TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hè nóng nực mà ở trong chăn kín, cả người đầy mồ hôi thì như là hành hạ. Quý Trạch An biết cảm giác này nhưng cậu càng hiểu đổ mồ hôi xong thì sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chính vì thế mà cậu ngồi canh bên cạnh Du Dịch, cứ nhìn thấy cánh tay hoặc chân của anh lộ ra khỏi chăn thì sẽ cưỡng chế cho vào lại. Động tác này lặp đi lặp lại rất nhiều lần, không ngờ Du tiên sinh ngủ rất không yên.

Quý Trạch An không biết chén trà nhỏ cậu để lại ngoài phòng khách đang đau xót.

(;`Д`) Vì sao không dùng em đựng nước cho nam thần hoặc là nước trái cây. Em là ngự dụng bài của nam thần mà. An An, anh đừng cướp đi phúc lợi của em!!!

Quý Trạch An thấy Du Dịch ngủ đổ mồ hôi toàn thân, đứng dậy vào buồng vệ sinh lấy một chậu nước nóng cùng hai cái khăn lông mới quay lại. Tay cậu luồn vào thân nhiệt trong chăn, sờ lên khe hở giữa lưng anh cùng ga trải giường. Lúc chắc chắn ga trải giường không ẩm cậu mới thở phào. Cậu có chút không nỡ đánh thức Du Dịch nhưng bây giờ đã đến giờ cơm. Du Dịch bỏ bữa sáng và cơm trưa, vừa đổ mồ hôi, lại còn đang lúc yếu. Anh cần bổ sung dinh dưỡng và nước.

Không chỉ thế, ngủ khi người toàn mồ hôi cũng khó chịu.

Quý Trạch An cuối cùng vẫn gọi Du Dịch, thấy anh dậy với bộ dạng không có tinh thần thì đau lòng muốn chết. Chỉ là cậu vẫn kiên quyết đỡ anh ngồi dậy. Cậu phải giúp anh lau người, thay quần áo khác và cũng muốn dỗ anh ăn chút gì đó. Không bổ sung năng lượng sẽ chỉ làm Du Dịch càng ngày càng suy yếu, như thế sẽ lâu khỏe. Anh khó chịu thêm một ngày thì Quý Trạch An cũng sẽ khó chịu một ngày.

“Trước hết uống nước nhuận họng đã. Uống nhiều một chút cũng không sao. Cổ họng khó chịu thì đừng nói.” Tay Quý Trạch An vẫn giữ sau lưng Du Dịch, một tay cầm cốc nước ấm đưa đến cạnh môi anh. Cậu sợ bây giờ anh giữ nguyên tư thế này sẽ mệt nên vẫn giúp anh cầm chén nước, nhìn hầu kết anh động đến tận khi chén nước thấy đáy.

Du Dịch thấy cái chén rỗng, môi dời đi, quay đầu nhìn Quý Trạch An. Lông mi anh không chớp một cái nào, dáng vẻ cực kỳ chăm chú.

“Anh muốn nữa à?”

Du Dịch lắc đầu “Anh muốn tắm.”

Giọng nói khàn khàn không còn dịu dàng êm tai như bình thường nữa. Quý Trạch An nhìn Du Dịch, hiểu rõ chứng khiết phích của anh lại tái phát nhưng cậu không ủng hộ anh tắm bây giờ. Nước để lau người và khăn mặt đã chuẩn bị xong từ lâu, áo ngủ sạch cũng lấy ra rồi. Cậu không mong người này vào phòng tắm một hai tiếng đồng hồ để cho bản thân bệnh càng thêm bệnh.

“Không được.” Quý Trạch An quyết đoán từ chối.

Du Dịch nhìn dáng vẻ kiên quyết của cậu thì sững sờ một chút, sau đó rất đau lòng cúi đầu, nói giọng buồn buồn: “Em không thương anh…”

Quý Trạch An vừa nghe, sắp bị Du tiên sinh đang bệnh làm cho tức đến mức cười. Người này không biết nhiệt độ cơ thể đang rất cao, đốt sạch khiến chỉ số thông minh của anh giảm xuống! Thế nhưng cậu biết rõ… tuy nghĩ cố gắng chiều theo ý của Du Dịch nhưng chuyện làm hại đến thân thể của anh thì cậu chắc chắn sẽ không gật đầu đồng ý. Còn chuyện bây giờ Du tiên sinh oán trách, chờ khi anh tỉnh hơn thì sẽ biết cậu có thương anh không!

Du Dịch không vui cúi đầu. Nhưng anh không đợi được người kia thỏa hiệp, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn xuất hiện trước ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo.

“Không được, em còn nhỏ.” Trong chớp mắt Du Dịch thấy đôi bàn tay kia thì tai ửng đỏ. Nhưng bởi vì đang sốt nên sẽ không khiến người khác chú ý.

Quý Trạch An rất muốn đánh tỉnh người này, anh đang nghĩ đi đâu. Quý Trạch An muốn cười nhưng cố nhịn. Cậu vỗ anh ý bảo nghiêm chỉnh rồi tiếp tục cởi cúc. Sau khi cởi áo xong thì chuẩn bị cởi quần của anh. Chỉ là khi bàn tay cậu vừa đặt lên vùng hông bụng của anh thì một bàn tay nhiệt độ cao để lên trên. Quý Trạch An ngẩng đầu nhìn gò má ửng đỏ của anh.

“Không được. Em còn chưa mười tám tuổi!”

Bây giờ dáng vẻ của Du Dịch nhìn qua cực kỳ e thẹn, trong ánh mắt có chút chờ mong, nhưng miệng thì lại từ chối. Quý Trạch An không biết người đàn ông này đã bí mật nghĩ chỉ cần cậu đủ mười tám tuổi là có thể làm một chút chuyện gì đó. Khi bệnh anh lại không che giấu những ý nghĩ đấy. Anh còn tưởng rằng cậu chỉ biết hôn nhẹ môi, nắm tay cùng ôm thôi. Quý Trạch An trong mắt đầy ý cười, khóe môi không nhịn được nhếch lên. Cậu buông tay xuống, gỡ tay đang gây rối của anh ra rồi nhân lúc anh không để ý thì nhanh chóng lột quần đầy mồ hôi của anh.

“Em, em…” Du Dịch em hơn nửa ngày, thế mà nhắm hai mắt lại.

Thật không giống Du tiên sinh thường ngày mà cậu biết. Khi ốm một chút khí chất trưởng thành cũng không có. Nếu bây giờ có người nói với cậu người này vừa tầm hai mươi thì chắc chắn cậu gật đầu tin. Im lặng nhìn Du tiên sinh nhắm mắt rồi lặng lẽ nở nụ cười một lúc. Quý Trạch An duỗi móng vuốt sói của mình về phía quần lót còn sót lại sau cùng. Tầm mắt của cậu tại nơi nào đó dừng một chút rồi cũng rất nhanh dời đi.

Trong nháy mắt ngẩng đầu Quý Trạch An thấy lông mi Du Dịch rung nhẹ, tưởng như là…

Khuê nữ mới lớn đang đợi được lâm hạnh!

Nhân lúc Du Dịch đang xấu hổ nhắm hai mắt, Quý Trạch An nhúng khăn mặt vào chậu nước nóng lúc trước giờ đã thành nước ấm vừa phải sau đó vắt kiệt. Trước hết lau lau mặt người này rồi cẩn thận tỉ mỉ giúp anh lau người.

Lúc Quý Trạch An lau tấm lưng rộng của Du Dịch cũng là lúc Du Dịch ở đằng trước mở mắt, ánh mắt mất mát không che giấu chút nào. Anh buồn bực nói: “Anh muốn tắm.”

Giọng nói nhỏ đầy tủi thân đổi lấy tiếng cười của Quý Trạch An, cậu cuối cùng vẫn không nhịn được.

“Ngoan, chờ anh khỏe thì trước buổi trưa một ngày tắm ba lần em cũng không quản.” Quý Trạch An nhúng lại khăn vào chậu nước, vắt rồi tiếp tục giúp anh lau người “Hôm nay, không được.”

“Em không thương anh…”

Giọng Du tiên sinh cực kỳ nhỏ nhưng Quý Trạch An vẫn nghe rõ.

Bấy giờ Quý Trạch An đang lau đến trước người anh, cậu vừa lau vừa cười hỏi: “Sao em lại không thương anh?”

Lúc này Du tiên sinh không muốn nói. Anh bắt đầu giận Quý Trạch An.

Du Dịch không lên tiếng, động tác của Quý Trạch An nhanh hơn. Cậu lau toàn thân anh một chỗ cũng không sót. Động tác mỗi lần một nhanh, đổi vài chậu nước nóng, lau người anh ba lần. Sau đó nhấc tứ chi của Du tiên sinh giúp anh thay quần áo ngủ sạch sẽ rồi lại từ sau lưng ôm anh cố gắng dời anh lùi về sau để anh thoải mái tựa vào đầu giường, đắp chăn lại cho anh. Làm xong cậu mới đứng dậy cầm khăn mặt và nước nóng đi đổ.

Du Dịch ở trên giường ngẩn người một lúc, men theo mùi cam nhàn nhạt mà dời ánh mắt đến cốc nước cam trên tủ đầu giường. Ánh mắt anh lóe lên, muốn nâng tay lấy uống nhưng thính tai nghe được tiếng bước chân Quý Trạch An đang đi đến nên thu tay về rất nhanh. Anh rũ mắt nhìn ga giường, làm như chuyện gì cũng không xảy ra.

Quý Trạch An vốn là không biết động tác lén lút của anh nhưng cốc thủy tinh chứa nước cam đã tiết lộ thay anh.

Bàn tay chủ nhân còn chưa mò đến em đã trở về rồi. Vì sao chứ. Vì sao ∑(っ°Д°っ Lẽ nào ta đây không đẹp trai hơn, mê người hơn chén trà nhỏ sao!

Quý Trạch An đưa tay qua giúp Du tiên sinh đang cúi đầu gỡ gỡ tóc ẩm. Lúc sốt thì tốt nhất không nên gội đầu, cho dù là ướt mồ hôi cũng như thế. Lúc đổ mồ hôi mà chưa khô đã đi tắm sẽ khiến ẩm xâm nhập vào cơ thể. Khi bên trong cơ thể bị ẩm thì sẽ dẫn đến các loại bệnh vặt. Cảm giác đó cũng không thể nào tốt được.

“Anh muốn uống nước cam à?”

Mắt Du Dịch chớp chớp nhưng tự cho là kiên cường không hé răng.

Quý Trạch An bưng nước cam đến bên môi anh “Uống một hớp thử xem. Em đặc biệt chuẩn bị vì anh, rất ngọt.”

Du Dịch quay đầu, Quý Trạch An lại đưa tới. Người này khó được dáng vẻ bốc đồng, ở trong mắt Quý Trạch An lại vô cùng đáng yêu. Ngày xưa Du tiên sinh làm sao có thể dính được với hai chữ đáng yêu. Hiện giờ Quý Trạch An hiểu rõ cảm giác bị chọt trúng điểm đáng yêu. Tất nhiên phần lớn nguyên nhân bởi vì người này là Du Dịch.

“Thế… hóa ra anh không thích nước cam. Em chỉ có thể vứt sạch đi thôi. Anh không thích thì em cũng không muốn uống… Cam còn thừa em đưa cho người khác vậy.” Bỗng Quý Trạch An thay đổi, giọng nói trầm thấp thành công kéo được ánh mắt của Du tiên sinh.

Du Dịch nhìn gò má Quý Trạch An, lại nhìn nước cam rồi nhận lấy. “Ừng ực” uống xong cốc nước. Sau đó giả vờ nghiêm túc đưa cốc cho Quý Trạch An để che giấu sự mềm lòng của mình.

*★,°*:. ☆( ̄▽ ̄)/$:*. °★* Chủ tử bo bo* em~

(*Thực ra ở đây bo bo cũng chính là tiếng hôn ý. Mình thấy để bo bo nó đáng yêu hơn hôn hôn nên mình để vậy.)

Tâm trạng cốc thủy tinh còn chút nước cam giống như Quý Trạch An, đều rất vui.

Du Dịch anh cho dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không nhịn được mà mềm lòng với cậu… Điều này khiến cậu tiến thêm một bước trong việc hiểu rõ tình cảm của người này với cậu. Nó như là dội thẳng mật vào trái tim cậu, ngọt ngào chầm chậm khó có thể xóa đi.

Quý Trạch An để ly xuống, luồn tay vào trong chăn lần nữa nhưng chỉ sờ sờ bụng Du Dịch. Sau khi xác định một chén nước và một cốc nước cam không đủ để anh no thì mới đề nghị: “Em nấu cháo thịt nạc cải xanh với canh gà, anh ăn chút nhé? Chỉ uống nước cam thì không đủ dinh dưỡng, sẽ rất nhanh đói.”

Giọng của Quý Trạch An ngày càng nhẹ nhàng, Du Dịch theo bản năng gật đầu ngay khi giọng cậu mềm xuống.

Quý Trạch An vừa được cho phép đã đứng dậy, bê hai cốc nước rỗng vào phòng bếp. Cậu mở nồi điện đầy cháo nóng cùng nồi ninh canh gà. Trước đó Du Dịch không ăn hai bữa, lại vừa đo nhiệt độ thì chỉ giảm xuống ba mươi tám độ, dùng đồ ăn nhẹ có rau khá tốt cho dạ dày. Cho dù canh gà cố ý không cho dầu nhưng chính bản thân nó đã tự ra mỡ nên canh có một tầng váng dầu màu vàng nổi lên trên. Vì thế nên cuối cùng Quý Trạch An vẫn chỉ bê bát cháo thịt nạc cải xanh vào.

Du Dịch phát sốt, không đói bụng nhưng anh được Quý Trạch An dỗ nên vẫn ăn xong một chén cháo đặc, nhiều hơn thì thế nào cũng không chịu, Quý Trạch An đành thôi. Dù sao thì cháo vẫn còn nóng, anh muốn ăn lúc nào cũng có nên ăn ít nhưng nhiều lần cũng được. Sau khi dọn dẹp chén bát xong thì cậu quay lại ngồi bên cạnh giường người kia, giúp anh xoa bụng để tiêu hóa tốt hơn.

***

Du Dịch tỉnh dậy phát hiện trong lòng vẫn ôm một người, thân thể nặng nề do cảm vẫn chưa hết, ký ức trong đầu hiện lên từng chút một. Những lời trẻ con và không phù hợp với mình bây giờ do chính miệng anh nói ra cũng hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Lại cúi đầu, nhìn người trong lòng, nghĩ đến người này vì mình nói một câu không muốn ngủ một mình mà lập tức nằm vật xuống trên giường ngủ với mình thì thân nhiệt không tự chủ được tăng lên. Trái tim của anh được ngọn lửa mãnh liệt nhưng sẽ không làm anh tổn thương của Quý Trạch An sưởi ấm khiến cả người thả lỏng. Khiến anh nhớ lại chính mình lúc còn trẻ đã từng theo đuổi, thoải mái mà ở trước mặt người chưa thành niên này buông thả, buông thả hoàn toàn.

Nhưng mà, cảm giác buông thả thích không tưởng. Đặc biệt khi anh ở độ tuổi này, khi anh ở bên người này…

Du Dịch có ý nghĩ tiếp tục giả bộ thêm nữa.

Quý Trạch An cảm thấy người bên cạnh động đậy nên đưa tay qua muốn níu tay anh. Trong ngày thường Du Dịch là một người mặt tê liệt không chê vào đâu được nhưng lúc ngủ thì hoàn toàn phá hủy hình tượng của anh. Rất không yên! Thích co người lại, còn thích xoay người lăn qua lăn lại. Quý Trạch An ban đầu nghĩ ràng người này ngủ cũng cẩn thận tỉ mỉ, mặt ngửa lên, hai tay hai chân duỗi thẳng tắp, giống như thẳng tưng vậy. Kết quả thì không phải như thế!

Cậu ôm cả tứ chi của anh theo kiểu trói để anh “ngoan ngoãn” không được lộn xộn. Người này bắt đầu coi cậu là búp bê vải lớn mà nắn nắn ở đây, xoa xoa ở kia, bóp bóp sờ sờ đủ cả. Gần như là người háo sắc! Không chút nào phù hợp với hình tượng Du đại sư! Tuy có cảm giác sụp đổ nhưng Quý Trạch An sẽ không vì vậy mà thay đổi cách nhìn với Du Dịch. Cậu chỉ là trong lòng lặng lẽ like câu “Những người mặt liệt đều có những khoảnh khắc sụp đổ hình tượng không muốn người khác biết.”

“Tiểu An…” Nhìn Quý Trạch An vẫn còn mơ màng chính xác mò được nhiệt kế ở đầu giường, cầm chắc rồi rụt tay về, ngẩng đầu, bò dậy, quay sang anh chuẩn bị “đâm” thì anh không kiềm được mở miệng gọi tên cậu.

“Vâng, A Dịch ngoan. Chỉ là đo nhiệt độ thôi, anh ngủ tiếp đi.”

Du Dịch nghe thấy cách xưng hô của Quý Trạch An, ánh mắt dịu dàng hẳn, như là đại hồng thủy đáng sợ. Tất cả điên cuồng tràn ra từ hốc mắt. Cậu gọi mình thân thiết như vật, tuy rằng sự thay đổi này là do anh thúc đẩy nhưng vẫn không kìm được kích động. Đối với Du Dịch, kinh hỉ này giống như trong lúc mưa gió nhìn thấy cầu vồng. Trước khi sốt, hai người còn vì mâu thuẫn không lớn cũng chẳng nhỏ mà cãi nhau, anh buồn rầu ngồi ngoài ghế salon cả một đêm…

“A Dịch, nhiệt độ của anh giảm xuống ba bảy độ năm rồi, tý nữa uống thuốc một lần nữa. Giờ anh ngủ tiếp cũng không sao, đến giờ em sẽ gọi anh dậy.” Quý Trạch An nhỏ giọng nói với Du Dịch, mắt vẫn nhìn số chỉ nhiệt độ, trong lòng thì yên tâm nhiều hơn.

Nhưng thấy người không có ý tiếp tục nằm xuống, Quý Trạch An nhìn sang “Sao thế? Anh đói à? Không ngủ được?”

Quý Trạch An vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.

Mới ngồi ở cạnh giường chuẩn bị đi dép thì đôi tay mạnh mẽ từ đằng sau ôm hông cậu kéo về.

“Tiểu An…”

“Sao thế? Khó chịu chỗ nào à?” Quý Trạch An không biết Du Dịch đã gần khỏe lại như thường, chỉ nghĩ là anh khó chịu ở đâu đó, giọng nói gấp gáp hẳn.

“Tiểu An.”

“Khó chịu lắm sao?” Quý Trạch An hoàn toàn không cảm nhận được tình cảm của Du Dịch khi gọi tên mình.

“Tiểu An, gọi tên anh.”

Quý Trạch An sửng sốt vài giây mới phản ứng lại.

“Du Dịch?”

“Không phải.” Tay Du Dịch nắm chặt, cậu gọi anh cả họ khiến anh có cảm giác khó chịu như bị đánh về nguyên hình. Người đã nếm được ngọt ngào sao có thể bằng lòng tiếp tục quay về vô vị?

“A Dịch?”

“Ừ.” Du Dịch lập tức thỏa mãn.

“A Dịch.”

“Ừ.”

Bỗng Quý Trạch An nở nụ cười, cậu cảm thấy Du Dịch thực ra rất muộn tao. Có lẽ đối với muộn tao kiểu này thì chậm rãi khai thác cũng không khó khăn như trong tưởng tượng mà quá trình này sẽ khiến cậu thấy thú vị bất ngờ… Cách thức để người đàn ông này thể hiện trạng thái buông lỏng nhất khi ở trước mặt cậu. Cậu sẽ có thể tiến thêm một bước, để anh buông bỏ ràng buộc như một cái áo khoác cồng kềnh.

_ Hết chương 45 _

Bình luận

Truyện đang đọc