TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

“Chọn được chuyên ngành nào chưa?” Đang ăn sáng Du Dịch lại nhắc tới chuyện này. Dựa vào thành tích thì Quý Trạch An chọn bất kỳ trường nào cũng sẽ vào được, chủ yếu là cậu muốn vào trường nào thôi.

Quý Trạch An lấy thìa múc một miếng hoành thánh bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nghĩ. Cậu đã cân nhắc rất lâu rồi nhưng chưa quyết được, cắm mặt tra chuyên ngành trên máy tính hồi lâu mà vẫn mông lung. Tuy rằng cậu thích diễn kịch, nếu có thể thì tốt nhất là đi theo hướng này, nhưng cậu không muốn học ngành diễn viên.

“Thích diễn kịch vậy sao lại không học ngành diễn viên?”

Gần đây nhóc con đang tuổi lớn này càng lúc càng tiếp thu nhanh, Du Dịch không muốn cậu cùng một đám người giả tạo làm đủ thứ chuyện trên ti vi cho người khác xem. Bây giờ còn nhỏ có thể chuyên diễn các vai em trai linh tinh, chờ lớn hơn có phải cậu sẽ diễn cảnh thân thiết với phụ nữ? Tưởng tượng đến cảnh này làm Du Dịch rất khó chịu, không tài nào tiếp thu được.

“Phải luôn dành cho mình một đường lui, thích không có nghĩa là sẽ hợp, em nghĩ em nên học ngành nào đó đảm bảo tương lai cho em hơn.” Quý Trạch An nói, lại múc thêm một viên hoành thánh bỏ vào miệng, từ tốn nhai. Nuốt đồ ăn xuống, Quý Trạch An lại múc tiếp một miếng “Vả lại, muốn biểu diễn chuyên nghiệp cần phải thi thử trước, với điểm của em có muốn vào cũng vào không được. Em đang nghĩ xem nên báo danh thi chuyên ngành đạo diễn hay là học điện ảnh và truyền hình chuyên nghiệp linh tinh hay không, điểm thi sát hạch không cao muốn làm gì cũng không được…”

Nói xong Quý Trạch An tiếp tục bỏ viên hoành thánh đã nguội vào miệng.

Du Dịch đang định nói gì đó thì có chuông cửa, anh đứng dậy ra mở cửa, thấy hai đôi giày đã sớm nằm ngay ngắn ở đó, anh biết chắc hôm nay hai người này sẽ ở lại đây.

“Du đại sư, trông cậu không có vẻ gì là kinh ngạc nhỉ?” Sầm Ân Thư vừa vào cửa thấy khuôn mặt kia của Du Dịch bèn mở miệng nói.

Ngược lại Ninh Văn Ngạn khách sáo mà đưa đồ trên tay cho Du Dịch, mỉm cười nói: “Phiền cậu quá, Du tiên sinh.”

Cửa lớn: (#` 皿 ′) hai người kia lại quấy rầy cuộc sống ngọt ngọt ngào ngào của chủ nhân với Tiểu An!

Sầm Ân Thư với Ninh Văn Ngạn đương nhiên không biết đối với việc họ ghé qua này, kẻ không vui nhất chính là cánh cửa mà Du Dịch vừa mới mở ra kia, cả hai đổi dép xong rất tự nhiên đi vào phòng khách.

“Chúc mừng Tiểu An trở thành thủ khoa Giang Thành, thi đại học được 748 điểm! Ha ha ha!” Quý Trạch An còn chưa phấn khởi Sầm Ân Thư đã phấn khởi trước, vẻ mặt sung sướng cứ như hắn mới là người đậu “Tiếc là chưa phải  điểm tối đa, không thì quá hoàn hảo!”

Quý Trạch An đang ngồi ăn hoành thánh, thấy hai người đi vào còn chưa kịp nuốt đồ ăn, cậu cũng không vội chào, miệng vẫn nhai giương mắt nhìn hai người.

“Thấy ba đến vui lắm phải không?” Sầm Ân Thư cười kiêu ngạo với Quý Trạch An.

Nhìn hai kẻ càng lúc càng tự nhiên kia, Quý Trạch An vừa nhai vừa thầm nghĩ: chẳng vui chút nào. Cả kỳ nghỉ hè họ lượn qua rõ nhiều, mặc dù trước đó có mời mọc ra sao họ cũng chỉ coi như trò đùa.

Tuy là khách không mời mà đến, Du Dịch vẫn lịch sự mời hai người chén trà nóng, rồi thản nhiên ngồi vào bàn ăn ăn sáng tiếp cùng Quý Trạch An. Hai người này hẳn dùng bữa sáng xong mới qua, không mượn anh phải quan tâm.

Ăn xong bữa sáng, Quý Trạch An giúp Du Dịch rửa chén đĩa, Du Dịch lau đi lau lại cái bàn năm lần, khăn lau cũng giặt sạch rồi phơi lên. Bốn người mỗi người cầm một chén trà ngồi trên sô pha bắt đầu suy nghĩ về vấn đề điền nguyện vọng của Quý Trạch An.

“Về chuyên ngành đại học, chú thấy nên bắt đầu từ sở thích của con trước, học thứ mình thích thì sẽ dễ dàng hơn.” Ninh Văn Ngạn nhìn Quý Trạch An đang ngồi một bên suy nghĩ không nói gì, “Tiểu An, con thấy mình có hứng thú với thứ gì? Hoặc là ngày thường con thích làm gì?”

Sầm Ân Thư thấy Quý Trạch An có vẻ lần khần, lập tức nói: “Chọn đại một chuyên ngành cũng không sao, thấy ưng cái nào thì chọn cái đó. Ba có thể kiếm tiền nuôi con cả đời, cho dù tương lai có hối hận con cũng không phải lăn tăn. Con đừng chỉ suy nghĩ tới trường trong nước, nếu con thích trường ở nước ngoài thì cũng có thể luôn.”

Nghe vậy, Ninh Văn Ngạn liếc mắt nhìn Sầm Ân Thư một cái.

Mấy lời này của Sầm Ân Thư Ninh Văn Ngạn không đồng tình, y hy vọng Quý Trạch An có thể có sự nghiệp của riêng mình mà không phải ngồi không hưởng tài sản của cha chú, chơi bời lêu lổng cả đời. Nhưng lời của Sầm Ân Thư cũng không sai, Ninh Văn Ngạn sẽ không làm mất mặt hắn ngoại trừ lúc chỉ có hai người, huống chi y rất hiểu Sầm Ân Thư.

Sầm Ân Thư này, thích ai thích cả đường đi, đúng, hắn sẽ bao bọc người đó dưới cánh mình, không để người kia phải chịu một chút thương tổn nào. Hơn nữa, hắn đối với kẻ thù thì rất ác, người hắn không thích hoặc ghét, cho dù làm bất cứ chuyện gì, dù ý của người đó là tốt, trong mắt hắn cũng đều là sai, không chỉ có thế, hắn còn cảm thấy hết sức ghê tởm.

Ấm trà nhìn mấy người, lại nhìn chén trà nhỏ trong tay bọn họ, yên lặng hỏi một câu, “(.? w?) Quý khách, có muốn thêm trà không?

Quý Trạch An trông thấy vậy liền nâng ấm rót thêm trà, sau đó bản thân cũng bưng chén trà đầy lên nhấp một ngụm. Đặt chén xuống, Quý Trạch An lại vô thức nhìn về phía Du Dịch. Cậu vẫn cảm thấy rất phân vân, ban đầu lúc sống lại vốn cậu chỉ muốn mình học đại học xong sẽ tìm một công việc ổn định nuôi sống bản thân là được, nhưng hiện tại cậu còn có một ham muốn khác – cậu muốn lựa chọn thứ bản thân thích.

Nhưng cậu thích cái gì? Đời trước sống ở tầng chót xã hội làm công cả đời, điều duy nhất thích chính là về nhà sờ sờ lên cuốn sách giáo khoa cậu đã bỏ đi. Lúc nhàn hạ liền xem đi xem lại bài học trung học, thậm chí là giải các đề bài, mà hiện tại điều cậu cần là bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn ấy. Lúc khoác trên người đồ diễn, cậu phát hiện diễn xuất thật sự rất thú vị, cậu rất thích, tuy rằng không hiểu sao lại thích thú tới vậy. Chỉ có điều, cậu chắc chắn mình không muốn lựa chọn làm diễn viên, huống chi cậu cũng không có tư cách.

“Hay chọn chuyên ngành đạo diễn đi. Em thích diễn nhưng không muốn học diễn, làm đạo diễn cũng được, có thể đi sâu tìm hiểu về diễn xuất. Lúc nào không có vai em có thể tự mình lập đoàn làm phim, cũng là một phương án an toàn.” Du Dịch khẽ liếc Sầm Ân Thư, anh cảm thấy chuyện này hai người kia hoàn toàn có thể giải quyết được, Quý Trạch An thích anh liền ủng hộ, cậu đi đâu học anh cũng có thể đi theo.

“Em nói rồi em không thi nghệ thuật được…” Lúc còn đi học Quý Trạch An chỉ biết là muốn làm diễn viên phải thi sát hạch, không ngờ đạo diễn cùng biên kịch cũng cần, nếu như sớm biết vậy...... Cũng muộn rồi, thời điểm cậu sống lại là lúc hè năm lớp 11, cậu không có thời gian đi học để thi sát hạch, huống chi lúc đó cậu còn đang đóng mấy vai diễn viên phụ, chưa nói đến phương diện này cậu còn chưa nghĩ tới.

Ninh Văn Ngạn cùng Sầm Ân Thư cũng không kinh ngạc khi nghe Quý Trạch An nói thích diễn. Sau khi bọn họ tìm được cậu đã điều tra toàn bộ mọi chuyện, chuyện cậu nghỉ hè đã vào Giang Thành làm công, chuyện cậu vào tổ kịch này, diễn vai nọ, thậm chí trong buổi diễn thử suýt chút nữa bị Trầm Hạo Vũ hại họ cũng biết hết. Hiện giờ, Trầm Hạo Vũ đã bị bọn họ xử đẹp, mất cả tương lai; Thủy Du Dương sau khi xuất viện cũng sẽ bị đóng băng, không có cửa mà chạy. Những việc ngấm ngầm xấu xa này họ sẽ không nói cho Quý Trạch An, đều là bọn họ yên lặng làm

“Chỉ cần con thích thì đều không có vấn đề!” Sầm Ân Thư rất nhanh nhạy tiếp lời Du Dịch, một cách cam tâm tình nguyện.

“Con thích thì cũng phải có trường nhận mới được, tuy rằng điểm con thi vào trường đại học cũng xem như cao, nhưng là......”

“Nhưng nhị cái gì, Tiểu An con hoàn toàn không cần lo lắng.” Ninh Văn Ngạn cũng lên tiếng ngắt lời Quý Trạch An.

Quý Trạch An nhìn về phía hai người, trên mặt hai người đều viết hàng chữ thật to “Không cần lo lắng“. Chỉ là trên mặt Ninh Văn Ngạn chữ viết ngay ngắn còn Sầm Ân Thư chữ viết hết sức phóng khoáng, tự nhiên. Lại nhìn Du Dịch, thấy ánh mắt của anh, trong ánh mắt ấy truyền đến tâm tình dường như đã trấn an cậu, Quý Trạch An liền bình tĩnh lại, lo lắng trong lòng cũng tiêu tan.

“Tiểu An, con muốn học ở đâu? Cấp dưới của chú có một công ty giải trí lâu đời hợp tác với trường đại học điện ảnh và truyền hình Cảnh Thành, mỗi năm đều có không ít sinh viên ký hợp đồng với công ty. Hơn nữa công ty có rất nhiều thực tập sinh sau này ra tự thân vận động được, con muốn cân nhắc trường này một chút hay không?” Ninh Văn Ngạn đã chắc chắn nguyện vọng của Quý Trạch An rồi, kế tiếp nên lo lắng đến việc cậu muốn học chỗ nào.

Nói đơn giản thì bọn họ đều hy vọng Quý Trạch An có thể học ở Cảnh Thành, không nói đến việc đại học đó đứng số một số hai cả nước, trường này nằm ở thủ đô, sự nghiệp của bọn họ đều nằm ở trung tâm thành thị, mạng lưới càng rộng thì họ càng dễ dàng bảo hộ cậu, khiến cậu an tâm chuyên chú vào học hành. Nghĩ một chốc, Ninh Văn Ngạn lại nhìn Du Dịch, bọn họ từng lén tìm anh đề cập tới chuyện này, hy vọng anh có thể cho Tiểu An đi học ở Cảnh Thành, nhưng tên này không đồng ý cũng chẳng từ chối......

Nghe đến tên Đại học điện ảnh và truyền hình Cảnh Thành, trong lòng Quý Trạch An lại nhộn nhạo. Nhớ rõ đời trước Nghiêm Cẩm đã học ở đây, mà cậu từng thuê nhà gần trường đại học này, vừa chăm sóc Nghiêm Cẩm vừa làm thêm kiếm tiền nuôi hắn ta, chỉ là nhớ lại đã khiến Quý Trạch An nhíu mày.

“Không thích à?” Sầm Ân Thư thấy Quý Trạch An nhíu mày lập tức hỏi.

Du Dịch biết Quý Trạch An không thể tiếp tục sa vào hồi ức, anh đưa tay cầm lấy tay Quý Trạch An. Lúc Quý Trạch An quay đầu qua nhìn, anh liền nhẹ nhàng nhéo nhéo má cậu, cho đến khi ánh mắt cậu trầm tĩnh trở lại, trong đôi mắt trong sáng ấy chỉ còn lại hình ảnh của anh.

“Không muốn đi thì thôi, không ai có thể ép buộc em.” Tuy rằng trước kia anh ở Cảnh Thành, nhưng anh không quyến luyến gì nơi đó. Với anh mà nói, nơi nào có Quý Trạch An nơi đó mới là nhà.

“A Dịch…” Quý Trạch An nhìn Du Dịch, mắt khẽ chớp, vô thức nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp kia, rồi nở nụ cười trấn an anh. Chuyện cái chết đời trước của cậu, cậu không thể cho qua được, cũng không muốn bỏ qua, đợi đến ngày cuộc sống của Nghiêm Cẩm tệ hại cậu sẽ từ từ buông tay.

Sầm Ân Thư nghe Quý Trạch An sửa lại xưng hô với Du Dịch, không hiểu sao thấy hơi nhói lòng. Hắn còn chưa bao giờ nghe Quý Trạch An gọi hắn một tiếng “ba”, mà cậu với Du Dịch lại càng ngày càng thân thiết. Sầm Ân Thư bực bội dùng ánh mắt ghen tỵ mà nhìn Du Dịch, Ninh Văn Ngạn trông thấy thì buồn cười cực kì, nhưng y không dám cười ra tiếng, nếu không người hối hận chỉ có thể là y.

Y biết Sầm Ân Thư muốn gì, y cũng biết chuyện đó không phải dễ dàng. Việc này cần phải có thời gian, rất nhiều rất nhiều thời gian, từ từ ở chung, từ từ hòa hợp, tương trợ lẫn nhau, sau đó mới có thể thay đổi. Ninh Văn Ngạn tin tưởng sẽ có một ngày như vậy, nhưng không phải hiện tại, hiện tại chính là thời gian tạo nền móng.

“Không, để con tự nghĩ, phiền mọi người rồi.” Quý Trạch An cuối cùng cũng quyết định, chắc chắn Nghiêm Cẩm sẽ theo khoa biểu diễn, bọn họ không học chung khoa nên không phải ngày nào cũng chạm mặt. Cho dù mỗi ngày chạm mặt hắn ta cậu cũng có thể chịu được, huống chi việc quyết định trường học vẫn nằm trong tay cậu, khống chế mọi chuyện rất dễ dàng.

“Phiền gì mà phiền, con thích là được rồi.” Sầm Ân Thư nhìn về phía Ninh Văn Ngạn, “A Ngạn, hôm nay cơm chiều anh lo, gọi cho cấp dưới nhanh nhận con tôi, hồ sơ gửi qua đây sớm một chút, đừng để chúng ta phải bận tâm.”

Sầm Ân Thư nói xong, Ninh Văn Ngạn dở khóc dở cười “Cơm chiều hôm nay anh sẽ lo tốt, nhưng muốn có hồ sơ vẫn phải điền nguyện vọng trước, anh sẽ thông báo cho giáo viên tuyển sinh gọi điện thoại để xác nhận chuyện này với Tiểu An.”

“Chuyện này như vậy là xong rồi?” Sầm Ân Thư mặt nặng mày nhẹ mà nhìn Ninh Văn Ngạn. Hắn cảm thấy mình không có ảnh hưởng gì trong việc ra quyết định, không giúp được Quý Trạch An. Trên đường tới đây hắn quyết định sẽ tạo hình ảnh người cha mẫu mực mà giờ thất bại thảm hại, có vẻ như bao hào quang đều bị người yêu hắn Ninh Văn Ngạn cướp cả, hắn lại không vui, mắt nhìn Ninh Văn Ngạn mang theo ý giận.

Về tính hẹp hòi này của Sầm Ân Thư, Ninh Văn Ngạn rõ như lòng bàn tay. Ninh Văn Ngạn biết tối nay của mình sẽ không được tốt đẹp lắm, hiện tại đã bắt đầu làm chuẩn bị tâm lý rồi.

Bởi vì Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đến nên dùng nguyên một bộ ấm chén, chén ngọc lưu ly Quý Trạch An thường dùng cùng chén trà nhỏ chuyên dụng của Du Dịch đều bị bỏ rơi, nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ liền sốt ruột.

(′? `” ∠)_ An An… Chẳng lẽanh chuẩn bị mang theo nam thần bỏ trốn tới Cảnh Thành… Iêm mặt đầy máu nhìn anh.

Chén thủy tinh “╭(╯^╰)╮ hừ” một tiếng, nhìn chén trà nhỏ như đang nhìn một tên ngu xuẩn, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng thanh cao như trước.

Quý Trạch An không biết tâm tư dù chết vẫn quyết theo bọn họ của chén trà nhỏ. Hiện tại cậu đang nhắn tin cho bạn bè, còn không quên thông báo cho chủ nhiệm lớp và Dương Lợi thường xuyên quan tâm cậu.

Dương Lợi: Đậu má! Ông đây từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ lần đầu tiên thấy điểm cao thế! Được đấy! Tiểu An, không phải thủ khoa là cậu đó chứ?

Lữ Xuyến: Chúc mừng Quý Trạch An, cô đã tra kết quả của em, em thi rất tốt, là thủ khoa khoa học tự nhiên ở Giang Thành chúng ta nha, cách á khoa tới hai mươi mốt điểm! Cô rất tự hào về em!

Trong nhóm, mọi người biết tin trước cả lúc tin nhắn tới......

Vệ Lăng: Thủ khoa! Xin hãy nhận của tớ một quỳ!

Dương Khúc Cừ: Xin hãy nhận của tớ một quỳ +1!

Đậu Nghiên: ha ha ha ha! Có bạn là thủ khoa cảm giác rất tuyệt! Tụi tớ ngoại trừ cậu và Đại Bạch là 700 trở lên, còn lại đều hơn 600, nhưng sao vẫn thấy hơi là lạ…

Đường Bạch Bân: An Tử, cậu chọn chuyên ngành chưa?

An Tử là biệt danh mọi người đặt cho Quý Trạch An, mọi người đều cảm thấy quen lâu như vậy rồi còn gọi tên đầy đủ rất xa lạ, gần đây lại đột nhiên yêu cầu đổi cách xưng hô, chủ yếu là do ngày đó ăn cơm lúc đụng phải Nghiêm Cẩm, bị câu “An An” của hắn ta làm gai hết cả người, thành ra cơm nước xong, biệt danh An Tử liền ra đời. Quý Trạch An cảm thấy như vậy cũng tốt, có cái biệt danh có thể gần gũi với bạn bè hơn.

Điện thoại của Quý Trạch An hóng hớt toàn bộ đối thoại của bọn họ, nổi ác tính bắt chước cách nói chuyện của mấy người, phía dưới mấy câu nói chuyện phiếm gửi lên một câu “(? ˉ? eˉ??) An Tử, khi nào cậu mới gọi tôi là Tiểu Cơ Cơ (máy máy nhỏ:’)) Quý Trạch An vừa nhìn thấy một loạt chữ kia tay liền run, bịch một tiếng rớt xuống, may mắn là rơi ngay trên đùi, nếu không di động có thể đã bị rơi vỡ rồi.

(? _?) Tệ bạc, sao cậu có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy, người ta không thương cậu nữa, hừ! Quý Trạch An thấy lưng di động trồi lên dòng chữ to, thầm nói câu xin lỗi.

Ngày nào cậu cũng bị cái thứ ngôn ngữ của cái di động này dọa cho điếng người, di động có thể kết nối mạng, ngôn ngữ mạng nó học trên internet từ một có thể thành mười, học emoji so với la hét còn nhiều hơn.

(`&lt_`) Aizzz, có phải là cậu muốn tôi sớm bước vào thời kì mãn kinh, sớm buông tay tìm bóng hồng mới.....

Có phải không! Đồ đàn ông phụ bạc! (┙&gt∧&lt)┙へ┻┻

Quý Trạch An mượn cớ đi toilet tiện thể giải thích với cái máy, để ba người ở lại phòng khách. Tuy rằng di động không thể tự mở màn hình, nhưng nó có thể hiện chữ cực lớn, hoặc là chữ nhỏ li ti hết hơn nửa cái màn hình, không cho cậu xem tin nhắn và vân vân, cho nên làm sai là phải nhận lỗi nhanh!

***

Tôi thấy áp lực to như núi…

Quý Trạch An thấy trên mặt Vệ Lăng hiện một loạt chữ như vậy, trên mặt Dương Khúc Cừ cũng nhiều chữ không kém, Đậu Nghiên thật ra lại là nữ sinh duy nhất tâm trạng khá tốt, Đường Bạch Bân thì thực sự bình tĩnh. Hiện tại thi đỗ đại học tốt nhất thì phải tổ chức tiệc mừng khá phổ biến... Không biết Sầm Ân Thư nghe được tin này từ chỗ nào, thực sự đi tổ chức tiệc, nói là phải cám ơn tất cả giáo viên đã dạy cậu hồi cấp ba, còn muốn cám ơn các bạn của cậu. Quý Trạch An không thể chịu được nam nhân một bộ “cây ngay không sợ chết đứng” đành phải đồng ý, vì thế liền xuất hiện cục diện “tận diệt” này. Một đám giáo viên, phụ huynh đứng lố nhố với bốn học sinh trung học. Đúng ra cậu cũng gọi Dương Lợi tới, nhưng hôm nay ông có vai diễn quan trọng không tới được, Quý Trạch An cũng không ép buộc, cậu đã đồng ý với Dương Lợi sẽ dạy học bù cho cháu trai ông, cho nên cơ hội gặp mặt còn nhiều.

Tớ không nghe nói có nhiều giáo viên như vậy! Lại còn tỏ ra hãnh diện ghê! Tớ còn nghĩ sẽ có mấy giáo viên không tới cơ! Mà sao hiệu trưởng cũng tới đây! Bọn họ không dạy chúng ta mà!!!

Trên mặt Vệ Lăng điên cuồng hiện lên một loạt chữ, dùng đôi mắt nhỏ vô tội nhìn thấy ba người Dương Khúc Cừ, đang dùng ánh mắt ý nói tự giải quyết nhìn hắn. Cảm giác hiện tại của hắn chính là bị bạn tốt hãm hại, mà vấn đề là hắn không dám trốn…

(. _.) Tôi cũng không biết chuyện gì…

Trên mặt Dương Khúc Cừ cũng hiện một loạt chữ, vẻ mặt có phần ngơ ngác

“Quý Trạch An, cô vẫn không hiểu sao em lại chọn chuyên ngành này?” Hiện tại mọi người đã điền nguyện vọng xong hết, Lữ Xuyến vẫn còn lấn cấn về nguyện vọng của Quý Trạch An. Quý Trạch An không thi nghệ thuật, tuy nói là người nhà giúp cậu giải quyết, cậu cũng đã nhận được điện thoại trúng tuyển, nhưng Lữ Xuyến vẫn không hiểu… Lữ Xuyến vẫn nghĩ trước đây Quý Trạch An đi diễn là vì tiền, mà không phải là thực sự thích, cô cảm thấy cậu sẽ chọn mấy chuyên ngành như giáo viên, bác sĩ hoặc là luật sư, hoàn toàn không ngờ là cậu lại chọn đạo diễn… Lữ Xuyến không rõ về nghề này lắm, nhưng cô biết nghề này rất cần tài chính và quan hệ.

Nhìn chỗ khách sạn mở tiệc này là biết, Lữ Xuyến đoán được hiện tại Quý Trạch An không thiếu tiền, người cha thất lạc nhiều năm này của cậu hẳn là kẻ có tiền, hơn nữa bình thường có tiền thì sẽ có quan hệ… Nhưng mà, cô vẫn không thể tưởng tượng cậu học sinh ôn hòa này của mình mang hình tượng của một đạo diễn. Nghề đạo diễn hẳn là sinh viên xã hội chiếm đa số… Quý Trạch An lại là thủ khoa khoa học tự nhiên…

“Aizzz, Lữ Xuyến, lúc này nhắc tới mấy chuyện đó làm gì.” Hiệu trưởng cười tủm tỉm trả lời Lữ Xuyến, tuy rằng Quý Trạch An không vào đại học hạng nhất Cảnh Đại, Thanh Cảnh linh tinh, nhưng Cảnh Ảnh cũng cực kì danh tiếng. Quý Trạch An đã xây dựng được mạng lưới nhân sự cho mình, tiền đồ rộng mở, tương lai xán lạn, đến lúc đó đương nhiên trường học của họ cũng được vẻ vang. Ngay tại bữa tiệc chúc mừng của người ta mà hỏi vậy, thật sự rất dễ làm chùn không khí.

Hiệu trưởng đã nói vậy, Lữ Xuyến cũng không hỏi nữa. Tạm áp chế nghi vấn trong lòng, cô tính chờ tiệc chúc mừng kết thúc sẽ trực tiếp đi hỏi thăm, nói qua điện thoại cũng không rõ ràng. Hôm điền nguyện vọng cô phải phụ trách rất nhiều học sinh, không chú ý một chút cậu đã nộp nguyện vọng lên…

“Không có gì không có gì, cô cũng là quan tâm Tiểu An nhà chúng tôi thôi!” Sầm Ân Thư lập tức cười xua tay. Hắn vẫn còn ấn tượng với cô giáo này, ngày kết thúc thi đại học cô chính là giáo viên bảo vệ Quý Trạch An trước cổng.

“Cô Lữ, đây là nguyện vọng của em, em rất thích ngành này, trước lại không biết phải thi sát hạch…” Quý Trạch An có chút áy náy nhìn Lữ Xuyến, cậu biết lựa chọn của mình khiến Lữ Xuyến khó hiểu, thậm chí làm cô thất vọng, nhưng thật sự cậu không nghĩ tới chính mình sẽ phù hợp hoặc là thích ngành khác.

Lữ Xuyến sửng sốt “Nếu em thực sự thích thì cô sẽ không nói thêm gì nữa. Chúc mừng em, thành tích thi lần này rất tốt!”

“Cám ơn cô.” Quý Trạch An mỉm cười, lời chúc của Lữ Xuyến rất chân thành, làm Quý Trạch An cảm thấy thoải mái.

Một bữa tối, phần lớn là những lời chúc khách sáo, Du Dịch như bình thường không ăn gì cả, ngay cả nước cũng uống rất ít. Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, rất biết cách điều hòa không khí buổi tiệc, không làm cho bất kì ai phải gượng gạo, tất cả giáo viên đều cười híp mắt. Về phần bốn bạn học của Quý Trạch An yên lặng ngồi ăn và ăn, bọn họ tự biến mình thành phông nền, cũng không khước từ sự quan tâm của các thầy cô. Thành tích của họ cũng không tồi, nên không sợ bị hỏi tới.

Lúc này, thấy nhà vệ sinh đã có người, Quý Trạch An chuẩn bị đi ra, cùng ra bên ngoài chào hỏi, một mình đứng dậy, vừa lúc Đường Bạch Bân cũng muốn đi theo. Vừa ra khỏi chỗ ngồi, Quý Trạch An liền nhẹ nhàng thở ra, cho dù đời trước sống lâu vậy cũng chưa từng ngồi ăn cùng nhiều giáo viên như thế, huống chi trong lòng cậu thầy cô vẫn là những người cậu coi là cao quý, khó chạm tới.

Đường Bạch Bân thấy Quý Trạch An thả lỏng, trong lòng có chút buồn cười, nhưng biểu cảm vẫn thản nhiên như cũ “An Tử, cậu căng thẳng thế cơ à?”

“Sao không căng thẳng được? Nhiều giáo viên như vậy…” Quý Trạch An liếc Đường Bạch Bân.

“Tớ không ngờ cậu lại tổ chức tiệc.”

“Tớ cũng không ngờ! Tuy rằng muốn cám ơn các thầy cô, nhưng thật sự không nghĩ tới lại tổ chức lớn như vậy…” Sầm Ân Thư còn phái xe tới từng nhà giáo viên đón, đương nhiên là đã gọi cho họ trước, tuy vậy vẫn làm Quý Trạch An trợn mắt há mồm.

“Cậu tính nhận ông ấy?” Điều này không cần cậu nói cũng biết.

Quý Trạch An ngẩn người “Có lẽ vậy…” Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn giúp đỡ cậu rất nhiều, bình thường cũng rất quan tâm cậu, rất nhiều chuyện cậu không biết, Du Dịch sẽ nhắc nhở vài câu. Theo lời của Du Dịch thì là qua lại thân thiết cũng không phải chuyện xấu, không để tâm tới thân phận cha con, chỉ cần xem bối cảnh của hắn, cùng với việc tương lại cậu cần nhân mạch của hắn. Cho dù cậu không xem hắn là cha, bọn họ cũng không thể đòi hỏi cậu cái gì. Du Dịch đã nói rõ cho Quý Trạch An, có một số chuyện tâm lý không vượt qua được, vẫn chưa thể gọi một tiếng cha, nhưng cậu không ác cảm với việc người nọ trước mặt mọi người tự cho mình thân phận là cha cậu. Quý Trạch An nghĩ, cậu đang chầm chậm hạ xuống vách ngăn kia…

“Đừng nghĩ nhiều, có một số việc cứ để tự nhiên là được rồi.” Đường Bạch Bân an ủi, cũng không hỏi nhiều.

“Ừ... ” Quý Trạch An quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng không biểu tình của Đường Bạch Bân “Đại Bạch cậu thực trưởng thành, còn chín chắn hơn Vệ Lăng với Dương Khúc Cừ nhiều.”

“Do hoàn cảnh cả thôi. Tớ lại ước được như bọn họ.”

“Đàn ông con trai, già dặn một chút không phải không tốt.” Giờ tới lượt Quý Trạch An an ủi Đường Bạch Bân, bạn bè như cậu không thể nhúng tay vào chuyện gia đình người khác, huống chi ông nội của Đường Bạch Bân là ông cụ ôn hòa rất có học thức, nhìn qua chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ – đức cao vọng trọng!

Hai người hỏi nhân viên phục vụ vị trí của WC, vừa nói chuyện vừa đi về hướng đó. Đi qua một dãy ghế, đột nhiên cửa mở ra, người đi ra nhìn thấy Quý Trạch An thì sửng sốt, sau đó là xấu hổ, cuối cùng là gượng cười chào hỏi: “Tiểu An, tới tham gia tiệc chúc mừng Tiểu Thành à?”

Người này chính là chú hai của Quý Trạch An – Quý Khâu Hàng. Quý Khâu Hàng biết cả nhà đại ca đều không có gọi đứa con của chị gái hắn lại đây, hắn cũng không tính thông báo cho cậu, mọi người cùng hòa thuận vui vẻ chúc mừng hắn lại không muốn phá hư hứng thú của mọi người. Trong ấn tượng của hắn, Quý Trạch An vẫn là đứa nhỏ trầm lặng ít nói.

“Không phải.” Quý Trạch An không nghĩ đến Quý Giai Thành cũng tổ chức tiệc cùng một ngày ngay cạnh bữa tiệc của cậu. Ban đầu nghe Sầm Ân Thư nói phải bao hết toàn bộ thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy, mà lúc đó Quý Trạch An không muốn quá phô trương nên từ chối, cho nên hiện tại mới rơi vào tình huống này. Đường Bạch Bân biết Quý Trạch An gặp người quen, nhìn sắc mặt cậu cũng không có ý để y đi trước, nên đứng lại cùng cậu.

“Đi vào ngồi đi.” Quý Khâu Hàng không biết nói gì, cứng mặt nửa ngày mới phun ra được một câu.

Quý Trạch An không gật đầu “Chú hai, cháu vội đi WC nên không vào, thay cháu chúc mừng Tiểu Thành đã đậu đại học một tiếng.”

Nói xong, Quý Trạch An cùng Đường Bạch Bân rời đi. Quý Khâu Hàng nhìn bóng dáng Quý Trạch An rời đi cũng không giữ lại, nhưng lại đột nhiên cảm thấy không vui, nhưng vì sao không vui thì hắn không biết......

“Chú hai, đứng đờ đẫn ở cửa làm gì, không phải đang đi gọi nhân viên phục vụ sao!” Phía trong không biết là ai gọi lên.

Quý Khâu Hàng đáp lại một câu “Đi ngay đây” rồi đi về phía nhân viên phục vụ gần đấy.

......

“Bọn họ không quan tâm cậu thì cậu không cần phải để ý tới họ, người thân chẳng qua chỉ là một mối quan hệ có huyết thống thôi, quan hệ huyết thống cũng chẳng khăng khít tới vậy đâu. Nghĩ thoáng ra một chút, tớ cũng nghĩ thoáng như vậy đó.” Trong nhà Đường Bạch Bân không thiếu mấy thân thích cực phẩm kiểu này, người ta vẫn nói một người làm quan cả họ được nhờ, tất nhiên không tới nỗi cả họ đi cầu cạnh, nhưng vẫn khiến người nhà khó xử.

Quý Trạch An soi gương, trong gương thấy mặt mình, lại nhìn mấy dòng chữ trên gương, phẩy phẩy tay vừa rửa cho nước văng ra.

O(*≥▽≤)ツ Cười một cái, cười một cái mới đẹp đẹp nè!

Hơn nửa ngày, Quý Trạch An mới nhìn gương cười cười. “Tôi biết, tôi chỉ là bỗng dưng nhớ lại quá khứ...”

Quý Trạch An quay đầu nhìn về phía Đường Bạch Bân đang đứng một bên “Tớ chỉ là không muốn lặp lại quá khứ...”

“Quá khứ qua rồi.” Đường Bạch Bân cảm thấy Quý Trạch An đã lo lắng quá.

Quý Trạch An vừa nhìn Đường Bạch Bân vừa cười cười “Cậu nói đúng! Là tớ nhìn không ra.”

Thở dài một hơi, Quý Trạch An ổn định lại cảm xúc, hai người chuẩn bị quay trở lại.

Tốc độ trở về nhanh hơn, không có nhàn nhã như lúc đi, đặc biệt đi qua cái phòng tiệc kia, Quý Trạch An không muốn gặp bọn họ chút nào. Cậu có thể tưởng tượng được, lúc cánh cửa đó mở ra, bên trong có những người gọi là thân thích, cùng với khuôn mặt nhìn như hiền lành nhưng thực tế lại lạnh lùng, còn có cậu vẫn không thể quên đi cuộc sống trước đây...

Sau khi bữa tiệc chấm dứt, tất cả giáo viên cùng bạn học đều được xe chuyên dụng đưa về nhà an toàn. Quý Trạch An cùng Sầm Ân Thư nói chuyện xong liền từ biệt, sau đó theo Du Dịch trở về. Một hồi về đến nhà, đầu tiên Quý Trạch An đi rửa tay, thay quần áo mới, bỏ quần áo cũ vào máy giặt, làm nhiều đã thành quen, Du Dịch càng khỏi phải nói.

“Em đi toilet gặp được người quen cũ?” Du Dịch nhìn Quý Trạch An lười biếng nằm trên sô pha, ngồi xuống cạnh cậu, kéo cậu qua, áp sát vào lòng, để cậu gối đầu lên đùi mình.

Quý Trạch An ngửa đầu nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của Du Dịch, thành thật khai báo “Vâng, gặp chú hai của em. Vừa đúng hôm nay Tiểu Thành cũng tổ chức tiệc chúc mừng, kết quả là chạm mặt, mà chỉ gặp mặt mỗi chú hai thôi, những người khác đều không gặp...” Cậu một chút cũng không muốn gặp, không muốn nhìn thấy bọn họ giấu vẻ chán ghét dưới bộ mặt tươi cười.

“Không muốn gặp thì thôi, sau này đến Cảnh Thành rồi sẽ không phải nhìn thấy họ nữa.” Du Dịch giúp Quý Trạch An vén tóc trên trán ra, ngón tay vuốt qua trán cậu.

“Vâng.”

Hai người yên lặng một lúc, Quý Trạch An nói tiếp: “Ngày mai em muốn đi thăm mộ mẹ, muốn mua cho mẹ hoa bách hợp mẹ thích.”

“Anh đi cùng em.”

“Vâng.” Quý Trạch An cùng Du Dịch nói chuyện câu có câu không, chốc lát liền ngủ mất. Du Dịch không gọi cậu dậy, ôm ngang người lên, bế cậu vào phòng tắm tắm rửa, giúp cậu lau khô người thay áo ngủ sau đó bế lên giường, lúc này bản thân mới đi tắm. Gần đây Du Dịch đều đếm từng ngày trôi qua, anh chờ mong ngày Quý Trạch An mười tám tuổi, anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ dành cho lễ trưởng thành, anh chờ dịp này cũng đủ lâu rồi.

Trong lòng anh Quý Trạch An vĩnh viễn đều là đứa bé, nhưng đã tới lúc nên bỏ đi tầng bảo hộ anh dành cho nhóc con rồi. Cậu giờ đây sẽ vào đại học, nơi đó có rất nhiều người trẻ tuổi, nam nữ đều có, anh phải đánh dấu dấu hiệu của mình trên người cậu mới được. Anh nguyện ý tin tưởng, nhưng anh sẽ không chấp nhận được có gì bất trắc xảy ra......

Du Dịch biết bản thân rất ích kỉ ở điểm đó.

Như việc Quý Trạch An lựa chọn chuyên ngành, anh cũng không khuyên cậu chọn ngành biểu diễn, chuyên ngành biểu diễn cho dù không đi diễn thì cũng có đường ra khác, nhưng anh không nói rõ. Bởi vì anh biết, biểu diễn chuyên nghiệp không thể thiếu đóng phim, đóng phim rồi thì sớm hay muôn sẽ có cảnh hôn, thậm chí là cảnh giường chiếu... Du Dịch không chấp nhận được chuyện này, nhưng lại không muốn cậu từ bỏ sở thích của mình. Vì thế đạo diễn là ngành tốt nhất, làm đạo diễn rất nhẹ nhàng, có thể cho cậu tiếp xúc diễn xuất, cho nên anh mới quyết định như vậy.

Đại học, đặc biệt là đại học điện ảnh và truyền hình, có nhiều nhất chính là trai xinh gái đẹp, anh không muốn nhóc con của anh bị bọn họ mê hoặc đến hoa mắt, cho nên anh muốn trước khi cậu bước chân vào cái giới kia, anh phải quậy với cậu cho đã. Du Dịch một lòng chờ ngày đó đến...

***

Qua ngày tổ chức tiệc mừng được vài hôm, Quý Trạch An nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, là mười vé xem phim. Thì ra bộ phim “Đăng tiên” của đạo diễn Hoàng Dật Dương sắp công chiếu, trong lúc bọn họ đang căng thẳng chuẩn bị thi vào đại học, quảng cáo về bộ phim đã chiếu lên ti vi rồi, ven đường cũng có các áp-phích đủ loại, vai chính đương nhiên là đại ảnh đế Giang Khâm Dật cùng nữ chính Hề Ngữ Yên. Vai của Quý Trạch An tuy cũng quan trọng nhưng cậu chỉ là tên vô danh tiểu tốt thôi, huống chi có tin tức nói muốn lấy cậu làm điểm nổi bật bí mật.

Ngày công chiếu đầu không cần cậu tham gia, Quý Trạch An cũng không để ý. Cậu không cố gắng theo đuổi việc mình có nổi tiếng hay không, cậu chỉ đơn giản là thích cảm giác khi được vào vai, thích cảm giác được trải nghiệm thân phận khác nhau, nội dung vở kịch khác nhau. Những ngày được đóng các vai nhỏ kia cậu cũng rất vui, đáng tiếc rất nhiều vai diễn phụ không thể tiếp xúc sâu hơn, cảnh diễn cũng thiếu, chủ yếu là vai thi thể cùng người qua đường.

Nhận được vé xem phim, Quý Trạch An thực sự rất vui! Toàn là vé ghế ngồi chính giữa. Mà xem phim 3D phải ngồi chính giữa mới thích! Vì thế cậu giữ hai vé cho mình với Du Dịch, bốn vé còn lại cho các bạn, hai vé cho chú Dương Lợi, còn có hai vé có thể cho cô Lữ vẫn luôn quan tâm cậu, vừa đủ mười.

(?? ﹏??) Em cũng muốn coi phim chiếu rạp, ngọc lưu ly chắc chắn cũng muốn xem, mang tụi em theo với.

Chén trà nhỏ tỏ ra đáng thương, nhưng Quý Trạch An vẫn không mềm lòng, xem phim chiếu rạp muốn mang thì phải mang theo anh bình nước, chỉ có điều bình nước lại thích bình hồng. Quý Trạch An liền nhớ ra mỗi lần mang theo bình nước, buổi tối về nhà đều phải tặng cho nó “Đêm đẹp bên nhau” cùng bình hồng, trên mặt lại xuất hiện ý cười.

“Giai đẹp, có muốn cùng đi xem phim không?” Quý Trạch An hưng phấn nghiêng đầu nhìn Du Dịch.

Quý Trạch An đương nhiên không trông mong gì Du Dịch sẽ nói “Muốn muốn muốn!”, anh gật đầu một cái, Quý Trạch An có bao nhiêu vui vẻ liền hiện hết trên mặt.

Hẹn hò xem phim rạp, chuyện lãng mạn như vậy mà hai người còn chưa làm bao giờ, Quý Trạch An hồ hởi trông mong... Cậu cúi đầu xuống xem thời gian với ngày công chiếu, con người nhỏ trong lòng nhảy nhót phấn khích chạy vòng quanh.

_ Hết chương 46_

Bình luận

Truyện đang đọc