Sênh lúc tốt lúc xấu.

Lúc bình thường bà sẽ ôm Nguyên Cảnh, hát ru cậu ngủ. Nhưng lúc bệnh, bà sẽ đánh người, đánh kiểu lục thân bất nhận*.

*Lục thân bất nhận: mất hết tính người, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.

Lúc cậu đang đọc sách đột nhiên có một đôi tay nhỏ nhắn bịt mắt cậu lại, sau đó cố tình thay đổi giọng nói hỏi: “Đoán xem tớ là ai.”

Trái tim cậu nhóc dường như sống lại, ngay cả cuốn sách đang cầm trên tay cũng rơi xuống mặt đất.

Nhưng cậu cũng không nói lời nào vẫn mím chặt môi như cũ.

Tính tình cậu luôn luôn cố chấp, cho dù trong lòng vui vẻ tới đâu cũng không dễ dàng tiết lộ ra ngoài. Bởi vì cậu biết những gì bản thân cậu cần thì người khác càng muốn phá hoại.

Khi còn bé cậu vô cùng thích đồ chơi bóng cao su, đó là lúc Nguyên Sênh bình thường đã dẫn cậu đi mua.

Nhưng những đứa trẻ ở đó thấy cậu lúc nào cũng ôm bóng cao su nên đã phá hư bóng cao su rồi.

Khi đó cậu hiểu ra chuyện bản thân mình càng thích thì càng phải giấu trong lòng. Bởi vì chỉ có như vậy mới không ai phát hiện và không có ai phá hoại.

Như vậy cậu mới có thể luôn luôn thích được.

Thấy cậu không nói gì cô gái nhỏ đứng sau cũng tức giận, cô dẩu môi rồi lại hỏi một câu: “Nếu cậu đoán không ra thì tớ đi đó.”

Cô gái nhỏ cũng có tính tình tiểu công chúa.

Giọng cô mềm mềm nhõng nhẽo những vẫn mang theo chút tính nết.

Rốt cục Nguyên Cảnh cũng mở miệng, cậu nói: “Nhiễm Nhiễm.”

“Đúng rồi, là tớ.” Cô gái nhỏ thả tay ra đi lại ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, đôi mắt to tròn cười nhẹ nhìn cậu.

Đột nhiên Nguyên Cảnh nghĩ đến những lời hôm qua những đứa trẻ kia nói, sinh nhật cô nhưng cô không mời cậu.

Có phải cô cũng ghét bỏ cậu như những người khác…

“Cậu chờ một chút…” Cô gái nhỏ nói sau đó cẩn thận lấy từ trong ba lô ra một cái hộp nhỏ. Mãi đến khi cô mở hộp ra thì mới lộ ra một cái bánh ngọt đẹp đẽ bên trong.

Cô gái nhỏ nói: “Tiểu Cảnh, hôm qua sinh nhật tớ đó, cậu xem tớ mang bánh ngọt cho cậu nè.”

Sau đó cô có chút không hài lòng, nói: “Lúc trước tớ có nói với mẹ muốn mời cậu tham gia sinh nhật tớ. Nhưng mà mẹ nói năm nay đã mời hết rồi nên không thể thêm người được nữa. Tiểu Cảnh, cậu đừng giận tớ, sang năm nhất định tớ sẽ mời cậu tham gia tiệc sinh nhật tớ, có được không?”

Hóa ra cô cũng muốn mời cậu tới tiệc sinh nhật.

Trong lòng cậu nhóc bỗng nhiên vui mừng muốn nở hoa, ngay cả chính cậu cũng không biết rằng những đóa hoa nay vẫn luôn nở rộ chưa từng héo đi.”

Cô gái nhỏ nâng hai tay lên trước mặt cậu, nói: “Tiểu Cảnh, cậu mau nếm thử xem bánh ngọt này ăn có ngon không.”

Đây là bánh ngọt mà cô đặc biệt kêu dì giúp việc trong nhà giữ lại, cô muốn để cho Tiểu Cảnh nếm thử bánh ngọt của cô.

Cậu nhóc nhận lấy bánh ngọt, dùng muỗng nhỏ xúc một miếng đưa lên miệng. Tất nhiên đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu được ăn bánh ngọt, trước giờ cậu chưa từng biết trên đời này lại có món ăn ngọt mềm như vậy.

“Ăn ngon không?” Kỷ Nhiễm nhìn cậu chằm chằm.

Như sợ từ trong miệng cậu sẽ nói ra từ không vậy.

Mãi đến khi Nguyên Cảnh gật đầu cô mới nở nụ cười, một giây sau Nguyên Cảnh cầm cái thìa trong tay xúc một miếng bánh ngọt khác khẽ đưa tới bên miệng cô.

“Nhiễm Nhiễm, cậu cũng ăn đi.”

Lúc này cậu nhóc và cô nhóc vẫn chưa biết sự khác biệt nam nữ nên Kỷ Nhiễm cũng ăn một miếng bánh ngọt.

Chờ tới khi hai người cậu một miếng tớ một miếng ăn hết bánh ngọt, đột nhiên Kỷ Nhiễm nói: “Tiểu Cảnh, sinh nhật cậu ngày mấy?”

Đây giống như là chỗ đau của Nguyên Cảnh.

Cậu có sinh nhật nhưng không có ai chúc mừng sinh nhật cậu, giống như tất cả mọi người đã quên mất ngày sinh nhật cậu.

Thật ra sinh nhật của cậu và Kỷ Nhiễm rất gần, còn chưa đến một tháng nữa.

Kỷ Nhiễm thấy cậu không nói gì vì thế nghiêng đầu lại gần nhìn cậu: “Tiểu Cảnh, sao cậu không nói gì thế?”

Nguyên Cảnh nói nhỏ ra ngày sinh nhật của mình, đây cũng là lần đầu tiên cậu nói cho người khác biết ngày sinh nhật mình bởi vì đây cũng là lần đầu tiên có người hỏi tới.

Kỷ Nhiễm suy nghĩ, nói: “Vậy không phải sắp đến à?”

“Tớ sẽ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”

Qùa sinh nhật…

Đột nhiên Nguyên cảnh nhớ ra cậu quên mất một việc quan trọng nhất, cậu không chuẩn bị quà sinh nhật cho Kỷ Nhiễm.

Nên hôm đó khi về nhà, Nguyên Cảnh lấy lọ tiền tiết kiệm ra. Đây là cái bình cậu để dành lâu thật lâu, vốn dĩ cậu muốn chờ đến khi mẹ hết bệnh thì cậu với mẹ sẽ cùng tới công viên trò chơi.

Nhưng mà bây giờ cậu muốn mua một món quà cho Kỷ Nhiễm.

Chủ nhật tiếp theo, Nguyên Cảnh đến cửa cung thiếu nhi từ sớm, thỉnh thoảng cậu lại ngó vào bên trong, trong tay cầm theo một cái túi nhỏ tinh xảo.

Rốt cục cũng tới lúc tan học, cô gái nhỏ mặc áo khoác bành tô đỏ toàn thân, nhảy lên nhảy xuống chạy ra từ bên trong.

Nhưng lúc cô đi ra ngoài, thì đột nhiên dừng bước chân lại hai tay để ra sau như đang giấu thứ gì đó.

“Tiểu Cảnh.” Cô đi tới trước mặt Nguyên Cảnh, cười nói: “Cậu nhắm mắt lại trước đi.”

Cậu nhóc nghe lời nhắm mắt lại, đến khi cậu nghe được cô gái nhỏ đứng đối diện kêu lên: “Được rồi, bây giờ cậu mở mắt ra.”

Lúc cậu mở mắt ra thấy Kỷ Nhiễm ôm một bình thủy tinh, loại vô cùng lớn vô cùng cao đó, bên trong đựng kẹo Đại Bạch Thỏ.

Kỷ Nhiễm nhìn nét mắt đang ngớ ra của cậu, vô cùng đắc ý với kiệt tác của mình, cô nói: “Lúc tớ còn nhỏ nếu làm tốt thì mẹ tớ mới khen thưởng cho tớ một cục kẹo sữa.”

“Tiểu Cảnh tốt như vậy nên tớ muốn tặng cho cậu một bình kẹo sữa lớn.”

Nét mặt cô gái nhỏ đơn thuần lại chân thành tha thiết, cô biết Tiểu Cảnh rất tốt, mặc dù mọi người nói Tiểu Cảnh là tên nhặt rác nhưng mà cô biết vì bà ngoại nên cậu mới làm việc này.

Cô biết, cô biết Tiểu Cảnh là cậu bé tốt nhất trên đời này.

Rốt cục Nguyên Cảnh cũng có dũng khí đưa cái túi đang cầm ra: “Qùa sinh nhật tớ tặng cho Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm không ngờ mình cũng có quà, lúc cô mở cái hộp bên trong ra nhìn thấy quả cầu thủy tinh liền vui vẻ tới mức kêu lên.

Trong quả cầu thủy tinh có một con unicorn màu trắng hồng, đỉnh đầu có một cái sừng màu bạc.

Cô cầm thật cẩn thận, vui vẻ nói: “Đây là quà sinh nhật tớ thích nhất năm nay đó.”

Bởi vì đây là quà do Tiểu Cảnh tặng.

*

Ngay cả Thẩm Chấp cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao gần đây lúc nào cũng nhớ đến chuyện trước kia. Có lẽ bởi vì cô xuất hiện lần thứ hai trong sinh mệnh của cậu, vốn tưởng rằng  cuộc sống ảm đạm nhưng bỗng nhiên lại có sắc màu.

Cho dù Kỷ Nhiễm không cờn nhớ tới cậu bé Nguyên Cảnh kia nữa.

Nhưng có quan hệ gì đâu, chỉ cần cậu nhớ rõ là được, cậu vẫn thích cô là được.

Kỷ Nhiễm cảm nhận được Thẩm Chấp đang nhìn mình chằm chằm, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cậu. Ai ngờ cậu lại nhìn cô rồi hếch cằm qua bánh ngọt, hỏi: “Sao không ăn?”

Kỷ Nhiễm nghe cậu hỏi như vậy liền ngoan ngoãn cầm thìa ăn một miếng.

Trong lúc họ đang nói chuyện đột nhiên có vài người đi vào, người đi đầu là một đàn ông tuổi cũng không lớn nhưng bộ dáng thì hung hăng tàn ác.

Đối phương nhìn quanh nhà hàng một vòng, thấy Thẩm Chấp.

Gã ta đi qua, bởi vì phía sau có vài người đi theo cho nên vừa đi qua đây thì bên này đã chú ý tới.

“Thẩm Chấp, mẹ mày, mày muốn gì hả?” Gã ta đứng lại chỉ vào mặt Thẩm Chấp mắng.

Nhưng Thẩm Chấp cũng chưa nói gì, Hạ Giang Minh đã bắt đầu khó chịu, trực tiếp mắng: “Mày là ai? Lại điên khùng ở đây.”

“Thẩm Chấp, mày muốn trả thù cô tao nên ra tay với người nhà tao à, nếu A Bằng có chuyện gì tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Gã ta rất tức giận lúc nói chuyện đều lớn tiếng.

A Bằng?

Đột nhiên Thẩm Chấp hiểu lý do vì sao Trình Cối gọi điện thoại cho cậu, hóa ra Đường Chấn Bằng có quan hệ thân thích với nhà họ Trình, chỉ là không biết quan hệ thân thích gần thế nào thôi.

Nhưng có thể để cho Trình Thâm tới đây phỏng chừng quan hệ rất gần.

Thẩm Chấp cảm thấy rất có ý tứ, một tên biến thái như vậy lại có rất nhiều người bênh vực anh ta như bênh vực kẻ yếu.

Thẩm Chấp liếc mắt nhìn một cái, lạnh nhạt nói: “Trình Thâm, mày có biết tên Đường Chấn Bằng là tên bỏ đi không?”

Cậu ngồi dựa vào ghế, cánh tay để lên lưng ghế, bộ dáng vẫn lười biếng xa cách như cũ, hoàn toàn không để người kia vào mắt.

Tất nhiên, cậu cũng không đặt Trình Thâm vào mắt.

Lúc cậu về nhà họ Thẩm Trình Thâm luôn ỷ vào thân phận cháu ruột Trình Cối để bắt nạt cậu. Chẳng qua trước giờ Thẩm Chấp cũng ngang ngược, Trình Thâm bắt nạt cậu cậu sẽ đánh Trình Thâm một trận.

Đánh đến khi gã ta không dám xuất hiện trước mặt cậu nữa.

Hình như khoảng cách từ lần trước đánh Trình Thâm cũng không phải chuyện lâu rồi.

Trình Thâm không ngờ lúc này mà cậu còn mắng Đường Chấn Bằng, Đường Chấn Bằng có quan hệ thân thích rất gần với gã ta bởi vì đây là con nhà cậu ruột Trình Thâm.

Theo lý thuyết thì Thẩm Chấp và Trinh Thâm là anh em họ, chẳng qua hoàn toàn không có quan hệ máu mủ.

Huống hồ đừng nói tới Trình Cối, cả nhà họ Trình đều coi Thẩm Chấp là cái đinh trong mắt, dù sao đây cũng là đứa con mà người phụ nữ bên ngoài sinh.

Trình Thâm căm tức: “Mày đừng tưởng mày có thể tránh thoát được, ở trường mày dám bắt nạt A Bằng, bây giờ còn đánh nó nhập viện…”

Gã ta còn chưa nói xong thì đột nhiên Thẩm Chấp lại đứng lên. Dáng người cậu cao nên lúc cậu đứng lên còn cao hơn Trình Thâm ước chừng nữa cái đầu.

Giọng Thẩm Chấp lạnh lùng: “Trình Thâm, bao lâu rồi mày không bị đánh?”

Nhắc tới chuyện này trong lòng Trình Thâm liền buồn bực. Đây cũng là nguyên nhân hôm nay gã ta dẫn theo không ít người, gã ta không tin kéo một đám này đánh nhau mà bên gã còn có thể thua được.

Vì thế Trình Thâm không chút đắn đo nói: “Mày ngông cuồng gì, mẹ nó không phải một … riêng.”

Chữ “con”* còn chưa nói ra khỏi miệng thì đột nhiên cô gái nhỏ vẫn ngồi im lặng bên cạnh đứng lên.

*Mai giải thích chỗ này một chút: Trong tiếng Trung từ “私生子” có nghĩa hán việt là “tư sinh tử” thuần việt là “con riêng”, thứ tự từ ngữ bị đảo lộn nên từ tử/con mới nằm sau từ tư sinh/riêng.

Cơ hồ trong nháy mắt Kỷ Nhiễm nâng cái khay nhỏ trước mặt cô lên đập lên mặt Trình Thâm.

Trong dĩa là bánh ngọt, đúng lúc che hết mặt gã ta, Trình Thâm đang mở miệng nên bơ dính vào miệng gã ta.

Mùi vị ngọt ngấy lan tràn trong miệng.

Sự căm tức và mất mặt cũng bạo phát vào giờ phút này.

Nhưng gã ta không ngờ đối phương cũng không tính bỏ qua như vậy.

Kỷ Nhiễm đứng bên cạnh Thẩm Chấp, cô còn ghét bỏ không đủ liền tiến lên một bước che chở trước người cậu. Cô biết đối phương muốn nói gì nhưng mà đột nhiên cô không muốn nghe.

Chỉ là đột nhiên cô muốn che chở cậu.

Cho dù con riêng thì sao, sinh ra cũng không phải chuyện cậu có thể lựa chọn, đây không phải lỗi của cậu.

Cho nên cô mở miệng không do dự chút nào—-

“Mặc kệ cậu ấy là ai thì cũng không ngăn được miệng thối của mày.”

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu hu nữ nhân, có nhớ lúc trước cô cũng che chở Tiểu Cảnh như vậy không?

Cậu ấy chính là Tiểu Cảnh, cô hãy quay đầu nhìn một lần, nhìn một lần thôi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc