TỔNG GIÁM ĐỐC GIÀU CÓ LÀ CHỒNG TÔI


Đôi nhẫn một lần nữa trở lại trên tay bọn họ.
Nhưng tâm trạng và khung cảnh lúc này hoàn toàn khác lần trước.

Những món ăn Hàn Băng Nhi mang đến hầu hết đều là món Lục Hạo Thiên thích ăn, trong công ty lại chỉ có hai người, không cần cố ý hạ giọng nói chuyện, bầu không khí vô cùng thoải mái tự nhiên.
Thỉnh thoảng anh sẽ kể cho cô nghe ít chuyện về công việc và nhân viên của mình, còn cô sẽ kể cho anh nghe một số chuyện thú vị xảy ra ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ.

Kể ra quỹ đạo sống và làm việc của bọn họ hoàn toàn khác nhau, đến cả lĩnh vực công tác hay vòng bạn bè cũng không có chỗ nào trùng khớp.

Lúc chưa hạ quyết tâm ở bên nhau, cô cũng từng lo lắng đến vấn đề tiếng nói chung nhưng sau khi thật sự yêu nhau, hình như vấn đề này đã được giải quyết hết sức dễ dàng.
Cơm nước xong, anh chủ động thu dọn bát đũa dùng một lần.

Anh vẫn còn một số việc chưa xong nhưng vẫn nói: “Em muốn ăn hoa quả không? Hình như em thích ăn nho.”
Lúc này cô không ghen nữa nhưng vẫn thấy hơi không thoải mái, thấy anh dỗ dành như thế, cô lại muốn phản nghịch.
Cũng là lúc này đây cô mới nhận ra mình cũng sẽ trẻ con, sẽ biết cáu kỉnh.

Anh đã khai quật ra điều đó.
Cô quyết định mặc kệ, cố ý nói: “Em không ăn.”
Anh thoáng dừng tay, nhìn về phía cô, chỉ thấy trong mắt cô đong đầy ý cười, anh không khỏi ngẩn ra.

Trong trí nhớ của anh, cô hầu như lúc nào cũng nghĩ cho người khác, chưa bao giờ làm khó ai.

Cô lương thiện, cẩn thận lại săn sóc, trước giờ gần như chưa bao giờ thấy cô tức giận.
Xem như hôm nay đã thu hoạch được một niềm vui ngoài ý muốn, anh thấy cô ghen, cũng thấy cô cáu kỉnh.
Điều đó khiến anh cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn mà trước giờ chưa từng có.

Anh tỏ vẻ đau đầu, cười nói: “Em khó dỗ thật, hay là chờ anh bận xong chúng ta ra ngoài mua hoa quả mới, được không?”
Cô khẽ nâng cằm, “Miễn cưỡng đồng ý.”
Anh vươn tay, làm chuyện anh muốn làm từ rất lâu đó là xoa đầu cô, đây là hành động bạn trai có thể làm.
Cô hất tay anh ra, lùi về sau mấy bước, tròn mắt lên án anh, “Anh còn chưa rửa tay đâu đó, có khi trên tay còn dính dầu ăn.

Hôm nay em vừa mới gội đầu.”
Vì là bạn trai nên cô mới thế, chứ nếu là người khác, cô đã sớm…
Ừm, nói chính xác thì cô sẽ không cho người khác cơ hội chạm vào tóc mình.
Anh đúng là được chiều mà kiêu.

Tự dưng trong đầu cô hiện lên suy nghĩ đó, cô bị chọc cười vì chính suy nghĩ hâm hâm này của mình.
Anh đã quay lại bàn làm việc, ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu rồi nhìn cô, “Nụ cười này của em khiến anh thấy hơi hơi sợ đó.”
“Kiểu cười này á?” cô cố ý bắt chước điệu cười cổ quái, “Khà khà khà…”
Anh bình tĩnh nhìn cô, “Anh sợ.”
Cô nằm trên sô pha, hai mắt chăm chú nhìn anh, chắc do vừa nghịch ngợm nên gương mặt cô phớt hồng, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, “Cái câu sợ này của anh giả dối quá đấy.”
Cô hay mặc áo len tương đối rộng, giờ nằm trên sô pha, cô chưa nhận ra lúc này áo len buông xuống để lộ non nửa bả vai trắng ngần.
Anh nhìn thoáng qua, quyết đoán thu lại tầm mắt, tay phải hơi nắm thành quyền đặt bên khóe môi khẽ ho một cái, “Anh làm việc đây.”
Hôm nay kêu cô tới đây tăng ca cùng mình hình như không phải quyết định chính xác cho lắm.
Bởi vì trong suốt 9 năm qua, đây là lần đầu tiên anh phân tâm khi đang làm việc, cả trái tim lẫn ánh mắt chỉ hận không thể chạy đến chỗ người đang nằm trên ghế sô pha kia.
Anh làm việc, cô cũng không nhàn rỗi.

Cuộc sống của cô dạo gần đây rất phong phú, ngoài thời gian đi làm, thời gian còn lại dành cho việc yêu đương, đến phòng tập quyền anh hoặc lớp học vẽ.

Cuộc sống thế này khiến cô vô cùng thỏa mãn, cho nên có một số chuyện cô không để ý lắm.


Ví dụ như Hàn Thuật nói với cô hình như cuộc hôn nhân của cha mẹ Hàn xuất hiện vấn đề, hay là không biết tại sao Hàn Hi Văn bị sinh non, may là đứa bé không sao, nhưng người nhà họ Hứa không có một ai tới bệnh viện thăm cháu, kể cả Hứa Hoài Đức cũng không.
Cô vốn chẳng phải người nhiệt tình, dù là ngày xưa hay bây giờ, cô chỉ đặt tâm tư lên những người cô thật lòng quan tâm.
Cô ngẩng đầu nhìn anh đang làm việc, lần đầu tiên cảm thấy không ghét mùa đông giá rét đến thế.
Anh giải quyết công việc xong, hai người cùng nhau đi đến siêu thị gần nhà cô.
Anh đẩy xe mua hàng, cô khoác tay anh.

Lúc đi qua bức tường kính, cả hai không hẹn mà cùng nhìn vào.
“Không khiến em mất mặt chứ?” anh hơi cúi đầu, hạ giọng trêu cô.
Đi mua nho tím không hạt mà cô thích ăn, còn mua cả cherry mọng nước, anh chỉ hận không mang hết hoa quả ở đây về cho cô.

Lúc thanh toán, anh nhìn thấy kệ hàng để kẹo, nhìn qua một lượt, ánh mắt anh dừng trên bịch kẹo bơ cứng.

Dáng anh cao, tay cũng đủ dài, dễ dàng cầm mấy bịch kẹo bơ cứng trên kệ xuống thả vào xe hàng.
Cô tưởng anh mua cho Đậu Đậu, nhíu mày tỏ vẻ không đồng tình, “Một lần đừng mua quá nhiều, thằng bé ăn nhoáng cái là hết, tốt hơn là mua một bịch thôi, sau đó thỉnh thoảng lại mua tiếp, trẻ con ăn nhiều kẹo không tốt.”
“?” anh nhìn cô, “Anh mua cho em mà.”
“Cho em?” cô lắc đầu, “Em đâu có thích ăn kẹo.”
Anh không định để lộ hứng thú yêu thích bí mật của mình.
Anh cũng không thích ăn kẹo, nhưng anh cảm thấy cảm giác khi cô ăn kẹo bơ cứng rồi hôn mình không tệ lắm.
“Không cần hả?” Anh hỏi cô.
“Không cần.”
Anh chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Thật sự không cần sao?”
Cô nghi ngờ anh thích ăn kẹo, thấy anh khăng khăng như thế, cô cầm một bịch kẹo trong xe hàng lên, “Thôi được, chỉ mua một bịch thôi.


Thỉnh thoảng ăn một viên cũng được.”
Anh hài lòng, mua một bịch cũng là lãi rồi.
Đến khi mua hoa quả xong ra khỏi siêu thị thì đã gần chín giờ.

Anh theo cô vào cổng tiểu khu, sau khi vào thang máy, anh không kiềm chế được khóe miệng đang cong lên, Thịnh Viễn nói sai rồi, ai bảo thân phận bạn trai này không có giá trị? Xem đi, ngày xưa anh cùng lắm là đưa cô tới cổng tiểu khu thôi, giờ anh đã có thể đưa cô đến tận cửa nhà.

Đây là bước nhảy vọt khiến anh khác hoàn toàn với những người đàn ông khác nhé.
Cô mở khoá bằng vân tay, cô thuận tay bật đèn ở huyền quan lên.

Nhìn anh, cô thoáng do dự, hỏi: “Anh có muốn vào nhà không?”
Anh còn tưởng mình nghe lầm.
Người trưởng thành yêu đương rất thoải mái tự nhiên, không có quy định gì mà đến giai đoạn nào mới được nắm tay hôn nhau.

Nhưng anh luôn cảm thấy cuộc tình của anh và cô luôn chậm rãi hơn người khác, bởi vì hai người đều là lần đầu yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì.
Nhưng mà bây giờ đã chín giờ rồi, và cô hỏi anh có muốn vào nhà cô không…
Trái tim anh đập thình thịch, đã lâu rồi anh không có cảm giác vừa hồi hộp lại vừa mừng rỡ này, trước kia chỉ xuất hiện khi bắt được dự án lớn, giờ thì chỉ xuất hiện khi đứng trước mặt cô.
Cô lại nói: “Thật ra đèn hành lang nhà em hỏng rồi, hôm qua em đã mua bóng đèn mới nhưng vẫn chưa thay, anh thay giúp em nhé.”
Anh lập tức lấy lại bình tĩnh: “Được.”
Nhà của cô, anh đã tới rất nhiều lần, nhưng hầu hết đều vào ban ngày.

Cô rất tri kỷ, dường như đoán trước sẽ có ngày này nên lấy một đôi dép mới trong tủ giày ra đưa cho anh, “Đôi này là của anh.”
Thay xong, anh mới phát hiện đôi dép lê màu xanh biển trên chân mình cùng kiểu dáng với đôi dép của cô, chỉ khác màu mà thôi.
Chẳng lẽ đây là dép đôi tình nhân trong truyền thuyết?
Chuyện thay bóng đèn đúng là trước lạ sau quen.

Sẵn có kinh nghiệm lần trước, lần này tốc độ của anh nhanh hơn.

Thay bóng đèn xong, anh cố ý ngây người ở lại một lát.


Thấy cô không có ý định giữ mình ở lại, anh biết cô mời anh vào nhà chỉ để thay bóng đèn thật, vì thế anh không dây dưa nữa, thay giày chuẩn bị ra về.

Cô tiễn anh ra cửa, cô đứng bên trong, anh đứng bên ngoài.
Trước khi đi, anh cúi sát lại gần cô, ám chỉ vô cùng rõ ràng, “Thay bóng đèn cho em mà không có thù lao sao?”
Cô cười trộm, vươn tay kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn.
Anh thoáng thấy bờ môi của cô lướt qua môi mình, anh thấp giọng nói: “Lần sau nhờ anh làm chuyện gì đó khó hơn đi, để đổi lấy phần thưởng lớn hơn.”
“?” Cô buông anh ra, lùi vào trong nhà, không đáp lại lời này mà phất tay tạm biệt anh, “Anh ngủ ngon, đi đường nhớ cẩn thận đó.”
Anh ừ một tiếng, “Được rồi, mai anh qua đón em đi làm.”
Cô đưa mắt nhìn anh vào thang máy rồi mới đóng cửa.

Cô dựa lưng vào cửa, trong lòng thầm đếm thời gian, giờ chắc anh xuống thang máy ra khỏi chung cư rồi nhỉ? Đây là một quá trình rất vi diệu, trong lòng cô đang đoán bước chân của anh dài bao nhiêu, tính từ chung cư đến cổng tiểu khu sẽ mất bao lâu, cuối cùng thấy không sai biệt lắm, cô lấy di động ra, tay run run gõ: [Trước đó em thấy vị trí tủ lạnh không ổn lắm, rất bất tiện, em vẫn muốn dời tủ lạnh sang vị trí khác nhưng không di chuyển nổi.]
Gửi đi, tim cô đập rõ nhanh, xen vào đó là cảm giác phân vân.
Một mặt muốn thu hồi tin nhắn, cảm thấy mình bạo dạn quá, mặt khác lại chờ anh nhắn lại.

Năm nay cô 25 tuổi rồi, yêu đương dũng cảm một chút đâu có sao đúng không?
Anh vừa mới ra khỏi cổng tiểu khu, di động trong túi áo khoác thoáng rung lên, lấy ra thì thấy tin nhắn wechat cô gửi tới.
Sau khi hiểu được ý cô, giữa buổi tối mùa đông này, anh bật cười trong gió lạnh y như thằng ngốc.
Lục Hạo Thiên: [Được, giờ anh chuyển cho em có được không?]
Vừa hay anh còn chưa đi xa.
Hàn Băng Nhi: [Không được, em hẹn vào ngày mai thì để ngày mai tính sau.]
…..
Nhẫn nam trên ngón áp út tay trái của anh tò mò kêu: “Ai nhắn tin cho chủ nhân đó? Băng Nhi đúng không? Tui không nhìn được hic hic! Bọn họ đang nói gì vậy, tui muốn nhìn trộm quá, sao mà chủ nhân cười hớn hở thế…”
Anh nhanh chóng thu lại ý cười trên mặt, trả lời xong thì lập tức khoá màn hình.
Quyết không cho nhẫn nam có cơ hội nhìn thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa mình và cô!
Cùng lúc ấy, cô tới hành lang, cô cầm một cốc trà nóng, ngẩng đầu nhìn bóng đèn sáng ngời.
Nhẫn nữ lại thở ngắn than dài, rõ là ưu sầu: “Mama không cho phép con u mê nhanh như thế! Tỉnh, tỉnh, tỉnh! Gái yêu ơi đều là kịch bản của cờ hó hết đó!”.


Bình luận

Truyện đang đọc