TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

Quý Trạch An giật giật khóe mắt nhìn hộp cơm bắt đầu chất từng đống hành, cũng không ngăn cản hành động của người kia. Có lẽ do đối phương rất đẹp trai đi. Đẹp trai làm gì cũng đẹp nên không nói được lời chỉ trích nữa hơn nữa cậu cũng không thấy phản cảm. Đặc biệt là trên mỗi củ hành đều có biểu tượng (/ω) làm cậu không nhịn được gắp hành lên nhìn kỹ lại thấy dòng chữ nhỏ nhỏ bên dưới: Mau ăn êm đi. Vì vậy Quý Trạch An đem hành đưa vào miệng, nhai rồi nuốt.

Một bên ăn tiếp mấy miếng hành một bên Quý Trạch An đoán biểu tượng kia chỉ hành ta đang ngượng ha. Vì bị ăn mà thấy thẹn? Quý Trạch An cũng không nghĩ rõ được nhưng hành không nói là ăn không tốt nên cậu cứ tự nhiên mà ăn từng củ từng củ thôi. Ngồi ở một bên nhìn Quý Trạch An đem đống hành mình ghét cay ghét đắng ăn mà khóe miệng hơi nhếch.

Mà đứng bên kia Giang Khâm Dật thấy Du Dịch bốc đồng đem hết hành cho nam sinh bên cạnh thì sợ ngây người. Ý định gọi tên anh cũng dừng lại. Tất cả ngôn ngữ hay hành động đều thể hiện hắn đang rất kinh ngạc thậm chí hắn còn không nhớ rõ mình đến tìm Du Dịch làm gì.

Giang Khâm Dật chắc chắn trăm phần trăm em trai hắn có tính khiết phích (ám chỉ người thích sạch sẽ)! Khiết phích nghiêm trọng!!! Anh ngay cả ba mẹ và hắn cũng ghét!!!!

Chính vì vậy mà Giang Khâm Dật mới giật mình dữ dội thế. Vì Du Dịch đang tùy tiện ngồi chỗ kia, còn không biết chỗ kia có lau qua chưa nhưng Giang Khâm Dật chắc chắn chỗ như thế hắn có lau đến chục lần anh không ngồi cho. Đương nhiên chỗ ngồi chưa phải đáng sợ nhất mà em trai hắn lại đem đồ mình không thích đưa cho người khác ăn! Giang Khâm Dật tuy rằng không nói là hiểu rõ em trai nhưng có việc hắn chắc chắn anh là người không thích ăn cũng không cho người khác ăn, kể cả anh không động đến chút nào cũng không được. Đã là đồ của anh thì anh không thích cũng vẫn là của anh, cho người khác mượn chút cũng thấy khó chịu rồi. Anh thà vứt đi còn hơn cho người khác.

Dù là tâm lý khiết phích hay sinh lý khiết phích thì đều hội tụ đủ trong Du Dịch. Rõ ràng hồi bé ngoan ngoãn đáng yêu như vậy mà từ khi theo một tên thần côn* thì biến thành như vậy đó!!! Mỗi lần nhớ lại là một lần Giang Khâm Dật hối hận xưa không ngăn người đó mang em trai đi.

“Dật ca, đạo diễn tìm.” Trợ lý Giang Khâm Dật gọi hắn mấy lần mà mắt hắn cứ dán vào bên kia sau cũng chú ý. Như thế cũng đủ để trợ lý tò mò nhìn sang chỉ là hắn ta không biết Du Dịch lại càng không biết anh khiết phích nghiêm trọng. Chẳng qua thấy Du Dịch đẹp trai, trong giới cũng gọi là nổi tiếng nhưng hắn thấy anh Dật của bọn họ là đẹp trai nhất!

Du Dịch không ngẩng đầu cũng biết Giang Khâm Dật vừa đứng bên kia. Anh cảm giác được hơi thở của hắn. Hơn nữa anh biết rõ tính của anh mình cho nên cũng không ngẩng lên nhìn.

Sự chú ý của Quý Trạch An đều ở trên cái hộp cơm nên không thấy người mà bây giờ hay sau này đều rất nổi tiếng Giang đại ảnh đế đã đến. Cho dù Giang đại ảnh đế đóng vai nam chính trong “Chiến ca” cậu cũng không có chút xíu hâm mộ nào. Đối với cậu thì hộp cơm, tiền mặt và ảnh đế so ra thì hộp cơm giúp cậu ăn no, tiền thì đổi thành hộp cơm còn ảnh để thì……..ngoại trừ cái mặt ra cũng chả có gì. Không chỉ thế Quý Trạch An còn nghĩ anh trai cọ cơm bên cạnh còn đẹp trai hơn Giang đại ảnh đế ý.

Quý Trạch An ăn hết hành rồi quay sang hạ đũa với thịt kho tàu. Cậu thấy thịt kho tàu mỡ nhiều lắm cậu không kén ăn nhưng cũng không thích. Nhưng không được lãng phí lương thực nên Quý Trạch An ăn hết. Cậu không quên mình là người nghèo, muốn một mình đi ăn thịt kho tàu cũng rất xa xỉ.

“Cậu thích ăn thịt à.”  Vẫn lén chú ý Quý Trạch An nên Du Dịch tự nhiên phát hiện cậu ăn hết hành là đến thịt kho tàu. Đúng lúc anh thấy thịt đầy mỡ rất không thích nên lần thứ hai không chờ cậu trả lời mà gắp thịt kho tàu sang.

Đáng lẽ đây là chuyện rất đáng ghét mới đúng. Quý Trạch An nghĩ có người xa lạ đem đồ để vào hộp cơm của mình rất khó chịu, sẽ từ chối thế mà đối với người này thì cậu lại vô thức nhượng bộ. Chỉ là người lần đầu tiên gặp mặt cậu lại cứ thế mà thỏa hiệp? Quý Trạch An nghĩ đi nghĩ lại cũng đành cho là anh đẹp trai khiến cậu ghen tỵ nên không đứng dậy với cả gương mặt đó thật sự khiến người khác có cảm tình nên mới không tránh hành động đáng ghét kia.

Quý Trạch An gắp một miếng thịt kho tàu lên sau đó quay đầu nhìn sang, ngơ ngác nhìn anh nuốt mất miếng thịt.

Bỗng nhiên anh nở nụ cười. Quý Trạch An không tìm được từ nào để diễn tả lúc anh cười, chỉ có thể thốt ra từ đẹp, đẹp đến mức khiến cậu quên mất cả hộp cơm của mình.

Du Dịch thấy người này ngơ ngác như đứa trẻ nhịn không được buông đũa xuống đưa tay xoa đầu cậu

Tuy rằng mới nhìn thì thấy thiếu dinh dưỡng còn có chút vàng vọt nhưng cảm giác khi xoa thấy khá tốt.

Du Dịch lúc mới giơ tay lên ánh mắt có chút do dự nhưng sau đó buông tha, xoa nhẹ đầu Quý Trạch An.

Chờ đến lúc Quý Trạch An phản ứng lại thì Du Dịch đã cầm đũa lên. Dường như anh không có ý định giải thích với Quý Trạch An về hành vi vừa rồi của mình.

Quý Trạch An cũng không ngốc đến mức đi hỏi việc đó. Cậu không quên vừa rồi đại thúc có nhắc đừng đắc tội ai trong đoàn làm phim tuy rằng người này có vẻ là ở tổ phim bên cạnh. Đại thúc nói bọn họ là diễn viên quần chúng, hôm nay có thể ở đoàn làm phim này, hôm sau lại có thể sang chỗ khác nên không thể đắc tội bất cứ ai. Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng cậu lại cảm thấy rất tự nhiên, còn có chút thoải mái…..không khiến cậu có cảm giác được bố thí.

Nhìn hộp cơm của người đó, Quý Trạch An phát hiện vài ba thức ăn của anh đã chẳng còn. Hành cũng thịt ba chỉ đều gắp cho cậu, anh chỉ còn lại chút bắp cải xào và cơm tẻ.

Thấy Quý Trạch An nhìn hộp cơm của mình, Du Dịch gắp lên một đũa bắp cải xào duy nhất sau đó hướng đến hộp cơm của cậu.

Quý Trạch An vội vã ngăn lại “Không cần, đủ rồi, cảm ơn anh.”

Toàn bộ đều gắp cho cậu thì anh ăn cái gì? Tuy rằng cậu ăn hai hộp cơm cũng không vấn đề gì.

“Cậu còn đang tuổi lớn ăn nhiều một chút. Đừng ngại.” Du Dịch vừa mở miệng Quý Trạch An lại bị thanh âm của anh hấp dẫn. Vừa nghe liền thấy tê dại, có một loại hấp dẫn nào đó cuốn hút cậu.

Vì vậy lại đũa bắp cải xào lại vào hộp cơm của cậu.

“Thật sự không cần, cảm ơn.” Quý Trạch An tiếp tục từ chối. Lúc này anh đã gắp lên rồi.

Du Dịch dừng lại nhìn cậu “Không thích?”

Du Dịch nhớ tới trẻ con đều chỉ thích ăn thịt, giống anh lúc bé vậy. Chỉ là sau này bị sư phụ ép ăn thành quen. Bây giờ thấy thịt đã thấy ngấy, không có hứng ăn.

Quý Trạch An lại bị cướp lời trước, cậu nghe anh nói “Không ăn rau là không tốt.”

Vẻ mặt của anh rất không hài lòng khiến Quý Trạch An cảm thấy mình vừa mắc phải lỗi gì đó rất lớn.

“Không phải………”  Quý Trạch An muốn giải thích. Cậu không phải người kén ăn, đến mỳ ăn liền cậu còn có thể ăn nhiều năm như vậy, tuy rằng phần lớn cũng có nguyên nhân, nhưng cậu nghĩ rằng mỳ không phải là một trong những món ngon nhất

“Vậy ăn nhiều một chút.” Vì vậy Du Dịch kiên nhẫn gắp rau vào hộp cơm của cậu không những vậy mà còn nhìn cậu ăn.

Quý Trạch An thấy hành động của anh cuối cùng dứt khoát gắp tất vào miệng.

Du Dịch nhìn cậu ăn đến là thỏa mãn, cảm giác giống như chính mình ăn no.

Cuối cùng, Quý Trạch An ăn luôn cả cơm của Du Dịch.

Ăn no rồi Quý Trạch An nhìn Du Dịch xấu hổ. Nhưng hiển nhiên đường sóng não của anh và cậu không khớp nhau.

Anh hỏi: “Ăn no chưa?”

Quý Trạch An gật đầu.

Du Dịch lo cậu nhóc không nói thật, đưa tay sờ sờ bụng cậu thấy đúng là no rồi mới thu tay lại. Anh không biết rằng hành động đó rất thân mật.

Quý Trạch An nhìn bàn tay đẹp của người kia để lên bụng mình, lần thứ hai ngẩn người.

***

“Tiểu Việt, đứa bé kia là ai?” Giang Khâm Dật nhìn Du Dịch đang chơi điện thoại di động, cố gắng để không quá đáng.

Du Dịch đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục xem điện thoại cũng không biết đang làm gì.

“Tiểu Việt!!!” Bị chính em trai ruột của mình ngó lơ, Giang Khâm Dật thấy khó chịu cực kỳ.

Lúc này Du Dịch mới ngẩng đầu “Tôi là Du Dịch.”

Giang Khâm Dật nghe thấy không nhịn được thở dài “Tiểu Việt……”

Du Dịch nói xong lại cúi đầu, mở di động lên nghịch.

Giang Khâm Dật nghe thấy âm thanh trái tim hắn bể tan tành. Chuyện này ngày xưa hắn chưa từng nghĩ tới. Ngày xưa hắn còn nhỏ, không có tiếng nói, không thể can thiệp. Mấy năm nay bọn họ đều thử bồi thường Tiểu Việt nhưng anh một lần lại một lần đẩy họ ra, cứ như là muốn phân rõ quan hệ vậy.

“Tiểu Việt, Tiểu Việt, cậu ta là người mà thần côn kia nhắc đến?” Dường như hắn nhận ra chút manh mối, Giang Khâm Dật lần thứ hai nhìn Du Dịch hỏi.

Nghe hắn nói vậy tay Du Dịch dừng lại, cậu ngẩng đầu nhìn Giang Khâm Dật ánh mắt lạnh như băng.

Anh cảnh cáo: “Không nên xen vào chuyện của người khác.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Du Dịch (Gắp một đũa hành): Ăn đi.

Quý Trạch An nuốt vào.

Du Dịch (Gắp tiếp một đũa thịt kho tàu): Ăn no chút.

Quý Trạch An dừng một chút, lại nuốt tiếp.

Du Dịch (Gắp bắp cải xào vào trong bát cậu): Ngoan, phải ăn chay mặn kết hợp.

Quý Trạch An nhìn anh chớp chớp mắt, ăn xong bắp cải rồi ăn nốt cơm tẻ trong bát anh.

Quý Trạch An nhìn hộp cơm của anh trống rỗng có chút xấu hổ.

Du Dịch nheo mắt lại sờ bụng cậu, xác định no rồi thấy rất vui.

Du Dịch: Đến lượt anh ăn cơm.

Quý Trạch An chưa có phản ứng đã bị Du Dịch nhào qua gặm gặm gặm.

Tiếng lòng Du Dịch: Nó chính là dùng để ăn! Đúng vậy! Chỉ dùng để ăn!

___Hết chương 04___

Bình luận

Truyện đang đọc