TÔI MUỐN LÀM TRÁI ĐẤT VẺ VANG

Liễu Ngọc Hàm đi theo trợ lý của Tần Mạc rời khỏi phòng bác sĩ, hai người đi đến gần ban công, vừa hóng gió vừa nói chuyện.

Lần trước Liễu Ngọc Hàm mở khóa GEN, trợ lý của Tần Mạc không có mặt, cho nên hắn không biết chuyện bác sĩ từng nổi giận với Liễu Ngọc Hàm. Nhưng mà hắn cũng quen biết với bác sĩ rất lâu, thấy dáng vẻ của Liễu Ngọc Hàm là biết hai người đã từng xảy ra chuyện.

"Cậu ta giận cậu à?" Trợ lý của Tần Mạc hỏi thẳng vấn đề.

Liễu NGọc Hàm cũng không có ý giấu diếm, kể đại khái chuyện lần đó, sau đó thở dài: "Bác sĩ bộc phát hơi đột ngột, hơn nữa phản ứng...Rất là sợ."

Trợ lý của Tần Mạc cười nhạt: "Cậu ta như vậy là có lý do. Việc này cũng không phải không thể nói, chỉ là thiếu tướng sợ cậu lo lắng, cho nên ngay từ đầu mới chưa từng nói cho cậu."

Liễu Ngọc Hàm nghe đối phương nói, là biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tần Mạc.

Nhưng mà...

"Chắc không phải là vì thiếu tướng chứ?" Liễu Ngọc Hàm nhớ lại cảm giác kỳ lạ lúc ấy của mình, trong lòng nhanh chóng nhận ra, "Có liên quan đến đồng đội trước đây của các anh sao?"

Cậu có ấn tượng mơ hồ với cảnh tượng lúc đó, đó là một cảm giác kỳ lạ, cậu không thể tả thành lời nói nhưng điều này không thể ngăn cản cậu đưa ra suy đoán về nó.

Trợ lý của Tần Mạc không có khả năng biết cậu đã từng trải qua trạng thái kỳ lạ, cho nên đối phương còn tưởng là Tần Mạc đã từng nói qua, nhanh chóng giữ im lặng.

Hai tay vịn lấy lan can ban công nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trợ lý của Tần Mạc phải mất một lúc lâu mới mở miệng lần nữa.

"Rất nhiều đồng đội đã chết trong chiến dịch Đài Anh tinh, nhưng số lớn không phải chết trên chiến trường." Bàn tay vịn lan can dùng sức hơn, ngón tay dần trắng bệch, trong mắt trợ lý Tần Mạc cũng dần xuất hiện ý thù hận, "Chúng tôi tin tưởng bệnh viện tiếp nhận thương binh sẽ toàn lực cứu chữa đồng đội của mình, nhưng chính sự tin tưởng ngây thơ đó đã khiến họ bỏ mạng."

Không có một quốc gia nào là hoàn toàn hòa bình, và Liên Bang có tất cả các loại cuộc chiến tranh.

Cuộc chiến tranh để có thể giữ sức sống cho một đất nước, nhưng nếu vượt quá giới hạn, cuộc chiến tranh đó sẽ trở thành một cái giá của vô số mạng người vô tội, đặc biệt là trong trường hợp có những kẻ cấp cao phản bội.


"Đồng đội của chúng tôi đã chết trong bệnh viện vì không được cứu chữa kịp thời." Trợ lý của Tần Mạc nói, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, "Thiếu tướng của chúng tôi cũng vì sự chậm trễ của họ đã bỏ qua thời điểm điều trị tốt nhất, có lẽ là trong mấy chục năm nữa cũng không có khả năng trở lại chiến trường."

Tần Mạc xuất ngũ vì vết thương nhưng vết thương của anh vốn không nghiêm trọng đến mức phải xuất ngũ.

Là bác sĩ từng điều trị cho bọn họ đi theo nghị sĩ nào đó, dùng đủ cách để kéo dài thời gian, làm cho Tần Mạc không được điều trị kịp thời, mặc dù cuối cùng cũng bảo vệ được mạng nhưng vẫn để lại di chứng.

Liễu Ngọc Hàm nghe xong liền ngẩn người: "Vậy người nhà thiếu tướng đâu? Sao họ không sắp xếp cho thiếu tướng?"

Nhà họ đần được coi là một dòng họ khá lớn, tình huống bên trong Liên Bang họ phải nắm rất rõ ràng, người thừa kế của mình bị tính kế chẳng lẽ họ không thể đoán trước được sao?

Trợ lý của Tần Mạc lắc đầu, không nói ra nguyên do phức tạp trong đó cho Liễu NGọc Hàm, chỉ giải thích đơn giản: "Có người thu hút sự chú ý của bọn họ."

Được lắm, vậy là đã có mưu từ trước rồi.

Khó trách bác sĩ lại có phản ứng dữ dội như thế. Liễu Ngọc Hàm nhớ lại cảm giác kỳ lạ khi đó, thoáng nhận ra tại sao khi đó mình lại thấy có lỗi.

Chính cậu đã khuấy động cảm xúc sâu thẳm nhất trong lòng bác sĩ.

"Những người đó...Hiện tại như thế nào rồi?"

Lúc này Liễu Ngọc Hàm cũng không nhận ra, trên mặt mình đã nhiễm sự tức giận vô cùng, trợ lý của Tần Mạc thấy vậy cũng an ủi phần nào trong lòng.

Tần Mạc tuyển người, cho dù như thế nào đều là nguyện ý đứng bên cạnh họ.

Nhìn ánh mặt trời rực rõ bên ngoài cửa sổ, trên măt trợ lý Tần Mạc nở nụ cười lạnh: "Vẫn may là có cậu, những con chuột trong mương mới bị tóm ra. Mối thù này chúng ta sẽ không quên, sớm hay muộn cũng phải đòi lại."


Liễu Ngọc Hàm gật đầu: "Nếu có chuyện gì tôi có thể làm, xin hãy nói thẳng cho tôi biết, tôi cũng muốn góp phần nhỏ."

Sắc mặt trợ lý Tần Mạc bình tĩnh hơn: "Vậy thì sau này phải làm phiền cậu. Nhưng tình hình của cậu cũng không an toàn, gần đây cố gắng đừng rời khỏi ký túc xá nhân viên, đợi cho đến khi thiếu tướng ổn định rồi tính tiếp."

Liễu Ngọc Hàm lại lo lắng: "Không biết khi nào thiếu tướng mới có thể tỉnh lại."

Trợ lý của Tần Mạc làm bộ không biết gì cả, rất tự nhiên rời ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Từ sau chuyện đó, bác sĩ trong kia chuyển từ lính thông tin sang làm bác sĩ hioir như bây giờ. Có cậu ta ở đây, thiếu tướng sẽ tỉnh lại sớm thôi."

Dù sao phản ứng khi đó của Liễu Ngọc Hàm vẫn đủ nhanh, viên đạn kia không tiếp xúc với Tần Mạc.

Về phần Tần Mạc vẫn còn hôn mê...

Chỉ cần đối phương muốn, vẫn có thể tiếp tục hôn mê, nhất là khi có bác sĩ là người của mình.

Nghe bác sĩ cố nén cười thông báo Tần Mạc vì gáy đập mạnh xuống mặt đất làm cho vết thương sau lưng bung ra, tái lại vết thương cũ nên rơi vào hôn mê tạm thời, Liễu Ngọc Hàm thấy đầu gối mình bị một mũi tên đâm mạnh vào.

Người dân Trái Đất ơi! Cá muối của bạn đã nghĩ hôm nay mình đã thành anh hùng cứu mỹ nhân nhưng không ngờ lại làm cho mọi người mất mặt!

Liễu Ngọc Hàm nghe bác sĩ giải thích, mất mặt cố cúi đầu che gương mặt đỏ lên, thở dài một tiếng, trong lúc đó không biết phải nên nói gì.

Nhưng bác sĩ nhìn biểu hiện của Liễu NGọc Hàm lại nhẹ nhàng hơn: "Cảm ơn cậu."

Liễu NGọc Hàm vội vàng lắc đầu, ý bảo đây là chuyện mình nên làm: "Thiếu tướng đối xử với tôi rất tốt, chỉ là tôi muốn trả ơn lại cho anh ấy."


Bác sĩ nhớ lại chuyện thú hoang đói bụng tám trăm năm của Liễu NGọc Hàm, nở nụ cười trêu đùa trên mặt: "Ừm, vậy đây đúng là chuyện tốt. Nhưng mà tôi cảm thấy thiếu tương cũng không muốn cậu báo ơn đâu...Ừm, có lẽ cũng không chỉ muốn phần thưởng kiểu này đâu."

Lời nói của đối phương vòng vo, ngay từ đầu Liễu Ngọc Hàm không hiểu ý của anh ta, gần như xoay cậu lòng vòng.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ của cậu rất muốn cười to, nhưng lại nghĩ đến Tần Mạc đang nghỉ ngơi, mới cố gắng nhịn tiếng cười bật ra, không nói chuyện với cậu nữa, vẫy tay ý bảo cậu ra ngoài.

Liễu Ngọc Hàm vừa lúc bước chân ra ngoài, lúc đóng cửa còn nghe thấy bác sĩ nói chuyện với bạn bên trong: "Tôi thấy tôi không thể nói chuyện với cậu ta nữa đâu, nếu không có ngày tôi sẽ bị cậu ta làm cho cười đến chết."

Liễu Ngọc Hàm...Cười đến chết, có phải điểm hài hước của anh ta quá thấp hay không!

Bác sĩ như có độc, khóe miệng Liễu Ngọc Hàm khẽ giật, quên mất luôn chuyện không cẩn thận làm Tần Mạc hôn mê.

Một người lạ đi cùng cậu quay sang vỗ vai, mỉm cười nói với cậu: "Quân y luôn như thế này, cậu nên quen dần đi."

Liễu Ngọc Hàm: "...Cảm ơn, nhưng tôi không muốn làm quen."

Với tính tình của anh ta, tôi có sống yên ổn không mà đòi làm quen?

Đối phương không nhịn được cười haha: "Nói như thế cũng không sai, lúc ấy chúng tôi ở trên tàu chiến, rất nhiều lúc cười mà không biết vì sao, có khi cảm thấy sắp mắt nửa cái mạng!:

Liễu NGọc Hàm thấy đối phương nói thế, mới nhận ra gương mặt mới này cũng là cấp dưới cũ của Tần Mạc, dò hỏi: "Anh là?"

Trong mắt đối phương xoẹt qua u ám: "Cuối cùng cũng phát hiện ra? Cảm giác này thế nào?"

Khi đối phương hỏi câu này, trên người cậu như xuất hiện biến háo gì đó, cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong lòng Liễu NGọc Hàm, làm cho cậu tỏ ra sợ hãi.

Liễu NGọc Hàm thốt lên: "Giác quan thứ sáu?"

Người đàn ông gật đầu: "Đó là giác quan thứ sáu, nhưng tôi thích gọi là trực giác hơn. Tôi là Nick Leiden, sĩ quan tại ngũ, thiếu tướng gọi đến dạy cậu."


Mắt Liễu Ngọc Hàm sáng lên: "Dạy tôi khống chế giác quan thứ sáu sao?"

Nick lắc đầu: "Việc kiểm soát giác quan thứ sáu của từng người tôi không thể dạy cậu. Thiếu tướng muốn tôi dạy cho cậu kỹ năng sinh tồn, hy vọng cậu có thể tự bảo vệ mình sau khóa huấn luyện."

Liễu NGọc Hàm ngẩn người, trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ: "Thiếu tướng...Mời ngài khi nào?"

Ánh mắt Nick tối hơn: "Cậu đừng dùng kính ngữ với tôi, giác quan thứ sáu của tôi cũng nhờ cậu mới có thể phát hiện ra. Thiếu tướng liên lạc với tôi trước khi xảy ra chuyện, cậu đừng tự trách mình."

Cảm giác kỳ lạ trong lòng Liễu NGọc Hàm càng rõ, nhưng còn chưa đợi cậu nghĩ ra, đã bị lời nói của Nick dẫn sự chú ý, cảm giác tự trách tràn ngập trong lòng.

Có thể là bởi vì lúc đó quá vội vã, Liễu Ngọc Hàm không phát hiện ra trong mệnh lệnh của Tần Mạc có ý như này. Nhưng từ khi Nick xuất hiện, Tần Mạc đã đoán trước mình sẽ bị thương.

Liễu Ngọc Hàm không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là như thế nào, có cảm động, có sợ hãi, có chua xót, còn có cả tức giận.

"Thiếu tướng cố ý đúng không?" Cậu không thể khống chế giọng điệu vội vã của mình, "Anh ấy cố ý bị thương để cho tính chất chuyện này biến hòa, đúng không?"

Nick vỗ vãi Liễu NGọc Hàm: "Thiếu tướng biết điểm dùng, cậu đừng kích động. Đừng lãng phí công sức của thiếu tướng."

Liễu Ngọc Hàm không cần công sức đó.

Môi cậu run rẩy, cuối cùng không thể nói gì nữa, nhưng tâm trạng đều đã đến hạn, suýt nữa rơi nước mắt.

Nick biết rằng những người không thể kiểm soát giác quan thứ sau luôn dễ bị kích động, ánh mắt lóe lên, nụ cười trên gương mặt càng rõ hơn.

Anh ta nói: "Không chỉ cậu muốn trả ơn thiếu tướng, thiếu tướng cũng muốn trả ơn cậu. Đây không phải là lần đầu tiên cậu cứu mạng chúng tôi."

Lượng tin tức trong lời nói quá lớn, Liễu Ngọc Hàm mở mịt ngẩng đầu nhìn đối phương: "Gì kia?"

Nick nhìn vào ánh mắt cậu, nói với cậu bằng một giọng điệu rất chân thành: "Trong chiến dịch Đài An tinh, cậu đã cứu gần 10.000 mạng sống của Quân đoàn 3, tôi ở đây, để bày tỏ lòng biết ơn chân thành nhất với cậu."


Bình luận

Truyện đang đọc