TÔI MUỐN LÀM TRÁI ĐẤT VẺ VANG


Là người thân, Liễu Ngọc Hiện hiểu tình huống của em trai mình hơn bất cứ người nào.

Anh biết, nếu là người thường thì đó chỉ khối lượng huấn luyện hơi nặng, nhưng nếu là Liễu Ngọc Hàm thì đó là sự tàn khốc, cho nên sau khi nói chuyện, anh nhanh chóng đoán ra chắc chắn Liễu Ngọc Hàm đã phải dùng đồ ăn đặc chế cho huấn luyện.
Nhưng anh nghĩ kỹ lại, phát hiện ra từ đầu đến cuối em trai mình đều không nhắc đến vấn đề ăn uống, trong lòng sinh ra thắc mắc.
Nhìn Tần Mạc cũng không giống như người vô tâm không để ý đến chuyện quan trọng không thể quên như thế này, mà nhìn em trai mình vẫn rất tốt, dường như không hề không thấy thoái mái, nếu không có đồ ăn đặc chế làm sao thằng bé có trạng thái tốt như này được?.

truyện kiếm hiệp hay
Liễu Ngọc Hàm nghe xong câu hỏi cũng ngẩn người.
Măc dù trước đây cậu chưa từng trải qua huấn luyện đặc biệt, cũng chưa từng sử dụng các loại thuốc tăng cường thể chất, nhưng loại đồ ăn đặc chế dở gần chết cậu vẫn biết.
Nghe nói hương vị của nó còn dở hơn cả mấy loại đồ ăn kinh khủng trên mạng, những người từng trải đã đưa ra nhận xét như này, khó ăn, rất rất là khó ăn, khó ăn gần chết, quả thực đã chạm đến ngưỡng giới hạn chịu đựng của nhiều người.
Liễu Ngọc Hàm nghĩ đến bữa sáng ngon lành của mình, liền nuốt nước miếng, vẻ mặt khó tin: "Em thề mấy ngày nay em chưa từng ăn mấy kiểu đồ ăn đó, chất lượng đồ ăn Nguyên Khang rất cao, đặc biệt là...Sau khi tiến hành huấn luyện, chất lượng đồ ăn càng tăng lên."
Suýt nữa là lộ ra đang ở cùng Tần Mạc, may mà Liễu NGọc Hàm phản ứng nhanh, giữa chừng sửa lại miệng, nên mới không làm Liễu Ngọc Hàm phát hiện ra cái gì không đúng.

Nhưng cho là như vậy, Liễu Ngọc Hiện vẫn cảm thấy vô lý: "Nhìn qua em vẫn rất tốt, không tiêu hao quá nhiều sức lực...Mặc dù có người nói thuốc có thể hỗ trợ, nhưng theo anh được biết, công dụng của thuốc vẫn là khác biệt, với tình huống của em, sợ phải sử dụng cả hai loại mới được."
Đột nhiên Liễu Ngọc Hàm nhận ra gì đó, khó hiểu hỏi lại: "Cho dù là thuốc chất lượng tốt cũng không được ạ?"
Liễu Ngọc Hiện gật đầu: "Không được, chắc chắn phải có đồ ăn đặc chế."
Đáp án đã rõ ràng, Liễu NGọc Hàm che mặt, rất muốn hét lên, nhưng cuối cùng lại nói: "Được rồi, lúc quay về em hỏi lại đã."
Có lẽ do tình huống của Liễu Ngọc Hàm quá tốt, Liễu Ngọc Hiện cũng có thể cảm nhận được cơ thể cậu đã tốt hơn rất nhiều, cho nên cũng không quá quan tâm đến vấn đề này, quay đi quay lại liền sang chuyện khác.
Liễu Ngọc Hiện cố gắng bình tĩnh trả lời các câu hỏi, nhưng dáng vẻ thất thần, làm cho Liễu Ngọc Hiện thấy rất lạ.
"Sao em ngẩn người thế?" Liễu Ngọc Hiện nhịn không được hỏi cậu, "Đừng nói là có người mình thích rồi đấy nhé?"
Liễu Ngọc Hàm nhanh chóng tìm một cớ đánh sang chuyện khác: "Buổi tối em phải quay về, không biết có thể gặp ba mẹ được không."
Liễu Ngọc Hàm hơi ngạc nhiên, nhớ đến tình huống hiện tại của em trai không được tốt lắm, lập tức hiểu được nguyên nhân: "Thiếu tướng Tần nói à? Chắc chắn em không thể nghĩ đến chuyện này được."
Liễu Ngọc Hàm khó tin nhìn anh mình: "Em chỉ học kém môn Toán thôi mà, anh đừng nói em như bị thiểu năng thế chứ! Gặp nguy hiểm tính mạng, mỗi người đều phát huy hết tiềm lực của mình mà!"
Liễu NGọc Hiện xoa đầu em trai mình, rút tay về dưới cái trừng mắt của em trai, cười nói đã biết: "Cho dù hôm nay không gặp cũng không sao, đâu phải cả đời không được gặp đầu.

An toàn của em là quan trọng nhất."

Anh không hề lo lắng sẽ có người dùng người nhà bọn họ để uy hiếm Liễu NGọc Hàm, dù sao Tần Mạc cũng đã biết chuyện này, bây giờ Liễu Ngọc Hàm xem như là cấp dưới của anh, không có chuyện anh dửng dưng đứng nhìn được.

Nếu có người dùng người nhà bọn họ uy hiểm Liễu Ngọc Hàm, càng dễ điều tra ra manh mối, Tần Mạc sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Lấy con người làm thí nghiệp luôn là đối tượng truy lùng của Liên Bang, nếu lộ ra cái đuôi, không có chuyện họ sẽ tha cho lũ chuột cống đó.
Cho nên dù có nhìn từ góc nhìn nào, Liễu Ngọc Hiện đều tin người nhà mình sẽ an toàn.
Ngược lại là Liễu Ngọc Hàm luôn bị theo dõi, sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
"Phía ba mẹ anh sẽ nói sau, em không cần lo lắng, tranh thủ vẫn còn sớm, em có thể về ký túc xá sớm cũng được." Liễu Ngọc Hiên suy nghĩ, nói với em trai mình, "Để cấp trên chờ lâu cũng không phải tốt đâu."
Cấp trên Liễu Ngọc Hàm không phải người bình thường, Liễu Ngọc Hàm lo lắng lỡ như em trai mình không xử lý tốt công việc sẽ chọc đến vị kia, cho nên rất cẩn thận.
Liễu Ngọc Hàm không muốn về sớm như thế, dù sao có quay về cũng phải ở cùng Tần Mạc, không thì phải đến sân huấn luyện, cho dù là cái nào cậu cũng sợ, rất muốn ở lại nhà mình lâu hơn chút.
Trên mặt Liễu Ngọc Hiện lộ ra nụ cười lạnh, "Nhanh ngoan ngoãn quay về đi, nếu không anh sẽ cho em biết tay."
Liễu Ngọc Hàm thấy anh trai mình tức giận thật, lập tức quay hướng: "Vâng."
Liễu Ngọc Hiện thấy dáng vẻ không tình nguyên của em trai, sợ cậu bằng mặt không bằng lòng, với tay lấy áo khoác, đưa cậu xuống tầng: "Anh tiễn em."
Liễu NGọc Hàm:...Anh đừng xem em bị ngốc nhá? Mặc dù em học không giỏi nhưng chỉ số thông minh vẫn bình thường mà.

Liễu Ngọc Hàm không có sự tin tưởng của anh trai, bị Liễu Ngọc Hiện dẫn xuống tầng, sau đó bọn họ thấy Tần Mạc đang đi bộ trong sân trước tòa nhà.
"Làm phiền ngài quá." Nếu trước kia Liễu Ngọc Hiện chỉ khách sáo ngoài mặt với Tần Mạc, đến bây giờ anh lại có thiện cảm với Tần Mạc, lúc nói chuyện không còn quá khách khí nữa.
Cảm thấy hành động trước đó của mình bị anh rể vạch trần, tâm trạng Tần mạc khá tốt, mặt mày nhu hòa hơn: "Đừng khách khí.

Cậu không muốn ở lại lâu hơn à? Ba mẹ cậu còn chưa về mà."
Liễu Ngọc Hàm cũng muốn ở lại thêm mà, nhưng người nói là Tần Mạc, làm cậu không biết nói gì, liếc nhìn mắt Tần Mạc, tai đỏ lên nhìn sang chỗ khác: "Không muốn ở lại nữa, về sớm một chút, mọi người đều an toàn."
Tần Mạc thấy cậu không vui, duỗi tay đè vai cậu lại, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên câu: "Đừng lo lắng, không phải vấn đề gì lớn, mấy ngày sau cậu muốn quay về, tôi có thể đưa cậu về."
Liễu Ngọc Hàm biết Tần Mạc nói lời này không chỉ là để an ủi, anh nói được sẽ làm được, cho dù trong lòng có suy nghĩ gì, bây giờ cậu vẫn thấy rất vui: "Cảm ơn ngài."
Tính toàn thời gian thấy chưa phải lúc lộ lòng mình trước người nhà Liễu Ngọc Hàm, cho dù Tần Mạc không thích Liễu Ngọc Hàm dùng kính ngữ, cũng không sửa lời cậu, chỉ gật đầu đáp lại lời cảm ơn của hai anh em nhà Liễu Ngọc Hàm, nói thêm vài câu với Liễu Ngọc Hàm, sau đó đưa Liễu Ngọc Hàm về ký túc xá.
"Bác sĩ nói với tôi tình huống của cậu, đề nghị giảm bớt khối lượng huấn luyện của cậu, vừa lúc trong tay tôi có việc cần phải xử lý, cho nên hôm nay không huấn luyện." Tần Mạc đưa Liễu Ngọc Hàm về ký túc xá, sau đó chuẩn bị ra ngoài, "Tôi không có ở đây, cậu không nên ra ngoài đi lung tung."
Liễu Ngọc Hàm vội vàng đồng ý với anh, cậu không có ý định gây thêm phiền phức cho người khác, bình thường xem như là một "trạch nam", cho nên ở trong phòng lâu với cậu là chuyện bình thường.
Tần Mạc thấy cậu nghe lời, như khen thưởng xoa trán cậu, sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Liễu Ngọc Hàm nhìn dáng vẻ vội vàng của Tần Mạc, đoán chắc hôm nay dành thời gian đưa mình về nhà, muốn nói không cảm động là giả, nhưng ngoài cảm động cậu cũng thấy lo lắng.
Luôn cảm thấy...Thú hoang đói bụng tám trăm nam sẽ nhảy ra từ trong bóng tối.
Liễu Ngọc Hàm bị tưởng tượng của mình làm cho bật cười, ngồi trên ghế uống chút trà, nghĩ đến chuyện giác quan thứ sáu của mình, nhanh chóng mở tài liệu ra đọc.

Giống như người xem của cậu nói, quan điểm chính thống hiện nay, ai cũng có giác quan thứ sáu, nhưng độ nhạy cảm khác nhau.
Giác quan thứ sáu có tác dụng rất lớn trên chiến trường, cho nên ở tình huống bình thường, tỷ lệ thức tỉnh cao nhất chính là quân nhân chiên đấu trên chiến trường, đặc công làm nhiệm vụ đặc biệt, các nhà khảo cổ học thường xuyên phải tiếp xúc với những tình huống kỳ lạ, sau đó là những nhân viên có liên quan đến những ngành này, rồi mới đến những người khác.
Những người có xác suất cao thức tỉnh giác quan thứ sáu, không phải luôn phải đối mặt với nguy hiểm cùng cực, cũng là do hoàn cảnh tự nhiên mài giũa và tích góp qua từng thời điểm nguy hiểm để sống sót.

Những người sống ở khu hòa bình như Liễu Ngọc Hàm, làm công việc rất bình thường, cơ bản họ không có khả năng thức tỉnh giác quan thứ sáu.
Trừ khi có quan hệ huyết thống rất gần với những người thức tỉnh giác quan thứ sáu.
Nhưng trong trực hệ huyts thống không có ai thức tỉnh giác quan thứ sau, Liễu Ngọc Hàm không chỉ thức tỉnh mà giác quan thứ sáu còn rất nhạy cảm, điều này phải sử dụng từ kỳ tích.
Liễu Ngọc Hàm nhìn tư liệu, giật khóe miệng, "Chẳng nhẽ không cho tôi có thiên phú trời sinh à?"
Người ta tưởng giác quan thứ sáu chỉ có hậu duệ mới có thể thức tỉnh, nhưng trước đây xem hoạt hình hay phim ảnh, luôn có một số người có nhạy cảm với nguy hiểm, chẳng lẽ những người này cũng muốn bị người ta xem là chuột bạch để nghiên cứu à?
Liễu Ngọc Hàm thở dài về sứ thiếu hiểu biết của người dân tinh tế, "Người thành phố mà không có kiến thức."
Các nhà khoa học tinh tế bị oan uổng: "Đừng có dùng mấy thứ bịa đặt không có căn cứ, có giỏi cho chúng tôi thấy bằng chứng cụ thể đi!"
Liễu Ngọc Hàm nói không, cậu nhún vai, lúc phát sóng trực tiếp vào buổi tối, bèn lấy chuyện này làm chuyện cười kể cho người xem.
Tuy nhiên, người xem bảo câu chuyện không buồn cười tý nào, còn đề nghị cậu đến đại học Đế Tinh hỏi thăm tình huống.


Bình luận

Truyện đang đọc