TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Khoa học kỹ thuật hiện đại đã giải phóng cuộc sống.

Trước khi đông chí đến, Hàn Băng Nhi mua cho nhà họ Lục người máy quét nhà, lau nhà và máy rửa chén.

Bất tri bất giác, cô đến nhà họ Lục đã sắp được bốn tháng rồi.

Trong bốn tháng này, cô cảm thấy thời gian hình như được ấn nút tăng tốc.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, đã đổi sang thành áo bông dày cộm rồi.
Ở đây, đông chí cũng là ngày tết đoàn viên.

Kể từ ngày lại nhà hôm đó, Hàn Băng Nhi cũng khồng trở về nhà họ Hàn thêm lần nào.

Ba Hàn mẹ Hàn cũng không có cách nào khác.
Hôm nay, Hàn Băng Nhi vừa tan làm, còn chưa vào hành lang đã nhận được điện thoại của mẹ Hàn gọi đến.
Trong điện thoại, giọng điệu của mẹ Hàn cẩn thận: "Băng Nhi, hai ngày nữa là đông chí rồi, con về nhà ăn bữa cơm đi.

Ba con cũng đã lâu rồi chưa gặp con."
Mẹ Hàn có lúc cũng đã rất phiền não, nếu như tìm thấy con gái sớm mấy năm thì tốt rồi, ít nhất cũng không lạ lẫm như vậy.
Cho dù là đứa trẻ từ nhỏ đã nuôi dưỡng ở bên mình, nếu như vắng mặt vài năm thì quan hệ cũng không có cách nào hàn gắn.

Càng huống hồ, cô vắng mặt không phải chỉ có mấy năm, mà là gần hai mươi năm.

Bà vẫn con nhớ, lúc Băng Nhi vừa trở lại nhà, cô đều không gọi bà là mẹ.

Băng Nhi hai mươi tuổi đã không phải là người mà một chiếc váy, một con gấu bông đồ chơi là đã có thể kích thích được cô nữa rồi.

Còn không đợi bà bù đắp tốt quan hệ mẹ và con gái thì Băng Nhi đã bị ép trở thành người thay thế trong mối hôn ước này.
Thật ra trong lòng bà cũng rất rõ ràng bà đã nợ con gái cái gì.
Bà sống cùng chồng bao nhiêu năm, lợi ích và vinh nhục của nhà họ Hàn vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu.

Ban đầu Hi Văn không muốn hôn ước này, chồng bà sở dĩ không phản đối, là bởi vì Lục Hạo Thiên căn bản không có khả năng tỉnh lại.

Nếu như tỉnh lại thì nhà họ Lục cũng đã lụi bại, anh không quyền không tiền làm sao có thể trở lại dáng vẻ như lúc ban đầu được..

Lục Hạo Thiên đã là một cái cây phế.

Khi Băng Nhi còn chưa trở về, nhà họ Hàn không có sự lựa chọn.

Sau khi cô trở về rồi, từ trong hai người con gái chọn ra một người gả cho nhà họ Lục.


Cân nhắc lợi hại, Băng Nhi gả qua nhà họ Lục vẫn là tốt hơn.
Quả nhiên, sau đó không lâu, Hi Văn liền qua lại với Hứa Hoài Đức.
Đợi đến khi Hi Văn gả vào nhà họ Hứa, vậy thì nhà họ Hàn sẽ có thêm một tầng bảo hiểm, cũng có thêm sự trợ lực.
Bà và chồng chẳng lẽ không biết họ đã mắc nợ con gái ruột sao? Đương nhiên là biết..

Nhưng thật muốn bù đắp, vậy cũng phải đợi nhà họ Hàn trở lại như trước đây.

Bà đều nghĩ kỹ rồi, nhiều nhất là đợi hai ba năm, bà sẽ chủ động nói với mẹ Lục, đưa Băng Nhi trở về.

Đến lúc đó Băng Nhi vẫn còn trẻ, vẫn có thể sống cuộc sống hạnh phúc.
Hàn Băng Nhi bước vào hành lang, nói với mẹ Hàn đầu bên kia điện thoại: "Con hôm đó có lẽ không có thời gian." Ngừng một chút, cô lại nói: "Hàn Hi Văn hôm đó cũng về sao?"
Mẹ Hàn vô thức mà xem nhẹ câu nói phía sau của cô, cau mày hỏi: "Không có thời gian? Không phải ngày nào cũng tan làm sớm sao?"
Không đợi Hàn Băng Nhi nói thêm cái gì, mẹ Hàn lại nói: "Mẹ nghe nói nhà họ Lục không có người giúp việc, bây giờ có phải bà mẹ chồng kia của con cái gì cũng đẩy cho con làm không?"
"Không có." Điều Hàn Băng Nhi nói là sự thật, cô ở nhà họ Lục dĩ nhiên là không nhàn nhã nhưng mẹ Lục cũng không phải để cô làm hết mọi việc.
Hàn Băng Nhi thấy sắp về đến nhà rồi, bèn không nói nhiều nữa: "Mẹ, ngày khác con sẽ gọi lại cho mẹ, bây giờ con còn có việc."
Mẹ Hàn chỉ đành gác điện thoại.

Bà xem thời gian, liền biết con gái đã tan làm rồi.

Con gái đến cùng là bận cái gì, bà cũng biết.

Bà càng nghĩ càng giận, đến cả cơm tối cũng không muốn ăn, trực tiếp lên lầu về phòng nằm.
Cùng lúc đó, Hàn Băng Nhi bước lên mấy cấp bậc thang, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn ở trong hành lang.

Tối qua cô xuống lầu đổ rác đã phát hiện ra, đèn hành lang chớp sáng chớp tắt, lúc được lúc không.

Bây giờ đã bước vào mùa đông rồi, trời tối rất sớm, trời sáng thì lại muộn.

Cái bóng đèn này nếu đột nhiên hỏng sẽ rất dễ bị té ngã.

Cô ngã thì còn được, dù sao vẫn còn trẻ.

Nhưng mẹ Lục đã lớn tuổi rồi, nếu bóng đèn hỏng bà bước hụt chân, té ngã một cái vậy thì lớn chuyện rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Băng Nhi cũng không làm lỡ thời gian, xoay người đi ra ngoài tiểu khu nhờ người đến thay bóng đèn trong hành lang.

Lúc này cô mới an tâm.
Hôm nay Hàn Hi Văn về nhà, vừa mới bước vào cổng đã nghe dì giúp việc nói tối nay mẹ Hàn không ăn cơm.

Cô ta liền lên lầu vào phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy mẹ Hàn ngồi ở trên giường thở ngắn than dài.
Hàn Hi Văn không cần đoán cũng biết, mẹ Hàn là vì Hàn Băng Nhi mà tâm phiền ý loạn.
Quả nhiên, mẹ Hàn vừa thấy cô ta đến, liền kéo cô ta nói: "Nhà họ Lục quá nhỏ quá nát rồi, mẹ đã nghĩ rồi.


Băng Nhi sống ở bên kia chắc chắn là không thoải mái, hay là mẹ dứt khoát thuê cho nó một căn phòng lớn, lại tìm cho nó một người giúp việc.

Như vậy nó có thể sống thoải mái hơn một chút."
Lời như vậy, kiếp trước Hàn Hi Văn cũng đã nghe mẹ Hàn nói qua rồi.
Cô ta có một loại tâm lý rất vi diệu.

Rõ ràng trong lòng cô ta biết, Hàn Băng Nhi là con gái ruột của mẹ Hàn.

Mẹ Hàn chăm sóc lo lắng cô cũng là điều đương nhiên.

Nhưng cô ta chính là rất không thoải mái.

Trong nội tâm, cô ta luôn nghĩ mẹ Hàn không nên như vậy, không nên đối với cô ta và Hàn Băng Nhi tốt như nhau.

Cô ta là mẹ Hàn nuôi dưỡng bên người mà lớn lên, làm sao có thể giống như Hàn Băng Nhi được?
"Vẫn là đừng thêm phiền phức nữa." Hàn Hi Văn nói: "Lục bá mẫu sẽ không đồng ý đâu.

Trước đây trong nhà không phải nói chi tiền để Lục Hạo Thiên ở lại viện điều dưỡng sao, bà cũng không đồng ý.

Bây giờ sao có thể đồng ý chuyển ra ngoài."
Kiếp trước cô ta cũng muốn đổi sang một căn nhà sáng sủa, xa hoa.

Nhưng nào ngờ, mẹ Lục căn bản không đồng ý.

Cô ta ngược lại muốn một mình dọn ra sống.

Nhưng cô ta vẫn chưa chết tâm, vẫn dòm ngó đồ vật trong tay mẹ Lục, chỉ đành cắn răng tiếp tục sống trong căn nhà tồi tàn kia.
Kiếp này lẽ nào mẹ Lục lại muốn chuyển ra ngoài sống? Không thể nào!
Mẹ Hàn nghe xong sắc mặt liền giận dữ: "Vậy con gái của mẹ gả qua đó để làm giúp việc sao? Thật là khinh người quá đáng!"
Bà chính là nghĩ tới chuyện này mới nuốt cơm không trôi.

Càng nghĩ càng giận, đến nỗi muốn giận lây sang Hàn Hi Văn ăn mặc đẹp đẽ, khí sắc hồng hào ngồi bên cạnh mình.
Nhưng cũng chỉ chửi chó mắng mèo ở trong lòng, ngoài miệng cũng không nói gì.
Hàn Hi Văn cũng không còn gì để nói: "Vậy mẹ muốn thế nào?"
Mẹ Hàn suy nghĩ một lát: "Có thể không chuyển, nhưng mẹ phải tìm một người bảo mẫu cho Băng Nhi.

Nếu không cả nhà họ Lục lớn bé đều để Băng Nhi hầu hạ sao? Con gái của mẹ cũng không thể làm nô làm tỳ cho nhà họ Lục bà ta."

"Con khuyên mẹ không nên xen vào việc của nhà họ Lục." Hàn Hi Văn nhớ lại lời của Hàn Băng Nhi ngày hôm đó, cũng trở nên âm dương quái khí: "Nhưng mà Băng Nhi cũng đã nói rồi, không muốn chúng ta quản chuyện của em ấy.

Đây là nguyên lời em ấy nói."
Mẹ Hàn bực mình: "Đó là lời của nó trong lúc tức giận, con đừng so đo với nó."
Trong lòng Hàn Hi Văn càng tức giận hơn nhưng cũng không thể không khuyên nhủ: "Được, con không nói lời này nữa.

Con cùng mẹ phân tích một chút việc chính sự.

Nếu như Lục bá mẫu cảm thấy nhà chúng ta xen vào quá nhiều, đối với Băng Nhi giận chó đánh mèo thì phải làm sao? Còn có, Băng Nhi mới gả đi không bao lâu, còn chưa tới bốn tháng.

Đang lúc Băng Nhi nhận được sự tín nhiệm của Lục bá mẫu, mẹ lại xen vào, có lẽ sẽ..

Lẽ nào mẹ tin rằng trong tay Lục bá mẫu thật không có gì cả?"
Dưới sự khuyên ngăn của Hàn Hi Văn, mẹ Hàn quả nhiên không còn ý định này nữa.
Nhưng trong lòng Hàn Hi Văn không hề dễ dàng cho qua.

Nhất là khi nhớ lại lời nói lúc đó của Hàn Băng Nhi, cô ta lại tức giận.
Cô ta không tin Hàn Băng Nhi sống ở nhà họ Lục vất vả bao nhiêu.

Kiếp trước cô ta ở nhà họ Lục, trong nhà ánh sáng kém một chút, cũng có chút rách nát.

Nhưng mẹ Lục cũng không bắt cô ta nấu cơm, cũng không bắt cô ta dọn dẹp vệ sinh.

Phỏng chừng là sợ cô ta chuyển loạn đồ đạt trong nhà.

Cô ta không thể không thừa nhận, mẹ Lục đối với Hàn Băng Nhi còn tốt hơn đối xử với cô ta, vì vậy mẹ Lục càng không có khả năng để cho Hàn Băng Nhi làm việc gì..

"
Nếu như mẹ Lục xảy ra chuyện gì, Hàn Băng Nhi mới chân chân chính chính vất vả.
Cái ý niệm này vừa hiện lên trong lòng Hàn Hi Văn, cô ta liền lập tức bắt lấy, tức khắc liền nảy ra một kế hoạch.
Cô ta nhớ rõ ở kiếp trước cũng là một ngày mùa đồng, mẹ Lục sớm tinh mơ đã rời giường đi mua đồ ăn.

Kết quả đèn trong hành lang bị hỏng, bà không cẩn thận bước hụt chân té ngã, bị gãy xương..

Lúc đó cô ta lo lắng mẹ Lục sẽ đem tất cả việc trong nhà giao cho cô ta làm.

Thực ra là sợ khổ, liền lấy cớ công việc cần đi công tác để rời đi một khoảng thời gian.

Đợi cho mẹ Lục khỏe lại rồi, cô ta mới trở về.
Tính toán thời gian, mẹ Lục chắc là vào khoảng thời gian này bị té ngã?
Nếu như Hàn Băng Nhi cắn răng đi chăm sóc mẹ Lục, vậy mệt chết cô cũng là đáng lắm.

Nếu như Hàn Băng Nhi cũng bỏ chạy giống như cô ta, vậy thì mẹ Lục và Đậu Đậu còn đối xử tốt với cô ta như vậy nữa không? Xem Hàn Băng Nhi còn dám đối với cô ta bày ra cái vẻ" Tôi cao thượng hơn cô nhiều "nữa không!
Nào ngờ Hàn Hi Văn đợi rồi cứ đợi, đợi cả một thời gian dài cũng không đợi được tin tốt mẹ Lục ngã từ trên cầu thang xuống.
Cô ta không khỏi suy nghĩ, sẽ không vì cô ta sống lại mà làm thay đổi những việc này chứ.

Chung quy chuyện gì cũng sẽ có hiệu ứng bươm bướm.
Nếu thật sự là như vậy, vậy thì hỏng bét rồi.

Núi không đến tìm ta, vậy thì ta đi tìm núi.

Hàn Băng Nhi nghĩ nghĩ, cô ta không thể tự mình đi làm loại chuyện này được, bèn dứt khoát để em trai cô ta đi phá hư đèn trong hành lang.
Người em trai này đương nhiên không phải họ Hàn, mà là em trai có cùng quan hệ huyết thống với cô ta.

Vốn dĩ ba mẹ ruột một nhà nghèo khổ đến rớt mồng tơi, người nào người nấy đều không được học hành.

Vì để ba mẹ ruột không làm yêu ma, cô bèn để người em trai này đến bên cạnh mình.

Em trai không có bằng cấp, cũng không có bản lĩnh gì, bây giờ đang làm tài xế cho Hứa Hoài Đức.

Cô ta đối với người em trai này khá yên tâm.

Cô ta biết hắn sẽ vì cô ta mà sẵn sàng làm những việc này, cũng tin tưởng miệng hắn rất kín kẽ.
Quả nhiên em trai Chương Kiến vừa nghe, không nói hai lời liền đồng ý giúp cô ta làm việc này.
Hàn Hi Văn vẫn còn nhớ cái tiểu khu nhà họ Lục sống là cái dạng gì.

Camera không có tác dụng gì không nói, bảo vệ cũng đều là những ông lão.

Bình thường thích nhất là ở cửa bảo vệ đấu địa chủ.

Phá hỏng đèn hành lang, việc này thật sự là quá dễ dàng rồi.

Càng quan trọng hơn là, nếu như cô ta không nhớ sai, đèn hành lang kia có lẽ cũng đã mấy năm rồi chưa thay.

Đèn hỏng rồi cũng không gợi lên sự ngi ngờ của bất kỳ ai.
Chương Kiến dù sao cũng vẫn còn trẻ, chỉ nhìn vội xung quanh tiểu khu một chút.

Xác định không có người camera, cũng không có ai nhìn thấy, hắn liền phá hỏng đèn ở hành lang.

Khi hắn nhìn thấy trên bóng đèn không có một lớp bụi dày bám vào, còn có chút khó hiểu.

Chị không phải nói tiểu khu này đã mấy năm rồi không thay bóng đèn sao? Sao nhìn giống đồ mới vậy? Sau khi hắn làm xong chuyện này, vốn dĩ muốn nói chuyện này cho Hàn Hi Văn, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

Hắn không dễ dàng gì giúp chị gái làm một chuyện, nếu làm không tốt, chẳng phải chứng minh là hắn vô dụng sao? Hơn nữa, hắn nghĩ nghĩ, chuyện này cũng không quan trọng.

Tiểu khu này cũng không có camera, cũng không có ai nhìn thấy hắn..
Chắc là cũng không sao đâu?
Tối nay Hàn Băng Nhi phải tham gia liên hoan với đồng nghiệp.

Chuyện này không thể thoái thác được, cô cũng không nghĩ trốn tránh.

Dù sao bình thường làm việc chung với đồng nghiệp cũng rất vui vẻ, bèn gọi điện trước cho mẹ Lục, nói hôm nay cô sẽ về muộn, mẹ Lục cũng không nói gì.
Nhưng không đợi cô ăn xong bữa cơm, đã nhận được điện thoại của hàng xóm gọi đến.

Trong điện thoại, âm thanh của hàng xóm vừa hoang mang vừa vội vàng:" Băng Nhi, mẹ chồng con vừa đi đổ rác, không cẩn thận hụt chân té ngã, xem dáng vẻ là bị gãy chân rồi!".


Bình luận

Truyện đang đọc