TÔI LÀ TÌNH ĐẦU ĐÃ CHẾT CỦA ANH

Editor: Mai

Kỷ Nhiễm chưa từng nghĩ tới sẽ bỏ đá xuống giếng trong chuyện Giang Nghệ, cho dù Giang Lợi Khởi cho cô ý nghĩ này nhưng Kỷ Nhiễm không tính làm thế. Đúng là cô nhìn hai mẹ con này rất khó chịu tuy nhiên chỉ cần Giang Nghệ không chủ động trêu chọc cô thì chính bản thân cô không muốn nhìn tới mặt họ.

Kỷ Nhiễm về phòng mở đèn bàn rồi lấy bài tập ôn tập ra.

Cô mới làm một mặt đề thì Thẩm Chấp gọi tới. Cô vừa cầm lên nhấn nút nhận thiếu niên bên kia đã nói trước, cậu hỏi: “Nhiễm Nhiễm, nghỉ ngơi chưa?”

“Chưa.” Kỷ Nhiễm trả lời.

Thẩm Chấp như đã đoán được, cười hỏi: “Lại đang làm đề ôn thi à?”

Kỷ Nhiễm không phục, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh về nhà không làm bài sao?”

Thật ra vấn đề này khiến Kỷ Nhiễm khó chấp nhận nổi, ở trường Thẩm Chấp là người đi học thoải mái nhất, thỉnh thoảng mới thấy cậu viết hai dòng lên vở.

Tư thái đúng kiểu học thần, chỉ cần viết trọng điểm trên bảng thôi là cậu nhớ hết được rồi.

Thẩm Chấp không nhịn được nở nụ cười, nói: “Giữa hai chúng ta chỉ có thể nói chuyện về học tập thôi hả?”

Không thể không nói quả thực Kỷ Nhiễm có kiểu nghị lực, chuyện cô muốn làm cô nhất định sẽ dốc hết sức để hoàn thành nó. Ví dụ như chuyện vì muốn đánh bại Thẩm Chấp nên cô thực sự chăm chỉ đọc sách.

Thỉnh thoảng Thẩm Chấp thấy Kỷ Nhiễm chủ động quanh đầu qua nhìn cậu, cậu vừa mới nhếch môi cười thì cô gái nhỏ này sẽ dùng vẻ mặt đứng đắn cầm bài thi bắt đầu thảo luận với cậu chuyện đề lớn cuối cùng trong bài thi toán thường có mấy cách giải.

Kỷ Nhiễm bị câu cậu hỏi lờ mờ, không nói chuyện học tập vậy nói cái gì?

Cô hỏi: “Anh muốn nói chuyện gì với em?”

Thẩm Chấp thấy cô không hiểu chút phong tình nào lại muốn cười.

Thật ra, cậu muốn nói chuyện gió trăng với Kỷ Nhiễm cơ.

Kỷ Nhiễm nói trước: “Thẩm Chấp, thật ra hai ngày trước em nằm mơ.”

“Em mơ thấy gì?” Thẩm Chấp chủ động mở miệng tiếp tục đề tài này, tốt xấu gì bây giờ cũng có đề tài để nói.

Tay Kỷ Nhiễm để trên bàn học hơi cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Em mơ thấy một thế giới song song, anh biết không, ở thế giới đó anh không thích em lại còn đối nghịch với em khắp nơi, lúc nào cũng đè ép trên đầu em.”

Không phải chuyện thế giới song song trong mơ mà chính là chuyện đời trước giữa họ. Kỷ Nhiễm chưa bao giờ nói chuyện này cho Thẩm Chấp nghe, có lẽ đêm nay quá mức tĩnh lặng nên mới thình lình oán giận nho nhỏ với cậu, bởi vậy Kỷ Nhiễm mới kéo đề tài này ra.

Cho dù cô biết đời trước vấn đề không riêng bởi Thẩm Chấp mà cô cũng sai, cô làm khó Thẩm Chấp khắp nơi, một lòng cách xa anh

Nhưng nghĩ đến mấy lời đồn trong công ty, anh luôn nhớ tới ánh trăng sáng đã chết kia làm Kỷ Nhiễm tủi thân.

Đời trước anh không những không thích cô mà còn luôn cất giấu ánh trăng sáng trong lòng nữa.

Nghĩ lại đã cảm thấy tức.

Người xấu.

“Anh không thích em?” Thẩm Chấp không hiểu lý do vì sao bản thân bị lên án, cậu dựa lưng lên ghế bật cười, tại Kỷ Nhiễm không ở đây nếu không cậu đã xoa xoa cái đầu nhỏ của cô rồi.

Làm sao cậu có thể không thích cô chứ.

Kỷ Nhiễm vĩnh viễn sẽ không biết, từ nhỏ cậu đã thích cô.

Thích.

Là chuyện cả đời.

Không thích là chuyện vĩnh viễn không thể nào xảy ra.

Kỷ Nhiễm như nắm được cán chuôi, giả vờ hung ác: “Đúng đó, anh không thích em còn cướp đoạt hạng mục từ tay em, ngăn trở em thăng chức. Hơn nữa người khác còn nói trong lòng anh có ánh trăng sáng, nói anh lớn như vậy rồi còn không nói chuyện yêu đương bởi vì vẫn luôn nhớ ánh trăng sáng kia.”

Kỷ Nhiễm ỷ vào chuyện cậu không biết gì nên bắt đầu càn quấy.

Thẩm Chấp bị bộ dáng đúng lý hợp tình của cô chọc bật cười, cậu hỏi: “Em nằm mơ kiểu gì thế?”

Kỷ Nhiễm không thấy lạ với thái độ của cậu, bởi vì vĩnh viễn Thẩm Chấp sẽ không biết cô với cậu từng bỏ lỡ bao lâu.

Kỷ Nhiễm 17 tuổi không hề biết Thẩm Chấp 17 tuổi, mà Kỷ Nhiễm 27 tuổi lại coi anh như đối thủ cạnh tranh lớn nhất.

Quyết định khi đó dường như thay đổi cả đời cô.

Kỷ Nhiễm không biết cảm giác thích một người có thể kéo dài bao lâu, nhưng cô hy vọng sự yêu thích này có thể tiếp tục mãi đến thật lâu về sau.

Kỷ Nhiễm đang chìm trong suy nghĩ bản thân đột nhiên Thẩm Chấp mở miệng: “Nếu trong lòng anh vẫn luôn có một người vậy…”

Di động như có luồng điện chạy qua, giọng nói của cậu như mang theo từ trường chui vào lỗ tai cô rồi chạy vào lòng cô.

“Nhiễm Nhiễm, chỉ mình em.”

Kỷ Nhiễm bị sự thổ lộ bất ngờ này từ cậu khiến cho không kịp đề phòng, trong lòng như nai con nhảy loạn, nhảy nhót không ngừng. Cô nắm chặt di động trong lòng bàn tay, trên mặt dần dần nóng lên, cho dù không soi gương cô cũng biết lỗ tai mình cũng đang đỏ bừng.

Cô không nhịn được khẽ kêu tên cậu: “Thẩm Chấp.”

“Ơi?” Cậu trả lời bằng giọng mũi, nghe rất nhẹ, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua khiến lòng Kỷ Nhiễm ngứa ngáy.

Kỷ Nhiễm thở dài một hơi: “Anh như vậy sẽ làm hư em đấy.”

Lúc nào cậu cũng dùng lời ngon tiếng ngọt để chăm sóc cô, Kỷ Nhiễm cảm thấy bản thân sẽ nâng cao đòi hỏi với cậu. Như trẻ con vậy, sao có thể đưa cho cô cả bịch kéo chứ. Tối thiểu nên đưa cô từng viên từng viên thôi.

Thẩm Chấp lại cho cô cả bịch lớn.

“Không tốt sao?” Thẩm Chấp cười nói, thật sự cậu không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ của Kỷ Nhiễm suốt ngày suy nghĩ chuyện gì nữa.

Nói mãi Kỷ Nhiễm có chút mệt bèn đứng từ trên ghế lên nằm xuống giường.

“Kẹo phải ăn từng viên từng viên một.” Kỷ Nhiễm nói.

Đột nhiên cô nhớ tới Bùi Uyển, khi còn bé Bùi Uyển đã đối với cô như vậy rồi, giảm sự mong đợi đến mức thấp nhất, rồi cuối cùng khi có được sẽ thành kinh hỉ lớn nhất.

Thẩm Chấp bình tĩnh nói: “Không sao, anh có cả hũ mật.”

Anh có thể cất em vào trong hũ mật của anh.

Kỷ Nhiễm cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Thẩm Chấp, cuối cùng ngay cả chính cô cũng không biết đề tài câu chuyện đã đi tới đâu rồi, dù sao nói đủ chuyện trời nam biển bắc.

Sáng ngày hôm sau, cô mở mắt nằm trên giường lăn một vòng thì bỗng nhiên có tiếng vang nhỏ phù phù vang lên.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại trên mặt đất thấy điện thoại vẫn đang kết nối. Khom lưng cầm điện thoại lên phát hiện điện thoại nóng hổi như quả bom sắp nổ vậy.

“Tỉnh ngủ rồi hả?”

Trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng buồn ngủ làm Kỷ Nhiễm sợ tới mức chút nữa đã vứt điện thoại đi. Bây giờ cô mới phát hiện ra điện thoại kết nối cả đêm.

Hiện tại không giống mười năm sau, nói chuyện phiếm bằng wechat chưa phát triển.

Hơn phân nửa mọi người đều nói chuyện điện thoại, Kỷ Nhiễm nhìn thời gian trò chuyện hơn bảy tiếng trên điện thoại liền cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

Cả đêm chưa từng cúp máy.

Kỷ Nhiễm kìm nén rồi lại kìn nén nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Sao anh không cúp điện thoại chứ?”

Ai ngờ người bên kia còn nói kiểu rất có lý, giọng cậu vẫn khàn khàn như mới dậy, tùy ý nói: “Anh muốn nghe xem em đi ngủ có ngáy không?”

Kỷ Nhiễm mở to hai mắt.

Cô bình tĩnh nói: “Sao có thể chứ, em chưa bao giờ ngáy hết, thiếu nữ ngủ sao có thể ngáy được.”

Thẩm Chấp chỉ nhẹ nhàng ngáp một tiếng, giọng nói bình thường nhưng vẫn nghe ra được cậu đang cười, cậu hỏi: “Em muốn nghe không?”

Nghe… Nghe cái gì?

Vài ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.

Sao cô có thể ngáy được chứ.

Không đâu.

Chắc chắn không có.

Trong đầu cô đang điên cuồng phủ nhận thì đột nhiên Thẩm Chấp nói: “Buổi sáng tốt lành, Nhiễm Nhiễm.”

Kỷ Nhiễm ngã vào trong chăn ấm áp, khẽ cắn góc chăn phòng ngừa chính mình không nhịn được mà thét chói tai, tên này sao cứ chọc cô vậy chứ.

*

Cho dù mọi người có lo lắng sợ hãi thì cuộc thi cuối kỳ vẫn đến đúng hẹn.

An ủi duy nhất đối với học sinh đại khái chính là thi xong sẽ được nghỉ đông. Đi kèm với mong đợi nghỉ đông chính là cuộc thi ác mộng đến gần.

Trước một ngày thi mọi người đều phải quét dọn phòng học để chuẩn bị thi.

Cách thức thi cuối kỳ ở Tứ Trung luôn làm theo giống kiểu thi đại học, dù sao đừng hỏi, hỏi chính là tất cả quá trình phòng thi và thời gian thi đều noi theo kiểu khi thi đại học.

Lần này Văn Thiển Hạ càng thành kính chuẩn bị đồ đạc, không những có bánh Oreo mà còn có cả táo.

Cống phẩm rất long trọng, có thể thấy được lòng thành của cô ấy.

Đối với Kỷ Nhiễm mà nói, chỉ khác chỗ cô từ phòng thi cuối cùng nhảy lên phòng thi đầu tiên. Lần này Tứ Trung sắp xếp phòng thi theo thành tích giữa kì.

Kỷ Nhiễm là học sinh đứng thứ hai.

Thế nên vị trí xếp thi hai trong phòng thi thứ nhất vững vàng thuộc về cô.

Còn chỗ ngồi phía trước cô đương nhiên thuộc về vị Thẩm đại lão luôn luôn có thể đến đúng giờ tuyệt đối sẽ không tới trước một giây kia.

Lúc Kỷ Nhiễm tới trường cũng rất trễ, khi cô tới vị trí trong phòng thi đã ngồi gần kín. Đều là những học sinh giỏi nên khái niệm ôn tập luôn mạnh hơn phòng thi cuối kia.

Lần thi trước có học sinh ngang ngược hơn Thẩm Chấp, tới trễ 20 phút.

Hơn nữa còn bị Kim Mao Sư Vương bắt được mắng một trận trước cửa phòng thi, mọi người ngồi trong phòng thi đều nghe rõ ràng.

Đương nhiên lần này tuyệt đối sẽ không thể nào xuất hiện tình huống như vậy.

Kỷ Nhiễm đi vào các bạn học trong lớp đều ào ào ngẩng đầu lên, trong mắt mọi người đều có ý tốt. Dù sao cô không có tiếng xấu gì, huống chi còn có thêm danh hiệu hoa khôi nữa.

May mà những bạn học này không nhiều chuyện, nhiều lắm mọi người chỉ nhìn lướt qua Kỷ Nhiễm mà thôi.

Chờ tới khi cô ngồi xuống tất cả mọi người đều ào ào cúi đầu tiếp tục ôn lại kiến thức trong tay.

Họ không phải người gặp chuyện mới ôm chân phật mà chỉ học tập theo thói quen thôi.

Lúc có người đầy cửa bước vào lần thứ hai, mùa đông nên cửa phòng học đều đóng lại. Lúc cậu đẩy cửa đi vào, Kỷ Nhiễm khẳng định rõ ràng mình nghe được tiếng hít mạnh.

Đến nỗi vậy à?

Ánh mắt nhìn cậu có phức tạp, có tò mò, có sợ hãi thậm chí còn có chút khinh thường.

Những học trò trong vòng điểm cao này bình thường đều tương đối cố định, đại đa số đều thuộc A1, A2. Cho nên ở đây không phải bạn cùng lớp thì cũng là bạn lớp bên cạnh, họ đều quen mặt nhau có thể gọi ra tên nhau.

Ngược lại Thẩm Chấp và Kỷ Nhiễm như có cảm giác lỡ xông vào bầy dê.

Giám thị chưa tới nên Thẩm Chấp nhân cơ hội quay đầu nhìn cô gái nhỏ phía sau, khẽ hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Kỷ Nhiễm ngồi cùng bàn với cậu, bởi vậy cậu biết rõ gần đây cô gái này ôn tập nghiêm túc cỡ nào.

Bộ dáng như vội vàng mưu quyền soán vị, thái độ muốn kéo cậu xuống ngựa.

Kỷ Nhiễm cầm cây bút nhàn nhạt nói: “Trước khi ra khỏi cửa em đã coi hoàng lịch rồi.”

Thật ra không phải cô coi mà là dì Triệu coi cho cô. Đúng vậy, Kỷ Nhiễm nhìn thấy tờ hoàng lịch bị xé ra kia thì cô có chút kinh ngạc.

Dì Triệu biết hôm nay cô thi cuối kỳ vì sợ cô căng thẳng nên lúc mang bữa sáng ra còn đưa hoàng lịch cho cô xem.

Còn sợ Kỷ Nhiễm không tin, muốn chính mắt Kỷ Nhiễm nhìn chữ viết trên hoàng lịch.

Hôm nay nên thi cử.

Thẩm Chấp nhíu mày, thấp giọng nói: “Hoàng lịch còn nói chuyện này à?”

Kỷ Nhiễm thấy bộ dáng không tin tưởng kia, bày tỏ: “Tận mắt em nhìn thấy, trên đó viết hôm nay nên thi cử.”

“Nên thi cử, vậy chẳng phải hôm nay anh cũng thích hợp thi cử à.”

Thẩm Chấp nói một câu nhắc nhở cô, Kỷ Nhiễm sửng sốt trong nháy mắt.

Đúng rồi, hoàng lịch không phải chỉ có hiệu quả với mình cô.

Vốn dĩ tính chơi trò tâm lí trước cuộc thi, kết quả Kỷ Nhiễm phát hiện mình thua rồi. Nên không thèm nói chuyện với Thẩm Chấp, người này thật đáng ghét.

Thi hai ngày, tất cả mọi người đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Lúc thi xong môn lí ai cũng đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác khóc không ra nước mắt. Dù sao cuộc thi cuối kỳ lần này là cuộc thi thống nhất cả thành phố.

Cấu trúc đề thay đổi, độ khó cao hơn không ít so với lần thi giữa kì.

Bởi vì cần có thời gian chấm bài nên trường học cho học sinh nghỉ hai ngày, thứ hai tới trường nhận phiếu điểm.

Kỷ Nhiễm về đến nhà thấy đồ đạc trước cửa.

Giang Nghệ vừa thi xong đã được Giang Lợi Khởi đón về.

Sắp nghỉ đông nên phỏng chừng Giang Lợi Khởi đã giả vờ đáng thương trước mặt Kỷ Khánh Lễ rất lâu mới có thể đón Giang Nghệ về. Lần này Giang Lợi Khởi không dám khiêu khích Kỷ Nhiễm, thấy cô về lập tức kêu Giang Nghệ lên lầu.

“Nhiễm Nhiễm, thi thế nào rồi?” Giang Lợi Khởi ra vẻ quan tâm hỏi.

Kỷ Nhiễm liếc mắt nhìn bà ta một cái, lạnh nhạt nói: “Bà vẫn nên quan tâm đến thành tích của Giang Nghệ đi.”

Trong giọng nói của cô không có ý châm biếm, nhưng quả thật thành tích của Giang Nghệ ngày càng sa sút. Lúc trước còn miễn cưỡng nhìn được nhưng từ lần thi tháng trước đã nhảy xuống hàng ngũ đếm ngược rồi.

Nếu không phải lần này sắp xếp theo thành tích giữa kỳ thì cô ta tất nhiên đã phải vào phòng thi cuối cùng rồi.

Hôm sau, Văn Thiển Hạ gọi điện cho Kỷ Nhiễm hẹn cô tới Thiên Không ca hát.

Được coi như hoạt động tập thể của lớp nên có không ít người tới. Kỷ Nhiễm muốn gặp Thẩm Chấp nên nghe nói tất cả mọi người đều đi bèn bày tỏ sẽ tới.

Buổi chiều, cô đổi bộ quần áo rồi xuống lầu.

Vừa lúc Giang Nghệ đang nấu cháo điện thoại dưới lầu, Kỷ Nhiễm không để ý lướt qua cô ta. Mãi đến lúc Kỷ Nhiễm kêu lái xe chở cô tới Thiên Không thì Giang Nghệ đang nằm trên sofa nhếch miệng một cái.

Chờ Kỷ Nhiễm rời khỏi, Giang Nghệ bấm một số điện thoại khác.

“Cái gì?” Người bên kia không quá nhiệt tình.

Thẩm Việt này có quá nhiều phụ nữ, ngay từ đầu gã còn chút nhiệt tình với Giang Nghệ đơn giản bởi vì cô ta là học sinh nên có bộ dáng thiếu nữ ngây thơ.

Nhưng từ ngày đó sau khi nhìn thấy Kỷ Nhiễm ở Tứ Trung gã mới biết được cái gì là nhân ngoại hữu nhân.

Chẳng qua gã không biết tên Kỷ Nhiễm, vài lần muốn hỏi thăm từ chỗ Giang Nghệ nhưng cô ta giấu không nói. Huống chi bình thường đa phần Giang Nghệ đều ở trường học, bên cạnh Thẩm Việt có em gái khác nên dần dà thái độ đối xử với cô ta lạnh nhạt đi.

Giang Nghệ hiểu biết người như Thẩm Việt, biết gã không phải người tốt gì chỉ do gã ra tay rất hào phóng.

Họ mới quen nhau một tháng Thẩm Việt đã đưa cô ta đi dạo phố mua mấy cái túi, vì thế nhất thời Giang Nghệ không muốn buông tay con cá lớn này.

Gần đây rõ ràng đối phương lạnh nhạt với cô ta hơn nhiều, cho dù cô ta chủ động nhắn tin gã chỉ trả lời qua loa.

Vừa rồi nhìn thấy Kỷ Nhiễm ra ngoài, đột nhiên Giang Nghệ nhớ tới chuyện Thẩm Việt có ý với Kỷ Nhiễm. Nếu tên playboy này đã vắng vẻ cô ta vậy chẳng bằng lợi dụng tin tức này chiếm được chỗ tốt.

Sau khi trải qua chuyện lần này Giang Nghệ thay đổi hoàn toàn.

Theo ý cô ta, cho dù Giang Lợi Khởi có thật sự gả vào nhà giàu thì sao, sống nơm nớp lo sợ không thoải mái chút nào. Giang Nghệ muốn mua đồ gì quý giá chút thì Giang Lợi Khởi đều ân cần dạy bảo khuyên cô ta. Cái gì mà học sinh trung học không nên xa xỉ như vậy, để chú Kỷ nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào.

Hiện giờ Giang Nghệ dựa vào bản lĩnh của mình khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện tiêu tiền vì cô ta, không cần nhìn ánh mắt ai để sống.

Cô ta oán độc nhìn ra cửa, người như Thẩm Việt không giỏi gì chỉ giỏi trêu chọc phụ nữ.

Nếu gã thật sự có thể cướp được Kỷ Nhiễm từ trong tay Thẩm Chấp vậy cũng tốt.

Điện thoại kết nối, Giang Nghệ mở miệng nói: “Không phải anh luôn muốn hỏi em chuyện nữ sinh lần trước chúng ta gặp ngay trước cửa trường học là ai à?”

Thẩm Việt không ngờ cô ta gọi tới chủ động nói chuyện này với mình.

Quả thật gã không còn hứng thú với Giang Nghệ, dù sao bên cạnh gã còn nhiều cô bé xinh đẹp khác. Nhưng nghe Giang Nghệ nhắc đến nữ sinh kia trong lòng Thẩm Việt lại bắt đầu ngứa ngáy.

Người khác không nâng hứng thú của gã lên được nhưng nữ sinh kia có thể.

“Cô ta tên Kỷ Nhiễm, hoa khôi trường em.”

*

Bình thường Thiên Không rất náo nhiệt, vào ngày nghỉ còn náo nhiệt hơn nữa, cho dù đắt cũng không thiếu người tới.

Phòng do Hạ Giang Minh đặt, Kỷ Nhiễm vừa xuống xe thấy Văn Thiển Hạ gửi số phòng tới.

Cô vào thang máy đi lên.

Văn Thiển Hạ đứng chờ cô ở cửa, lúc đi vào thấy lớp trưởng đang hát, trên màn hình lớn hiện lời bài Mượn trời xanh thêm năm trăm năm*, hào hùng mạnh mẽ.

*Mượn trời xanh thêm năm trăm năm: Bài này có rất nhiều người từng hát, ost bộ phim Triều Đại Khang Hy, nói về Gia Cát Lượng. Hoa Thần Vũ hát bài này rất hay.

“Tao cảm giác lúc có thành tích cuối kì thì đừng nói tới năm trăm năm ngay cả 500 giây tao cũng không sống được.”

Bên cạnh có bạn nữ lấy hạt dẻ cười* ném qua, căm tức nói: “Đã nói không được nhắc tới chuyện thi cử mà.”

*Hạt dẻ cười: Cũng là hạt dẻ ở Việt Nam nhưng ở Trung Quốc được gọi bằng nhiều tên gọi khác nhau như  Hồ trăn hay quả hồ trăn hoặc hạt dẻ cười.

“Đúng đó, đúng đó. Cho dù ngày mai chính là thời gian hành hình thì hôm nay chúng ta cứ chơi cho đã.”

Đề nghị này được đông đảo tiếp nhận.

Lập tức có bạn nam tóc ngắn kêu lên: “Tới <Côn Nhị Khúc>*.”

*Côn Nhị Khúc: Một bài hát nổi tiếng của Châu Kiệt Luân.

Kỷ Nhiễm nhìn xung quanh không thấy Thẩm Chấp. Ngay lúc cô đang tính lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Chấp thì Hạ Giang Minh như một u hồn bay tới ngồi cạnh cô.

Cậu ta nói: “Em gái Nhiễm, cậu tìm anh Chấp hả? Vừa rồi tớ gọi điện kêu anh ấy qua rồi, hôm nay anh phải về nhà một chuyến nên chắc buổi tối mới tới được.’

Vẻ mặt Kỷ Nhiễm không chút thay đổi mà à… một tiếng.

Vài giây sau cô lại quay qua nhìn Hạ Giang Minh, hỏi: “Sao cậu biết rõ hành trình của anh ấy thế?”

Lại còn rõ ràng hơn cô nữa.

Hạ Giang Minh bị cô hỏi ngơ ngẩn.

Kỷ Nhiễm không biết hát nên lúc có người đề nghị cô hát một bài thì cô vội vàng lấy lý do đi toilet chạy mất.

Kỷ Nhiễm nhân cơ hội chạy xuống dưới lầu.

Cô nhớ dưới lầu có nhà bán trà sữa uống rất ngon.

Chẳng qua cô không ngờ mình mới xuống tới đã bị người ta nhìn thấy.

Sau khi Thẩm Việt nhận điện thoại của Giang Nghệ liền tìm mấy đứa bạn tới Tinh Không chơi. Thẩm Việt không thèm để ý tới giá cả ở đây.

Gã chạy tới nhưng không biết Kỷ Nhiễm ở đâu, đang tính gọi điện hỏi Giang nghệ.

Kết quả thang máy chỗ đại sảnh mở ra, cô gái mặc áo khoác ngoài màu trắng ngoan ngoãn từ trong thang máy đi ra.

Hôm nay Kỷ Nhiễm mặc áo khoác dài màu trắng, trên mũ còn có vòng lông nhìn cực kì dịu dàng.

Cô cột hết tóc lên lộ vầng trán no đủ, ngay cả mép tóc cũng đẹp như tranh. Tóc mai rơi nhẹ lên má cô, tinh tế êm dịu.

Bộ dáng vẫn sạch sẽ hợp lòng người khiến Thẩm Việt rung động không thôi.

Kỷ Nhiễm đi qua mua hai cốc trà sữa, vừa hút vừa đi về thì Thẩm Việt lập tức tiến lên ngăn cô lại.

Mấy người trẻ tuổi đi cùng gã đều đứng nhìn từ xa không theo tới. Chẳng qua lúc này họ đều giật mình.

“Chắc không phải vì cô gái này nên cậu Thẩm đặc biệt chạy tới đây chứ?”

“Nhìn nhỏ tuổi quá, như trẻ vị thành niên.”

“Nhưng lại đơn thuần, vừa nhìn đã biết đang còn đi học. Cái gì cũng không hiểu, loại em gái này mới mang lại cảm giác.”

“Mẹ tụi bay quá cầm thú, súc sinh.”

Kỷ Nhiễm không nghe tiếng bàn tán chỗ họ, cô chỉ biết bản thân mình bị người ta ngăn lại. Người đàn ông trước mặt này có bề ngoài không tệ, dáng người cao lại thêm khuôn mặt đẹp, chẳng qua gã tạo cảm giác cho người ta rằng gã là người lỗ mãng.

Đúng, chính là cảm giác này.

Kỷ Nhiễm vô cùng không thích.

Thẩm Việt nhìn cô mỉm cười: “Cô gái nhỏ, điện thoại anh hết pin, em có thể cho anh mượn điện thoại chút không?”

Lý do tuy nát nhưng lần nào Thẩm Việt dùng cũng thành công, dù sao toàn thân gã đều thuộc hàng hiệu, đồ hồ đeo trên tay là loại cho dù người không hiểu biết nhưng chỉ cần nhìn sơ qua đã cảm thấy đắt tiền.

Có cô gái nào chịu được khi người đàn ông trẻ tuổi lại có tiền tiếp cận mình.

Có.

Bởi vì Kỷ Nhiễm không phải cô gái bình thường.

Cô thản nhiên nhìn qua Thẩm Việt, cuối cùng ánh mắt rơi vào đồng hồ trên tay gã, Patek Philippe giá hơn trăm vạn trở lên, quả thật là một tên có tiền.

Chẳng qua đời trước Kỷ Nhiễm nhìn thấy nhiều nhất đó chính là kẻ có tiền.

Bản thân cô sinh ra trong vòng luẩn quẩn này, công việc sau này của cô cũng đều trong vòng này.

Người như Thẩm Việt liếc mắt nhìn đã biết con nhà giàu, loại cô ghét nhất.

Cô nhếch môi như muốn cười, tâm trạng Thẩm Việt bị cô ảnh hưởng cũng tính cười, gã nói mà, chuyện theo đuổi mấy cô gái tuổi này dễ như trở bàn tay.

Lúc cô dơ tay lên, Thẩm Việt đã đưa tay ra chuẩn bị nhận di động.

Ai ngờ cô gái này chỉ vào nhà hàng Tây nằm phía sau, thản nhiên nói: “Nhà hàng này có cung cấp nạp pin điện thoại, cậu tìm hỏi phục vụ là được.”

Nói xong, cô quay người chuẩn bị rời khỏi.

Cô đã gọi điện kêu Văn Thiển Hạ xuống đây để uống trà sữa, không ngờ gặp một tên tự cho mình đẹp.

Thẩm Việt ngăn cô lại, bất đắc dĩ nói: “Anh không phải người xấu.”

Kỷ Nhiễm nhăn mày, giọng vẫn rất bình tĩnh: “Không phải cậu muốn sạc pin à, phía sau.”

“Được rồi, anh thừa nhận.” Thẩm Việt thở dài lộ ra vẻ mặt tự cho đẹp trai, bất đắc dĩ nói: “Thật ra anh chỉ muốn số điện thoại của em thôi.”

Lần này vẻ mặt của Kỷ Nhiễm cũng không chút thay đổi.

Cô thản nhiên nói: “Tôi có bạn trai rồi.”

Thẩm Việt ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Kỷ Nhiễm có tính lừa gạt rất cao, kiểu vô cùng ngoan, nhìn như kiểu đừng nói tới chuyện yêu đương mà ngay cả nhìn con trai đều thẹn thùng.

Kết quả cô lại nói bản thân cô có bạn trai rồi.

Tất nhiên Thẩm Việt nghi ngờ cô nói dối nên cố ý hạ giọng nói: “Nói dối không phải cô gái tốt…”

Kỷ Nhiễm nghe giọng điệu như dỗ dành trẻ em ba của gã, còn cả mùi nước hoa ngọt ngấy trên người gã nữa, ghê tởm đến mức lùi lại sau vài bước.

Cô thấy không uống nổi cốc trà sữa này nữa, xoay người ấn thang máy đi lên.

Ai ngờ Thẩm Việt như keo dán chó, hành vi xoay người muốn đi của Kỷ Nhiễm ở trong mắt gã là cô gái nhỏ thẹn thùng, gã càng thêm xác định cô gái này không có bạn trai.

Gã đứng bên cạnh cô, cười nói: “Thật ra anh biết tên em.”

Kỷ Nhiễm hơi giật mình nhìn qua gã.

Thẩm Việt nói: “Nhiễm Nhiễm đúng không, em tên Nhiễm Nhiễm.”

Trong nháy mắt này sự chán ghét của Kỷ Nhiễm đạt tới đỉnh điểm, nói ra người chân chính gọi cô là Nhiễm Nhiễm chỉ có một người. Bùi Uyển và Kỷ Khánh Lễ không phải kiểu cha mẹ thích gọi nhũ danh con mình, đặc biệt Bùi Uyển, mặc kệ lúc vui vẻ hay tức giận bà đều gọi cả tên họ Kỷ Nhiễm.

Chỉ có Thẩm Chấp, cậu luôn gọi cô là Nhiễm Nhiễm.

Buổi sáng tốt lành, Nhiễm Nhiễm.

Anh muốn đi ngủ, Nhiễm Nhiễm.

Hai từ Nhiễm Nhiễm nói ra từ miệng cậu như mật ngọt vậy, làm cho người ta đắm chìm trong ngọt ngào.

Ngay lúc Kỷ Nhiễm chán ghét nhìn Thẩm Việt thì thang máy kêu đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Thẩm Chấp đang đứng bên trong ngẩng đầu lên.

Khi nhìn thấy Thẩm Việt đứng bên cạnh Kỷ Nhiễm nét mặt lập tức trầm xuống.

Thẩm Việt cũng thấy cậu, chơi đùa nói: “Ôi, ai đây, đây không phải cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm à.”

Giọng điệu tràn đầy châm chọc, ác ý rõ ràng.

Kỷ Nhiễm quay đầu nhìn Thẩm Chấp, thật sự không ngờ người đáng ghét này lại quen biết Thẩm Chấp, giữa hai người còn có không ít chuyện nữa.

Thẩm Chấp từ thang máy đi ra nắm cổ tay Kỷ Nhiễm, khẽ nói: “Văn Thiển Hạ đang tìm em trên lầu.”

Kỷ Nhiễm nhìn cậu, Thẩm Chấp nói tiếp: “Em lên trước đi.”

Thẩm Việt nhìn bộ dáng hai người rồi nghĩ tới câu Kỷ Nhiễm nói cô có bạn trai khi nãy, nhất thời thẹn quá hóa giận, há mồm nói: “Anh nói này cô gái nhỏ, chẳng lẽ em bị cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm này lừa gạt.”

Lúc gã nói tới mấy chữ cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm đặc biệt nhấn mạnh.

“Nhiễm Nhiễm, nghe lời.” Thẩm Chấp không phản ứng đến gã chỉ ấn thang máy, chờ tới khi cửa thang máy mở ra liền đẩy Kỷ Nhiễm vào.

Khi Kỷ Nhiễm đã vào thang máy, Thẩm Việt bị bộ dáng hoàn toàn coi mình như không khí của Thẩm Chấp làm cho tức giận, nổi điên mắng: “Mẹ mày, mày cuồng gì với tao?”

“Thật sự coi mình là cậu chủ nhà họ Thẩm à, mày chỉ là đứa con hoang…”

Đột nhiên Thẩm Việt cảm giác được mặt mình bị chất lỏng tạt lên, ngọt ngấy lại còn nóng nữa. Gã nhìn qua  phát hiện cô gái vốn dĩ ở trong thang máy kia, một giây trước lúc cửa thang máy đóng lại cô đưa chân chận lại rồi đi ra ngoài.

Cô hất cốc trà sữa trong tay lên mặt gã không chút do dự.

Kỷ Nhiễm ngậm miệng không nói nhưng hành động trên tay không hề khách sáo. Ly trà sữa bị cô bóp biến dạng, chất lỏng màu nâu sẫm bị cô hắt qua ống hút phun ra ngoài.

“Mẹ mày làm gì đó?” Dù Thẩm Việt có ý với Kỷ Nhiễm nhưng lúc này cũng bị hành động của cô làm cho tức giận nhảy lên, không nhịn được chửi bậy.

Kỷ Nhiễm nhếch môi, cuối cùng nói: “Sao mày dám nói anh ấy như vậy?”

Cô nói khá nhỏ, Thẩm Việt đang cúi đầu kiểm tra áo nên không nghe.

Lúc gã ngẩng đầu giận dữ nhìn Kỷ Nhiễm, cau mày nói: “Cô nói gì?”

Kỷ Nhiễm cầm ly trà sữa trong tay, không chút sợ hãi nhìn Thẩm Việt, gằn từng chữ: “Tao nói, người bắt nạt anh ấy…”

“Đều, phải, chết.”

Cô vừa nói xong, Thẩm Việt đã thấy toàn bộ trà sữa trong tay cô đều hắt về phía mình, gã đưa tay ngăn lại nhưng mà nắp ly trà sữa văng ra, hơn phân nửa cốc trà sữa từ trên không trung đổ hết xuống.

Tất cả đều hắt lên người gã.

Thẩm Việt vừa ướt sũng lại còn nhếch nhác….

Bình luận

Truyện đang đọc