TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Cô ngồi trên xích đu trong sân, bây giờ cả mẹ Lục và Đậu Đậu đều không có ở nhà, chắc có việc nên đã ra ngoài rồi.
Khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra.

Sau khi xem video xong, cô đã hiểu người kia muốn nói gì với mình, phản ứng đầu tiên của cô là có ai đó muốn gây chuyện.
Cô gửi cho người kia một dấu hỏi chấm.
Người kia nhắn lại: [Xem xong rồi?]
Cô: [Ừ, anh là ai?]
Người kia: [Điều đó không quan trọng, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.]
Cô: [.]
Cô không định nhắn lại nữa, có vẻ người này khá thần bí.

Xem ra nếu cô có hỏi tiếp cũng chẳng thu được tin tức gì hữu ích.
Người kia: [Nếu cô cảm thấy điều này không quan trọng thì không cần phải quan tâm.]
Cô tắt di động, dù người này có ý tốt hay xấu, ít nhất cô đã biết rằng có ai đó đang theo dõi cô, hoặc theo dõi Chu Vũ Lam.
Cuộc sống xung quanh cô khá đơn giản, cô không phải người nổi tiếng.

Dựa vào những gì Chu Vũ Lam nói, thêm cả lời của người kia, xem ra có khả năng cao là người đó đang theo dõi Chu Vũ Lam, mà cô chỉ vô tình lọt vào ống kính.

Nhưng nếu chuyện này không liên quan đến cô thì người đó chẳng cần phải gửi video cho cô xem làm gì.

Giờ là thời đại tin tức, người này có thể tìm thấy weibo của cô thì không có lý gì không tìm được weibo của Chu Vũ Lam.
Càng nghĩ cô càng rối.
Cô là người tự mình biết mình, chuyện này xảy ra quá đột ngột.

Cô không có chỗ dựa, vòng bạn bè cũng đơn giản, nếu bắt tay vào điều tra chắc chắn không tra được gì.

Không thì đợi anh về cô sẽ nhờ anh điều tra chuyện này…

Nếu có người theo dõi cô thật thì cô vẫn nên để mọi người xung quanh biết chuyện, nếu không lỡ gặp nguy hiểm thì lại luống cuống.
Anh vốn không định đi tìm Thịnh Viễn, đó chỉ là một cái cớ để anh xuống xe thôi.

Song khi đứng ở bên đường được một lúc, cuối cùng anh vẫn gọi điện cho Thịnh Viễn.
Hôm nay Thịnh Viễn không cần trực, sau khi nhận được điện thoại của Lục Hạo Thiên thì lái xe đến đón anh.
Thấy anh thành thạo đến mức không cần ai giúp đỡ vẫn có thể tự mình lên xe, Thịnh Viễn không khỏi khen ngợi: “Cậu hồi phục nhanh thật, xem ra chẳng bao lâu nữa là tự đi được rồi.”
Anh nói: “Đã đi được rồi, có điều không thể đi được lâu, cũng không bước dài được, tớ ngại phiền.”
Trước đó anh cảm thấy không đi lại bình thường được thì ngồi xe lăn cho tiện.
Nhưng giờ…
Nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong thang máy.
Anh giơ tay bóp sống mũi, giọng điệu có phần ảo não: “Quả nhiên sợ cái gì cái đó sẽ tự tìm đến.”
Thịnh Viễn cười, “Giờ cậu làm ăn thuận lợi, còn phiền lòng chuyện gì nữa?”
Thịnh Viễn nói không sai, sự nghiệp của anh đã đi đúng quỹ đạo, chỉ một dự án núi Dương Danh hợp tác với Tấn Uyên đã đủ khiến anh lưu lại dấu ấn trên giới thương trường.
“Cậu không hiểu đâu.” anh vẫn bóp sống mũi, như thể làm vậy thì cảm xúc nọ sẽ giảm bớt đi vậy.
Thịnh Viễn không muốn hỏi nhiều, anh đi làm cả ngày nay, giờ não bị tê liệt, không có sức để tâm sự.
Anh mở nhạc lên, thuận miệng nói: “Cô ấy đúng là kho báu, mấy bài hát cô ấy chia sẻ với tớ toàn là bài tớ thích, cậu nói xem sao gu của tớ với cô ấy lại hợp nhau thế nhỉ?”
Anh thoáng ngây ra.
Anh tháo kính xuống, nhẹ nhàng lau mắt kính rồi giả vờ lơ đãng hỏi: “Ồ? Hai người thân nhau thế à?”
“Người có cùng sở thích tất nhiên là thân rồi.” Thịnh Viễn nói, “Bọn tớ cùng thích một ca sĩ, thỉnh thoảng sẽ chia sẻ bài hát cho nhau.”
Anh ừ một tiếng, trong xe yên tĩnh lại.

Thịnh Viễn vừa lái xe vừa ngâm nga theo bài hát, trông rõ là vui vẻ, hoàn toàn trái ngược với anh ngồi trên ghế phó lái.
Anh thừa nhận, chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn vượt qua dự đoán của mình.
Từ chuyện váy cưới đến chuyện trong thang máy đều không nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Trong thâm tâm, anh không thể coi cô là em gái ruột của mình, nhưng anh nghĩ mình sẽ đối xử với cô thật tốt, sẽ trở thành chỗ dựa của cô.

Nhưng đối xử với thân phận gì, nói thật bản thân anh cũng không rõ.


Anh cảm thấy không nên là “vợ”, vì như thế thật sự không công bằng với cô, nhưng khi đó anh cũng không rõ mình bị làm sao lại nói sẽ xem cô như em gái.

Chưa đợi anh suy nghĩ kỹ lại vấn đề này, mẹ anh đã lập tức hành động khiến anh trở tay không kịp, trực tiếp tổ chức tiệc nhận thân, xưa có thêm một người vợ, giờ anh lại có thêm một người em gái.
Sau này anh nghĩ rằng, em gái thì em gái vậy, ai bảo anh đã nói như thế, trở thành người thân cũng tốt, anh có thể chăm sóc cô một cách danh ngôn chính thuận.
Rồi sau đó…
Chuyện ngày hôm nay khiến anh không khỏi tự hỏi: Nếu là em gái, khi cô bất cẩn ngồi lên đùi anh, lẽ ra cảm giác của anh phải giống như khi Đậu Đậu ngồi trên đùi mình chứ nhỉ?
Nếu là em gái, hôm nay cô mặc váy cưới, lẽ ra anh phải khen cô một câu thật lòng, tại sao anh lại nghèo từ đến độ chẳng biết nói gì?
Anh thừa nhận rằng sở dĩ hôm nay phải xuống xe là bởi trong lòng anh xuất hiện một loại cảm xúc khác thường.
Anh nghiêng đầu nhìn sang Thịnh Viễn, tự nhiên lại nhớ đến những lời mẹ anh nói, nói thật, Thịnh Viễn khá tốt, có tình có nghĩa, có lễ nghi có phong thái, năng lực nghiệp vụ giỏi, nhân phẩm cũng tốt, gia thế thì càng không cần phải bàn.
“Cậu cảm thấy…”
Anh phát hiện, anh không thể mở miệng hỏi được.
Hỏi cái gì đây?
Thịnh Viễn còn đang đợi anh nói nốt: “…..?”
Chẳng hiểu sao anh lại thấy buồn bực, “Thôi.”
Thịnh Viễn: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì, tớ cảm thấy thế nào cơ?”
“Không muốn nói.”
Anh cảm thấy Thịnh Viễn và cô không hợp.
Trông hai người họ không ăn nhịp, có lẽ không bền lâu được.
Nhân lúc chờ đèn xanh lên, Thịnh Viễn liếc anh một cái, tự nhiên thấy buồn cười, trong mắt tràn đầy hoài niệm, “Cái dáng vẻ bực dọc này của cậu khiến tớ yên tâm rồi, xem ra cậu vẫn là Lục Hạo Thiên chứ không phải người khác.”
“Hửm?”
Thịnh Viễn nắm tay lái, giọng điệu hiền hòa, “Sau khi cậu tỉnh lại, tớ thấy cậu không giống Lục Hạo Thiên tớ quen lắm, cũng không biết nên nói thế nào, giờ cậu mới là Lục Hạo Thiên tớ quen.”
Thật ra trong suốt một thời gian dài, Thịnh Viễn thấy anh rất lạ lẫm, thỉnh thoảng anh sẽ tự hỏi rằng mình và anh thật sự quen biết nhau hai mươi năm rồi sao?
Năm năm hôn mê có thể thay đổi một người thật ư?
Giờ thấy dáng vẻ buồn bực của anh lúc này, khoảnh khắc ấy khiến anh nhớ đến anh của tuổi hai mươi.
Khi đó mặc dù anh rất hăng hái, nhưng đôi khi nghe được những lời hoài nghi của người khác hay lúc gặp chuyện phiền lòng, anh cũng sẽ thể hiện ra.
Vốn tưởng sau khi tỉnh lại, anh sẽ không chấp nhận tình trạng hiện tại, chắc sẽ nổi nóng, sẽ căm phẫn, nhưng mà không có, anh bình tĩnh đến lạ, rồi khi bôn ba vì dự án núi Dương Danh, trông anh chẳng hề nông nổi kiêu ngạo chút nào, như thể…

“Như thể cậu đã chẳng còn hỉ nộ ái ố, giống như một ông cụ 70, 80 tuổi.” Thịnh Viễn đã nói như thế.
Anh trầm mặc.
“Vừa nãy tớ thấy cậu như trở lại hồi xưa vậy.

Cậu có chuyện gì phiền lòng à?” Thịnh Viễn rất tò mò.
“Chuyện khó nói lắm.”
“Không phải chuyện không thể nói? Thế nói đi, tớ nghe.”
“Cũng không thể nói được.”
Thịnh Viễn không hề giận, “Nếu không nói cho tớ được thì nói cho cô ấy đi.”
Anh ngớ ra, “Tại sao lại nói cho cô ấy?”
“Chẳng lẽ không đúng?” Thịnh Viễn nhìn anh, “Tớ thấy bây giờ cậu có chuyện gì cũng kể cho cô ấy nghe, quả nhiên em gái tri kỷ hơn bạn bè đúng không? Tớ cũng muốn có em gái.”
“Cậu đừng nói nữa.”
Anh bóp trán, nghe thấy từ em gái này đầu lại càng đau.
***
Anh không ở bên ngoài quá lâu, Thịnh Viễn đưa anh về đến nhà rồi cũng lái xe đi luôn.
Bước vào sân, cô vừa mới gội đầu xong, cô đang ngồi trong sân vừa dùng khăn lau tóc vừa nghe Đậu Đậu hát.

Mắt cô sáng ngời, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi.
Anh đặt xe lăn ở một bên, dựa vào cổng nhìn cảnh này, cảm giác lạ thường khó tả lại nổi lên lần nữa.
Người thông minh như anh tất nhiên biết cảm giác khác thường này là gì.
Nhưng đồng thời, là một người ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, anh không biết có phải do bản thân trống trải quá lâu mới mới sinh ra ảo giác hay không.
Cô thấy anh về, vội vàng bước đến muốn đỡ anh.
Nhưng bây giờ anh rất sợ tiếp xúc gần gũi với cô sẽ khiến tâm trí không được thanh tỉnh, anh tránh né hành động của cô.

Mà khi vươn tay ra, cô cũng nhận thấy không nên tiếp xúc gần gũi quá nhiều nên đã nhanh chóng thu tay lại.

Hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ vi diệu của bản thân nên không nhận ra rằng đối phương đã khác trước.
“À…”
Cô biết anh không thích cô gọi mình là anh hai.
Giờ lại không biết gọi anh là gì.
Hạo Thiên là cách xưng hô ngày trước, anh cả cũng thế.
Cô không muốn xoắn xuýt mấy chi tiết đó nữa, lấy di động trong túi ra rồi mở video cho anh xem.


Nhắc đến chính sự, thái độ của cô cũng tự nhiên hơn nhiều, “Hôm nay có người gửi cho tôi một video, trong video hình như có người đang theo dõi và chụp ảnh tôi với Chu Vũ Lam, giờ vẫn không biết người đó chụp tôi hay cô ấy, tôi không biết phải làm thế nào nữa.”
Anh bình tĩnh lại, “Em gửi video đó cho tôi, tôi sẽ bảo người đi điều tra.”
Hiển nhiên mối quan hệ của anh rộng hơn cô nhiều.
Bạn bè của anh hầu như ai cũng giỏi giang, muốn tra chuyện này quả thật dễ như trở bàn tay.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấy vẻ mặt lo lắng của cô vừa nãy, không nhịn được nói: “Em đừng lo, có tôi ở đây.”
Vừa nói xong, anh chợt ngơ ngẩn, nói câu trước thì không sao, nhưng câu “Có tôi ở đây” là thế nào?
Cô không nghĩ nhiều như vậy, “Ừm, chuyện khác tôi không sợ, chỉ sợ có người muốn tính kế sau lưng.”
Vốn cô nghi ngờ Hàn Hi Văn, nhưng giờ nghĩ lại, giờ Hàn Hi Văn theo dõi cô làm gì? Bằng hiểu biết của cô với Hàn Hi Văn, chỉ e bây giờ cô ta tránh cô còn không kịp, sao có thể gây ra chuyện này.
Đậu Đậu đứng bên cạnh nghe, miệng còn đang ngậm kẹo mút, thằng bé than thở, “Chú với cô kỳ lạ ghê.”
Cô và anh: “…..

Kỳ lạ chỗ nào?”
“Nếu cháu biết cháu đã không dùng từ kỳ lạ này rồi.” Đậu Đậu nhún vai, “Dù sao người lớn mọi người đúng là kỳ lạ.”
Nếu Đậu Đậu lớn hơn một chút sẽ hiểu tại sao nó lại thấy kỳ lạ.
Cả hai đều muốn đối xử với nhau như ngày xưa, trong lòng thì nghĩ như thế nhưng cơ thể lại vô thức lùi về sau một bước.
***
Buổi tối, sau khi tắm xong, anh lau tóc như thường lệ, lau được một lúc, trong đầu lại hiện ra cảnh cô nghiêng đầu lau tóc.
Động tác của anh chậm lại, dứt khoát đặt khăn xuống một bên.
Anh chăm chú nhìn chiếc nhẫn nam bị anh đặt ở bên cạnh.
Nhẫn nam không biết anh có thể nghe được tiếng của chúng nó, người khác cũng không nghe thấy tiếng của chúng, đối với anh, quả thật đây là hốc cây phù hợp để tâm sự nhất.
“Tôi đối với cô ấy,” anh do dự, “Có phải là hội chứng chim non [1] không nhỉ?”
[1] Hội chứng chim non: Nó giống như tình yêu sét đánh, nhưng người bệnh lại mang tâm lý ỷ lại của tình thân xen lẫn không rõ với tình yêu đôi lứa.
Sự nghi ngờ của anh hoàn toàn có cơ sở.
Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên anh nhìn thấy chính là cô, ngay khi biết tên cô là gì, anh đã được cho hay cô chính là vợ của mình, mặc dù không danh phận cũng không phải là thật.
Chẳng lẽ trong xương cốt của anh cũng có cả nhân tố đê hèn, trong tiềm thức anh cho rằng cô là của anh nên mới không muốn cô và Thịnh Viễn tiếp xúc với nhau, cho nên sau khi tiếp xúc cơ thể gần gũi, suy nghĩ đó mới trở nên mạnh mẽ hơn?
Nếu là như thế thì tồi tệ thật.

Trờ u.


Bình luận

Truyện đang đọc