TỔNG TÀI BAO NUÔI CHIM HOÀNG YẾN GÃY CÁNH


Cảm giác khi có ai đó luôn đi tìm hắn, luôn ngóng trông hắn trở về, luôn thầm mong hắn bình an, mong hắn luôn là bản thân của mình, quả thật là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng còn chưa để Cố Mộng Diệp chìm đắm trong sự hạnh phúc này lâu thì gấu quần hắn bị người nào đó kéo xuống, đưa đôi mắt nhìn xuống dưới mới phát hiện một cô bé gái có khuôn mặt trắng nõn phấn nộn mái tóc bạc xoăn xõa dài sau lưng, đôi mắt màu trắng bạc cùng với chân mày và lông mi cũng màu trắng bạc.
Giọng nói non nớt, nhưng lại mềm mỏng ngọt ngào đến kì lạ.

“Anh ơi”.
Một cô bé bạch tạng nhưng lại sở hữu một nét đẹp như một tiểu thiên sứ hạ phàm, chiếc váy công chúa màu hồng nhạt được cô bé mặc lên người, cũng vẫn bị chìm bởi vẻ đẹp hồn nhiên của cô bé.

Cố Mộng Diệp bị cái sự đáng yêu này làm tim mềm nhũn, hắn ngồi xuống giọng nói cũng tự động thả nhẹ đi rất nhiều.

“Sao vậy?”.
Cô bé đáng yêu nhìn chăm chú vào khuôn mặt Cố Mộng Diệp với đôi mắt trắng bạc, sau đó khẽ mỉm cười nụ cười cực kì đáng yêu, giọng nói đầy vẻ hứng thú tay nắm gấu quần tự giác cũng nắm chặt hơn, như sợ Cố Mộng Diệp sẽ chạy vậy.


“Nhìn anh giống như hoàng tử vậy! Anh là hoàng tử từ truyện cổ tích mà ra phải không?”.
Cố Mộng Diệp không ngờ cô bé lại hỏi như vậy, nên có chút không biết phải trả lời làm sao.
Cô bé trước mặt làm ra vẻ thần bí, còn quay đầu nhìn xung quanh tỏ vẻ đề phòng vô cùng, thả nhẹ giọng làm cho lời nói cũng đầy mờ ám.

“Anh chỉ cần nói với em thôi, em sẽ bảo vệ anh an toàn!”.
Cố Mộng Diệp lúc này còn chưa biết được mị hoặc của bản thân, chỉ đành chiều theo cô bé thế là hắn cúi người xuống sâu hơn, ghé sát tai cô bé thì thào.

“Anh đang đi tìm công chúa của anh, em có thấy cô ấy ở đâu không?”.
Cô bé lắc đầu, nhưng sau đó lại trả lời lại Cố Mộng Diệp.

“Anh yên tâm, em sẽ giúp anh tìm công chúa!”.
Cố Mộng Diệp có chút buồn cười vì nhóc con này, cũng cảm thấy tội lỗi khi đùa giỡn với cô bé nhưng biết làm sao bây giờ, cô bé trước mặt này quả thật là đáng yêu hết sức.
Vì đang giả vờ đóng vai một hoàng tử nên Cố Mộng Diệp cũng nhập vai vào nhân vật rất nhanh, lùi về sau vài bước rồi hành lễ chào cô bé như một vị hoàng tử đích thực, giọng nói cũng đầy vẻ trịnh trọng.

“Ta là Cố Mộng Diệp, vị tiểu công chúa trước mặt đây có thể cho ta biết tên em được không?”.
Hiện tại buổi lễ chào đón khách của Khiêm gia đã bắt đầu, nên chẳng ai chú ý đến cuối sảnh có ‘một chàng hoàng tử’ xinh đẹp đang hành lễ cúi chào với một bé gái đáng yêu như thiên thần, chỉ cần quay đầu nhìn thôi họ sẽ chứng kiến được khung cảnh thần tiên này, mọi sự đẹp đẽ quý phái đều dồn hết về phía hai người này.
Cô bé phấn khởi đầy mặt, nhưng rất nhanh cũng hành lễ như một tiểu công chúa, giọng nói non nớt nhưng rất trang nghiêm.

“Ta tên Khiêm Yến Nhi, là con gái út của Khiêm gia”.
Cố Mộng Diệp nghe thấy cái tên này liền không khỏi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn cô bé trước mặt.
Hắn còn tưởng việc làm thân với đứa bé gái mười tuổi của Khiêm gia sẽ rất khó, có khi hết cả bữa tiệc cũng chẳng thấy người đâu, nhưng lại không ngờ cô bé lại tự đi đến chào hỏi với hắn, vì thế có chút ‘thụ sủng nhược kinh’.
Khiêm Yến Nhi còn chưa dứt được vai diễn, có khi bị diễn đến nghiện rồi liền hưng phấn nắm tay Cố Mộng Diệp bảo.


“Hoàng tử Mộng Diệp, ta dẫn ngài lên phòng của ta xem”.
‘Hoàng tử’ Cố Mộng Diệp còn đang ngơ ngác vì nhiệm vụ hoàn thành quá nhanh, đã bị cô bé Khiêm Yến Nhi này kéo một mạch lên lầu hai, đến phòng của cô bé rồi vào thẳng luôn phòng của người ta.
Cố Mộng Diệp ngồi bên mép giường của cô bé, trong lòng thầm tự hỏi vô số lần: “Thẩm Nhạc Thần nhiệm vụ anh giao lạ quá!!!”.
Mà Thẩm Nhạc Thần dưới sảnh không thấy người đâu, còn tưởng lại chốn đi đâu chơi nhưng không ngờ, ai đó trong lúc vô tình lại hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn.
Khiêm Yến Nhi thật thích anh trai ‘hoàng tử’ trước mặt này, phải nói từ khi có nhận thức cô bé chưa từng thấy anh trai nào xinh đẹp như vậy đâu!
Vì để tỏ thái độ rất thích anh trai ‘hoàng tử’ này, cô bé liền lôi ra đồ chơi công chúa của mình cho Cố Mộng Diệp chơi, mà Cố Mộng Diệp trên giường lại đang ngồi trên chiếc giường mềm mại màu hồng phấn, cả căn phòng đều là màu hồng của bé gái không khí đầy mùi công chúa nhỏ, khiến hắn - một người con trai hai mươi bốn tuổi ngồi ở đây, mặt cũng phải ửng hồng.
Vì sao hả? - Đương nhiên bởi vì đây đích thị là phòng của bé gái, quan trọng hơn nữa chính là cô bé này còn có gia thế khủng cũng là đối tượng nhiệm vụ của hắn, một tên xa lạ, đầy tâm cơ như hắn vậy mà lại có diễm phúc vào phòng của cô bé.
Cố Mộng Diệp thầm tự nhủ: “Tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi”.

Hắn vậy mà hồi đó có tư tưởng trở thành con rể của Khiêm gia, trong khi cô bé trước mặt đây đáng yêu như này mà lại bị hắn…haizz, không nói nữa…
Cố Mộng Diệp nhìn đống đồ hàng trước mặt, nào là nồi đồ chơi, dưa leo đồ chơi, cà chua đồ chơi,…và một loạt các laoị đồ hàng nấu ăn khác trước mặt, hắn có chút muốn đứng lên đi ra ngoài.
Nghĩ làm sao, Cố Mộng Diệp hai mươi bốn tuổi ngồi đây chơi đồ hàng?! Thật là một câu chuyện nực cười! Bị đám A Tần biết phải chăng sẽ trở thành một trò cười cho bọn nó!?
Cố Mộng Diệp hứa với lòng sẽ không chơi! Nếu hắn dám đụng vào những đồ hàng dưới đất này thì hắn là thằng ngốc!
“Tiểu thư muốn dùng gì đây ạ?”.

Cố - thằng ngốc - Mộng Diệp một tay đang cầm chảo đồ chơi, tay còn lại cầm một cái xẻng nhỏ đảo qua đảo lại trái cà chua bên trong chảo.

Khiêm Yến Nhi diễn riết bị nghiện luôn rồi, cô bé giả vờ làm khách vip ngồi xuống, giọng nói non nớt giả làm thành một phú bà.

“Tôi muốn dùng pizza phô mai”.
Cố Mộng Diệp cũng bị cái nghề diễn viên này nhập đến nghiện theo luôn, áo vest bên ngoài ban đầu toát lên vẻ thanh lịch, bây giờ lại bị hắn biến thành cái tạp dề nhà bếp, còn giả vờ như bị hơi nóng chảo dầu làm cho đổ mồ hơi mà giơ lên lau trán.

“Một pizza phô mai có ngay đây?”.
Nhưng ‘pizza phô mai’ của Cố Mộng Diệp còn chưa kịp mang lên, thì cửa phòng bị ai đó bên ngoài gõ cửa.

Hắn còn đang bị nghiện chơi đồ hàng, nhập vai đầu bếp đến nghiện rồi vì thế mở miệng.

“Qúy khách vào tự nhiên đi ạ”..


Bình luận

Truyện đang đọc