TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Chiều hôm đó, Chủ tịch Hứa và Hứa Hoài Đức cùng xuất hiện trong phòng bệnh.
Anh đã kể chuyện hôm qua tới nhà họ Hứa cho mẹ và cô nghe từ trưa cho nên khi bọn họ xuất hiện, mẹ và cô đều không có gì ngạc nhiên.
Quả thật ngày trước đương sự là mẹ và cô từng phải chịu oan, cũng từng tức giận nhưng dù tâm trạng ấy mãnh liệt đến đâu thì trải qua thời gian dài như vậy cũng phai nhạt đi nhiều.

Bọn họ đều rõ tại sao hai người này lại thành thật xin lỗi, chẳng qua nể mặt anh mà thôi.

Còn câu xin lỗi kia rốt cuộc có bao nhiêu thật lòng thì bọn họ không quan tâm lắm.
Thoạt nhìn Hứa Hoài Đức tiều tụy đi nhiều.
Anh ta không chỉ bị đả kích trong chuyện tình cảm mà còn cả trong công việc.
Nếu lời xin lỗi của Chủ tịch Hứa mà bị người ngoài nghe thấy chắc ai nghe xong cũng thấy cảm động: “Tất cả là do tôi không biết cách dạy con, xảy ra chuyện lớn thế này mà tới giờ tôi mới biết.

Năm ấy tôi và Thắng An từng có giao tình, nếu ông ấy biết sau khi mình đi người nhà phải chịu oan khuất lớn như thế, sau này tôi làm gì còn mặt mũi đi gặp ông ấy nữa.”
Mẹ Lục vẫn rất điềm tĩnh, bà cười nói: “Nhờ phúc của Thắng An, tôi chỉ bị gãy xương mà thôi.”
Chủ tịch Hứa thở dài: “Lúc ấy lẽ ra bà nên tới tìm tôi, dù sao việc này cũng do Hoài Đức không đúng.”

Mẹ Lục liếc nhìn cô một cái.
Cả hai đều nhớ đến cuộc trò chuyện vào tối hôm ấy, nếu khi đó bọn họ đến tìm Chủ tịch Hứa, Chủ tịch Hứa có thèm để ý không? Cùng lắm thì chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không mà thôi.

Nếu muốn Chủ tịch Hứa để tâm thì phải có hai điều kiện, thứ nhất là Hứa Hoài Đức trở thành người thừa kế thì người làm cha là ông ta sẽ không bao giờ dễ dàng khoan dung với một người thừa kế có vết nhơ, thứ hai là Lục Hạo Thiên tỉnh lại, hơn nữa tiền đồ phải vô lượng.
Lúc đó không thuộc điều kiện nào cả, nếu muốn đòi lại công bằng, làm gì có công bằng ở đây.
Mẹ Lục đáp: “Quý nhân như ông hay bận rộn, sao tôi dám quấy rầy.”
Thái độ ứng đối của mẹ Lục rất khéo léo, bà không tức giận cũng không phẫn nộ.

Nhưng người không hề niềm nở với Chủ tịch Hứa là Lục Hạo Thiên từ đầu tới cuối không nói câu nào, chỉ rũ mắt ngồi một bên, không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau cả Chủ tịch Hứa lẫn Hứa Hoài Đức cũng tự thấy mất mặt nên chủ động rời đi trước.

Trước khi đi ông ta còn nói sẽ không để mẹ Lục gãy xương một cách vô ích, nhà họ Hứa nhất định sẽ bồi thường, còn phần người gây chuyện, bọn họ nhất định không tha.
Rời khỏi phòng bệnh, trong thang máy không có người khác, Chủ tịch Hứa cúi đầu liếc đứa con trai một cái, đạm giọng nói: “Chuyện lần này tôi sẽ giải quyết giúp anh.”
Nhìn thấy mẹ Lục, ông ta chợt nhớ đến người vợ cả của mình.
Bà ấy cũng khôn khéo điềm tĩnh như vậy, trong trí nhớ của ông, bà chưa bao giờ mắc lỗi.

Rồi khi nghĩ đến mẹ đẻ của Hứa Hoài Đức, trong lòng ông ta lại không vui.
“Con cảm ơn ba.” Hứa Hoài Đức chết lặng đáp.
“Giờ tôi cho anh chọn.” Chủ tịch Hứa nói tiếp, “Hoặc tiếp tục làm việc ở công ty, nhưng vị trí đó nghĩ cũng đừng nghĩ, hội đồng quản trị sẽ không đồng ý.”
Trừ khi Hứa Hoài Đức có thể tìm được một người vợ giúp sức cho mình, nhưng trong giới ai chẳng biết chuyện Hàn Hi Văn mang thai, làm gì có cô tiểu thư nào chịu được chuyện này, ai muốn kết hôn với người chồng có một đứa con riêng? Cho nên điều này là không thể, vì vậy người ủng hộ Hứa Hoài Đức trong công ty ngày càng ít.
“Hoặc là tôi cho anh tài nguyên, cho anh tiền, tự anh ra ở riêng đi.”
Rốt cuộc anh ta cũng ngẩng đầu lên, nhanh chóng quyết định, “Con chọn vế sau, tự ra ở riêng.”
Anh ta tự mình bước ra, không tin không thể làm nên trò trống gì.
“Người phụ nữ kia.” Chủ tịch Hứa nói, “Anh tính thế nào?”
Anh ta đáp: “Con sẽ tìm người canh chừng cô ta, sau này cô ta không dám gây chuyện nữa.”

“Tôi đang nói đứa bé trong bụng nó.”
“Cô ta muốn sinh thì sinh, con sẽ không cưới cô ta.” anh ta nói, những lời này mang theo vài phần oán hận, “Con sẽ không cưới.”
Chủ tịch Hứa vỗ vai anh ta, nói: “Hy vọng sau này anh sẽ cảnh giác cao độ, ba chỉ làm được đến thế thôi.

Các cụ nói phải, cưới vợ phải cưới vợ hiền, không cần trợ giúp nhiều, chỉ mong đừng vướng chân là được.”
***
Hàn Băng Nhi xuất viện, thương thế của cô không nghiêm trọng lắm, nhẹ hơn mẹ Lục lúc trước nhiều.

Bác sĩ dặn về nhà nghỉ ngơi nửa tháng rồi quay lại bệnh viện chụp X-quang để kiểm tra.
Cô thế này cũng không đi làm được, đành phải xin nghỉ, may thay cấp trên tốt tính, không những không nói gì còn gửi lì xì wechat cho cô, bảo cô chú ý nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt.
Mặc dù Đậu Đậu đã tốt nghiệp mẫu giáo nhưng không có nghĩa nó được rảnh rỗi.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Đậu Đậu, anh đã đăng ký một lớp học taekwondo và một lớp tập bơi cho nó, lịch học mỗi ngày rõ ràng, không có thời gian chơi, may là nó cũng thích.
Mẹ Lục thì lại bận rộn hơn, ngày ngày đưa Đậu Đậu đi học, không có nhiều thời gian nấu cơm cho cô.
Giờ cô đi lại bất tiện cho nên nhiệm vụ đưa cơm cho cô đã bị anh giành lấy.

Mẹ Lục nghĩ cách điều hòa, anh phải đưa cơm đưa đồ, thà rằng mua luôn cho cả nhà, ngày nào bà cũng dẫn Đậu Đậuqua đó ăn.
Anh không có ý kiến gì, một nhà ăn cùng nhau rất tốt, mỗi ngày hai mặn một chay một canh, một ngày hai bữa.
Đối với anh, mặc dù có mẹ và Đậu Đậu ở đây, song anh có thể ra vào nhà Hàn Băng Nhi đã là tiến triển rất lớn rồi.

Đến cả bác bảo vệ trước cổng tiểu khu cũng chúc mừng anh: “Chàng trai cố lên nhé! Xem ra chẳng mấy chốc sẽ theo đuổi được cô Hàn thôi!”
Anh xách túi lớn túi nhỏ, hơi mỉm cười đáp: “Cảm ơn bác, nhưng giờ cháu chỉ là shipper đưa cơm thôi ạ.”
Giờ anh kiêm hơi nhiều chức, vừa là anh trai ship đồ ăn vừa là shipper giao hàng.
Hầu như anh nào anh cũng phải chuyển hàng nhận hàng giúp cô.
Cô cực thích mua đồ trên mạng, trước kia đi làm không rảnh, giờ rảnh rỗi là bắt đầu cuồng mua sắm online.
Vì thế khoảng thời gian này phong cách trò chuyện giữa anh và cô cũng thay đổi.
Cô: [Phiền anh nhận giúp em một đơn hàng, tổng cộng ba cái, cảm ơn anh!”
Anh: [Được.]
Cô: [Nhận hàng giúp em, hai cái, cảm ơn.]
Anh: [Ừm.]
truyện sắc.

.


Bình luận

Truyện đang đọc