TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

Du Dịch ngồi trên chiếc sô pha đã cũ của nhóc con, khó có được dịp bệnh khiết phích không phát tác, đang cầm tách trà nhóc con pha cho mình, nhìn cậu, trong lòng không có chút nào ghét bỏ. Anh cũng hiểu được, lần đầu tiên tới đây anh đã phát hiện rằng nhóc con này chính là tất cả những gì mình đang muốn tìm, anh sẽ không cùng với cậu sinh ra ‘phản ứng bất lương’ nào đâu. Quý Trạch An thấy Du Dịch cầm tách trà mà nửa ngày cũng không thấy uống, nghĩ rằng bệnh khiết phích của anh lại phát tác liền nói: “Cái chén đó đã được làm sạch qua bằng nước nóng, trước khi cho anh uống còn rửa sạch ba lần rồi.”

Cho nên khỏi cần lo chuyện không sạch sẽ, yên tâm mà uống đi, ở ngoài một chút trà cũng không yên tâm uống được một ít, thật là đa tâm…Quý Trạch An nhìn Du Dịch không khỏi cảm thán.

Du Dịch không phải ghét chuyện không sạch sẽ, mà bởi vì anh muốn nhìn nhiều thêm chút nữa, từ khi khai giảng chưa có gặp nhóc con, cậu cũng không đi lấy cớ mà tìm anh, trong khoảng thời gian này trong người anh vô cùng khó chịu. Bây giờ nhìn thấy được cậu rồi, thấy cậu mặc áo ngủ với dáng vẻ đó pha trà cho mình, dùng nước ngâm trà canh nhiệt thật ngon, những hành động tuy nhỏ này làm cho anh bình tĩnh lại. Anh có chút không dời mắt được, cho nên từ từ trà vẫn chưa hề uống.

Nghe Quý Trạch An nói vậy, lúc này Du Dịch mới hạ mắt nhấp một chút nước trà ấm ấm.

Quý Trạch An ngồi trên sô pha đối diện Du Dịch, nhìn anh uống trà rồi mình cũng nâng ly lên uống: “Du tiên sinh, trễ thế này rồi anh tìm em có chuyện gì không?”

Lẽ nào muốn đến tá túc? Quý Trạch An phá hiện người này lần trước đến đây trách cứ tâm trạng không thể nào tốt được, hôm này vừa mở cửa đã thấy có chút gì đó không ổn rồi. Cho dù trên mặt anh vẫn lãnh đạm như trước, lãnh đạm đến nỗi ‘không chút nào sứt mẻ’, chả có chữ nào có thể xuất hiện được trên mặt anh, mà cậu lại có một loại cảm giác, cảm thấy được người này không thể nào vui vẻ được.

Muốn gặp em.

Du Dịch không thể nói như vậy, cho nên chỉ nhìn cậu, trơ mắt mà nhìn.

“Làm sao?” Chẳng trên mặt cậu có thứ gì sao?

Du Dịch mím môi, tâm trạng không còn tốt như hồi nãy nữa, anh có chút mất mát nho nhỏ: “Đừng gọi anh là Du tiên sinh nữa.”

Thật kỳ lạ, rõ ràng đã quen nhau một khoảng thời gian, tại sao nhóc con vẫn cứ gọi anh là Du tiên sinh, anh ghét cách xưng hô khách khí như vậy.

Quý Trạch An ngẩn ra, bắt đầu tự hỏi phải xưng hô với người này thế này.

Gọi là anh Dịch? Vậy không phải gọi cùng một cách với Giang ảnh đế sao? Quý Trạch An theo bản năng bài xích, cuối cùng cũng mở miệng sửa thành: “Du Dịch.”

“Ừ.” Du Dịch lên tiếng.

Tuy rằng gọi tên cũng không thể thể hiện hết sự thân mật, nhưng anh cảm thấy như thế này cũng được, ít nhất là theo xưng hô thì họ đứng cùng vai vế, nhưng sự thực thì Du Dịch vẫn lớn hơn một giáp so với nhóc con, cho dù nhìn vẻ ngoài cũng không gọi là ông già với nhóc con được. Huống chi người kêu Du tiên sinh với Du đại sư thì nhiều lắm rồi, mà người gọi cái tên này rất là ít, ít nhất người nhà họ Giang cũng rất ghét cách xưng hô này, mà người từng gọi anh như vậy chỉ có sư phụ đã về với cõi tiên, nhóc con gọi câu này khiến Du Dịch cảm thấy dễ nghe vô cùng.

Quý Trạch An nhìn Du Dịch, chính xác là cậu nhìn cái ly của mình trong tay Du Dịch, cậu không biết sao Du Dịch mới tới hai lần mà đã trở thành nam thần của cái chén nhà mình rồi.

(/ω*) Yêm được nam thần hôn này, trời ơi ngại quá, ngại quá, ngại quá điiii….Hôm nay Tiểu An đừng rửa yêm nha, yê, phải giữ lại nụ hôn của nam thần một buổi tối…

Quý Trạch An gợi lên nụ cười, nhìn thấy cái ly nhỏ có chút buồn cười nhưng mà không có cười ra tiếng.

“Ngày mai còn phải đi học, em nghỉ sớm một chút đi.” Du Dịch nhìn người, biết là mình quấy rối nhóc con rồi, nhưng mà nếu không ngủ thì ngày mai không có sức, anh biết thành tích nhóc con ở trường rất tốt, như vậy có thể thấy được nhóc con rất là trọng thành tích nha.

Buông ly trong tay xuống, Quý Trạch An đứng dậy vào phòng bếp rửa ly. Vì cậu uống sữa cho nên sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ, ly đưa cho Du Dịch là trà lúa mạch, cũng không ảnh hưởng đến buổi tối nghỉ ngơi của anh. Quý Trạch An không cảm thấy được để Du Dịch ở lại phòng khách là có gì không tốt, anh và cậu đều là hai người thích tự tại cả. Tay cầm chén đưa về phía vòi nước, nhìn thấy chỗ mình bị sữa văng ra, Quý Trạch An nhịn không được mà ngẩn người, lúc nhất thời lại vang lên lời nói của Giang Khâm Dật khiến cậu có chút mê mang.

Nhóc con vừa rời khỏi tầm mắt anh trong lòng anh lập tức trống vắng, Du Dịch rất muốn biết Giang Khâm Dật đã nói với nhóc con những lời không nên nói gì, anh cũng không nghĩ thông qua Giang Khâm Dật mà nói cho mình biết, anh muốn nghe nhóc con nói với anh, cho dù tức giận cũng được. Nhưng quan hệ giữa họ vẫn còn chưa thân mật đến vậy, cậu không chủ động nói với anh cái gì, anh cũng không biết phải mở miệng thế nào để hỏi.

“Tiểu An, hôm nay Giang Khâm Dật đã nói với em những gì vậy?” Cuối cùng, Du Dịch vẫn lựa chọn trực tiếp đi đến trước mặt cậu hỏi. Anh rất rõ ràng chuyện hiểu lầm thì phải giải quyết từ sớm, đừng để cho nó lún sâu rồi bất tri bất giác hư thối, mãi đến khi phát hiện ra thì đã quá muộn.

Quý Trạch An nghe giọng nói từ phía sau lưng, hoảng sợ, tay cầm chén cũng run lên trượt khỏi. Cậu phản ứng rất nhanh, trước khi cái chén chạm đất đã tiếp được nó, làm cho nó thoát khỏi cái kết bị vỡ tan tành.

(>﹏<) An An, em rất sợ, rất sợ đó, em không muốn chết chút nào đâu!!

“Thật xin lỗi.” Quý Trạch An vội vàng lên tiếng, dùng nước rửa nó qua lần cuối rồi đặt lại trên một cái giá vững vàng, nhìn thấy bộ dáng còn sợ hãi lại nói xin lỗi thêm lần nữa.

Em tha cho cậu, lần sau cẩn thận một chút nha, ai kêu em lại yếu ớt như vậy _(:з” ∠)_

“Làm em sợ rồi.” Nghe nhóc con giải thích, Du Dịch có chút áy náy, nhìn nhóc con xoay người rồi sau đó anh đưa tay qua day day trán cho nhóc. Đôi mắt đen của nhóc con nhìn về phía anh, anh không muốn cứ rời tay như vậy, mà cứ xoay xoay, rồi cả bàn tay dần phủ lên sườn mặt của nhóc.

Quý Trạch An cảm thấy được trên làn da đó truyền đến độ ấm không phải của mình, nó tiếp xúc vào cậu khiến cho cậu sửng sốt.

Cậu rất ít khi thân mật với người khác, cho dù đời trước cậu đã nghĩ đến chuyện thân mật với Nghiêm Cẩm, nhưng cuối cùng hai người cũng chỉ là ôm ôm trong căn phòng nhỏ mà thôi, về mặt khác, chẳng có cái gì nữa. Về phương diện tình cảm cậu rất khờ dại, rất nhiều khi Nghiêm Cẩm muốn tiến thêm một bước nhưng cậu lại từ chối, cậu đã đợi một ngày nào đó có thể xuất ngoại rồi kết hôn, sau rồi mới…nhưng rốt cuộc cậu vẫn quá khờ dại! Cái gì cũng chỉ nghĩ, cho dù là thế này, Nghiêm Cẩm ấy vậy mà vẫn không muốn buông tha cậu. Cũng là, Nghiêm Cẩm tương đối nổi bật, miệng đời đáng sợ, làm sao cậu có thể không để ý đến bên ngoài, Quý Trạch An đã sớm biết người con trai này rất ích kỷ, nhưng không có vạch trần ra, trong lòng luôn nhớ thương cái đoạn tình cảm giả dối này.

Một lát sau, Quý Trạch An cầm tay của Du Dịch, để nó xuống.

“Du Dịch, anh và em đều là đàn ông.” Giới tính giống nhau chính là trở ngại lớn nhất, trước kia Quý Trạch An cho rằng đã yêu là có thể chống đỡ tất cả, đến bây giờ, cậu cảm thấy tình cảm cứ nên che đậy đi là tốt nhất, tự mình biết là đã hạnh phúc rồi. Cậu sẽ tìm một người chung chí hướng để cùng nhau sống quãng đời còn lại, không cần phải rầm rộ lên, cũng không cần được thế nhân chúc phúc, vẫn chỉ là bạn tốt mà thôi. Nhưng mà người ấy sẽ không phải là Du Dịch, một người sau lưng có gia đình bề thế bao nhiêu thì Quý Trạch An biết rất rõ, đặc biệt Du Dịch còn có người chống lưng, nếu anh phải kết hôn, thì cần gì phải vậy nữa?

Tuổi trẻ là thời điểm để rong đuổi, ít nhất đã từng sống cùng nhau…nhưng Quý Trạch An sẽ không như vậy.

Cậu thích sự thủy chung, cho dù bình thản, nhưng có thể làm bạn bình thường, tuy rằng có cầu, nhưng nó đáng giá để chờ đợi.

Có lẽ rằng cậu vẫn khờ dại, nhưng phương diện này, cậu nguyện ý mãi mãi cứ khờ dại như vậy….

“Đàn ông thì không được sao?” Du Dịch bây giờ đã nghiêm túc, cái tay bị nhóc con cầm lấy sức lực tăng lên, anh không muốn bỏ ra, nhưng cứ thấy hỏng bét.

Quý Trạch An im lặng lắc đầu, ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tinh xảo của anh, nhìn vào đôi mắt thâm thúy kia: “Là anh thì không được.”

Không phải anh vì anh còn có người nhà, họ nhất định sẽ là trở ngại. Quý Trạch An không thể bắt anh phải thừa nhận áp lực sau lưng đó. Thà là như vậy, còn hơn chưa từng có được, không có bắt đầu thì sẽ không có kết cục bi thảm, sớm đem người này đẩy ra chính là sự sáng suốt. Ý của Giang Khâm Dật chính là vậy, cậu không thể nhận quà người này tặng, cũng không thể hồi đáp cho người này thật tốt, cứ chấm dứt đi là ổn rồi. Đối với tương lai người này không nên có cậu, bởi thế từ bây giờ không thể nào sai.

Muốn giãy khỏi người đàn ông đang gữi lấy cậu, mãi không ra, Quý Trạch An nhăn mi một cái, đôi mắt lần đầu tiên không còn sự hòa nhã.

Du Dịch buông ra, đi theo Quý Trạch An về phòng khách: “Tất cả những lời Giang Khâm Dật nói em đừng nên tin, em chỉ cần tin anh là được rồi.”

“Anh ta là người nhà của anh, là anh trai ruột của anh đó.”

“Anh ta là người xa lạ, là người không quan trọng mà thôi.” Du Dịch cười điệu nói.

Quý Trạch An có chút không thể tin, nghi hoặc nhìn anh.

“Anh chỉ có một, chỉ một mình anh.” Du Dịch tiến sát đến, nhìn thẳng vào cậu: “Không có em, anh sẽ không còn một ai nữa.”

Không có nhóc con, anh vẫn mãi mãi đơn độc một mình, cố gắng rồi một ngày nào đó chết trong căn phòng đến khi bị người ta phát hiện ra…

Mệnh cách là một chuyện, vòng luẩn quẩn này Du Dịch sẽ tin, tin rằng sẽ không thể nào thoát khỏi nó được nữa.

Một ngày kết thúc ngôi sao cô nhi vẫn bất hạnh, mặc dù anh có chịu ảnh hưởng, bị người xung quanh kỳ thị, bị người nhà gây sức ép bởi là một đứa xúi quẩy. Năm đó khi còn nhỏ, người ở bốn phía đã dần trở nên không tốt, công việc cũng được, khỏe mạnh cũng được, càng thân cận với người khác càng không hay ho. Nếu không phải nhà họ Giang cứ xem anh là xui xẻo, tại sao lại đem anh đuổi đi? Bây giờ anh cải danh đổi họ, mà nợ nhân quả vẫn còn đó, người nhà họ Giang đã mất tư cách chặn đường trước mặt anh rồi.

Tạo vật vốn dĩ không thể vẹn toàn đôi bên, ngũ hành hòa khí, không sát sanh thì mới có thể thọ lâu dài, cơm áo như thường nhân, một khi sát quyền tụ tôi, vạn nhân tôn làm sư, tránh khỏi được gặp họ hàng, nhưng lại sống cô độc cả quãng đời còn lại. Du Dịch mãi mãi không lo về khoản tiền tài, không cần lo ăn uống, nhưng lại sợ mình cô độc tịch mịch cả một đời. Làm việc tu thân, Du Dịch rất rõ đạo lý này, anh kiếm tiền, tiêu phí cuộc sống của mình chỉ vì anh muốn làm từ thiện nhiều hơn. Bây giờ đột nhiên gặp được quý nhân, không vì mặt khác, chỉ có một người mà thôi, cho nên anh sẽ không buông tay nữa, anh tuyệt đối sẽ không cho phép ai ngăn cách bọn họ.

___Hết chương 22___

Bình luận

Truyện đang đọc